Chương 20: Không chết được
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ Trình Mặc Nhiên kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Cậu nhanh chóng nhận ra Hàn Nghị. Nhiều năm không gặp nhưng vẻ ngoài của anh không thay đổi nhiều, chỉ có khí chất là thâm trầm hơn. Nhưng mà Trình Mặc Nhiên cũng chẳng có thời gian dư thừa để nghĩ về quá khứ, cậu cẩn thận ôm lấy Trình Tang Tang toàn thân run rẩy, nói: "Chị ơi, bọn họ đi hết rồi, không sao đâu." Trình Tang Tang dường như không nghe thấy, cô vẫn hô hấp dồn dập không dứt. Trong đêm tối, dưới đèn đường, gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng tới nỗi khiến người ta sợ hãi vô cùng. "Tránh ra." Hàn Nghị trầm giọng nói. Trình Mặc Nhiên nghe lời buông Trình Tang Tang ra. Hàn Nghị giữ lấy vai cô, cúi người xuống, đối mắt với cặp mắt vô thân của cô. "Trình Tang Tang, hít sâu." "Trình Tang Tang, nghe lời, hít sâu." "Đúng rồi, em làm rất tốt, hít vào, thở ra... " Giọng nói của Hàn Nghị chẳng hề dịu dàng, thậm chí còn mang theo ngữ khí ra lệnh, nhưng giống như một phép màu, tất cả những lời anh nói đều truyền tới tai Trình Tang Tang, không còn là từ bên kia núi truyền tới nữa, mà là một tiếng nói chân thật. Cảm xúc nôn nóng và bực bội dần dần tan đi. Hai huyệt thái dương của cô không còn căng cứng nữa, hơi thở cũng đã trở nên bình thường. Cô nhìn người trước mặt không chớp mắt. Trong nháy mắt vừa rồi, cô đã nghĩ rằng Hàn Nghị là thiên sứ của cô, anh giống như bè gỗ nổi duy nhất giữa lòng đại dương mà cô có thể với được, cũng giống như dòng suối ngọt ở giữa sa mạc cô gặp được sau một thời gian dài lang bạt, dù là thế nào thì cô cũng nhất quyết không thể buông tay. . Giờ phút này, tiếng còi cảnh sát vang lên. Trình Mặc Nhiên nói: "Chắc là có người báo cảnh sát, việc này để em đi xử lý. Chị, chị yên tâm nhé." Dừng lại một chút, cậu hơi chần chừ nhìn Hàn Nghị, cuối cùng vẫn nói: "Nghị ca, chị em phiền anh chiếu cố một lúc nhé." Cậu không mù. Ánh mắt chị cậu nhìn Hàn Nghị rõ ràng là dư tình chưa dứt, trong mắt chị ấy chỉ chứa duy nhất một người là Hàn Nghị, ngay cả chút xíu cũng không dành cho cậu. Lại nhớ tới chuyện chị cậu muốn đi bar, rồi Hàn Nghị lại xuất hiện ở đây, chỉ cần suy nghĩ một chút là Trình Mặc Nhiên có thể hiểu được. Cậu đi rất nhanh, không cho Hàn Nghị cơ hội trả lời. Hai chị em đều rất tùy hứng, quả thực là một khuôn mẫu in ra. . Hàn Nghị buông tay giữ vai Trình Tang Tang ra. Trình Tang Tang nhỏ giọng nói: "Anh lại cứu em rồi, cảm ơn nhé." Mỗi khi cô không giở trò thì đều dịu dàng nhu thuận đến đáng sợ. Hàn Nghị có chút không quen. Cô còn nói: "Hiện tại em đã không sao rồi, xe của em đỗ ở phía trước." Cô xoay người đi về phía trước. Trình Tang Tang đi rất chậm, hai chân mang giày cao gót nhưng lại như đeo chì vậy, nhất là chân trái, có cảm giác phải kéo mới đi được. Hàn Nghị im lặng nhìn bóng lưng của cô. Có lẽ là vừa rồi chạy nhanh quá, mái tóc được làm tỉ mỉ giờ đã loạn, chiếc váy body màu đen giống như cành liễu rũ, yếu ớt cực kỳ. Đúng lúc này. Trình Tang Tang bỗng nhiên trẹo chân, suýt chút nữa là đứng không vững. Hàn Nghị xông lên phía trước, cầm lấy cánh tay lạnh buốt của cô. Cô thuận thế rúc vào ngực anh, tròng mắt lúng liếng như chú nai con mới sinh, cô nói: "Hình như em bị trẹo chân rồi." Cô còn nói: "Hơi đau." Hàn Nghị hỏi: "Xe ở đâu?" Trình Tang Tang nói: "Ở ngay phía trước thôi." Cô vươn tay, chỉ chỉ phương hướng đỗ xe. Hàn Nghị nói: "Tôi đưa em tới bệnh viện." Trình Tang Tang nói: "Không cần đâu, chỉ là trẹo chân thôi, em là mà sĩ mà, trở về bôi thuốc là được rồi. Trong nhà em vẫn còn dầu Hoạt Lạc để bôi." Nói rồi, cô đẩy tay Hàn Nghị ra, muốn tự mình đi, thế nhưng mới đi được vài bước thì lại lảo đảo suýt ngã. Hàn Nghị lại bắt lấy tay cô lần nữa. "Tỏ vẻ cái quái gì, tôi đưa em về." Trình Tang Tang lúc này mới bất đắc dĩ nói: "Cũng được." . Sau khi lên xe, Trình Tang Tang định vị đường đi cho Hàn Nghị. Dường như cô rất mệt mỏi, thiết lập đường đi xong, cô thắt dây an toàn rồi nghiêng đầu nhắm nghiền hai mắt. Gương mặt tinh xảo viết đầy hai chữ mệt mỏi. Trong xe chỉ còn lại âm thanh chỉ đường dịu dàng, nhắc nhở Hàn Nghị nên đi thế nào. Lúc dừng đèn đỏ, Hàn Nghị ngiêng đầu ngắm Trình Tang Tang một chút. Hai mắt cô nhắm chặt, lông mi vừa dài vừa cong như cánh quạt, đôi môi hơi mím động lòng người. Lúc trước, khi bọn họ vẫn còn yêu nhau, Hàn Nghị rất thích hôn trộm Trình Tang Tang. Mỗi khi cô ngủ gà ngủ gật, anh liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô, có đôi khi chỉ là hôn lướt, có đôi khi là hôn sâu. Nếu như làm cô tỉnh thì cô sẽ tức giận trừng anh, dáng vẻ đó đáng yêu vô cùng, tựa như lúc anh đi thuyền thì tình cờ gặp được cá heo màu hồng vậy. Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh. Hàn Nghị thu hồi ánh mắt, tiếp tục lái xe, tốc độ giảm đi một phần tư. . Hướng dẫn chỉ đường đã kết thúc nhưng Trình Tang Tang vẫn chưa tỉnh. Cô ngủ rất say. Hàn Nghị gọi cô, cô không đáp lại. Qua một lúc, cô mới từ từ tỉnh lại, giọng nói mơ màng hỏi: "Tới rồi sao? Có phải em ngủ thiếp đi không?" Cô cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Em ngủ lâu như vậy cơ à, thật sự rất lâu rồi em chưa được ngủ an tâm như thế." Cô vén tóc, lộ ra vành tai trắng nõn, nói: "Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, tự em lên được rồi, lúc nào vào nhà em sẽ gửi tin nhắn cho anh." Dừng một chút, cô lại nói: "Bây giờ là 12:35, lúc em đến nhà chẳng khoảng gần 1 giờ. Nếu như hơn 1 giờ mà em vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh thì anh gọi điện thoại cho Mặc Nhiên nhé." Hàn Nghị hỏi: "Trình Tang Tang, em ở tòa nhà nào?" Trình Tang Tang nói: "Không xa, với tốc độ đi bây giờ của em thì chắc khoảng 10 phút là đến nơi. Nhưng mà mấy ngày nay thang máy cứ lúc hỏng lúc được, nếu như hỏng thì em sẽ phải leo 15 tầng. Mặc dù hôm nay em đi giày cao gót, nhưng em có thể cởi ra. Hơn nữa, trước kia em cũng leo mấy lần rồi." Hàn Nghị im lặng nhìn cô. Trình Tang Tang nghiêng đầu mở cửa xe. Anh nhìn chằm chằm gáy cô. Lúc cửa xe được mở ra, Hàn Nghị bỗng nhiên nói: "Trình Tang Tang, CMN, nếu như tôi biết cô giả vờ thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu." Anh đập rầm một cái đóng cửa ghế lái lại, đi đến trước cửa ghế lái phụ. Trình Tang Tang duỗi tay ra, Hàn Nghị không nắm lấy. Anh xoay người, thô bạo nói: "Chân đau còn đi giày cao gót làm quái gì, đi lên." Trình Tang Tang nói: "Lưng của anh khỏi chưa?" Hàn Nghị: "Không chết được." "À... " Trình Tang Tang giống như nàng dâu nhỏ, cẩn thẩn bò lên lưng anh rồi lại tránh không chạm vào vết thương lúc trước của anh. Đi được một lúc thì giày cao gót của Trình Tang Tang bị tuột. Hàn Nghị chửi thề một tiếng, một tay giữ lấy Trình Tang Tang, một tay nhặt chiếc giày cao gót lên. Lúc ra khỏi bãi đỗ xe thì gặp phải bảo vệ đi tuần tra. Bảo vệ đương nhiên nhận ra Trình Tang Tang, hắn có chút kinh ngạc, bởi vì hắn ta nhìn thấy Trình Tang Tang luôn giữ một nụ cười trộm, đuôi mày khóe mắt của cô không giấu được sự vui vẻ. Sau khi hai người đi xa, có một cơn gió đêm thổi tới, bảo vệ cảm khái nói: "Ngay cả gió cũng có vị ngọt của tình yêu... " . Sau khi lên đến tầng 15, Trình Tang Tang nói: "Là căn hộ bên trái." Hàn Nghị dừng trước cửa. Căn hộ của Trình Tang Tang dùng khóa mật khẩu. Dường như sợ bị nghe lén, cô hơi cúi đầu, ghé sát vào tai Hàn Nghị nói: "0524." Hơi nóng tỏa ra, toàn bộ rơi vào tai anh. Hàn Nghị khàn giọng nói: "Không có tay." Trong tay anh là giày cao gót của Trình Tang Tang. "À, em quên mất." Trình Tang Tang nói, đưa tay nhấn mật khẩu. Sau đó, cửa được mở ra. Hàn Nghị cõng Trình Tang Tang đi vào. Căn nhà của Trình Tang Tang được trang trí theo phong cách châu Âu, hai phòng ngủ một phòng khách, trên tủ để giày có một mô hình tàu thủy. Hàn Nghị liếc mắt nhìn thì giọng nói của Trình Tang Tang truyền tới: "Anh đặt em trên ghế sofa đi." Sau khi Hàn Nghị đặt Trình Tang Tang xuống, Trình Tang Tang lại hỏi: "Anh muốn uống nước không? Em vào bếp rót cho anh." Không đợi Hàn Nghị trả lời, cô liền đứng dậy, nhảy bằng một chân tới phòng bếp. Phòng bếp của Trình Tang Tang được thiết kế theo kiểu mở, cách phòng khách không xa lắm. Sau khi cô tới phòng bếp thì nhô đầu ra hỏi: "Nhà em còn có cafe nữa, anh có uống không?" Hôm nay Trình Tang Tang mặc váy body lộ vai bó sát, qua một đêm giày vò, chiếc váy đã hơi bị kéo xuống. Từ góc nhìn của Hàn Nghị có thể thấy được dáng người tinh tế mê người của cô, dưới màu đen của chiếc váy, hai viên thịt trước ngực càng thêm trắng nõn đến không tưởng. Anh dời mắt đi. "Thế nào cũng được." Trình Tang Tang nói: "Thôi uống nước đi, em nhớ trước kia anh uống cafe thì sẽ không ngủ được." Cô rót một cốc nước, kéo lê chân phải chậm lại trở lại phòng khách. Cốc nước được đặt trước mặt Hàn Nghị. Không ngờ Hàn Nghị lại không nhận, anh dùng một ánh mắt nghi ngờ nhìn cô. Cô chớp chớp mắt hỏi: "Không uống nước sao?" Hàn Nghị lặng lẽ nhìn cô. "Trình Tang Tang, cô bị trẹo chân trái hay là chân phải?" Tiểu Vũ: 1 tuần không đăng nên hôm nay t đăng bù nè!!! Nếu tuần sau t ko rảnh để đăng mỗi ngày thì sẽ đăng vào cuối tuần nhé các tình yêu <3 Edit: Cuối tuần đăng thì sẽ đăng nhiều chương để đảm bảo mỗi ngày 1 chương nhé! Love all!