Khi Tôn Kì Nhi suy sụp ngã ngồi xuống đất, tiếng đàn sáo cũng lập tức im bặt.

Trên Ngự Lan đài, hàng trăm ánh mắt của văn võ bá quan cùng hậu cung phi tần đều tràn ngập thần sắc khó tin, ngơ ngác nhìn “Tôn mỹ nhân” người mới vừa rồi còn thỏa thích múa lượn nhưng lúc này đã bị đánh xuống đài cao đổ máu không ngừng. Toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ, chỉ có pháo bông bên ngoài Ngự Lan đài không biết mệt mỏi không ngừng nổ vang giữa bầu trời đêm.

Thiển Ly Du chắp tay đứng trước đế tọa, một tay cầm thanh đoản kiếm lóe lóe hàn quang ngắm nghía, hai tròng mắt tuyệt sắc nhìn thần sắc khác nhau của mọi người, bên trong xẹt qua một tia nghiền ngẫm.

Đoản kiếm nhỏ bé tinh xảo, trên vỏ kiếm và chuôi kiếm đều có hoa văn phức tạp, được khảm vài viên bảo thạch kích cỡ khác nhau, là vật thường dùng để hộ thân của nữ quyến trong những phú hộ ở đế đô. Phía cuối chuôi kiếm này chính là khối bích tỉ huyết sắc to bằng ngón cái mà vừa rồi Tôn Kì Nhi đặt tại khe ngực để trang trí. (Bích tỉ: một loại đá quý)

Pháo bông ngoài điện rốt cuộc cũng dừng lại, tiếng ca hát nói cười đã tiêu tán khỏi điện từ lâu, thay vào đó chính là mọi người run rẩy quỳ dưới đế tọa, đứng đầu trong đó chính là Lại bộ thị lang Tôn Trung Viễn. Còn thủ phạm – Tôn Kì Nhi vẫn đang quỳ trên mặt đất, gục đầu không nói một lời, màu máu đỏ sẫm tràn ra từ khóe miệng nàng, nhưng dường như nàng không hề phát hiện, mặc cho máu tươi lây dính bộ ngực tuyết trắng và vạt áo màu xanh nhạt.

Tất cả xảy ra chỉ trong giây lát, nhanh tới mức khiến mọi người không kịp định thần.

Chỉ chốc lát trước đó, khi vũ đạo tuyệt diệu kinh luân của Tôn Kì Nhi còn nương theo pháo hoa rực rỡ, múa tới cao trào, thân ảnh màu xanh nhạt vừa lay động vừa đi tới đế tọa, giơ tay nhấc chân, dù chỉ là một ánh mắt đều lộ ra sự mê hoặc đến chí mạng.

Khi thân thể mềm mại của mỹ nhân gần như tựa vào trong lòng đế quân, ngón tay thon dài như ngọc vạn phần quyến rũ xoa lên khối bích tỉ huyết sắc. Khi mọi người ở đây đều cho rằng lần này Tôn Kì Nhi nhất định sẽ hấp dẫn được sự chú ý của đế quân, đạt được sự sủng hạnh của đế quân, thì trong phút chốc, sự thật hé lộ.

Một ánh hàn quang kinh người lóe lên, mọi người chỉ kịp trợn mắt há miệng, trơ mắt nhìn thanh đoản kiếm đâm về phía Thiển Ly Du đang ngồi trong lòng Dạ Quân Hi, mà không kịp phát ra bất cứ thanh âm nào.

Cho tới khi vị Quốc sư đại nhân nhìn như yếu đuối vô cùng kia dùng động tác phức tạp khiến kẻ khác hoa mắt, cướp lấy đoản kiếm trong tay Tôn Kì Nhi sau đó dùng một chưởng đem nàng đánh rớt xuống đài, hơn trăm người có mặt trên đại điện mới phải ứng lại – đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Không ai dám tin tưởng chuyện vừa xảy ra – phi tử được đề cử từ hàng trăm bức mỹ nhân đồ mà bách quan tiến hiến cư nhiên có hành động ám sát trong buổi thọ yến của đế quân bệ hạ, cho dù đối tượng ám sát không phải đế quân bệ hạ mà là Quốc sư đại nhân, nhưng mọi người đều biết thiếu niên thân là Quốc sư kia được đế quân bệ hạ sủng hạnh tới mức nào, càng đừng nói tới vừa rồi y dựa vào lòng đế quân bệ hạ… Chẳng lẽ Tôn Kì Nhi không chịu được vắng vẻ, đã điên rồi hay sao?!

Bách quan và phi tần đều âm thầm phỏng đoán, nhưng không ai dám phát ra một tiếng, mà nam nhân trên đế tọa lại vẫn không hề mở miệng. Trong sự trầm mặc khiến kẻ khác như ngồi trên bàn chông, thấp thỏm không ngớt này, qua một lúc lâu, trên đế tọa mới truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe nhưng khó phân hỉ nộ: “Ai có thể nói cho trẫm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôn ái khanh? Hoặc là Tôn ái phi?”

Dạ Quân Hi vừa nói, vừa đứng dậy khỏi đế tọa, đem người đứng trước mặt ôm vào lòng, nhân tiện cầm lấy đoản kiếm trong tay y vứt cho Lâm Hứa đứng cách đó không xa.

Thủ phạm gây nên – Tôn Kì Nhi nghe vậy nhưng vẫn không nhúc nhích, tựa như không hề nghe thấy thanh âm từ trên truyền tới. Song Tôn Trung Viễn đang quỳ gối trong đám quần thần thì đã sợ tới mức sắp hôn mê từ lâu – trước kia hắn đưa nữ nhi tiến cung vốn hy vọng nữ nhi có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nhưng không ngờ rằng hòn ngọc quý trên tay hắn không những không thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ, mà hôm nay còn liên lụy toàn gia tộc phải mất mạng, nếu biết trước thà không làm a!

Ngay trong lúc Tôn Trung Viễn đấm ngực giậm chân lão lệ tung hoành, thì một viên quan Lại bộ đột nhiên đổ dầu vào lửa, giương giọng nói: “Tôn mỹ nhân mang theo lợi khí trong thọ yến của bệ hạ, vốn đã không ổn. Nay còn ngang nhiên hành hung, ý đồ ám sát, càng là tội ác tày trời, tội không thể tha!”

“Vi thần tán thành! Tội này của Tôn mỹ nhân chính là tử tội liên lụy tam tộc. Mà quốc trượng Tôn đại nhân thân là phụ thân lại không biết cách giáo dục, càng là nỗi nhục của Lại bộ, là sỉ nhục của đế quốc Lam Vũ, thỉnh bệ hạ phán đoán sáng suốt!” Một viên quan Lại bộ khác mở miệng nói.

Thấy hai viên quan Lại bộ góp lời, nhất thời, quần chúng phía dưới không hiểu sao lại trở nên phẫn nộ. Những triều thần thường ngày từng có va chạm lớn nhỏ với Lại bộ thị lang Tôn Trung Viễn đều nêu ý kiến, tranh nhau nói tới mức đỏ mặt tía tai, tựa như phụ nữ Tôn Trung Viễn và Tôn Kì Nhi thực sự là hạng người phạm phải tội ác tày trời, phải lăng trì xử tử, Tôn Trung Viễn vẻ mặt đã lụi bại, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.

Nhìn cảnh “quần chúng phẫn nộ” phía dưới, Thiển Ly Du liếc mắt nhìn Tôn Trung Viễn cười lạnh nói: “Cây đổ bầy khỉ tan, tưởng đổ mọi người xô, xem ra Tôn Trung Viễn thường ngày cũng không làm chuyện gì tốt, trong triều có nhiều người bất mãn với hắn như vậy…”

“Lại bộ thị lang là một khối thịt heo nhiều mỡ dày nạc, người người tranh đoạt, thường ngày Tôn Trung Viễn dù chưa từng làm việc gì cực ác, nhưng nịnh hót nhận hối lộ không ít. Hôm nay sắp phải rơi đài, tất nhiên sẽ có người cam nguyện trợ giúp.” Dạ Quân Hi cười khẽ một tiếng, đối với việc mất đi một Lại bộ thị lang “nho nhỏ” hắn cũng không mấy quan tâm. Lúc này điều hắn kỳ vọng, chỉ là hiệu quả mà một cái “ngoài ý muốn” mang lại mà thôi.

“Chư vị ái khanh.” Thấy Tôn Trung Viễn sắp chết đuối trong biển nước bọt, Dạ Quân Hi mới chậm rãi mở miệng ngăn lại tiếng khắc khẩu của quần thần, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tôn Kì Nhi, nói: “Chư vị ái khanh tạm thời không cần kích động như vậy. Không bằng nghe xem ái phi của trẫm giải thích gì về việc này?”

Dạ Quân Hi vừa dứt lời, hơn trăm ánh mắt liền đồng loạt quay hướng Tôn Kì Nhi, nhưng người là tiêu điểm lại tựa như hoàn toàn không phát hiện.

Tôn Trung Viễn vẫn run rẩy quỳ gối bên dưới, lúc này thấy Tôn Kì Nhi như thế lập tức không thể nhẫn nại thêm, sợ hãi tràn ngập trí óc, hắn đột nhiên bò dậy lảo đảo đi tới bên nữ nhi, còn chưa đợi mọi người phản ứng, một cái tát vang dội liền đánh về phía má Tôn Kì Nhi: “Ngươi này đồ nghiệp chướng đại nghịch bất đạo!”

Hành động này của Tôn Trung Viễn hoàn toàn chính là lần giãy dụa cuối cùng trước khi sụp đổ – dẫu sao nữ nhi nhất định phải chết, chí ít hắn còn muốn cố gắng bảo trụ tính mệnh của chính mình và những gia nhân khác.

Song, hiển nhiên hai người phía trên không muốn cho hắn cơ hội này, chỉ nghe tiếng nói trong trẻo êm tai của Thiển Ly Du mang theo chút lãnh ý nói: “Tôn đại nhân làm cái gì vậy? Nếu lệnh viện đã nhập cung thụ phong, thì đó chính là cung phi của đế quân bệ hạ. Trước mặt công chúng Tôn đại nhân ngang nhiên động thủ với phi tử của đế quân bệ hạ, chuyện này nên nói thế nào đây?”

Nhất thời Tôn Trung Viễn nghẹn một hơi tại cổ họng, ngẩng đầu nhìn dung nhan khuynh thế toát ra lãnh ý của Thiển Ly Du, há há miệng, nhưng không nói lên được một chữ.

Song ngay lúc này, Tôn Kì Nhi lại chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vô thần nhìn chăm chăm vào Thiển Ly Du đang được Dạ Quân Hi ôm vào trong ngực đứng trước đế tọa, nàng ta từng chữ từng chữ nói: “Ngươi, phải, chết!”

Ba chữ này vừa ra, mọi người không khỏi ồ lên, Tôn Kì Nhi thật sự không muốn sống nữa sao?!

Nhưng sự đáng sợ của Tôn Kì Nhi không chỉ như thế, chỉ nghe nàng ta tiếp tục nói: “Ngươi chết rồi, kế tiếp nên là Thiển Như Nguyệt, Hoàng trưởng tử, Hàn quý nhân, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử…. Ta không có được, các ngươi cũng đừng mong có được!”

Tôn Kì Nhi nói tới cuối cùng còn dồn sức thét lên, bộ dáng gần như điên cuồng, hai mắt phiếm hồng tựa như chó dữ liếc qua Thiển Như nguyệt, Dạ Hành Đình cùng Hàn quý nhân cùng một đám cung phi hoàng tử, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở trên người Thiển Ly Du, trong miệng không ngừng lẩm bẩm vài lời khiến kẻ khác kinh hãi như “giết ngươi”, “Đi chết đi”, nàng dùng một tay kéo xuống trâm vàng trên tóc sau đó liền muốn lao về phía Thiển Ly Du.

Đám triều thần và cung phi đều bị dọa không nhẹ, không ai tin tưởng được cư nhiên có người dám cả gan tại Ngự Lan đài, tại trước mặt đế quân bệ hạ, làm ra chuyện như vậy, nói ra lời như vậy. Còn mấy người bị Tôn Kì Nhi điểm danh muốn giết đều toàn thân run rẩy, vạn phần đề phòng nhìn chằm chằm vào nữ tử gần như đã nổi điên kia.

Thiển Như Nguyệt dùng một tay ôm lấy Dạ Hành Đình, một tay ôm bụng toàn thân run rẩy, may mà có Tô Thụy che ở trước mặt mẫu tử bọn họ, khiến nàng thoáng yên tâm hơn, chỉ có chút lo lắng nhìn Thiển Ly Du.

Thiển Ly Du nghe mấy lời điên ngôn điên ngữ của Tôn Kì Nhi, trong mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn, ngay sau đó liền nhíu mày, nhìn Tôn Kì Nhi vì có ý đồ ám sát mà bị thị vệ ép sát xuống mặt đất, tóc tai lộn xộn y phục không chỉnh, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng của y dần dần trở nên sắc bén: “Chuyện tới nước này, bệ hạ muốn xử lý thế nào?”

Dạ Quân Hi cũng có chút ngoài ý muốn, lời nói của Tôn Kì Nhi vượt qua những gì hắn dự tính. Nhưng giờ khắc này, hắn không có tâm tư dư thừa để suy đoán vì sao Tôn Kì Nhi lại làm ra những chuyện như vậy, chỉ lạnh giọng hạ chỉ: “Thu hồi phong hào Mỹ nhân của Tôn Kì Nhi, bãi miễn chức quan của Tôn Trung Viễn, đưa vào Ám lao, tùy thời vấn trảm. Toàn bộ nam tử thành niên nội trong tam tộc của Tôn thị đều phải sung quân!”

Mắt thấy Tôn Kì Nhi cùng Tôn Trung Viễn không hề phản kháng, bị tha xuống phía dưới, quần thần và cung phi lại quỳ xuống đồng thành hô to: “Bệ hạ thánh minh!”

Nhưng lần này, đế quân bệ hạ “thánh minh” dường như còn chưa nguôi giận, không hề nói hai chữ “miễn lễ”, chỉ khiến mọi người tiếp tục quỳ, sau đó còn hỏi một câu không rõ hàm ý: “Trong hậu cung xuất hiện một kẻ yêu nghiệt như vậy, các khanh có gì muốn nói?”

Bách quan ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhưng lại không hiểu hàm ý trong câu nói của Dạ Quân Hi. Mà người biết rõ chuyện này, như Dạ Tuấn Thần, lại thông minh không nói một lời.

Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du liếc nhau, hai người nhìn nhau cười, lại nói: “Thành lập hậu cung, không chỉ uy hiếp trẫm, còn uy hiếp tới các hoàng tử nhỏ tuổi và mẫu phi của các hoàng tử. Con nối dòng của trẫm vốn không nhiều lắm, Lục tử mất sớm, Tứ tử Ngũ tử lại đi biên cương, những hoàng tử còn lại chính là ứng viên để lựa chọn Thái tử sau này, không thể có chút bất trắc nào.”

Ngay khi quần thần và cung phi suy đoán lời nói của Dạ Quân Hi có ý gì, Dạ Quân Hi lại đột nhiên nói một câu khiến những người có mặt ở đây còn kinh sợ hơn cả chuyện Tôn Kì Nhi ám sát – “Trẫm quyết định, bãi miễn hậu cung.”