Dưới âm tào địa phủ nơi đây căn bản được chia thành 18 tầng địa ngục, phàm các oan hồn khi chết tới nơi đây đều luận công trạng đức nghiệp mà chịu đọa đày.

Hắc Bạch Vô Thường đang đưa dẫn các oan hồn theo hướng Diêm La điện để luận tội, bỗng nghe văng vẳng một tiếng nói phía sau lưng. Hai người bình sinh chỉ quanh quẩn dưới Âm giới (=Minh giới = Địa Ngục) và Nhân giới, vốn không hay biết chuyện thiên đình hay nhị hoàng tử của Thiên Đế là ai, bình sinh tuy phân ra 3 cõi minh-nhân-tiên. Nhưng vốn tiên giới hay coi thường minh giới, cho rằng đây là nơi dơ bẩn nhất cũng như hắc ám nhất. Ngược lại, minh giới cũng không ưa gì tiên giới, nơi mà chỉ có những tên mặt hoa da phấn mang cái danh nghĩa "tiên nhân", không nhận ra trách nhiệm cao cả mà những tộc nhân Minh giới đang làm, chỉ biết hưởng thụ. Hai bên rất hay xảy ra tranh chấp, xung đột, tuy nhiên, thượng tầng lại rất hòa hảo với nhau. Họ hiểu mỗi giới đang gánh những điều gì.

- Hừ, một kẻ phàm phu tục tử như ngươi, ỷ chút tu vi liền có quyền hỏi chúng ta?

Hắc Vô Thường khó chịu quát lớn, kéo theo vài tên đầu trâu mặt ngựa phía xa không kìm nổi tò mò cũng ngoái lại nhìn.

Bạch Vô Thường vốn kiến thức có chút mở mang hơn so với Hắc Vô Thường, y nhanh nhạy nhận ra tên hòa thượng đối diện, khí tức từ phật pháp có chút đặc biệt, bọc lấy một tầng tiên khí phía trong. Không nhầm thì tên này song tu hai phái, phật giáo và đạo giáo. Những tên nửa mùa thế này thì cũng có chút ý tứ, nhưng đáng tiếc lại chẳng đi đến đâu. Truyền thuyết Đạo Tổ Phật Tổ lấy lực phá pháp, đắc đạo trở thành hai vị duy nhất trong cõi tam giới bước ra một bước Cửu Trọng Thiên, trở thành hai vị Thái Thiên Đạo duy nhất, nắm giữ pháp lực vô biên. Cũng là hai vị duy nhất tồn tại sừng sững cả vạn năm giúp cho cõi tam giới chống lại Ma Tổ Yêu Tổ của Hắc Ám Thâm Uyên, khiến loài người dành lại được sự tự do từ tay yêu quái ma quái.

Tuy nhiên, hai vị thuộc hai trường phái khác nhau, Phật Tổ thiên về từ bi, có phần nhân nhượng với muôn loài, với ngài sống là hòa hợp với thiên nhiên, mỗi một thứ là một sinh mệnh đặc biệt, nên pháp lực ngài thiên về lấy nhu phá cương, phái ngài chia làm 3 căn cơ cốt lõi: linh hồn, tâm và pháp lực. Đạo Tổ có phần thiên chiến hơn, ngài cho rằng vạn vật trên thế giới tự có nhân quả, không quá coi trọng sinh mạng muôn loài, thiện là thiện, ác là ác, đã là ác là không thể thiện, nên đòn đánh có chút âm hiểm, cương chính là cương, đạo giáo chia thành 3 căn cơ cốt lõi: tu vi, kỹ năng và định. Hai bên vốn dĩ không hòa hợp với nhau, nên người tu hai trường phái từ trước đến nay đều chỉ có một kết cục, đó là chẳng có gì hết. Không thể đắc đạo thành tiên, cũng không đắc đạo thành phật.

Bạch Vô Thường có phần hòa hoãn hơn, liền trả lời:

- Trước tiên ngươi nên đến Diêm La điện luận đức nghiệp.

Triệu Thiên Mạc có chút khó chịu trong lòng, nhưng nhận ra y nói không sai, nhập gia tùy tục. Ta mới tới đây liền hỏi có chút đường đột.

- Ta tìm nữ nhân này có chút lâu, nên có chút đường đột. Xin nhị vị thứ lỗi

Hắc Vô Thường thấy nam nhân trước mặt có chút thành khẩn, bĩu môi quay mặt đi không nói gì, trước khi đi không quen ném lại một câu:

- Ngươi chọn tu song phái thật là ngu ngốc. Với tài năng của ngươi, tu song phái đều đạt tới cùng cực của tu nhân giả, nếu tập trung vào Đạo giáo thôi, có khi đã đắc đạo thành bán tiên, đâu cần xuống nơi này luận trạng đầu thai.

Triệu Thiên Mạc không nói gì, chỉ cười nhạt, không khỏi nghĩ thầm "Ta vốn dĩ chỉ muốn trả nợ xong hết trước tiên, sợi dây nhân quả của ta với Ngạn Cơ quấn quanh nhau, ta không trả nợ cho nàng kiếm này thì sau ta có đắc đạo thành tiên cũng chỉ đạt cao nhất là Nhị Trọng Thiên, cản trở rất lớn cho đường tu hành sau này. Tốt nhất nên dứt khoát trả xong kiếp này một lần, kiếp sau thuận lợi tu hành, không duyên không phận, một mực đắc đạo thành tiên tu tới Cửu Trọng Thiên trong truyền thuyết" *

* Sợi dây nhân quả: Khi mà nợ một ai đó, một lời hứa hay một hành động, thì người nhận quả sẽ bị một sợi dây quân quanh, liên tục cản trở đường tu hành, mà tu hành về sau càng ngày càng khó, còn bị sợi dây nhân quả quấn, thì chỉ đạt cao nhất chỉ tới Nhị Trọng Thiên cảnh giới. Thế nên càng giải nhân quả càng sớm càng tốt. Kiếp trước Ngạn Cơ đã chết, không thể nào giải nghiệp của hai người. Mà Triệu Thiên Mạc lại là người cố chấp, y nợ kiếp nào sẽ trả kiếp đó, tuy giờ Kỳ Ngạn Cơ kiếp trước đã chết, nhưng y một lòng muốn trả nợ nàng trong kiếp này của y.

Nhiều lần y đã nghĩ, mình nên đột phá bán tiên đi tìm Ngạn Cơ, nhưng lại thấy thật khó đối mặt, mạng này của y Ngạn Cơ đã từng nhặt về, thì trả nợ tốt nhất là dùng thân phận phàm nhân, một lòng siêu độ cho nàng, sau đó chết tới Minh giới gặp nàng, tiếp tục siêu độ cho nàng cho tới khi nàng đi đầu thai, y trả hết nhân quả. Thì đường đường chính chính không ai nợ ai một lòng thẳng tiến tu tiên

Bạch Vô Thường nhìn Triệu Thiên Mạc, y lên tiếng nói sơ quy định nơi Âm giới cũng như là mô tả một vòng 18 tầng địa ngục cho đám oan hồn, không khỏi làm vài tên tội nghiệp nặng người khẽ run.

...

Diêm La Điện

Phán Quan đứng ngoài chờ từ rất sớm, hôm nay y nghe tin giật mình áo mũ chưa kịp chỉnh tề đã chạy ra trước cửa điện. Có chút sai lệch so với tính toán của Ti Mệnh tinh quân cũng như sổ sinh tử, vốn dĩ là Mạc Pháp trên nhân giới phải sống được thêm cả 3 năm nữa, không biết vì chuyện gì mà sáng nay mở sổ sinh tử, lại thấy có cái tên này. Làm cả ta lẫn Diêm Vương đều quấn quít chuẩn bị.

Đám tiểu quái ngoài kia, mong bọn chúng không làm gì thất lễ với ngài ấy. Hiện giờ y không có ký ức, là cách nhanh nhất để lấy thiện cảm từ ngài, sau này sớm muộn ngài ấy cũng trở lại tiên giới, cũng để ta vài phần mặt mũi.

Ta phải mau chóng chạy ra đài vong xuyên, tiếp đón ngài ấy cẩn thận.

Phán quan đang suy nghĩ ngoảnh mặt lại đã thấy Hắc Bạch Vô Thường từ xa bước lại, phia sau dẫn theo hàng ngàn linh hồn, nhưng Phán Quan chỉ để y đến duy nhất một vị phật tử đi phía cuối cùng, thân mặc áo cà sa, cả người toả ra khí khái thoát trần, trái hẳn với vẻ bụi bặm Địa Ngục nơi đây. Thật khiến ánh mắt người ta khó có thể bỏ qua.

Bạch Vô Thường nhìn xa thấy Phán Quan ăn mặc chỉnh tề, đứng trước Diêm La Điện, dáng người có 2 phần lo sợ, 8 phần cẩn trọng nhìn chằm chằm vào vị phật tử đi phía cuối cùng.

Hắc Vô Thường ngẫm cho rằng Phán Quan khó chịu vị đi cuối đi quá chậm, dẫn đến tiếp kiến Diêm Vương trễ, không khỏi lớn giọng quát to:

- Tên Mạc Pháp kia, ngươi đi nhanh lên. Ngươi là người cuối cùng rồi đấy. Phán Quan nóng giận là ngươi chịu đày đoạ khủng khiếp phần mười.

Phán Quan chưa kịp mừng rỡ vì tới đón vị nhị hoang tử kia không chậm trễ, thì đã bị Hắc Vô Thường doạ cho sợ điếng người, đôi mắc y trợn tròn không khỏi muốn bịt cho tên đen thui kia im miệng.

- Hắc Vô Thường, người lăn sang một bên, lát gặp ta chịu phạt

Hắc Vô Thường bất ngờ, người ú ớ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh tính lên tiếng gì đó, nhìn qua thấy Bạch Vô Thường lắc đầu, liền thức thời im lặng, không dám nói thêm lời nào, ôm bụng tức giận cùng nghi hoặc nép sang một bên.

Phán Quan lật đật chạy lại cúi nửa người hành lễ với Triệu Thiên Mạc, không khỏi khiến Triệu Thiên Mạc thụ sủng nhược kinh.

- Ta Phán Quan, kính cẩn nghiêng người chào mừng ngài đến Minh giới ta thăm quan.

Đầu trâu mặt ngựa cùng oan hồn khác nghe không khỏi giật mình nghĩ thầm

- Tên Phán Quan này đầu óc không có vấn đề chứ, nếu không phải y chết thì sao mò xuống đây

- Ngươi không biết thôi, biết đâu y là vị tiên nhân đức cao vọng trọng nào đó

- Nếu thế y đã không xuất phát cùng chúng ta

- Đoán già đoán non làm gì, nhìn thử là biết ngay thôi

* Mạc Pháp là pháp danh khi theo phật giáo của Triệu Thiên Mạc

Triệu Thiên Mạc nghi hoặc nhìn người đối diện, trong lòng lại nghi hoặc nhưng mặt vẫn tỏ ra nhàn nhạt.

- Các oan hồn khác ngày mai đến lại đây Diêm Vương luận tội, hôm nay chúng ta có đại sự, không có thời gian luận với các ngươi.

Pháp Quan mặt nghiêm nghị giọng nói dõng dạc nói, vừa dứt lời liền mặt sủng nịnh nhìn Triệu Thiên Mạc khiến y vô thức da gà nổi lên, cho dù y thích nam nhân, nhưng không phải nam nhân nào cũng là khẩu vị y. Vị Phán Quan trước mặt lộ dáng vẻ khiến y không khỏi lòng sinh ra cảm giác bài trừ.

- Mạc Pháp tiền bối chớ sợ, mời ngài theo ta vào đại điện, Diêm Vương đang chờ sẵn người.

Dứt lời liền dắt theo duy nhất Triệu Thiên Mạc bước vô, không khỏi khiến mọi người chấn động, rốt cuộc hắn ta có gì đặc biệt, chỉ là một tên nửa mùa không thể thành phật hay tiên - Hắc Vô Thường nghi hoặc. Trước đây há thiếu tu nhân giả?, sao chỉ vì một tên như vậy phí thời gian.

...

Diêm Vương ngồi ngay ngắn chờ sẵn trên đại điện, lòng có chút chần chừ cùng hào hứng, Triệu Thiên Mạc nhi tử thiên đế, tu vi có phần cao thâm, một nhân vật thế lực trên thiên giới nay luân hồi mới nghía mắt chốn Minh giới bụi bặm này. Y thấy chính mình thật vinh dự khi được tiếp kiến ngài.

Vừa thấy người bên ngoài bước vào, Diêm Vương nháy mắt kêu đám đầu trâu mặt ngựa tiểu quỷ đi ra.

- Mạc Pháp tiền bối, nghe đám quỷ kháo nhau lúc nãy ngài muốn tìm một nữ tử?

Diêm Vương nén cười trong bụng, lấy lễ đỗi đãi Triệu Thiên Mạc.

Nếu y là một phật tử bình thường, thì Diêm Vương cũng không phí công lấy lễ đối đãi với y. Nhưng đây là Nhị Hoàng Tử Triệu Thiên Mạc, giờ tuy mất ký ức làm phàm nhân, nhưng ngàn năm sau, vô tình y nhớ lại, thấy Diêm Vương đối đãi không tốt, tùy hứng lại khiển trách trừng phạt thì... Ai... Tốt nhất gặp cường giả, cứ chừa trước đường lùi cho chính mình.

- Ngài thông tin thật nhạy bén. Không sai, ta muốn một cô nương tên Kỳ Ngạn Cơ, nàng ngàn năm trước đã tới nơi đây.

Triệu Thiên Mạc trong lòng có chút bối rối, thật lòng y cũng không biết đối mặt với Kỳ Ngạn Cơ như thế nào, nếu nàng tiếp tục hỏi y có yêu thích nàng không, thì y nên trả lời như thế nào?

Với nàng không phải y chưa từng động lòng, nhưng mà nếu cùng nàng kết tóc xe duyên, y thật sự không làm được, như vậy sẽ ủy khuất nàng. Thân đều là tu nhân giả, se duyên nghĩa là song tu đạo lữ, y người muốn nay đây mai đó, một tên yêu nam nhân như y, làm gì xứng đáng với một nữ tử tốt đẹp như nàng chứ. Y thật lòng chỉ muốn biết tin tức của nàng, không dám đối diện với nàng.

Ta thật là không có khí khái nam nhi, một cô nương cũng không dám đối mặt. Nhưng bỗng chốc nhận ra điều gì đó: Nhưng ta cũng đâu phải nam nhân?

Diêm Vương ray chán, giả vờ một tay lật từng trang sổ Sinh Tử tìm kiếm, chưa đầy một khắc đã hồ hởi đáp:

- Ngàn năm trước nếu tính theo thời gian Minh giới, quả thật có một cô nương tên Kỳ Ngạn Cơ tới đây. Tuy nhiên, nàng đọa ma trước đó, may mắn có công đức hộ thể, cả đời chưa làm chuyện ác, nên theo quy luật Minh giới ta, buộc phải dùng Phách Lịch Tử đánh cho loại bỏ ma khí. Hiện giờ nàng đã giải trừ toàn bộ ma khí, nay đã lên trần thế dạo chơi rồi.

Triệu Thiên Mạc đáy mắt hiện lên một tia thất vọng, rõ ràng là không muốn gặp nàng, nhưng nghe tin nàng không có ở đây, lại không kìm lòng được muốn gặp nàng...

- Nàng hiện tại đang ở đâu của Nhân giới?

- Ngạn Cơ cô nương đang ở Sở quốc

Diêm Vương trong lòng cười thầm, trong lòng không khỏi suy tính chuyện gì nếu hai người gặp lại nhân giới, nhìn nhau quấn quít, ôm chầm nhau, chụt chụt í í á á.

Triệu Thiên Mạc lên tiếng cắt suy nghĩ sai trái của Diêm Vương:

- Ta không biết thân mình có gì đặc biệt khiến hai vị tiếp đón nồng hầu như vậy, không khỏi thụ sủng nhược kinh.

Triệu Thiên Mạc cho dù chuyển sinh tính cách không hề thay đổi, y năm đó nắm trong tay sức mạnh lại có tiếng là nhi tử Thiên Đế, nên con đường y đi cũng như tu vi không mấy trắc trở. Điều này hình thành y tính cách nói chuyện ngang ngạnh, đúng câu đủ ý, chỉ đúng câu hỏi. Nhất là lúc này, có chút màng vai vế, nhưng suy cho cùng vẫn là hỏi quá thẳng đi.

- Ngươi là người tu hành song phái, đây là lần đầu tiên ta thấy một người có thể tu hành hai phái mà có thể tu đến cùng cực của tu nhân giả như vậy, ta thấy ngươi chỉ thiếu một bước cả hai đều lên bán thần. Vì lý do gì không đột phá để có tuổi thọ thiên thu.

Diêm Vương cảm phục mình, bắt hẳn đại một lý do, không ngờ nó lại hợp lý như vậy. Sao Diêm Vương có thể nói thẳng cho vị trước mặt rằng, y chính là Nhị Hoàng Tử nhi tử Thiên Đế được chứ. Chỉ sợ y mở miệng chưa được nửa lời đã bị Thiên Lôi phát giác tâu Thiên Đế thì cái mũ ô sa trên đầu sợ không còn.

Triệu Thiên Mạc mỉm cười nhạt nói:

- Ta tư chất kém, chỉ được như thế.

Phán Quan trong lòng ngẫm nghĩ, nói dối mặt không đổi, vị nhị hoàng tử này mặt thật dày.

Diêm Vương nghe câu trả lời không khỏi khiến nụ cười trên mặt cứng đơ, vị này không kiếm được lý do nào hợp lý hơn sao? vượt giai mà chiến, chém chết La ma thần, xông pha sào huyệt Ác Bá yêu tộc, tự hạ tu vi, vứt bỏ Đạo giáo tu tiên, theo phật pháp siêu độ cho Ngạn Cơ tiên tử, mà nay kiếm lý do tư chất kém, thật là....

- Ra thế

Diêm Vương thức thời mượn nước đẩy thuyền, không nên cãi nhau với vị này thì hơn.