Ngày mười hai tháng tư, chính là ngày tiếp theo sau buổi thọ yến kinh tâm động phách. Thời tiết không tốt, mới vừa hừng đông liền bắt đầu tí tách mưa, tới khi trời sáng hẳn cũng không thấy tạnh.

Mưa đánh chuối tây lá mang sầu, trong đế cung nhân tâm hoảng sợ, nhất phiến thê lương. Sáng sớm, Thương Kình cung liền tụ tập hơn mười vị đại thần cùng một đám cung phi, quỳ thành một hàng trên bậc thang trước cửa cung, khóc đến thiên hôn địa ám.

Đêm qua, ý chỉ bãi miễn hậu cung của Dạ Quân Hi, như một một đạo sấm sét đánh xuống khiến văn võ bá quan cùng tam cung lục viện lập tức hồn phi phách tán, người khởi xướng thản nhiên bỏ lại bốn chữ sau đó liền ôm lấy Quốc sư đại nhân rời đi Ngự Lan đài, lưu lại mọi người còn đang kinh sợ không ngớt, nhất thời không biết làm sao.

Bãi miễn hậu cung, ý chỉ như vậy theo mọi người thấy thật sự là hoang đường tới cực điểm! Từ cổ chí kim, hậu cung của đế quân đều có ba ngàn giai lệ, cứ ba năm còn tổ chức một lần tuyển tú, mở rộng hậu cung, mà bản thân đế quân chỉ ngại quá ít chứ không hận quá nhiều. Huống chi đương kim đế quân Dạ Quân Hi bản tính phong lưu là thiên hạ đều biết, không ngờ có một ngày đế quân bệ hạ lại hạ lệnh đem vô số mỹ nhân trong hậu cung đều phân phát?!

Tuy rằng đêm qua Tôn Kì Nhi to gan lớn mật, nói năng hung tợn tựa như muốn gây nguy hiểm cho chư vị hoàng tử và mẫu phi của hoàng tử, đế quân bệ hạ bởi thế mới có ý chỉ phân phát hậu cung. Nhưng chỉ cần người có chút đầu óc liền có thể đoán ra, sở dĩ đế quân bệ hạ làm vậy, chỉ sợ tất cả đều vì vị Quốc sư đại nhân khuynh quốc khuynh thành kia!

Đám người quỳ gối trước cửa Thương Kình cung, ngoại trừ các cựu thần suốt ngày tự xưng mình là trung lương hiền thần, còn lại đều là người có tỷ muội hoặc nữ nhi là phi tần trong hậu cung. Cho dù những phi tần này thường ngày không được sủng ái, nhưng thân là nương gia, cũng sẽ mang danh hoàng thân quốc thích, tại trong đế đô nở mày nở mặt, ân huệ có ai chê nhiều, lợi ích thiết thân như vậy, bọn họ sao có thể cam tâm ngồi chờ chết? Tất nhiên phải tranh thủ một phen mới được!

Vì vậy, một đám quần thần miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, lễ pháp tổ chế và một nhóm cung phi khóc đến lê hoa đái vũ liền vây kín cửa Thương Kình cung, không hề quan tâm tới thị vệ dùng đao kiếm uy hiếp, giương mắt nhìn lại quả thật có được khí thế không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Lâm Hứa suốt đêm xử lý chuyện của Tôn Trung Viễn và Tôn Kì Nhi, khi chạy về Thương Kình cung chờ lệnh, thấy được cảnh tượng này, lập tức liền không hề đắn đo quay đầu rời đi.

Cửa cung đóng chặt, tỏ rõ tối qua đêm khuya sương mờ, hai vị bên trong chỉ sợ lúc này còn chưa thức dậy; mà đám triều thần và cung phi nôn nóng đến đỏ mắt kia chính đang tranh thủ đế quân bệ hạ mới hạ ý chỉ còn chưa xử lý để van xin cầu tình, hắn thân là thống lĩnh Ám bộ có lẽ cũng nên giống Thần thân vương đóng cửa từ chối tiếp khách, tranh thủ nhàn hạ mới tốt.

Bên ngoài khóc lóc, thầm thì đến mức trời sắp sụp, bên trong tẩm cung của đế vương lại vẫn yên tĩnh như thường. Đúng như Lâm Hứa dự đoán, sau mạn trướng bằng gấm màu đỏ sậm, Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du đều chưa hề thức dậy.

Khí tức Thanh Mộc đàn hương thanh nhã xen lẫn một tia *** mà kẻ khác khó có thể phát hiện, tỏ rõ đêm qua nơi này đã xảy ra chuyện hương diễm tới mức nào, ngay cả nội thị cung nga đứng gác đêm ở cửa tẩm cung cũng đều đỏ mặt, hiển nhiên bị kích thích không nhỏ.

Trên chiếc long sàng rộng lớn, thiếu niên tuyệt sắc nằm sấp, thân thể trần trụi trắng nõn mà quyến rũ.

Thường ngày giấu dưới cung trang phiền phức nên toàn thân y có vẻ gầy yếu, chỉ lúc này mới có thể phát hiện, thân thể Thiển Ly Du thon dài đều đặn, dưới làn da xinh đẹp ẩn giấu lực lượng cường đại không mấy người biết.

Im lặng chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên một bàn tay không có hảo ý nhẹ nhàng xoa lên đầu vai Thiển Ly Du. Đôi mắt đóng chặt của Thiển Ly Du hơi run lên, nhưng không mở. Thủ phạm thấy y không phản ứng, liền cong khóe môi cười tà, cúi người hôn dọc theo cổ tới thắt lưng y.

Dạ Quân Hi biết, đêm qua mượn lý do đòi lễ vật lăn qua lăn lại đã là quá phận, nhưng vì quá yêu người này, vừa thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu không hề phòng bị của y, sao hắn có thể không trỗi dậy lang tâm? Trong lòng nhớ tới tư vị thực cốt đêm qua, từng nơi trên cơ thể lại bị nhiệt huyết quấy rầy.

Người nào đó nhóm từng đốm lửa trên người mình, còn được một tấc lại muốn tiến một thước đem ma trảo vươn tới nơi đã thừa thụ quá độ, Thiển Ly Du cho dù mệt cực không muốn tỉnh lại, nhưng cũng đành mở ra hai tròng mắt còn mê võng, nghiêng người tránh né: “Đêm qua náo loạn chưa đủ sao…”

Thấy ái nhân tỉnh lại, Dạ Quân Hi cũng không khách khí với y, lập tức vươn qua, đem thiếu niên đặt ở dưới thân, hôn nhẹ không ngừng: “Nếu coi như lễ vật, tất nhiên là không đủ…”

Thiển Ly Du nghe vậy vừa định mở miệng phản bác, nhưng môi sớm bị chặn, trên dưới đều bị trêu chọc, chỉ chốc lắt sau liền không ngừng thở dốc, ý thức hỗn độn. Đáng giận là nội lực toàn thân lại vì quá mức mệt mỏi mà không đất dụng võ, thiếu niên đáng thương đành phải bị khi dễ thêm một hồi. Trước khi đánh mất ý thức, Thiển Ly Du oán giận nghĩ, nếu thế, quà tặng thực sự liền không đưa nữa…

Khi ý thức trở lại, thân thể vẫn nằm ở long sàng, nhưng trên người đã sạch sẽ ấm áp, chỉ có nơi phải tiếp nhận đêm qua vẫn còn chút cảm khác trướng đau không thể nói rõ. Cánh tay rắn chắc vờn quanh thắt lưng y, sau lưng dựa vào một ***g ngực dày rộng, Thiển Ly Du không khỏi khẽ thở dài, thầm mắng chính mình vô dụng cực độ, cư nhiên thỏa hiệp thoái nhượng với Dạ Quân Hi tới mức này, mặc cho hắn muốn gì được nấy, thực sự là quá thất sách!

Nghĩ vậy, trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia bất mãn, quay đầu liếc thấy nam nhân của mình đang mỉm cười vui vẻ, y lạnh lùng nói: “Đế quân bệ hạ làm thế, quả thực là mổ gà lấy trứng.”

Trong lòng biết Thiển Ly Du đang không vui và không khỏe, Dạ Quân Hi đành phải cười theo, vừa giúp y nhu ấn những nơi nhức mỏi trên người, vừa ôn nhu nói: “Quả thật là trẫm không phải. Bất quá này cũng phải trách Du Nhi quá mức hoặc nhân, trẫm không phải Liễu Hạ Huệ, có Du Nhi trong ngực làm sao còn có thể ngồi yên mà lòng không loạn?”

Thiển Ly Du quay người, động tới nơi đau mỏi ở thắt lưng, y không khỏi nhíu mày, khẽ “tê” một tiếng, lúc này Dạ Quân Hi mới thu lại vẻ vui đùa bên khóe môi, bắt đầu cảm thấy đau lòng, vội vàng tụ khí vào lòng bàn tay, dùng nội lực ôn nhuận giúp y nhu ấn, tới khi hàng lông mày đang nhíu chặt của y dãn ra, hắn mới thu tay.

Thiển Ly Du vốn muốn nói vài câu tựa như “bây giờ mới biết đau lòng” để oán trách ái nhân, nhưng ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy sắc bén của Dạ Quân Hi ẩn chứa yêu thương và ái luyến, y không khỏi đem lời muốn nói nuốt xuống bụng, Thiển Ly Du mở miệng chỉ hỏi một câu: “Bên ngoài thế nào rồi?”

Thấy Thiển Ly Du nguôi giận, Dạ Quân Hi lại cong lên khóe môi, nhẹ nhàng hôn lên phần sau tai của thiếu niên: “Vẫn còn đang quỳ.” Trong đôi mắt thâm thúy ôn nhu, *** còn chưa lui hết, nhưng vẻ lạnh lùng và sắc bén cũng đã hiển lộ. Dạ Quân Hi vừa nói vừa giơ tay vén mạn trướng nhìn sắc trời bên ngoài. Mặt trời đã lên cao từ lâu, bấm tay tính toán, những người bên ngoài cũng đã quỳ ít nhất ba canh giờ.

Đám triều thần cung phi thường ngày an nhàn sung sướng kia cư nhiên có thể kiên trì lâu như vậy, quả thực vượt khỏi dự liệu của hai người. Xem ra vì lợi ích, ngay cả mạng sống cũng không thèm đếm xỉa.

Trên long sàng, hai người nhìn nhau cười, trong lòng ngầm hiểu, quyết định để đám người bên ngoài quỳ thêm một hồi.

Dạ Quân Hi giúp người trong lòng vén lên một lọn tóc rối trên trán, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, không khỏi có chút khó hiểu hỏi: “Đêm qua trên cung yến, lời nói của Tôn Kì Nhi quả thực nằm ngoài dự liệu của trẫm, đây đều là ngươi an bài sao?”

Thiển Ly Du trầm mặt xuống, lắc đầu. Nhiếp hồn thuật trên người Tôn Kì Nhi chính mà mầm móng của y gieo xuống trong lần ngẫu ngộ nàng ta và Trà Duệ ở Ngự hoa viên, là vì chuẩn bị cho vở diễn đêm qua. Nhưng ngay cả người thao túng nhiếp hồn thuật như y cũng cảm thấy kỳ quái, khó trách Dạ Quân Hi lại không rõ, dẫu sao trong kế hoạch của bọn họ, chỉ có giệt hết cung phi, nhưng không gây nguy hiểm cho các hoàng tử.

Đối với chuyện này, Thiển Ly Du chỉ nghĩ tới cách giải thích duy nhất chính là, những gì Tôn Kì Nhi nói đêm qua, đều là suy nghĩ thực sự trong lòng nàng ta. Sự thống hận đối với y, sự đố kỵ với những cung phi từng thụ sủng, nhất là những cung phi sinh hạ con nối dòng cùng với sự sợ hãi đối với các hoàng tử có thể leo lên đế vị khiến nàng ta rơi vào vạn kiếp bất phục, tất cả những điều này, đều là ý niệm xoay chuyển trong đầu Tôn Kì Nhi. Nhiếp hồn thuật của Thiển Ly Du chỉ xé nát sự che đậy của nàng ta đối với những tâm sự đó, khiến Tôn Kì Nhi chính miệng nói ra chuyện khủng khiếp này trước mặt công chúng mà thôi. Đối với những người có chấp niệm mạnh mẽ, nhiếp hồn thuật cũng có thể phát huy tới mức đó.

Thiển Ly Du đem suy đoán của chính mình nhất nhất nói ra, sắc mặt Dạ Quân Hi càng lúc càng trầm, cuối cùng hắn nói: “Thường ngày, những người có ý niệm như thế trong đầu nhất định không chỉ có Tôn Kì Nhi, trong hậu cung mười người thì sợ rằng có tám chín người suy nghĩ như vậy.”

Thiển Ly Du nghe thế, trong mắt xẹt qua một tia đáng tiếc, nhưng ngay sau đó lại biến thành quyết tuyệt – hoàng cung vốn không phải nơi người sống, đế quân chỉ có một, nữ tử trong thâm cung nghĩ như vậy không có gì đáng trách. Vốn các nàng đều có thể mang tâm tư đó, bằng không cũng có thể ôm lấy vinh hoa phú quý của một cung phi an ổn sống cả đời, nhưng đáng tiếc, nếu Dạ Quân Hi là nam nhân của y, y sẽ không cho phép những người này tiếp tục ở lại trong hậu cung.

Nghĩ vậy, Thiển Ly Du chậm rãi mở miệng cười nói: “Việc này không nên chậm trễ, mau đem ý chỉ truyền xuống đi.” Dạ Quân Hi nghe thế liền gật đầu đáp ứng.

Nhìn ái nhân vì mệt mỏi quá độ lại chìm vào giấc ngủ, Dạ Quân Hi yêu thương ấn một nụ hôn lên môi Thiển Ly Du, giúp y dịch góc chăn, rồi mới lưu luyến mặc áo xuống giường.

Cởi ra chiếc áo ngủ rộng rãi, mặc vào bộ long bào huyền sắc thêu kim tuyến, Dạ Quân Hi phân phó Tô Kì không được đánh thức Thiển Ly Du, còn sai ngự thiện phòng chuẩn bị cháo lỏng chờ Thiển Ly Du tỉnh lại có thể ăn lót dạ, sau đó hắn mới vung tay áo rời đi tẩm cung.

Sử viết năm thứ mười một đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi cầm quyền, bãi miễn hậu cung, chỉ lưu lại mấy cung phi có sinh hạ con nối dòng.

Vài năm sau hoàng tử công chúa đến tuổi cập kê, cập quan xuất cung xây phủ, đế quân tiếp tục hạ chỉ mệnh các vị mẫu phi xuất cung theo.

Sử viết Dạ Quân Hi làm vậy là vì một cung phi có ý đồ hãm hại người thừa kế của hoàng thất, nhưng tin đồn đế quân vì một vị Quốc sư khuynh quốc khuynh thành mà bãi miễn hậu cung đã truyền lưu khá xa trên phố.