Thậm chí ngay cả Hách Sa Sa cũng bị lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho rung động, quay đầu nũng nịu nắm tay của Cố Thiếu Kiệt nói: " Thiếu Kiệt Ca Ca anh có nghe thấy chưa? Tư Đồ Ca Ca quả là người rất lãng mạng, em thật hâm mộ Khả Tâm Tỷ! So sánh mà nói, Thiếu Kiệt Ca Ca không biết sủng người gì cả, anh chừng nào thì có thể nói với em được như những lời này?"

Đối mặt với sự làm nũng của Hách Sa Sa, Cố Thiếu Kiệt sủng nịch đáp: " Được được, là anh không tốt, lần sau em muốn nghe gì cứ nói, anh sẽ nói cho em nghe được chưa?"

Hách Sa Sa nghe vậy, liền tựa đầu san một bên: " Nhưng mà những lời đó không phải nói từ chính cảm giác của mình sao? Thật không có ý nghĩa......"

Thấy Hách Sa Sa đùa giỡn, Cố Thiếu Kiệt theo thói quen định vươn tay sờ sờ đầu của cô để làm cho cô nguôi giận nhưng nghĩ đến Lâm Khả Tâm đang đứng trước mặt, anh vừa vươn tay liền dừng lại.

Anh quay sang nhìn Lâm Khả Tâm, chỉ thấy cô nhìn cánh tay của anh, biểu tình giống như đã từng quen biết.

Trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi cảm khái: khi chính mình không vui, Cố Ca Ca cũng dùng cách này để an ủi cô, đã qua được bao lâu tất cả đều thay đổi, xoay ngoạch 108 độ.

Ánh mắt của cô mang theo sự thương tiếc, Cố Thiếu Kiệt dừng tay sửa lại vỗ vỗ nhẹ vai của Hách Sa Sa: " Thôi, là anh không đúng, Sa Sa đừng giận, huống chi chúng ta làm vậy trước mặt Tư Đồ Tiên Sinh cũng không hay, dẫn bọn họ vào trong rồi nói tiếp."

Thật ra, Hách Sa Sa không có tức giận, cô chỉ là muốn nhân cơ hội cho Cố Thiếu Kiệt dỗ dành mình thôi, dù sao cũng chính là chiêu độc quyền của con gái khi yêu.

Nghe vậy, Hách Sa Sa gật gật đầu, dẫn Lâm Khả Tâm và Tư Đồ Viêm vào bên trong.

Tuy rằng tay kéo Hách Sa Sa nhưng trong lòng Cố Thiếu Kiệt thuỷ chung không thể rời khỏi ánh mắt của Lâm Khả Tâm, ngay cả chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy, thậm chí anh còn hoài nghi, sỡ dĩ anh không nói cho Lâm Khả Tâm biết chuyện anh và Hách Sa Sa đính hôn là vì đáy lòng của anh không khỏi sợ hãi, sợ Lâm Khả Tâm thấy anh đính hôn thì sẽ không còn hi vọng gì về anh nữa.

Nghĩ vậy, Cố Thiếu Kiệt quay đầu nhìn Lâm Khả Tâm, chỉ thấy cô đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì, còn Tư Đồ Viêm thì ngược lại bình thản nhìn Cố Thiếu Kiệt, anh nở nụ cười, nụ cười kia mang theo sự châm biếm làm cho Cố Thiếu Kiệt thấy không tự nhiên.

Vì muốn che dấu sự xấu hổ của mình, Cố Thiếu Kiệt mở miệng chỉ cái bàn cách

đó không xa nói: " Tư Đồ Tổng Tài, hai người ngồi ở đó, vị trí đó tốt lắm."

Còn không chờ Tư Đồ Viêm đáp ứng, Hách Sa Sa đã giành mở miệng trước: " Sao lại để Khả Tâm Tỷ ngồi ở đó? Em còn muốn mang chị ấy đến bàn nhất, để gần chúng ta hơn."

Nghe Hách Sa Sa nói vậy, Lâm Khả Tâm liên tục lắc đầu: " Không cần phiền toái đâu Sa Sa, chuyện em và Cố Ca Ca đính hôn lớn như vậy, thì hôm nay chắc sẽ có nhiều khách quý tới, chỗ đầu tiên là của nhân vật quan trọng, nếu bây giờ bọn chị ngồi thì chẳng phải giành chỗ của người khác sao? Để bọn chị ngồi đây là ổn

rồi."

Bởi vì nhiều năm qua sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến cho Lâm Khả Tâm thập phần hiểu được cái gì quan trọng và cái gì không quan trọng, huống chi cô cũng chẳng muốn ngồi ở vị trí đầu, tuy rằng bây giờ mẹ Lâm không có ở đây nhưng khi nào đến cũng chẳng biết, nếu để mẹ cô thấy cô cùng một chỗ với Tư Đồ Viêm

, kia cô phải giải thích làm sao?

Nhưng Hách Sa Sa mở miệng nói: " Nếu vậy thì xem ra Khả Tâm tỷ lo lắng vô ích rồi, hôm nay vừa vặn có hai dãy cho vị trí đầu tiên." Nói xong, Hách Sa Sa nhìn Lâm Khả Tâm, trên mặt lại là biểu tình định nói lại thôi.

"?" Lâm Khả Tâm nghi hoặc nhìn Hách Sa Sa.

"Khả Tâm Tỷ......" Hách Sa Sa nhìn Lâm Khả Tâm một cái, sau đó mang theo chút do dự nói: " Trước mấy tiếng khi tiệc bắt đầu, bệnh tim của dì Lâm bỗng tái phát phải vào bệnh viện, mà ba ba bởi vì lo cho dì nên bây giờ đang ở đó, phỏng chừng sẽ không đến."

Lời nói của Hách Sa Sa như sấm sét giữa trời, đánh thẳng vào người Lâm Khả Tâm, làm cho cô mất thần

Nghe chính mẹ của mình vào bệnh viện, Lâm Khả Tâm hận không thể bật người chạy đến với bà nhưng độ mạnh yếu trên lưng của cô nhắc nhở cô không thể làm vậy, trong lòng cô hiểu rõ nếu cô bội ước thì chẳng nhửng phải trả hết nợ cho Tư Đồ Viêm mà chuyện của cô và anh mẹ Lâm cũng sẽ biết, mà bây giờ bệnh tim của mẹ không tốt, làm sao chịu nổi đả kích này? Nên chẳng muốn mẹ Lâm gặp chuyện mà cô phải nén lại, bởi vì cách này mới thật sự là cách tốt nhất.

Lâm Khả Tâm phục hồi tinh thần, thấy Cố Thiếu Kiệt đang lo lắng nhìn cô, kia ánh mắt quan tâm thật quen thuộc làm cho cô thiếu chút nữa khóc oà ra.

"Khả Tâm Tỷ, dì Lâm xảy ra chuyện như vậy, căn bản chúng ta nên đến bệnh viện nhưng tiệc đính hôn đã báo cho tất cả khách khứa, mọi thứ cũng đã bày trí xong nên chúng ta cũng không thể thay đổi......Chị sẽ không trách bọn em chứ?" Hách Sa Sa nhìn về phía Lâm Khả Tâm

Mà Lâm Khả Tâm chỉ lắc đầu nói: " Không sao, chị hiểu."

"Em dẫn hai người đi lên chỗ đằng trước." Hách Sa Sa nói xong định tiếp tục bước đi nhưng bị Lâm Khả Tâm gọi lại.