Thái Đường Yến bất giác cúi người, run rẩy kể lại từng chuyện Phong Trạch đã phát tiết vào cô một, cô nói không quá mức lưu loát, âm điệu trầm thấp như đang tự lẩm bẩm vậy. Càng nói đầu càng cúi thấp, trông xấu hổ như mình chính là kẻ đầu sỏ vậy.

Cảnh sát vừa ghi chép vừa quan sát nét mặt của cô, đợi Thái Đường Yến kể xong, cuối cùng cũng nhận ra nguyên do cô ấy bảo Thường Minh ở lại.

"Vậy tức là, Phong Trạch thừa nhận hắn bỏ tiền xúi giục anh trai cô là Thái Giang Hào đi đánh Thường tiên sinh... Cũng vì Thường tiên sinh có thể phát hiện ra thân thế của hắn, gây trở ngại sự nghiệp và hôn nhân?"

Thái Đường Yến chỉ thuật lại lời của Phong Trạch chứ không thêm mắm thêm muối suy luận của mình, nhưng thực tế ý cũng không khác nhau mấy.

"Hắn nói nếu kiểm tra tài khoản của hắn, sẽ phát hiện ra vấn đề..."

"Thái tiểu thư, cô có thể chịu trách nhiệm trước tính chân thực của lời nói của mình không? Vì khi người ta đang trong trạng thái ứng kích có thể sẽ bị đảo lộn trí nhớ, tưởng suy nghĩ chủ quan của mình là sự thật, mấy ngàu qua cô bị Phong Trạch nhốt, chắc chắn cuộc sống không được tốt, nếu như có nhớ nhầm điều gì, chúng tôi cũng có thể hiểu. Bây giờ Phong Trạch đã chết, lời của cô sẽ coi như là lời làm chứng cho mọi việc hắn ta đã làm, lúc này liên quan đến rất nhiều vụ án cần điều tra, nên chúng tôi muốn xác nhận lại lần nữa với cô."

Thái Đường Yến cũng hy vọng đây chỉ là ảo giác, như thế cô có thể xóa đi chỉ trích trong lòng. Không dám nhìn vào mặt Thường Minh, cô nặng nề gật đầu.

"Hoang đường!" Thường Minh đứng lên, thuận tiện gõ gậy xuống nền, "Tôi vốn dĩ không biết lai lịch của hắn!" Một "nhầm lẫn" không có bằng chứng cướp đi một chân của anh, tức giận trong lòng Thường Minh khó dằn nổi, lần lượt nhìn Thái Đường Yến và hai người cảnh sát, người trước ủ rũ cúi đầu, người sau nheo mắt đợi phản ứng của cô, bất kể là gì thì lúc này anh đều không muốn nhìn thấy, "Nếu tôi sớm biết hắn ta bất chính nhiều như thế, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Tất cả mọi thứ trở nên vô cùng châm chọc, từ nay về sau lúc nào chân trái không trọn vẹn kia đều sẽ nhắc nhở tính toán sai lầm của anh.

"Hắn còn nói gì không?"

Câu này là hỏi Thái Đường Yến, dáng vẻ không quan tâm cùng tức giận bừng bừng, làm cô hoảng hốt rụt đầu, có lẽ Phong Trạch đã đoán đúng, cô và Thường Minh không thể nào ở bên nhau được nữa.

"Em xin lỗi..." Cô cúi đầu xin lỗi anh, nhưng chẳng ăn thua gì, trái lại cô xin lỗi làm bầu không khí giữa họ và hai người xa lạ kia càng trở nên kỳ dị, từ hỏi điều tra công chuyện bình thường biến thành buổi sám hối của cô.

Thường Minh nhất thời ngẩn ra, dù cô cũng bị chính Thái Giang Hào hãm hại, nhưng mối quan hệ anh em trên phương diện pháp luật của hai người đã duy trì nhiều năm, khó có thể gạt đi trách nhiệm của Thái Giang Hào khỏi người cô ngay lập tức được, dù thế nào tiền mua mạng của anh cũng đều trút vào nhà cô cả.

Lời xin lỗi của cô, chấp nhận thì không đúng, nhưng cự tuyệt thì lại sai. Chỉ ba chữ vô cùng đơn giản lại khiến tiến thoái lưỡng nan.

Thường Minh nắm chặt gậy, chậm rãi nói: "Mấy người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước."

Dứt lời liền bước ra khỏi phòng bệnh.

Thường Minh cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là trực giác không muốn ở lại căn phòng kia, đối mặt với những người đó nữa - bao gồm cả Thái Đường Yến. Từ bắt đầu nghi ngờ cô, đến muốn giữ lấy cô rồi đối đãi thẳng thắn, sau khi từ bỏ suy nghĩ cô có liên quan đến chuyện này, thì giờ đây sự thật tàn khốc này đã tát mạnh vào mặt anh. Quả thực anh tin cô không tham dự vào chuyện này, nhưng nhất thời trong tình cảm khó tiếp nhận cô có dính líu sâu nặng vào chuyện này được.

Ở trong phòng bệnh, Thái Đường Yến lặp lại lần nữa những điều cô biết với cảnh sát, sau đó là ký tên. Cảnh sát rời đi không được bao lâu thì thím Hồ xách cặp lồng cơm đi vào. Cô thoáng yên tâm, may mà Thường Minh không quá nhẫn tâm, không đuổi cùng giết tận khiến cô tứ cố vô thân, thím Hồ có thể đến, có lẽ vẫn có cơ hội xoay chuyển.

Thái Đường Yến vẫn không có lòng tin vào tình cảm bọn họ, khác biệt trong điều kiện vật chẫn đã để cô lâu nay toàn bị động tiếp nhận, còn về mặt tinh thần, ít nhiều gì cô cũng lệ thuộc vào Thường Minh, mà những thứ cô báo đáp anh gần như cực ít. Có lẽ tình cảm vốn không so đo cho và nhận, nhưng chênh lệch tình cảm giữa bọn họ đã làm cô muốn bỏ ra gì đó để có thể công bằng.

Thái Đường Yến im lặng ăn hết bảy tám phần cơm mà thím Hồ đưa đến, rồi không nhịn được hỏi thăm: "Thím Hồ à, Thường tiên sinh đã... về rồi sao?"

Khoảng thời gian này thím Hồ thường xuyên đến bệnh viện đưa cơm cho Thái Đường Yến, mặc dù rất tò mò nguyên nhân, nhưng dù sao Thái Đường Yến cũng là người ngoài với bà, nói không chừng sẽ có ngày không gặp nữa, nên cũng không ra vẻ nhiệt tình lắm, chỉ làm trọn phép tắc lễ nghĩa mà thôi.

"Có thể là bận chuyện công ty nên về trước rồi. Lát nữa cô muốn ăn trái cây gì không, buối tối muốn ăn gì thì cứ nói với tôi."

Thái Đường Yến không tự chủ lấy muỗng khẽ đập vào đáy bát, "Vậy anh ấy... có nói bao giờ sẽ đến không?"

Lời vừa thốt ra mang theo chút không tự tin và lộ tẩy, những câu hỏi vốn nên chính miệng hỏi nhưng lại muốn nhờ người khác hỏi thăm giùm, ngay lập tức quan hệ giữa hai người ra sao không cần hỏi cũng biết.

Bà thu hồi vẻ mặt lúng túng mà nói: "Được rồi, mấy ngày nay chắc cậu ấy bận lắm, cô cứ nghỉ ngơi đi."

Thím Hồ cũng không dám xát muối, chỉ nói sang chuyện khác: "Tối nay tôi sẽ mang cháo đến tiếp, thanh đạm chút cho dễ tiêu, cũng nhanh lành vết thương hơn."

Ở lại viện quan sát một ngày không có gì đáng ngại, đến hôm sau, Thái Đường Yến đợi chú Chung làm xong thủ tục xuất viện thì đi theo ông ấy về nhà Thường Minh, nhưng rốt cuộc anh vẫn không xuất hiện.

Có lẽ vẫn còn đang bận, dù sao anh đã lo lắng ba ngày qua rồi, cũng cần giải quyết tốt. Thái Đường Yến bào chữa cho mình.

Đúng là tạm thời Thường Minh không thể phân thân được, Thường Cẩm Lâm nghe được tin tức đã đến tìm anh.

"Tôi cứ tưởng anh và con gái nhà lão Đường không xong nên mới gây ra nhiều chuyện như thế, không ngờ là do người khác."

Thường Minh mời ông vào văn phòng rồi phục vụ trà ngon, Thường Cẩm Lâm cầm tách trà lên nhưng không uống mà chế nhạo trước đã, Thường Minh có thể xuất hiện ở văn phòng, tinh thần không quá thảm hại, chứng tỏ chuyện này vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế.

Thường Minh không biết ông ám chỉ điều gì, bảo vệ mình không để lộ nội tình mới là mấu chốt, dù sau này ông ta có biết được toàn bộ chuyện thì cũng tốt hơn là giờ chưa đánh đã khai.

"Bố bận trăm công nghìn việc từ xa chạy đến tìm tôi, hẳn không phải vì tán gẫu đâu nhỉ, mấy chữ "thời gian là vàng bạc" do bố dạy tôi mà."

Thường Cẩm Lâm cười lạnh, gác một chân lên đầu gối chân kia, khoan thai thưởng thức tách trà.

"Con bé đó của anh cũng là con gái lão Đường đúng không."

Xem ra còn biết nhiều hơn anh tưởng. Thường Minh không khỏi chau mày.

"Đúng, cũng giống tôi vậy."

Thường Cẩm Lâm nghe ra ẩn ý, vậy là đặt tách trà xuống, bắt đầu nghiêm nghị.

Thường Minh ngửi thấy mùi mưa gió, thế là nói trước: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan với bên nhà, bố đừng có nhúng tay vào."

Nói đến cũng kỳ lạ, hôm qua còn không muốn ở lâu thêm một giây với Thái Đường Yến, nay bị Thường Cẩm Lâm mơ hồ bài xích thì anh lại bắt đầu bao che, trong tiềm thức chỉ cho phép một mình bản thân được "chê" Thái Đường Yến, còn những người khác không được, anh biết như thế rất mâu thuẫn.

"Tôi không nhúng tay vào, tôi chỉ sợ anh thua mất cả vốn lẫn chài." Thường Cẩm Lâm rút một tập tài liệu từ trong cặp táp ra, quăng lên bàn trà, "Một điều kiện, chỉ cần anh cầm lấy rồi, sau này đừng có dẫn đứa bết bát nào vào nhà hết."

Dứt lời bèn đứng dậy rời đi, Thường Minh không đọc nội dung tài liệu, tuy rất tức giận trước lời của ông ta, nhưng vẫn kính cẩn đáp, "Mẹ tôi cũng là người bết bát sao?"

Thường Cẩm Lâm chấn động toàn thân, còn từng câu từng chữ tiếp theo của Thường Minh lại đâm thẳng vào cột sống ông.

"Nếu ông lấy xuất thân để đánh giá một người, như thế cô ấy hoàn toàn giống hệt tôi lúc chưa mạng họ Thường, đúng là không chỗ nào với đến cao quý được. Cô ấy bất hạnh hơn tôi ở chỗ giới tính, là sự thật trời sinh không thể thay đổi được, nếu cô ấy là con trai, ông xem liệu lão Đường có ước gì chỉ nhận cô ấy vào để nâng niu trên tay không. Nếu là như thế, bây giờ cũng không có chuyện ông có đứa con trai tàn tật này rồi."

Một hồi lên xuống trầm bổng, hệt như bao chua cay của Thái Đường Yến đều chuyển đến trên người anh, bọn họ đã hợp nhất thành một thể kiên cố.

Thường Cẩm Lâm quay người lại nhìn Thường Minh, môi mấp máy muốn nói lại thôi.

"Đúng thế, tôi đúng là cho rằng xuất thân của con bé đó không bằng anh." Thường Cẩm Lâm thẳng thắn khiến anh sửng sốt, "Sai biệt trong xuất thân của hai người sẽ mang đến rất nhiều vấn đề cho anh, hoàn cảnh ra đời của một người cũng sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của người đó, bất đồng tư duy sẽ dẫn đến không đồng nhất trong giá trị quan, lúc này chỉ tổ rước thêm nhiều phiền toái cho anh." Ông ta thở hắt ra, "Giống tôi và mẹ anh vậy —— tôi nói anh cũng đừng giận, vì đây chính là sự thật —— lúc trẻ đúng là tôi ham muốn sắc đẹp, chẳng khác gì anh bây giờ, nên nhìn thấy thích là có thể giải quyết mọi thứ —— quá ngây thơ rồi! Anh xem bây giờ mẹ anh và tôi có nói chuyện mấy không, căn bản không thể nào nói chuyện nổi! Bảo bà ấy đến công ty đi làm thì chê mệt, mở cửa hàng cho thì bà ấy nói không hiểu, không giúp được gì về mặt sự nghiệp thì tôi đi, nhưng đến sinh hoạt cũng không làm tôi bớt lo được, ngày ngày không phải đi đánh bài thì gọi bạn bè uống trà tám chuyện, mấy bà về hưu cũng không có nhàn nhã như bà ấy." Ông ta nhấn mạnh, "Thường Minh, tôi không muốn anh đi vào đường cũ của tôi!"

Dù Thường Cẩm Lâm nói rất có lý, Thường Minh cũng ngầm đồng tình trong đầu, nhưng dù Phạm Tiểu Uyển có thất bại đến mức nào thì chung quy vẫn là mẹ anh, không có người con nào sẵn lòng nhìn mẹ bị quở trách cả, huống hồ là người bên gối mấy chục năm.

Anh nhìn theo bóng lưng sắp rời đi của Thường Cẩm Lâm mà nói: "Tôi sẽ không đi vào đường cũ của ông. Bọn tôi không giống các ông, những thứ lúc này đều là báo ứng vì sai lầm ông phạm phải khi còn trẻ."