"Thật sự không cần đâu, mấy ngày nay Viêm rất bận, nói không chừng nữa đường bọn chị sẽ rời đi, nếu bây giờ ngồi ở vị trí đầu thì lát nữa có muốn đi cũng sẽ không được."

"Như vậy à......" Hách Sa Sa cắn môi dưới, bày ra bộ dạng mất mác.

Thấy Hách Sa Sa như vậy, trong lòng Lâm Khả Tâm nhất thời áy náy, vì để chính mình cũng có lo lắng, Lâm Khả Tâm ngẩng đầu, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tư Đồ Viêm: " Có phải hay không, Viêm?"

Tư Đồ Viêmnhìn thẳng lại cô, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, có lẽ người ngoài sẽ không xem nụ cười này của anh để trong lòng nhưng vì ở chung với anh một thời gian rồi nên đối với biểu tình này Lâm Khả Tâm rất hiểu.

Vì vậy lúc nhìn thấy anh cười, cô lập tức cảm giác cả người lạnh run.

Thấy Lâm Khả Tâm khẩn trương, Tư Đồ Viêm quay đầu nhìn Hách Sa Sa, nở nụ cười ấm áp hiếm thấy: " Thật ra cũng không nhất định phải rời đi."

"?!?" Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm và Hách Sa Sa cả kinh, bất quá Hách Sa Sa là kinh hỉ còn Lâm Khả Tâm là hoảng sợ.

"Thật sao?" Hách Sa Sa không che một chút gì sự sung sướng trên mặt của mình.

"Đúng." Tư Đồ Viêm gật đầu: " nói gì thì nói, dù sao em cũng là em gái của Khả Tâm, mà hôm nay là ngày trọng đại của em nên chúng tôi đã đến đây sẽ không về nửa chừng".

"Viêm, vậy công việc của anh......" Lâm Khả Tâm mang theo sự hi vọng cuối cùng, nhưng anh lựa chọn không giúp cô.

Tư Đồ Viêm tiếp tục nhìn Hách Sa Sa nói: " Công việc lúc nào làm cũng được,

không nên nóng lòng, yên tâm, anh sẽ nói rõ với nhân viên, không để bọn họ gọi điện làm phiền cho đến khi tiệc đính hôn chấm dứt."

Tư Đồ Viêm nói xong, sắc mặt Hách Sa Sa liền cảm kích, ôm lấy anh:" Cám ơn Tư Đồ Ca Ca."

Bởi vì hành động của Hách Sa Sa quá đột ngột nên trong nháy mắt Tư Đồ Viêm mang theo chút phức tạp thần sắc, Hách Sa Sa ôm anh vài giây sau liền buông. Sau đó cô hướng đến Lâm Khả Tâm lè lưỡi: " Lời nói của Tư Đồ Ca Ca làm em rất vui, em có chút kích động, Khả Tâm Tỷ đừng ghen nha."

"Không có việc gì, chị sẽ không ăn dấm chua."

Nói xong, Lâm Khả Tâm cúi đầu, trong lòng tự nói: huống gì ngay cả quyền lợi ghen cô cũng không hề có... nhưng dù hiểu như vậy cô vẫn không thể giải thích sự cay đắng, bất an như là có chuyện gì sắp sẽ xảy ra.

Cô muốn thoát khỏi Tư Đồ Viêm, thoát đi sự đau khổ này, nhưng lại rồi luyến tiếc.

Nước mắt của Lâm Khả Tâm rơi xuống trên tay của Tư Đồ Viêm, cô bỗng cảm thấy đó không phải là cái ôm mà chỉ là sự xiềng xích, cầm tù cô bên cạnh anh.

Lâm Khả Tâm không khỏi nghĩ tới tư liệu của cô trong văn phòng làm việc của anh, nhất là tình cảnh càng lúc càng làm cô mịt mờ hơn, đương lúc cô nghĩ anh thật lòng quan tâm mình thì lại phát hiện anh chỉ mượn cô như đồ vật ; đương lúc cô nghĩ anh sẽ vạch trần mình thì anh lại giúp cô nối dối ; đương lúc cô chờ mong anh sẽ cứu cô khi nhìn cảnh cô đang nguy hiểm sắp rơi xuống vực nhưng kết quả anh lại chọn thấy chết mà không cứu.

Rốt cuộc, Tư Đồ Viêm muốn làm gì? Đây là điều Lâm Khả Tâm có nghĩ cũng không ra, huống chi đáp án đó nếu là chuyện tàn nhẫn thì cô cũng chẳng muốn biết làm gì.

Cứ như vậy, Lâm Khả Tâm mặc cho Tư Đồ Viêm kéo đi, theo Hách Sa Sa tới vị trí đầu, sau đó Hách Sa Sa và Cố Thiếu Kiệt đi đón tiếp người khác.

Trước khi đi, Hách Sa Sa nắm tay Lâm Khả Tâm nói: " Đúng rồi, Khả Tâm Tỷ hôm nay chị mặc quần áo thật xinh đẹp, hơn nữa cái váy này của chị lại giống

chiếc váy em thích nhất! Sớm biết, em sẽ mặc giống vậy để chúng ta chính là hai chị em."

"Đúng đó, đáng tiếc." Lâm Khả Tâm nở nụ cười ngượng ngùng.

Quả nhiên, cô biết Hách Sa Sa phát hiện ra quần áo giống nhau,may mắn, Sa Sa không nghĩ nhiều bằng không lúc này sẽ trở nên mất hứng, dù sao hai người cùng thích một món hang giống nhau.

"Khả Tâm Tỷ, em đi trước, chị nhất định phải ở đây đến cuối bữa tiệc nha." "Ừ, chị sẽ."

Nghe được Lâm Khả Tâm đáp ứng, Hách Sa Sa hài lòng bật cười sau đó quay người nhẹ nhàng như chú nai chạy đến Cố Thiếu Kiệt đứng đó không xa.

Chưa đợi hai người rời khỏi ánh mắt của Lâm Khả Tâm, chợt nghe Tư Đồ Viêm một bên lạnh lùng nói: " A, người ta đi rồi vẫn còn nhìn không rời, em luyến tiếc khi người ta đi sao? Lâm Khả Tâm, bây giờ người ta đã đính hôn rồi, đừng mơ mộng viễn vong nữa."

Ngữ khí châm chọc của Tư Đồ Viêm rõ ràng chỉ trích Lâm Khả Tâm đê tiện, cô cảm thấy thật khó chịu, cô hít sâu một hơi quay đầu nhìn anh: " Tư Đồ Viêm, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn làmgì? Tôi không hiểu em nói quái gì?" Tư Đồ Viêm nhún nhún vai, ra vẻ vô tội nói, nhưng Lâm Khả Tâm cũng không ngốc, tuy rằng cô không biết mục đích của anh là gì nhưng cô biết anh chắc chắn có mục đích.