Editor: AI_ Quýt

“Không phải chỉ là tiếp một bữa rượu, ăn một bữa cơm thôi sao?”

“Giả bộ ngây thơ trong trắng gì chứ, cố sống cố chết…”

“Được anh Lư để ý chính là may mắn của cô…”

Khương Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy bên tai cực kỳ ồn ào, dường như có hàng trăm con ong bay vo ve ầm ĩ.

Cô cau mày: “Câm miệng! Còn ồn nữa là tôi ăn hết mấy người đó!”

Xung quanh lập tức yên ắng.

Khương Đào chầm chậm mở mắt lại phát hiện mình đang ở một nơi rất xa lạ.

Chẳng lẽ cô đã chạy ra khỏi nơi phong ấn rồi sao?

Cô vốn là một con Thao Thiết bị phong ấn từ vạn năm trước, do một tiểu tiên phụ trách trông coi.

Lần trước tiểu tiên sơ sẩy, một sợi thần thức (*)của cô đã chớp thời cơ trốn thoát.

(*) Một sợi/ tia ý thức/ linh hồn của thần thú.

Lúc này ký ức không thuộc về cô chợt lóe lên trong đầu.

Đây là một quyển tiểu thuyết giới giải trí sảng văn đại nữ chủ, cô xuyên vào nữ phụ độc ác trùng tên họ với mình.

Nữ phụ trong sáng ngọt ngào, mới ra mắt chính là “Mối tình đầu quốc dân”, tương lai rộng mở, trong giới, lại luôn đối nghịch với nữ chính tiểu trong suốt (*) tuyến mười tám Tô Anh Tuyết, hơn nữa đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh.

(*) Tiểu trong suốt: những người mờ nhạt, không có danh tiếng gì trong showbiz.

Về sau cô khiến nữ chính trở thành tiểu hoa nổi tiếng, còn cô một thân toàn vết nhơ, các hợp đồng quảng cáo vốn là của cô cũng bị hủy bỏ, đến vai diễn đã định cũng bị đổi sang người khác.

Người đại diện thấy cô không có giá trị, lừa cô đi tiếp rượu.

Cô sau khi bị chuốc say, không chỉ mất đi sự trong sạch còn bị paparazzi chụp được, phát tán lên mạng.

Cuối cùng Khương Đào đau khổ, tự sát qua đời.

Khi Khương Đào xuyên qua, cốt truyện đang là lúc nữ phụ bị bắt đi tiếp rượu, sắp bị paparazzi chụp được đem lên hot search, bị toàn bộ cư dân mạng phỉ nhổ.

“Ùng ục…”

Âm thanh vừa vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Thật đói.

Khương Đào cảm nhận cơn đói từ lâu, từ khi bị phong ấn, cô đã lâu chưa được ăn.

Khó khăn lắm mới thoát ra được, cô nhất định phải ăn đủ.

Khương Đào liếm liếm răng nanh.

Mái tóc rối đen như rong biển xõa bên vai, lông mi cong dài hơi rủ xuống che đi ánh mắt bất cần, bờ môi căng mọng đỏ tươi.

Khí chất lộ ra vẻ nguy hiểm nhưng lại khiến cho người khác không thể rời mắt.

Người đại diện Tôn Kiến Hiền hoàn hồn, dường như không thể tin được Khương Đào – người luôn nghe lời hắn cũng dám phản kháng.

“Cô nói chuyện với tôi kiểu gì đấy!”

Đây cũng là điều Khương Đào muốn hỏi.

Phần lớn đồ ăn nhìn cô đều run bần bật, hiếm khi có Tôn Kiến Hiền mạnh miệng như vậy.

Tôn Kiến Hiền lạnh lùng nói: “Khương Đào! Hôm nay cô muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi, cô cho rằng mình có thể tồn tại trong giới được sao!”

Khương Đào tò mò hỏi hắn: “Nếu không tồn tại được thì sao?”

Tôn Kiến Hiền nghẹn họng, sau đó càng tức giận hơn: “Khương Đào! Đừng có mà giở trò với tôi. Cô đừng quên cô vẫn còn hợp đồng. Hôm nay cô muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi.”

Khương Đào nheo mắt.

Tôn Kiến Hiền hiển nhiên không biết nguy hiểm sắp ập đến, vẫn còn lải nhải.

“Tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi!”

“Hiện tại cô đã biết rõ tình hình bây giờ rồi, gần như không còn đường sống, kể cả hủy hợp đồng với công ty thì cũng chẳng có ai nhận củ khoai lang nóng phỏng tay là cô đâu.”

“Người có thể giúp cô chỉ có anh Lư, cô theo anh ấy lập tức có tài nguyên, về sau ăn sung mặc sướng không phải tốt sao?”

Khương Đào ngừng lại, lộ rõ vẻ mặt thích thú: “Ăn?”

Tôn Kiến Hiền khựng lại, hắn vừa mới nói nhiều như vậy mà cô chỉ nghe thấy một chữ này thôi sao?

Nhưng vì để dỗ Khương Đào đi, hắn chỉ có thể phụ họa theo.

“Đúng vậy, anh Lư hẹn cô ở khách sạn Riar, có đầu bếp người Pháp cao cấp, nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển đường hàng không qua, chỉ cần cô nghe lời, khiến anh Lư vui vẻ thì cô muốn cái gì sẽ có cái đó!”

Khương Đào lập tức đứng lên: “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.”

Hứng khởi như được đi ăn buffet.

Tôn Kiến Hiền: “…?”

Tuy rằng hắn đã đạt được mục đích nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

- -

Tôn Kiến Hiền đưa Khương Đào đến nơi rồi tìm cớ chuồn đi.

Phòng tổng thống lớn như vậy chỉ có hai người Khương Đào và tên họ Lư.

Vẻ ngoài của tên họ Lư là kiểu nhân mô cẩu dạng (*) nhưng lại túng dục quá độ, sống bằng thân dưới.

(*) Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng người nhưng bên trong tính cách thấp kém, bị so sánh với loài chó.

Hắn ta chà xát tay: “Cô Khương quả nhiên xinh đẹp như trong lời đồn…”

Nhưng hắn ta khen ngợi một lúc mà Khương Đào không có phản ứng gì thì buồn bực nhìn qua.

Khương Đào khó chịu nói: “Tôi đói bụng, mau bảo người đem đồ ăn qua đi.”

Hắn ta sửng sốt.

Thái độ này, rốt cuộc ai mới là kim chủ?!

Nhưng hắn ta nhanh chóng an ủi bản thân.

Mỹ nữ đều kiêu căng như vậy, điều này rất bình thường.

Hắn ta kiềm chế bất mãn nói: “Cô Khương chờ một lát, tôi đã chọn xong đồ ăn rồi, bọn họ sẽ lập tức đem lên.”

“Hay là chúng ta uống rượu trước đi?”

Khương Đào đã từng nghe qua về rượu, nghe nói là đồ mà con người sản xuất ra, đáng tiếc cô còn chưa kịp thử thì đã bị phong ấn.

Cô nghe hắn ta nói vậy lập tức thấy tò mò.

Tên họ Lư bưng tới hai ly rượu.

Trong ly pha lê, rượu vang đỏ thẫm tỏa ra hương thơm say đắm lòng người.

Hắn ta nhìn khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp của Khương Đào, trong lòng nhộn nhạo nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ đứng đắn: “Đây là Lafite tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cô Khương, đơn giản ưu nhã như cô Khương…”

Hắn ta còn chưa nói xong Khương Đào đã uống cạn ly rượu.

Rượu vang đỏ đậm đà, sau khi uống vẫn còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt của mâm xôi trong khoang miệng.

Tiểu Thao Thiết ngây ngô hạnh phúc, hai mắt sáng bừng, cô duỗi tay giơ ly rỗng ra.

“Lại thêm một ly nữa.”

Tên họ Lư: “?”

Khương Đào thấy hắn ta không có động tĩnh gì, đành tự ra tay, ôm chai rượu còn nguyên tới rồi trực tiếp tu cả chai.

Hắn ta bối rối.

Hắn ta định chuốc say Khương Đào rồi cho cô lên giường nhưng hiện giờ ngay từ bước đầu tiên đã có vấn đề.

Khương Đào đã uống hết một chai mà không hề có dấu hiệu của việc say rượu!

Hắn ta không cam lòng, lấy chai Vodka có nồng độ cực cao ra.

Khương Đào nhận lấy rồi “ừng ực” uống cạn.

“Ngon lắm! Thêm chai nữa!”

Tên họ Lư: “!!!”

Hắn cũng không dám cho Khương Đào uống nữa, nhỡ đâu người còn chưa bị chuốc say thì quầy rượu của hắn ta đều đã bị cướp hết rồi.

Hắn ta cắn răng khuyên nhủ: “Uống rượu khi bụng rỗng hại cơ thể lắm, hay là chúng ta ăn đồ ăn đi?”

Dưới sự thúc giục điên cuồng của hắn ta, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đem đồ ăn lên.

Bởi vì muốn thể hiện sự giàu có của mình mà hắn đã chọn toàn đồ ăn đắt tiền của khách sạn.

Bít tết bò Kobe tươi mọng nước thơm phức, trứng cá muối căng tròn, bánh tart trứng mềm ngọt thanh… Mỗi một món ăn đều đầy đủ sắc màu, ngập tràn mỹ vị.

Khương Đào nhìn không dời mắt.

Tên họ Lư thấy cô nhìn những món ăn xa hoa đắt đỏ kia không chớp mắt, hiểu rõ mà cười nhạo.

Chiêu này hắn thử lần nào hữu dụng lần đó, có người phụ nữ nào mà không nông cạn ham giàu chứ.

Hắn ta ho nhẹ một tiếng, hơi kiêu căng nói: “Cô Khương, chỉ cần cô theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô, đến lúc đó cô muốn mua gì thì tôi mua cái đó, tôi có thể đưa cô đi Paris xem nhạc kịch, đi Úc ăn tôm hùm, cô cảm thấy…”

Hắn ta đang nói bỗng cảm thấy có gì đó không đúng liền nhìn về phía Khương Đào.

Cô há to miệng, ngoạm một miếng, ăn hết miếng tart trứng cuối cùng.

Cứ như vậy Khương Đào đã ăn hết mọi thứ, không bỏ sót một tí vụn đồ ăn nào.

Chỉ còn lại một đống bát đĩa tinh xảo trống không trên bàn.

Tên họ Lư: “!!”

Hắn ta mờ mịt nhìn vòng eo 57 cm của Khương Đào.

Má nó đây là lượng cơm mà một nữ minh tinh ăn sao?!

Trong dạ dày cô có một lỗ đen à? Cả đống đồ ăn đấy cuối cùng đã đi đâu?!

Khương Đào chưa đã thèm liếm liếm môi, mấy món này chưa đủ để cô lót dạ.

Nhưng trong phòng ngoại trừ tên họ Lư thì chẳng còn gì ăn được.

Cô hơi do dự.

Dù sao cô mới ăn mỹ vị được làm từ nguyên liệu cao cấp, lần này hạ thấp quá, cô không muốn mình phải chịu thiệt.

Nhưng tên họ Lư đã nổi giận, cũng không giả bộ lịch sự nữa, hung dữ lao về phía Khương Đào.

“Cô xem ông đây là cái nhà hàng đó hả?!”

“Đùa giỡn ông đây đúng không, đợi lát nữa lên giường…”

“Bốp!”

Một nắm đấm nho nhỏ bay về phía mũi hắn ta.

Đầu hắn ta ong ong, hắn đưa tay lên sờ mũi thấy hai vệt máu tươi.

Hắn ta còn chưa kịp la lên thì hai mắt nhắm tịt, hôn mê bất tỉnh.

Khương Đào ghét bỏ lắc lắc tay.

Cô quyết định không để mình chịu thiệt, bắt đầu chạy loanh quanh trong phòng, không ngờ cô tìm thấy một chiếc tủ lạnh hai cửa ở góc phòng.

Trong tủ được đặt đầy đồ, trong tủ thậm chí còn có nguyên một cái chân giò hun khói.

Hai mắt Khương Đào sáng lên.

- --

Cửa thang máy mở ra, hai người đàn ông đội mũ đeo kính râm lén lút cầm theo camera đi ra.

Bọn họ chính là paparazzi của tạp chí Orange, được mớm tin Khương Đào có người bao dưỡng nên cố ý đến đây chụp.

Hai người kiểm tra số phòng một lần nữa, sau đó dán tai lên cửa nghe trộm.

Nhưng bên trong quá mức yên tĩnh.

“Khách sạn này cũng cách âm tốt quá đi…”

Một người bực bội nói, lấy ống nghe dán lên.

Lần này có âm thanh nhưng cũng không phải âm thanh ái muội, mập mờ như trong tưởng tượng của bọn hắn mà chỉ có tiếng “Cạch cạch cạch”.

Hai người càng nghe càng thấy không đúng.

“Ông có cảm thấy giống tiếng dao chặt không?”

“Đừng làm ồn, ai lại làm đồ ăn trước khi lên giường cùng kim chủ chứ, hơn nữa tiếng động này gần như vậy, cũng không giống như ở phòng bếp đúng không?”

Hai người im lặng một lát.

“Ông có ngửi thấy mùi gì không?”

“Có, giống như…”

Hai người cúi đầu, nhìn chất lỏng đỏ sậm chậm rãi chảy ra từ khe cửa.

Sền sệt, tanh hôi.

Cùng với tiếng dao chặt nặng nề trong phòng, hàng loạt hình ảnh phanh thây lập tức điên cuồng hiện ra trong đầu họ.

“Này… không phải là Khương Đào điên rồi, giết kim chủ rồi phanh thây chứ.”

“Đừng, đừng nói đùa…”

Bọn họ nín thở chờ đợi một hồi, trong phòng lại truyền ra tiếng động lần nữa.

“Ùng ục ùng ục…”

“Răng rắc răng rắc…”

“Kẽo kẹt kẽo kẹt…”

Tất cả đều khiến người ta sởn tóc gáy, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.

Trong giây lát câu chuyện máu chó đã lập tức biến thành cảnh hình sự.

Hai người cuối cùng không nhịn được nữa, chạy tóe khói vào lối thoát hiểm.

Dưới ánh đèn xanh mờ của bảng chỉ dẫn ở lối đi, cả hai đều nhìn thấy vẻ sợ hãi của đối phương.

“Còn chụp không…”

“Trước tiên… trốn đi, xem tình hình đã.”

“Đúng đúng đúng, an… an toàn quan trọng nhất.”

Hai người cẩn thận ló đầu ra, nhìn chằm chằm cửa phòng.

Không bao lâu sau, Khương Đào quả nhiên ra ngoài.

Góc váy cô có vài vết nâu thẫm, khóe miệng cũng có màu đỏ khả nghi.

Vẻ mặt thỏa mãn, còn ợ một cái.

Cô cô cô… cô sẽ không thật sự phanh thây kim chủ, còn ăn chứ!

Lần này hai người bị dọa sợ điên rồi, cũng không rảnh lo lấy tin hot gì nữa, té ngửa lăn xuống dưới cầu thang.

Mà Khương Đào vừa liếm sốt cà chua bên miệng vừa nhớ lại hương vị của chân giò hun khói vừa mới ăn.

Mặc dù ăn ngon nhưng để lạnh nên hơi cứng, ăn khá mỏi răng.

Còn có bình rượu huyết hươu kia nữa, cô không cẩn thận làm đổ, quả thật đáng tiếc.

Bên kia, hai tên paparazzi trốn trong xe, run bần bật ôm nhau.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên.

Hai người hoảng sợ, run run ấn mở thì thấy là điện thoại của người cung cấp tin của Khương Đào cho họ.

Đối phương vội vàng hỏi: “Có chụp được scandal của Khương Đào không?”

Hai tên paparazzi vẫn còn sợ hãi, nghe vậy giận sôi máu: “Chụp cái đầu mày! Về sau những chuyện nguy hiểm thế này đừng có tìm bọn tao!!!”

Đối phương: “???”