Dám hỏi Diêm Vương, giờ ta muốn gặp nàng, liệu có cách nào cho ta trở lại nhân giới?

Triệu Thiên Mạc thành khẩn hỏi.

Diêm Vương dĩ nhiên biết vị này muốn về Nhân giới để làm gì

- Thật ra chuyện này cũng không khó, ngươi luận công trạng có phần cao, công đức hộ thân rất nhiều, lập tức có thế uống canh Mạnh Bạ tiến vào nhận lộ để đầu thai.

Triệu Thiên Mạc thâm trầm thở dài:

- Ta vốn dĩ muốn giữ ký ức cùng thân hình này tiến vào Nhân giới, liệu có thể?

Diêm Vương cười, dĩ nhiên có thể, chỉ cần Diêm Vương mắt nhắm mắt mở, ngấm ngầm đồng ý, thì Triệu Thiên Mạc đương nhiên đơn giản trốn lại vào trần gian không cần đi qua Nhân lộ, không cần uống canh Mạnh Bà. Nhưng trước đó Ti Mệnh tinh quân có dặn, không được phá hỏng mệnh cách nàng xếp sẵn cho Triệu Thiên Mạc, bằng không ta sẽ không yên với nàng. Chưa hết, thật sự thì ta đây cũng không dám làm trái ý Thiên Đế, ngài đã nói rằng trong vòng 5 kiếp, vị Nhị Hoàng Tử không được có kí ức, sao ta có gan nào làm trái chứ.

- Ta đây rất trọng hiền tài, nhưng mà quy định Minh giới nghiêm ngặt, ngươi không uống canh Mạnh Bà, không đi qua nhân lộ trở lại thành hài tử, thì tuyệt không được rời khỏi Minh giới.

Diêm Vương giọng nói dứt khoát mang vài phần không cho người khác từ chối. Làm Diêm Vương lâu nay rồi, không có chút ngón nghề này thật là phí cái danh hiệu này.

Triệu Thiên Mạc có chút phiền lòng, kết cục này không phải y không đoán được, chuyện đâu dễ gì mà vào nhân giới không đi đầu thai, điều này quả thực là trái thiên quy.

Diêm Vương thấy Triệu Thiên Mạc có phần thất thần, liền lên tiếng dụ dỗ:

- Ngươi nên đi đầu thai kiếp mới gặp lại nàng, ngươi mà ở đây không biết đợi đến khi nào nàng mới về. Huống hồ một trăm năm nơi đây mới chỉ bằng một năm Nhân giới.

Triệu Thiên Mạc không nhiều lời lên tiếng:

- Ta ở đây chờ nàng ấy.

Lần này tới lượt Diêm Vương cùng Phán Quan đau đầu, lo sợ trễ nãi mệnh cách của Ti Mệnh tinh quân, nên thay nhau khuyên bảo.

Cuối cùng vẫn là vô ích.

Triệu Thiên Mạc từ ngày tới Minh giới, một mực chờ ở cầu Nại Hà, y tạo hẳn một hang động nhỏ đối diện nơi ở trước đây Ngạn Cơ, hàng ngày đều tụng kinh niệm phật, dần dần không ngờ khiến nơi đây bớt một phần u ám tăng thêm vài phần thanh tịnh. Đầu trâu mặt ngựa nơi đây đối xử với y rất cung kính, mặc dù y thấy không quen, nhưng âu cũng mặc, chỉ là hành khách vô tình lướt qua đời nhau mà thôi.

...

Sở quốc

Ngạn Cơ vừa chu du vừa không khỏi suy nghĩ

- Trước cứu đang hai tên kia, không ngờ thật tài tình, lại trúng những tên đức cao vọng trọng của Triệu quốc, bọn chúng cả nhã ý mời ta đến đó làm thượng khách. Hừ, quả nhiên là cho bọn chúng thấy một tí tu vi, lại liền được trọng dụng.

Nhưng mà ta có nên tới Triệu quốc không, mới một năm vật lộn giang hồ, chưa đủ làm ta hứng thú mà chịu bó chân một chỗ. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nơi đó cường giả lẫn lộn, trong bát đại vương triều, Triệu quốc được nhận là một vương triều cường thịnh nhất. Nếu ta tới đó, họa chăng có thể phát triển linh lực, tu vi ta hiện nay cũng chỉ là Nhất Trọng Thiên, nhưng được thêm vài phần tu luyện lâu năm, hấp thụ ký ức vạn sinh linh, nên có vẻ lão làng hơn so với những tên Nhất Trọng Thiên cùng lứa, với ta đối thủ Nhị Trọng Thiên mới làm ta cảm thấy uy hiếp tính mạng.

- Ngạn Cơ, ta khuyên ngươi nên đến Triệu quốc

Một âm thâm con nít vang lên, mang theo vài phần dụ hoặc cùng ma mị.

- Ma đạo, ta đến nay vẫn không hề nhớ ra chúng ta từng biết nhau?

Ngạn Cơ cười lớn lời nói ngờ vực hỏi Ma đạo.

2 tháng trước

Cách đây không lâu, Ngạn Cơ thời gian ghé qua Sở quốc, đã vô tình đi ngang qua một quán hàng rong rách nát, nói ra thật khó tin, nhưng thoạt nhìn nàng lại cảm thấy cơ thể bị một cỗ lực giữ lại nơi này. Ngắm nhìn xung quanh mọi thứ chỉ là vật bỏ đi, đôi đũa thì gãy, bình thì bị vỡ một nửa, nồi cơm thì cháy khét, tiên đan linh dược cũng không có. Thế mà nàng lúc đó lại hứng thú với nơi này.

Một lão già bạc đầu thân thể gầy trơ xương, đôi mắt hóp xương tròng lộ ra, môi khô nứt nẻ, nếp nhăn chi chít khắp mặt thoạt nhìn đã gần đất xa trời chính là chủ tiệm hàng rong này.

Ngạn Cơ nhìn lão không hề có một tia thương xót, quy luật nhân sinh, chết trở về Minh giới, lại đầu thai sống lại kiếp người, thế nên đối với nàng người già người trẻ, nam nhân nữ tử, xinh đẹp hay xấu xí, bình sinh chỉ là một bộ xương khô trong mắt nàng. Nàng chưa từng đánh giá hay nhận định ai qua bề ngoài, với nàng, cũng chỉ là bộ xương di động, sau này lớp thịt mất hết, thì có gì tư vị.

Biên giới lãnh thổ trong mắt nàng cũng là nực cười, bát đại vương triều ư? Nực cười.

Nhân loại kêu vương triều này đất nước này chỉ nằm trong tay cường giả, kẻ có thực lực, thì sẽ có quyền lực. Nhân sinh nói nhân giới của Thanh Ngọc tinh cầu nằm trong tay bát đại vương triều. Hừ, chỉ là một lũ khỉ lo sợ quyền lực của mình bị đoạt nên mới chia ranh giới ra thôi. Đối với nàng, sống là phải theo đuổi thực lực, truy đuổi sự vĩnh hằng, truy đuổi trường sinh.

Ta cũng chẳng màng tích đức gì cả, nhưng thấy người ta vô thức dừng tại nơi này, thôi thì mua hết giùm lão ta, giúp lão có ngân lượng kéo dài hơi thở thoi thóp của lão vậy.

- Ta mua tất cả, một nén vàng liệu có đủ?

Ngạn Cơ thân hình trẻ con, giọng nói trong trẻo đủ nghe đánh mạnh vào tai lão giả, y không tin được những gì mình vừa nghe, mở đôi mắt như nhắm nghiền nhìn vị cô nương trước mặt.

- Cô bé vừa nói gì? Lão già giọng nói run run cố gắng phát ra âm thanh

Cạch

- Hừ, ngươi không nói là đồng ý

Một nén vàng ném thẳng ra trước mắt lão, khiến y dụi dụi mắt vài lần để chắc chắn mình không nằm mơ, khi vừa cầm thỏi vàng lên ngước mặt đã không thấy vị cô nương đó.

Vô thức lão mắt lăn dài, miệng mấp máy không dứt hai từ "đa tạ"

Ngạn Cơ không quên đem đống đồ phế thải theo bên người, nàng thậm chí chẳng thèm nghía mắt đến chúng, chỉ ném chúng vô kho trữ vật của nàng. Ai ngờ, vài ngày sau, nàng nghe một giọng nói xuất hiện trong giấc ngủ, tự nhận y là một trong những đạo của nàng, tên gọi Ma Đạo. Từ sau hôm đó mỗi ngày đều nói chuyện với nàng.

Họa chăng là nhân duyên, khi trong đống phế thải đó lại có một chiếc nhẫn màu đen, vân nhẫn khắc hình một con giao long cụt chân.

Ký ức vừa dứt nàng xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, tò mò gặng hỏi y, nàng nhận thấy chiếc nhẫn này rất không bình thường, cả cái tên Ma Đạo nữa. Nàng từ lúc ngưng luyện nguyên thần thành công, đã đồng thời mở đạo, đạo nàng kiếp này là phong đạo.

Thật chẳng hay rằng, tới nhân giới lại gặp kì ngộ. Thêm đạo thêm pháp lực thì sao nàng lại không thích chứ, nhưng chiếc nhẫn này là Ma Đạo. Theo lời Ma Đạo nói, tại Thanh Ngọc tinh cầu này, chưa từng xuất hiện đạo này. Ma Đạo cũng phân cấp chia thành Ma Hải Đạo, Ma Động Đạo, Ma Vũ Đạo, Ma Lốc Đạo, Ma Địa Đạo, Ma Thuần Đạo, trong đó Ma Hải Đạo là yếu nhất, Ma Thuần Đạo là cao nhất.

Mỗi một người có thể kiểm soát được sức mạnh Ma Đạo trong cơ thể, được thừa nhận làm chủ nhân của Ma Đạo, thì sẽ được bước vào vùng sóng triều, nơi đấy sẽ có khảo nghiệm để xếp hạng tư chất. Nếu là Ma Lốc Đạo, thì sẽ là kỳ tài trăm năm có một của Ma giới, Ma Địa Đạo và Ma Thuần Đạo thì chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Dĩ nhiên những lời phía sau này Ma Đạo không hề nói cho Ngạn Cơ, Ma giới từ Hắc Ám Thâm Uyên vốn là cừu hận nơi Tam giới, nói cho nàng khác gì tự sát, y kiếp trước không thể chọn nàng làm chủ vì nàng còn vướng bận quá nhiều, lại có hào quang công đức, là người vì nhân loại mà bảo vệ. Một người như thế sao có thể làm chủ nhân Ma Đạo? Kiếp này lại khác, nàng có phần cô độc, có phần độc đoán, có phần khinh bạc, không gia tộc không người thân, tạm đủ tư chất để được công nhận làm chủ nhân Ma Đạo.

- Ma Đạo ngươi không nói cũng được, nhưng ngươi nói tại sao ta phải tới Triệu quốc?

Ngạn Cơ xoay nhẫn tiếp tục hỏi

Ma Đạo đáp, không khỏi cười thầm trong bụng:

- Nơi đó có thứ ngươi cần tìm

Ngạn Cơ bĩu môi nhếch mép:

- Thứ ta cần tìm? Ta không cần tìm bất cứ thứ gì ngoài sức mạnh

Ma Đạo không nhiều lời với nàng, lập tực im bặt mặc Ngạn Cơ thắc mắc

- Hừ, tới thì tới, chu du một năm ta sắp phát chán rồi, tới đó biết đâu vương triều có cái khác vui hơn.

Không phải lúc nãy ngươi vừa mới kêu ngươi không muốn bó chân một chỗ, chu du chưa đủ sao? Đúng là lòng dạ phụ nữ.

...

Triệu quốc

- Ta tới Triệu quốc đã được một năm, sao thứ mà ta tìm vẫn chưa xuất hiện?

Ngạn Cơ đã nhiều lần thử hỏi Ma Đạo, thứ mà nàng cần tìm là gì, nhưng y miệng kín như bưng, không chịu nói là không chịu nói. Làm nàng thật khó chịu.

- Từ ngày ta tới đây, hoàng đế Triệu quốc đối xử với ta thập phần tốt, có vài phần kính trọng. Cũng dễ hiểu, lão ta tu vi chưa đạt tới bán tiên nữa, ta nhìn một vòng, nơi tinh cầu này họa chăng chỉ có vị Bội La sư phụ kia ta tạm để vào mắt. Còn những ngươi khác, ta mặc dù chỉ nghe danh, nhưng đoán sơ chưa từng thấy bị uy hiếp.

Năm đó, ta mới tới nơi đây làm khách nhân được 3 ngày, đã được vị hoàng đế Triệu quốc phong hào Pháp sư khi ta chỉ 11 tuổi. Hừ, quả nhiên dùng thực lực nói chuyện, tư tưởng này chưa từng sai. Phàm nhân tu tiên vốn là rất khó, thế mà vị hoàng hậu Triệu quốc lại có vài phần tư chất, một bước ngấp nghé bán tiên, không tệ.

Hoàng đế Triệu quốc này có một đứa con trai độc nhất, tên là Thiên Mạc (6 tuổi). Hằng ngày hắn ta rất ngoan ngoãn, luôn nghe lời ta, chỉ thiếu nước thờ ta lên đầu mà thôi.

Lúc nào y cũng gọi ta là " Cơ tỷ", thật là đáng yêu quá mà. Tuy với ta người trước mặt lúc nào cũng như một bộ xương di động, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kìm lòng được với cục bột trước mặt những lúc y làm nũng ta. Vì tên nhóc Thiên Mạc này còn rất nhỏ, con nhà Đế Vương, nên y lúc nào cũng được mặc đủ loại lớp áo thật dày, người tròn vo, thỉnh thoảng ta thấy y như trái bóng, thuận chân đạp một phát bay từ trên bờ xuống ao sen.

Trong thời gian gần đây, ta rất thính thú nghiên cứu đan dược, nên hay lôi tên Thiên Mạc này ra làm thí nghiệm. Thật ra có rất nhiều người chọn để làm vật dẫn thí nghiệm, nhưng ta có cái tính kì lạ, ta thích hành hạ những thứ tròn vo lại dễ thương. Nên ta mặc kệ mọi người khuyên ngăn, cứ bắt lấy tên thái tử Thiên Mạc này làm trò. Nhưng ta cũng rất biết điều chưa bao giờ làm quá vì ta nể mặt Hoàng Hậu Hoàng Đế Triệu quốc.

- Cơ tỷ tỷ, mọi người nói rằng tại đệ dễ thương nên tỷ mới hay hành hạ đệ

Triệu Thiên Mạc giọng có phần trách cứ nói chuyện với Ngạn Cơ

- Dĩ nhiên, tại đệ rất khả ái, nên ta thích...

Ngạn Cơ kiếm đại lý do, có phần tội lội, nhưng lập tức nàng bỏ qua.