Chương 19: Canh ba
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ Quán bar Muse, gần nửa đêm, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những con người trẻ tuổi uốn éo thân thể trên sàn nhảy. Trình Mặc Nhiên nói sơ qua chuyện sắp tới. "Mấy cậu nghe cho rõ, đợi lát nữa chị tôi tới, chị tôi bảo các cậu đánh ai thì các cậu đánh người đấy, nữ cũng đánh." Vương Kỳ và Chu Thư giống như cặp thiên lôi sai đâu đánh đó của Trình Mặc Nhiên, hai cậu chàng vỗ ngực một cái, tỏ vẻ: Chị của anh cũng chính là chị của bọn em. Trình Mặc Nhiên hừ hừ hai tiếng: "Mơ đấy à." Vương Kỳ và Chu Thư chính là mấy người bạn lâu năm của Trình Mặc Nhiên, đều là tiểu hoàng tử của màn đêm, nhưng mà Nhiên ca mở miệng vàng nhờ giúp đỡ, hai người liền bỏ mặc mọi thứ mà chạy tới. Vương Kỳ suy nghĩ sâu xa, vì không biết là cần đánh ai, cũng không biết cần đánh bao nhiêu người, thế nên cậu đã âm thầm gọi tới 8 người anh em, bây giờ đang ở xung quanh quán bar, nhỡ may đối phương có nhiều người thì mình còn có cái mà chống đỡ. Chu Thư đốt một điếu thuốc, nói: "Nhiên ca, quán bar ầm ĩ liệu có dọa tới chị Tang không?" Chu Thư nghe nói rằng, thiên kim của Trình gia rất yếu đuối, là sinh viên xuất sắc của đại học danh tiếng, là một bông hoa trong lồng kính điển hình, từ nhỏ đã là học sinh ngoan ngoãn, quán bar và quán net chính là cấm địa của chị ấy. Trình Mặc Nhiên trầm mặc, nói: "Chị tôi đúng là rất ít đi bar, nếu lát nữa có đánh nhau thì cẩn thận một chút, đừng làm chị tôi bị thương." Chu Thư nói: "Ok anh." Vương Kỳ hỏi: "Nhiên ca vừa phong lưu phóng khoáng vừa anh tuấn tiêu sái, chị Tang khẳng định cũng xinh đẹp như hoa, còn có câu gì nữa nhỉ? À đúng rồi, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn... " Hắn lắc đầu lắc não cố nặn ra mấy thành ngữ, ánh mắt lơ đãng quét tới phía sàn nhảy. Vừa khéo nhìn thấy một hình bóng yểu điệu thướt tha. Ánh mắt Vương Kỳ dừng lại, không thể di chuyển sang đối tượng khác. Chiếc váy body màu đen bao lấy vòng eo nhỏ nhắn và bờ mông đầy đặn, xuống chút nữa là đôi chân thẳng tắp thon dài, không phô trương nhưng lại hấp dẫn đại đa số ánh mắt của người khác. Ánh mắt đi lên trên một chút, bàn tay lớn chừng một bàn tay được trang điểm rất tinh xảo, đôi môi đỏ tươi dưới ánh đèn nhiều màu càng khiến người phụ nữ thêm quyến rũ mị hoặc. Vương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt. Đại mỹ nhân dường như đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt cô nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, đại mỹ nhân đi về phía bọn họ, Vương Kỳ nghe thấy Trình Mặc Nhiên gọi: "Chị." Vương Kỳ và Chu Thư đều trợn trừng mắt. Đm, bông hoa trong nhà kính đâu rồi? Sao lại biến thành hoa hồng bên vách núi thế này? . Bartender bước đến đưa menu, thuận tiện mang theo một ly rượu nhiều màu, nói với Trình Tang Tang: "Tiên sinh bàn số 7 tặng ạ." Trình Tang Tang đang muốn từ chối thì Trình Mặc Nhiên đã đặt rượu về lại khay. Cậu nói: "Không nhận rượu của bất cứ người nào." Quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ nói với Trình Tang Tang: "Chị, sao chị lại ăn mặc như thế này vậy?" Trình Tang Tang nói: "Chị tới quán bar mà, mặc như thế này thì sao?" "Chị, chị nhìn xung quanh mà xem, ánh mắt của tất cả đàn ông đều đang nhìn chằm chằm chị đấy." Trình Tang Tang nhếch môi cười: "Có thể cua được chị thì xem như bọn họ thắng." Trình Mặc Nhiên không phản bác được, đành phải giới thiệu cho Trình Tang Tang mấy người anh em của mình: "Chị bảo em mang thêm mấy người tới nên em mang rồi đây. Vương Kỳ, Chu Thư. Vương Kỳ, đừng có nhìn chằm chằm chị tôi như thế." Vương Kỳ ho khan vài tiếng. Chu Thư ôn hòa nói: "Trình tiểu thư dường như mới khoảng 20 thôi." Trình Mặc Nhiên: "Ê, Chu Thư, đừng có thả thính chị tôi." Chu Thư trêu chọc: "Nhiên ca, hóa ra anh là tỷ khống." Vương Kỳ bừng tính: "Thảo nào mà anh không chịu cho bọn em gặp chị anh, cực kỳ bảo vệ chị gái luôn." Trình Mặc Nhiên mặc kệ bọn họ, đi thẳng vào vấn đề chính: "Chị, người bắt nạt chị đâu? Trả thù xong em đưa chị về nhà." Trình Tang Tang miễn cưỡng liếc mắt nhìn cậu một cái. "Em gấp cái gì, ra tay xong thì em tự mình trở về đi. Chị còn có việc cần làm." Cô mở điện thoại, nhìn thời gian rồi nói: "Bây giờ là 11:10, giải quyết xong trong 20 phút nhé, 11:30 mấy đứa rút đi." Cô chỉ một cái bàn ở góc đông bắc. Bên đó đang uống rượu rất hăng, nam nữ đều có đủ cả. "Người thứ 3 bên trái, tên là Quách Tuyết An, tiểu tam cướp bạn trai của chị, trước đó mấy ngày còn cho người tới bệnh viện của chị gây chuyện. Cho cô ta ăn chút đau khổ là được rồi. À, đúng rồi, đừng quên báo tên chị nhé." Trình Mặc Nhiên nói: "Ok." . Trình Tang Tang mở menu, rồi gọi rượu, đó là một ly rượu mang tên "Rượu của Tiểu yêu tinh". Khi bartender đưa rượu lên thì đã là chuyện của 5 phút sau. Cô thờ ơ nhìn qua phía đông bắc, bên đó đã bắt đầu náo nhiệt rồi. Gương mặt của Quách Tuyết An trắng bệch, bị một đám nam nữ đẩy lên phía trước, dường như cô ta đang cầu xin Trình Mặc Nhiên gì đó. Trình Tang Tang không nhìn tiếp nữa. Cô vắt chép đôi chân thon dài, cúi đầu xem điện thoại. Ánh mắt dừng lại tại giao diện Wechat, khung chat vẫn dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng cô gửi đi. Sau đó cô ấn vào ảnh đại diện của Hàn Nghị. Tường nhà anh gần như chẳng có gì cả, chỉ có 2 bài đăng duy nhất, một bài là ảnh mặt trời mọc trên biển, một bài khác là mặt trời lặn trên biển, không có caption gì cả, chỉ có duy nhất hai bức ảnh, có thể nhìn ra được là anh chụp trên Jewel. Trình Tang Tang xem đi xem lại, nhưng cũng chẳng phát hiện ra hai tấm hình này có gì đặc biệt. Mắt thấy đã gần tới thời gian, Trình Tang Tang lại chuyển mắt về hướng đông bắc lần nữa. Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi thì liền có chút giật mình. . Trước mặt Quách Tuyết An bây giờ là một đám đàn ông vây quanh, mới chỉ 10 phút trôi qua mà đã diễn đến màn anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Điện thoại của Trình Tang Tang rung lên, Là tin nhắn Wechat. [Trình Mặc Nhiên: Quách Tuyết An tìm được người chống lưng không dễ đối phó, trong quán bar đều là người của hắn ta, chị, chị đi trước đi.] Trình Tang Tang nhíu mày. Ánh mắt của cô ngưng lại, không đến 3 giây, cô quả quyết xách túi đứng dậy. . Trình Mặc Nhiên đã bắt đầu đánh nhau. 10 người pk 20 người nên sự chênh lệch quá rõ ràng. Không bao lâu, bên Trình Mặc Nhiên đã bị rơi vào thế hạ phong. Nhưng chính lúc này, chuông báo cháy trong quán bar vang lên, tất cả mọi người đều hoảng loạn. Bọn họ hết nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên có một nhân viên hô lên, bỏ của chạy thẳng ra ngoài cửa, lúc này, một hiệu ứng hỗn loạn nổ ra. Quan bar trở nên mất trật tự hơn bao giờ hết. Trình Mặc Nhiên cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, hai bên đang đánh nhau đều dừng lại, không biết nên chạy hay nên tiếp tục đánh nhau. Có người ôm lấy tay cậu. "Trình Mặc Nhiên, chạy nhanh." Trong sự hỗn loạn, Trình Tang Tang kéo tay Trình Mặc Nhiên chạy. Vương Kỳ và Chu Thư cũng kịp thời phản ứng, hét lên một tiếng: "Các anh em, rút." Quách Tuyết An nhận ra Trình Tang Tang, giọng nói the thé vang lên: "Phong ca, chính là con tiện nữ kia!" Người được gọi là Phong ca lập tức nói: "Đuổi theo." . Trình Tang Tang đi giày cao gót nhưng vẫn chạy như bay, còn Trình Mặc Nhiên lâu ngày không luyện tập thì có hơi đuối sức. "ĐM, có gan thì đừng chạy." "Nếu để bọn tao bắt được thì chúng mày phế chắc rồi." ... Sau lưng là những tiếng mắng chửi không ngừng. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Trình Mặc Nhiên nói: "Chị, chị đi trước đi, đừng lo cho em... " Cậu muốn nói cậu sẽ ngăn bọn họ lại, chạy thêm một đoạn nữa là tới bãi đỗ xe rồi. Nhưng giọng nói của Trình Mặc Nhiên đột nhiên im bặt, bởi vì cậu phát hiện Trình Tang Tang có gì đó rất lạ. Sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, toàn thân đều đang phát run. "Tang Tang, em đừng lo cho anh, em dẫn Mặc Nhiên đi trước đi." "Tang Tang, em đừng sợ, bố mẹ sẽ tới cứu chúng ta nhanh thôi." "Tang Tang, em phải dũng cảm lên, đừng sợ nhé, sau khi ra khỏi đây thì tìm một chỗ rồi trốn thật kỹ vào, tuyệt đối không được đi ra." "Em gái của anh là ngoan nhân, chờ chúng ta bình an trở về nhà, anh sẽ dẫn em, Mặc Nhiên và Nhàn Nhàn đi Disney Land chơi. Đừng khóc, em là cô gái dũng cảm nhất." ... "Chị ơi, em không chạy nổi nữa đâu, chị đi trước đi, đừng lo cho em... " "Chị ơi, bao giờ thì chúng ta mới có thể nhìn thấy bố mẹ?" "Lạnh quá... " "Chị ơi, có nhện bò lên đùi em... " "Em sợ." "Hôm qua em không nên cãi nhau với chị Nhàn, sau khi trở về em sẽ tặng chị ấy ô tô đồ chơi của em." ... "Bác sĩ, xin anh hãy cứu con trai tôi, hãy cứu con trai tôi trước, thân thể con trai tôi không được tốt." ... "Hướng Lỗi của chúng tôi ưu tú như vậy, sao nó có thể chết được chứ? Tôi rất muốn dùng Tang Tang để đổi lấy Hướng Lỗi." ... . Hồi ức tựa như dòng nước được mở khóa, đã mở ra thì không ngừng chảy ra. Trái tim Trình Tang Tang đập điên cuồng. Trong chớp mắt, cô cảm thấy mình không thể thở nổi, cô gần như sắp ngạt chết rồi. Cô ôm ngực, thở gấp, có cái gì đó cứ kéo mạnh lấy cô, khiến cô đau đớn đến chảy đầy mồ hôi. Giọng nói của Trình Mặc Nhiên giống như ở bên kia dãy núi vang tới. "Chị ơi, chị đừng làm em sợ." Trình Mặc Nhiên sốt ruột đến mức hoảng sợ. Chính lúc này, người của Phong ca đã chạy tới. 5, 6 người vây quanh hai chị em. Bỗng nhiên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, đứng chắn trước mặt hai chị em. Trong tay Hàn Nghị có một chiếc côn sắt. Anh không nói lời nào vung mạnh vào người đứng gần mình nhất, ánh mắt anh giống như một con chó sói hung ác và liều lĩnh, côn sắt chính là nanh vuốt của anh, mỗi đường vung ra là một tràng kêu thảm thiết. Sau khi quật ngã 2-3 người, Hàn Nghị thờ ơ hỏi: "Còn ai muốn đánh tiếp với tao không?" Những người còn lại quay mặt nhìn nhau. Hàn Nghị trầm giọng quát: "Cút."