Ba ngày qua Thái Đường Yến chỉ ăn mỗi hai bữa cơm, bữa cuối cùng là được Phong Trạch bố thí chia cho, nhưng dù vậy cũng chỉ được nửa cái bụng, uể oải mặc hắn kéo đi.

Tưởng Phong Trạch sẽ nhốt cô vào nơi nào đó, đợi khi hắn ta thuận lợi lấy được tiền chuộc, tất sẽ có người đến giải cứu cô. Không ngờ Phong Trạch lại bắt giữ cô suốt cả dọc đường, từ căn phòng cũ nát nào đó đến gần bến cảng. Phong Trạch không có đồng bọn, mục đích làm như thế chỉ đơn giản có hai, chờ lấy được tiền chuộc thì lập tức nhân cơ hội giết cô, hoặc nếu thấy tình hình không hay thì kéo cô chôn theo. Một tay giao tiền, một tay giao người chẳng qua chỉ là hòa giải công bằng trong ảo tưởng mà thôi.

Cô thấy ở phía đầu kia của bến cảng có bóng người chống gậy mơ hồ, miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần. Anh vẫn sẵn sàng đến cứu cô. Nhưng chỉ có một thân một mình, không lẽ lại chịu thỏa mãn ý của Phong Trạch, không báo cảnh sát sao? Nguy hiểm như màn đêm ngày càng vồ đến, thậm chí cô còn cảm thấy, nếu Thường Minh một mình xông lên thật, thì dù cô có nhân bản ra cũng không phải là đối thủ của Phong Trạch, ngộ nhỡ sai sót khiến Phong Trạch tức nước vỡ bờ, kéo luôn Thường Minh vào biển lửa.

Phong Trạch đã cầm tiền nhưng vẫn không chịu thả người, Thái Đường Yến bị hắn ta lôi về phía ca-nô.

Không khác gì kết thúc bi thảm.

Một khi ra biển thì Phong Trạch xử lý cô dễ như trở bàn tay. Chỉ cần khẽ đẩy cô xuống biển, thủy triều đêm âm thầm dâng lên, không quá một khắc cô sẽ biến mất hoàn toàn giữa mặt biển tĩnh lặng, dù Thường Minh có muốn đuổi theo cũng chỉ hữu tâm vô lực.

Dù cô đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng cũng không phải là lúc này, càng không phải là chết trong tay một kẻ ác độc.

Cô muốn sống, dù chỉ có thể nằm trên giường lẳng lặng nhìn thời gian trôi đi, cũng tốt hơn là táng tấm thân trẻ tuổi dưới đáy biển.

Lúc nảy lên ca-nô cũng là lúc cơ hội đến, cơ hội duy nhất sẽ đến.

Giữa ca-nô và bến cảng là khe hở rộng khoảng nửa thân người, rơi xuống thì sẽ bị mắc lại, nhưng bên cạnh còn có đuôi ca-nô tạo thành khe hở tam giác, chỉ cần hơi nghiêng người là cô có thể ngã tõm xuống nước.

Còn vấn đề thủy vực ở bến cảng phức tạp, dù thế nào thì cũng tốt hơn là ra biển, nhưng đối với một người bị trói hai tay thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Nhân lúc hai tay của Phong Trạch rời khỏi người cô, đột nhiên Thái Đường Yến rụt người xuống, cả người rơi xuống làn nước biển đen ngòm lạnh như băng, mà tiếng hét của Thường Minh cùng câu chửi của Phong Trạch cũng bị nước biển nuốt mất, chẳng còn tung tích.

Có điều cô đã đánh giá cao sức lực của mình rồi, hai bữa cơm kia chỉ đủ cô duy trì đi đến nơi này, nước ở xung quanh như keo đặc vây hãm lấy cô, không thi triển tay chân được, cô khó khăn quay cuồng giữa làn nước.

Rồi sau đó một dòng nước chảy xiết đột ngột đập vào cô, sau lưng bị đập vào đá trên bến cảng, đau đớn kích thích khiến cô há to miệng hít thở, nước biển theo đó tràn vào khí quản làm cô cay rát, lại càng làm cô khó tự giải thoát hơn, giờ đây trông cô chẳng khác gì miếng sủi cảo không ngừng quay cuồng trong nước sôi.

Trong nước tối mù không nhìn thấy gì, chỉ có sóng nước do ca-nô rẽ làm rối loạn phương hướng, Thường Minh vùng vẫy ngoi lên mặt nước, há miệng hô hấp.

Đã rất lâu rồi anh chưa xuống nước, hơn nữa sức nổi của đoạn chi giả kia ở trong nước không giống bình thường làm anh khó điều khiển được thăng bằng, chưa bao giờ Thường Minh muốn vất nó đi như lúc này cả.

"Yến Tử —— "

Anh lại kêu một tiếng, nhưng vẫn phí công, ca-nô vừa rời đi là mặt biển trở nên hỗn loạn, không thấy bóng người giãy giụa. Bên kia tiếng còi cảnh sát đuổi bắt Phong Trạch cứ như cảnh phim khác.

Giữa lúc rối loạn thì dường như cánh tay nhấc lên thứ gì đó, bị cản lại, Thường Minh tưởng đó là tay của Thái Đường Yến, đến khi sờ rồi mơi sphast hiện đó là sợi dây, có lẽ là sợi dây neo ca-nô, thế là anh đành buông ra tiếp tục tìm kiếm.

Một luồng ánh sáng mơ hồ rọi đến, cánh tay của Thường Minh nhanh chóng bị người ta tóm lấy, một người nhái kéo anh lên khỏi mặt nước. Trên bờ tiếng người ồn ào huyên náo, người phụ trách căng giọng ra lệnh, tuy rối ren nhưng không quên dặn anh, bảo anh cứ ở trên bờ đợi, để người nhái xuống vớt người.

Thời gian càng kéo dài thì hy vọng càng mong manh. Anh lại cầu nguyện lần nữa, đồng thời bắt đầu nghi ngờ có phải do bản thân anh chưa đủ thành kính không, hoặc lời hứa của anh không đủ trọng lượng, nên vận hạn mới không tùy tiện bỏ qua cho họ.

May mà vào lúc anh và trời cao chưa kịp hùng hồn đổi chác gì thêm, một người nhái khác đã kéo theo một người ngoi lên khỏi mặt nước.

"Yến Tử —— "

Thường Minh giãy giụa ngồi xuống bên cạnh Thái Đường Yến đang nằm ngang trên đất, vì chân không tiện nên anh gần như quỳ rạp xuống.

Mặt cô cắt không còn giọt máu, cánh môi run run, một vết thương kéo dài từ cằm đến lỗ tai, chắc là do vừa nãy rơi xuống nước tránh không kịp nên xoẹt qua lưỡi dao, vì ngâm trong nước nên hai bên vết thương trắng bệch, nhưng ở giữa vẫn có máu rỉ ra. Cô vẫn đang không ngừng sặc ra nước.

Có lẽ Thái Đường Yến đã để ý đến anh, ánh mắ thẫn thờ tìm về nơi có tiếng người, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì Thường Minh đã được nhân viên y tế mời sang một bên, bọn họ còn phải cắt dây thừng quấn quanh cổ tay cô để tiến hành cấp cứu.

Cũng chính vào thời khắc này, ở hướng Phong Trạch chạy trốn, trên mặt biến đen kịt bỗng dấy lên một luồng ánh sáng —— chiếc ca-nô của Phong Trạch bốc cháy, còn ca-nô cảnh sát vây bắt hắn đã ở trong phạm vi mười mét, đã sắp đuổi kịp đến nơi rồi. Ngoài hỏa hoạn tự thiêu ra thì có lẽ không còn nguyên nhân nào khác để giải thích hành động của hắn.

Mà kể cả hắn có tự thiêu, thì vẫn còn có túi tiền đô nửa giả nửa thật kia.

Ngoài nhân viên y tế và Thường Minh bận rộn ra, mọi người ở trên bờ đều im lặng nhìn ánh lửa trong đêm tối, thật lâu sau mới có một hai người thấp giọng kinh hãi hô lên.

Thái Đường Yến được đưa lên xe cấp cứu, Thường Minh phủ thêm một tấm thảm rồi cũng theo sau. Cô nhắm chặt hai mắt, vì sắc mặt trắng bệch không chút sức sống, nên trông chẳng khác gì vừa được đem ra khỏi tủ lạnh cả.

Thường Minh không kiềm chế được nắm lấy bàn tay không cắm kim của cô, trong cái lạnh như băng loáng thoáng có chút độ ấm, hơn nữa còn theo bản năng nắm ngược lại tay anh, tuy rằng lực rất nhỏ.

Nhưng đối với Thường Minh, động tác nhỏ này là đã đủ lắm rồi.

Anh nghiêng người về phía trước, bao lấy hai tay cô đặt lên trán như cầu khấn, trái tim trong ba ngày ăn ngủ không yên cuối cùng cũng hạ xuống, chỉ cần cô có thể nhanh chóng khôi phục là đủ rồi, còn về các chuyện khác, tỷ như Phong Trạch thế nào, túi tiền kia ra sao, tạm thời không liên quan gì đến anh.

Đưa đến bệnh viện, bác sĩ cho làm kiểm tra toàn diện, nói với anh chẳng qua do mệt nhọc quá độ với hạ đường huyết nên mới thế, còn những nơi khác tạm thời không có gì đáng ngại, vết thương trên mặt cũng đã được xử lý, vết thương không sâu, nhưng có để lại sẹo hay không thì khó mà nói được.

Thường Minh thở phào một hơi. Dù có để lại sẹo thật thì cũng không phải chuyện gì to tát, anh thì không hề gì, nhưng con gái thường thích đẹp, nếu cô đồng ý thì đi thẩm mỹ chút là xong. Chỉ cần người nguyên vẹn quay về là đã tốt lắm rồi.

Vương Trác và Tạ Vũ Bách không đi theo đến hiện trường, nhưng khi nhận được tin người đã quay về thì lập tức chạy đến bệnh viện.

Thường Minh đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, bên chân là một vũng nước đọng. Cũng may Vương Trác thuận thiện mang theo cho anh một bộ quần áo.

"Cô ấy không sao chứ?"

Thường Minh kể lại chuyện.

Vương Trác gật đầu, "Vậy thì tốt."

Tạ Vũ Bách sợ nói sai nên không mở miệng trước, đợi khi Vương Trác nói xong thì mới bảo: "Tôi nghe nói lúc Phong Trạch được cứu lên thì đã chết rồi..."

Thường Minh như nghe thấy một từ nước ngoài xa lạ, chậm chạp không hề phản ứng.

"... Cậu vẫn chưa biết à." Tạ Vũ Bách nói, "Tôi thấy tên đó có chết cũng không hết tội, không phải là do sợ nên tự sát đấy chứ? Đúng là lẽ trời luân hồi mà."

Vương Trác cũng nói: "Nếu hắn không tự sát, lúc bị bắt chắc chắn sẽ bị thẩm tra nặng, chỉ e đến lúc đó muốn tự sát cũng không có cơ hội, sống không bằng chết, không bằng dứt khoát ra đi... Không ngờ tính tình hắn ta mãnh liệt thế đấy."

Nói đến chỗ cấm kỵ, Tạ Vũ Bách hạ thấp giọng, tế nhị nói: "Không biết bên Đường Chiêu Dĩnh sẽ có phản ứng gì đây..."

Nay chuyện đã trải ra đó, tình huống đã thay đổi rất nhiều, Đường Chiêu Dĩnh đã không còn là người không thể nhắc đến ở trước mặt Thường Minh nữa rồi, anh chỉ nói: "Yên tâm đi, cô ấy là con gái của Đường Hàn Phi, dù thế nào ông ta cũng sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì bất trắc đâu, nghe nói đã từ chức rồi, cũng chuẩn bị xuất ngoại đi học."

Tạ Vũ Bách nói: "Ha, lại ra nước ngoài học hả, đến khi về thì mấy tuổi rồi chứ, nói khó nghe thì, nếu muốn trốn tránh thì chẳng thà hạ thấp tiêu chuẩn tìm một người đàn ông rồi gả quách cho rồi."

Đứng dưới góc độ của Vương Trác, lời nói này của Thường Minh còn ẩn giấu điều gì đó khác, Tạ Vũ Bách lơ là nên không nhận ra, anh ta suy tính nhiều lần xác nhận mình không hiểu nhầm mới mở miệng, cũng không để ý mắng quan điểm hoang đường kia của Tạ Vũ Bách.

"Còn có ai "cũng" chuẩn bị xuất ngoại du học à?"

Chỉ có Tạ Vũ Bách không bắt kịp suy nghĩ của hai người họ, lần lượt nhìn hai bên, nhưng không ai lên tiếng.

Cảnh sát thấy ba người đang nói chuyện thì có hơi do dự, nhưng rồi cũng đi lên cắt ngang, muốn tìm Thường Minh hỏi vài câu. Vương Trác và Tạ Vũ Bách tạm thời tránh sang một bên.

Tạ Vũ Bách nhân cơ hội yêu câu giải thích, "Lão Vương, vừa nãy cậu hỏi Minh Tử thế là có ý gì, cái gì gọi là "cũng"? Nói ai thế?"

Vương Trác đưa mắt nhìn về phía Thường Minh, chân mày người nọ cứ nhíu lại, cũng không biết đến lúc nào mới có thể trở lại bình thường.

"Lão Vương." Tạ Vũ Bách không kiên nhẫn thúc giục.

Đây cũng là khuyết điểm giữa ba người họ, dù quan hệ của mọi người khá ít chắc chắn, chỉ khi nào xảy ra chuyện mới có thể bày tỏ chia sẻ hết cho hai người kia. Người bên ngoài không biết, người bên trong cũng không muốn tiết lộ bí mật.

Vương Trác đành phải đè thấp giọng, biểu thị trọng lượng của bí mật này, "Bên cạnh Thường Minh còn có ai có thể cũng xuất ngoại đi học nữa"

Tạ Vũ Bách gấp gáp muốn câu trả lời, nhưng chỉ nghe thấy bề ngoài thì cả giận: "Không phải tôi đang hỏi cậu sao?"

Vương Trác đưa tay vỗ vào ngực anh ta, ánh mắt tỏ ý: tự suy nghĩ đi.

Bị vỗ như thế như đâm vào huyệt vị chính giữa vậy, Tạ Vũ Bách chợt ngộ ra.

"Không phải chứ, cậu đừng có nói đùa..."

Vương Trác nói: "Nếu không thì còn là ai vào đây được nữa. Mà tôi cũng đoán, không dám khẳng định một trăm phần trăm, không phải lần này Thường Minh tìm cậu mượn tiền —— "

Không đợi anh nói xong, Tạ Vũ Bách đã xởi lởi cắt ngang: "Hèn gì tôi còn bảo một người cẩn thận như Minh Tử làm sao có thể không xoay vốn được chứ, hóa ra là cô ấy dùng —— cũng quá khoa trương rồi đấy, lúc này mới quen nhau bao lâu chứ, hơn nữa tôi nói chứ, trước kia cô ấy làm mấy chuyện đó —— tôi nhổ vào, Minh Tử định gì vậy? Con gái như vậy tìm đâu chẳng có, đâu cần dốc hết tài sản của mình chứ, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà không còn lý trí khi yêu vậy —— Ôi trời, cậu nói xem không phải vì đứa bé đó chứ... Ấy... Vì cậu ta cảm thấy mắc nợ người ta nên bồi thường sao?"

Vương Trác im lặng há mồm, hối hận vì đã nói với anh ta, đành phải pha trò nói: "Tôi chỉ đoán thế thôi, cậu nghĩ nhiều thế làm gì... Cũng chẳng thấy cậu dụng công nghiên cứu về mặt kinh doanh như thế..."

Tạ Vũ Bách thờ ơ nhún vai, "Kinh doanh nào có người có ý tứ chứ, đúng không."

Cảnh sát còn muốn hỏi mấy chuyện liên quan đến Phong Trạch, sau Thường Minh thì cả Vương Trác lẫn Tạ Vũ Bách đều bị giữ lại. Còn về Thái Đường Yến, chỉ phải đợi đến khi cô tỉnh lại.

Thường Minh thay quần áo xong thì ở lại bệnh viện canh một đêm, hưng phấn mơ hồ vì sóng sót sau tai nạn làm anh không cách nào chìm vào giấc ngủ được, theo như trong án bắt cóc anh biết, cơ hồ rất ít trường hợp có thể bình yên quay về, mà giờ đây cô đang nằm ngay trước mắt anh một cách êm đẹp, không biết là vì Phong Trạch lơ là hay may mắn, nhưng dù thế nào cũng cần cám ơn vận mệnh đã để mắt đến cô một lần.

Sáng sớm hôm sau, Thường Minh tỉnh dậy trước, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện Thái Đường Yến đã mở mắt, ngẩn người nhìn anh.

"Dậy rồi à." Thường Minh hỏi, hệt như lời chào hỏi sớm mai trong ngày thường.

Cứ tưởng sẽ không còn được gặp em nữa. Câu bày tỏ đơn giản nhưng lại không cách nào thốt nên lời, quá lừa tình không phải là phong cách của anh, anh cũng nhìn lấy cô không chớp mắt, như sợ rằng cô sẽ lại biến mất vô căn cứ.

Cô hé môi, Thường Minh lập tức hỏi: "Khát rồi hả? Em muốn uống nước không? Để anh đi rót cho em."

Trước đây không phải Thường Minh không quan tâm cô, có điều sự quan tâm khi mất đi mà tìm lại được lại khiến cô được sủng ái mà đâm lo sợ. Đúng là cổ họng có hơi nhột, cô bèn gật đầu.

Thường Minh pha một ly nước ấm đem đến, phát hiện cô đang dùng tay rờ vải xô trên cằm mình, không có gương nên mỗi một động tác của cô đều khá cẩn thận.

"Vết thương không lớn lắm, qua vài ngày là sẽ lành thôi, không nặng đâu."

Cô khản giọng ừ một tiếng.

Sợ cô mở miệng sẽ động đến vết thương, nên từ tối qua Thường Minh đã chuẩn bị ống hút, bây giờ Thái Đường Yến có cảm giác bản thân bị coi là trẻ con mà được phục vụ vậy.

"Có thấy đỡ hơn chút nào không?" Để tiện cho cô trả lời, Thường Minh chủ động sử dụng câu hỏi lựa chọn đơn giản.

Thái Đường Yến đáp: "Đỡ hơn nhiều."

"Không thoải mái thì khoan nói chuyện đã, đợi vết thương khá lên đã."

Cô nở nụ cười, kéo theo vết thương cong lên, "Làm gì khoa trương thế..."

"Có thể nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi, không cần phải gấp gáp."

Thái Đường Yến đặt ly xuống, đưa tay muốn ôm lấy anh, ba ngày qua cô gần như mệt lả, hai cánh tay không nghe theo sai khiến, ôm lấy anh bằng tư thế cứng ngắc.

Cô rất ít khi chủ động, dù tích cực thân mật với anh thì cũng chỉ làm như lơ đãng đụng phải, còn giờ đây lại không mang theo chút do dự ngượng ngùng nào, tựa như chỉ sợ trong chớp mắt anh sẽ biến mất.

Thường Minh cũng ôm lấy cô, theo bản năng dùng hết sức, nhưng lại sợ siết sẽ khiến cô đau nên chỉ ôm nhẹ mà thôi.

"Cám ơn anh..." Cô lẩm bẩm ở bên tai, "Thật đấy..."

Thường Minh nghe không quen cô khách khí như thế, "Không được phép nói thế nữa, em coi anh là ai chứ."

Nhưng ngoài cám ơn ra cô lại chẳng nói thêm gì nữa, thậm chí tình yêu trong lòng cũng không hơn được sự thương yêu tốt bụng của anh, chợt có ham muốn được chăm sóc phụng dưỡng, có lẽ trong tình yêu đây không phải là tâm tính bình thường, nhưng cô tự nhận thấy không có gì là tiêu cực, nên cũng chẳng cố dằn lòng lại làm gì.

Chiếc ôm rất ngắn ngủi, không kịp trao cho nhau bao may mắn và khoái trá thông qua nhiệt độ và lực độ được, Thái Đường Yến rời khỏi Thường Minh trước. Qua bả vai của anh, cô thấy một người mặc đồng phục màu lam thò đầu vào.

Có hai cảnh sát lạ mặt đến, "Đã làm phiền hai người rồi, ngại quá."

Thường Minh sửa lại quần áo, đứng lên bình tĩnh nói với họ: "Hiện tại cơ thể cô ấy không thoải mái, ngày khác chúng ta lại bàn sau có được không?"

Ngón út của anh bị người ta giật lấy, giọng của Thái Đường Yến yếu đi thấy rõ, "Thường tiên sinh, em không sao đâu, cứ để họ hỏi đi..."

Thường Minh bị phá đám cúi đầu trợn mắt nhìn cô.

"Em không sao thật mà, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói... Nhé?"

Thường Minh thất bại trong ánh mắt như cầu xin tha thứ của cô, bèn ngồi xuống mép giường.

"Vậy các anh hỏi đi, tôi ở đây với cô ấy."

Người cảnh sát đi đầu nói: "Thường tiên sinh, e rằng điều này không tiện cho lắm, anh xem anh có thể tránh đi một lát được hay không..."

"Không có gì là không tiện cả, tôi là người thân của bệnh thân, có quyền ở lại chăm sóc cô ấy."

"Cái này..."

Thái Đường Yến khẽ cắn răng, cắt ngang tranh chấp hai bên, "Cứ để anh ấy ở lại đi. Dù sao... anh ấy cũng cần phải biết... cũng sẽ đỡ... các anh phải truyền đạt lại lần nữa"

Trong câu nói này chứa đựng hàm ý úp mở, khiến Thường Minh áp lực, trực giác nói với anh không phải là chuyện gì tốt.

Cảnh sát đành mở sổ ra, cầm lấy bút nói: "Vậy thì Thái tiểu thư, chúng ta bắt đầu."