Editor: Quýt

Sáng sớm hôm sau, Tôn Kiến Hiền tính toán thời gian, vui vẻ gọi điện thoại cho tên họ Lư, kết quả điện thoại vừa được thông đã bị hắn ta mắng xối xả.

Tôn Kiến Hiền ngây ngốc, “Anh Lư bị sao vậy? Có phải Khương Đào…”

Tên họ Lư sưng mũi, lớn tiếng nói: “Đừng nhắc đến cái tên đó nữa!!”

Tôn Kiến Hiền xoa tai, vội hỏi: “Anh Lư, có phải cơ thể anh không khỏe không?”

Tên họ Lư: “Không có! Tôi rất tốt!”

Hắn ta kích động ảnh hưởng đến vết thương, đau đớn “a” một tiếng.

Tôn Kiến Hiền càng lo lắng, nghe âm thanh này thì có vẻ tên họ Lư bị thương không nhẹ.

Tối hôm qua hắn ta ở cùng với Khương Đào.

Chẳng lẽ… bị thương ở chỗ đó?!

Tên họ Lư nhớ tới chuyện tối qua thì giận sôi máu đánh vào không khí.

Người phụ nữ kia rốt cuộc là cái gì mà không chỉ ăn nhiều mà còn đánh người đau như vậy!!

May mà hắn ta chưa ngủ với cô, nếu không bị cô quấn lấy thì chẳng phải hàng ngày bị bạo lực gia đình sao?!

Hắn ta nghĩ đến đây liền cảm thấy có chút may mắn, vì thế cảnh cáo Tôn Kiến Hiền: “Đừng nói đến tên cô ta nữa, càng không cần đem người tới trước mặt tôi, nếu cô ta hỏi tôi thì cậu… cậu cứ nói tôi ra nước ngoài rồi!”

Tôn Kiến Hiền: “…”

Càng lúc hắn càng cảm thấy hình như những gì hắn nghĩ là đúng!

Tôn Kiến Hiền bối rối cúp điện thoại.

Hắn vốn định dùng Khương Đào lấy lòng tên họ Lư, đổi lấy tài nguyên, bây giờ xảy ra chuyện, không biết sau này tên họ Lư có còn là đàn ông không còn chưa chắc chắn, xem ra con đường này đã vĩnh viễn bị chặt đứt rồi.

Mà kẻ cầm đầu tất cả chuyện này chính là Khương Đào!

- --

“Ring ring ~ nhận điện thoại ~ mau nhận điện thoại ~ ”

Tiếng chuông di động ầm ĩ đánh thức Khương Đào.

Cô làu bàu, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh sờ lung tung đầu giường, cuối cùng tìm được đồ vật làm phiền giấc ngủ của cô.

Cô tùy ý ấn, âm thanh rốt cuộc im bặt.

Khương Đào hài lòng trở mình, lại bình yên ngủ tiếp.

Nửa tiếng sau.

Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, cuối cùng đã đánh thức Khương Đào.

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, tay còn vô thức lau khóe miệng một cái.

Căn phòng trước mắt cực kỳ xa lạ.

Giấy dán tường hồng nhạt, phía trên còn treo mấy tấm ảnh của cô, ngoại trừ cái này ra thì căn phòng được bài trí cực kỳ đơn giản.

Lúc này Khương Đào mới phản ứng lại.

À, cô đã thoát khỏi nơi phong ấn, hiện tại đang là nữ phụ độc ác trong sách.

Nhưng mà điều này không quan trọng.

Ký ức về mấy món ngon hôm qua vẫn lởn vởn trong đầu khiến cô cảm thấy hài lòng với thế giới này.

Tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngừng nghỉ.

Khương Đào mở cửa.

Cô gái đứng ngoài cửa nhỏ gầy đeo kính gọng lớn, là trợ lý của Tôn Kiến Hiền – Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn khuôn mặt vô cảm của Khương Đào, dường như hơi co rúm lại: “Chị Khương, xin lỗi chị, đã quấy rầy chị nghỉ ngơi rồi!”

Khương Đào đã quen dáng vẻ sợ hãi của cô ấy, vừa ngáp đi vào trong vừa hỏi: “Tìm chị có việc gì?”

Đồng Đồng đi vào theo.

Cô ấy bị Tôn Kiến Hiền sai tới đây.

Nguyên văn lời của Tôn Kiến Hiền là: Dám không nghe máy của tôi?! Khương Đào chán sống rồi!

Đồng Đồng không dám nói, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở Khương Đào.

“Chị, hôm nay chị có lịch trình, chị quên rồi sao?”

Khương Đào xoa xoa thái dương.

Trong trí nhớ, Tôn Kiến Hiền quả thật đã hứa với nguyên chủ, nếu cô đi bồi rượu thì sẽ sắp xếp lịch trình cho cô.

Hiện tại trong đầu Khương Đào chỉ có ăn, căn bản không muốn chạy lịch trình.

Nhưng cô nghĩ sau khi mình chạy thoát, tiểu tiên kia chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra, nói không chừng bây giờ đã đi khắp nơi tìm cô rồi.

Cô không muốn quay trở lại nơi phong ấn lạnh băng lại còn hoang vu kia đâu.

Nhưng nếu để không bị phát hiện, cách tốt nhất chính là nhập vai nguyên chủ trốn trong thế giới của quyển sách này.

Vì thế cho dù cô không cam tâm vẫn phải vào phòng thay đồ.

Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay chị Khương lãnh đạm hơn trước kia lại còn dễ nói chuyện, vì thế cô ấy đánh bạo hỏi một câu: “Chị, tại sao điện thoại của chị lại tắt máy?”

“Điện thoại?”

Khương Đào nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại đã biến thành bánh quẩy.

Cô lập tức có chút chột dạ, đá đồ vật kia vào trong gầm giường.

Cũng may Đồng Đồng không dám hỏi nhiều, chờ cô thay quần áo xong liền chở cô đến công ty.

Tôn Kiến Hiền lộ rõ vẻ hưng sư vấn tội (*) nhưng không biết tại sao khi tiếp xúc với đôi mắt ảm đạm của Khương Đào, hắn đột nhiên thấy lúng túng.

(*) Hưng sư vấn tội: hỏi tội, trách tội

Mãnh thú khi đói thì tính tình nóng nảy không được tốt cho lắm.

Khương Đào cũng thế.

Nhưng để che giấu được hành tung của mình thì cô phải khắc chế cảm giác thèm ăn.

- - Ít nhất không thể ăn người đại diện được.

Khương Đào sờ sờ bụng.

Tâm tình càng kém.

Cũng may Đồng Đồng kịp thời đem cà phê và sandwich tới.

Khương Đào được ăn một chút, tâm tình mới khá lên, nhớ tới tên nhà giàu coi tiền như rác hôm qua, hỏi: “Cái người họ Lư đâu rồi? Không phải nói muốn nuôi tôi sao? Tại sao đến bây giờ không đem bữa sáng cho tôi?”

Tôn Kiến Hiền: “…?”

Lời này dường như không có vấn đề gì nhưng tại sao hắn lại thấy là lạ.

Hắn không cố chấp suy nghĩ về chi tiết nhỏ này nữa, nén giận hỏi: “Em còn hỏi anh? Hôm qua em làm gì anh ta? Anh ta… Tại sao anh ta lại… bị thương chỗ kia?”

Khương Đào vô tư nói: “Tôi đâu có cố ý, còn không phải do hắn quá keo kiệt sao!”

Đầu Tôn Kiến Hiền ngập tràn dấu chấm hỏi: “Anh ta keo kiệt, sao có thể?”

Khương Đào: “Đến chân giò hun khói còn tiếc không cho tôi ăn, tôi chỉ dạy dỗ hắn một chút.”

“…”

Tôn Kiến Hiền chợt lạnh.

Không ngờ tên họ Lư vậy mà chỉ vì một cái chân giò hun khói mà bị thương ở chỗ trí mạng.

Nhưng hắn cũng không ngờ rằng tên họ Lư kia bề ngoài nhìn nhân mô cẩu dạng mà lại keo kiệt như vậy, chỉ là một cái chân giò hun khói mà đến cả người phụ nữ mình bao nuôi cũng không cho ăn, đối với người khác thì càng miễn bàn.

Xem ra cái bắp đùi này có ôm cũng chẳng được ích lợi gì.

Hắn vừa khổ não vừa vui mừng.

Khương Đào không biết cô tới đây sẽ làm gì, hỏi Tôn Kiến Hiền: “Phải chạy lịch trình gì vậy?”

Lúc này Tôn Kiến Hiền mới nhớ ra lúc trước mình đã sắp xếp cho Khương Đào một lịch trình, ỉu xìu nói: “Là một chương trình giải trí.”

“Bạn Mau Tới Đây!” là chương trình giải trí được phát sóng trực tiếp của đài Điềm Chanh.

Từ cái tên chương trình rẻ tiền cũng có thể thấy tổ đạo diễn thường xuyên chơi sỏ, thích đùa giỡn khách mời, nhưng bởi vì độ hot cao cho nên không ít khách mời cũng vừa yêu vừa hận.

Nữ phụ trong truyện cũng tham gia chương trình này nhưng biểu hiện cực kỳ kém, cuối cùng bị mắng lên hot search, đánh bay chút ấn tượng tốt cuối cùng của fans.

Tôn Kiến Hiền tự thấy Khương Đào cũng chẳng thể trở mình được nên cũng lười đi cùng cô, chỉ để Đồng Đồng theo.

Trên đường đi, Đồng Đồng cực kỳ nghiêm túc giới thiệu nội dung chương trình cho Khương Đào và cách hòa đồng với đội ngũ nhân viên.

Cô ấy nói xong, ngập ngừng hỏi thêm: “Chị, em còn một việc nữa.”

“Lần này An Lệ Toa cũng tham gia.”

Tiểu hoa mới An Lệ Toa cũng ra mắt cùng thời điểm với Khương Đào, con đường hai người đi cũng giống nhau, công ty quản lý cũng là đối thủ nên từ lúc bắt đầu đã đấu đá.

Nhưng Khương Đào không chịu thua kém, mới ra mắt đã dựa vào một quảng cáo mà nổi lên, An Lệ Toa bị so sánh đến xám mặt.

Khi đó ai mà nghĩ tới không đến một năm, địa vị của hai người lại đảo lộn.

An Lệ Toa dựa vào vai nữ hai của một bộ phim chiếu mạng mà từ từ nổi lên, còn Khương Đào lại thành nữ minh tinh tuyến mười tám (*) khắp người toàn tư liệu đen.

(*) Tuyến mười tám: dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là “vô danh tiểu tốt”.

Nguyên chủ khó tiếp nhận được sự chênh lệch này, lần trước khi tham gia hoạt động, bị An Lệ Toa trêu chọc một chút liền tức giận chửi ầm lên rồi bị paparazzi chụp được, trở thành chứng cứ “ác độc” của cô.

Đồng Đồng lải nhải một hồi chính là bảo Khương Đào bình tĩnh, đừng dễ bị An Lệ Toa dắt mũi.

Cô ấy nói xong mới phát hiện Khương Đào thất thần, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Chị, chị có nghe em nói gì không?”

Khương Đào lắc đầu, vẻ mặt cứng đờ, “Chị đang tự hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng.”

Đồng Đồng cũng nghiêm túc hỏi: “Là chuyện gì?”

Khương Đào: “Khi nào ăn cơm?”

Đồng Đồng: “…”

Khi tới nơi ghi hình, trợ lý đạo diễn đưa Khương Đào vào phòng trang điểm.

Đồng Đồng vẫn không yên tâm lại nói thêm lần nữa: “Chị, chút nữa chị đừng có xung đột với An Lệ Toa, danh tiếng của chị không thể chịu nổi một lần vấy bẩn nữa đâu!”

Khương Đào thất thần: “Ừ, chị biết rồi.”

Hai người đi vào phòng trang điểm, lúc này bên trong đã có người.

Trùng hợp là An Lệ Toa.

Đồng Đồng thiếu chút nữa ngất xỉu: Thật đúng là ghét của nào trời trao của nấy!

Gần đây An Lệ Toa sự nghiệp thăng hoa, độ phô trương cũng không nhỏ.

Trên ghế là chiếc áo khoác mới nhất của hãng V, stylist riêng, chuyên gia trang điểm còn có hai trợ lý đang tất bật bên cạnh cô ta.

Người đại diện bên cạnh cũng không nhàn rỗi, vừa một câu bảo bối khen cô ta, vừa hướng dẫn đội biểu diễn tiết mục di chuyển.

Mà phía Khương Đào thì chỉ có cô và Đồng Đồng.

Cực kỳ quạnh quẽ.

Nhưng Khương Đào căn bản không để ý, cô chỉ muốn trang điểm nhanh một chút rồi đi ăn cơm.

Bởi vì Khương Đào không đem theo chuyên gia trang điểm nên thợ trang điểm của chương trình đã làm cho cô.

An Lệ Toa mỉm cười quay đầu: “Khương Đào, đây là kem nền mới nhất của Phyllis, cô có muốn thử một chút không? Gần đây tôi trở thành người phát ngôn của Phyllis, bọn họ tặng tôi rất nhiều.”

Đồng Đồng lập tức đổ mồ hôi.

Trước đây Khương Đào là người phát ngôn của Phyllis, nhưng sau khi xảy ra chuyện với Tô Ánh Tuyết liền bị hủy hợp đồng.

An Lệ Toa nói vậy chính là đâm một dao vào tim Khương Đào rồi!

Nhưng Khương Đào chỉ hời hợt trả lời: “Không cần, quá phiền.”

Nụ cười trên mặt An Lệ Toa cứng lại.

Không đúng!

Tại sao Khương Đào lại bình tĩnh như vậy?! Không phải cô nên tức giận giống như lúc trước sao?

Cô ta không cam tâm, nói tiếp, “Tôi chỉ là có lòng tốt, dù sao nghe nói gần đây cuộc sống của cô không tốt lắm, tương đối tiều tụy…”

Đúng lúc thợ trang điểm nâng cằm Khương Đào lên.

Khuôn mặt trắng nõn cùng ngũ quan không tỳ vết lập tức hiện rõ dưới ánh đèn.

Vừa trắng vừa mịn, một chút lỗ chân lông cũng không thấy, dường như chỉ cần chạm nhẹ là có thể chảy ra nước.

So với quầng thâm dưới mắt và vết mụn dưới môi của An Lệ Toa, ai tiều tụy hơn, người sáng suốt vừa nhìn là biết.

An Lệ Toa tức đỏ mặt, cuối cùng ngậm miệng.

Đồng Đồng cuối cùng cũng yên tâm, nhỏ giọng khen Khương Đào: “Chị, lần này chị giỏi quá!”

Khương Đào: “?”

Thợ trang điểm vừa trang điểm cho Khương Đào vừa cảm thán: “Bảo bối, da của em đẹp quá đi! Em chăm sóc như thế nào vậy?”

Tuy rằng An Lệ Toa đã quay đầu đi nhưng nghe thấy thợ trang điểm nói vậy vẫn liếc nhìn Khương Đào.

Khương Đào lại vô tư nói: “Không cần chăm sóc.”

An Lệ Toa cười lạnh một tiếng.

Câu trả lời này chỉ lừa được người ngoài ngành thôi, tiếc thật, không biết rốt cuộc Khương Đào làm ở bệnh viện nào.

Đến khi thợ trang điểm cuối cùng dừng tay nói “Được rồi”, Khương Đào đã đói hoa mắt lập tức kéo Đồng Đồng chạy ra ngoài.

An Lệ Toa thấy dáng vẻ nôn nóng của cô, lập tức cùng người đại diện đi theo.

Nhưng mà bọn họ không ngờ rằng nơi Khương Đào đi lại là…

Phòng ăn.

Không chỉ có vậy, cô còn gọi tám phần cơm hộp.

“???”

Người đại diện trầm ngâm nói: “Trước đây anh có đi khám một thầy trung y, ông ấy nói nếu không ăn đủ cơm thì gan dễ bị nóng, da dẻ vàng vọt còn sần sùi. Chẳng lẽ Khương Đào là do ăn no nên làn da mới đẹp như vậy?”

Sắc mặt An Lệ Toa nhất thời trở nên khó coi: “Chẳng lẽ anh cũng để em ăn cơm hộp?”

Cô ta thuộc kiểu người dễ béo, khung xương lại lớn, vì để trở nên đẹp hơn mà cơm cũng phải đếm rồi ăn.

Càng không nói tới loại cơm hộp có hàm lượng calo lớn này.

Chỉ là khi nhìn thấy Khương Đào ăn ngon miệng như vậy, cô ta không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, ngập ngừng nói: “Hay là, anh cũng gọi cho em một phần cơm hộp nhé?”