Đeo Huyết Miện đồng
đội tặng, tim tôi ngập tràn lòng biết ơn trước tấm lòng của mọi người,
tôi quyết sát cánh cùng đội mình tạo nên huyền thoại, một huyền thoại
của chính chúng tôi. Tôi nhắm nghiền mắt, tĩnh tâm lại, và từ từ mở mắt. Với khuôn mặt tràn trề tự tin và quả quyết, tôi mỉm cười với toàn đội
trước khi dấn bước đầu tiên vào hành trình tạo dựng huyền thoại, tiến
lên sàn diễn của chúng tôi: võ đài đại hội.
Trên võ đài, MC đang
nhiệt liệt tự giới thiệu. “Xin chào toàn thể quí vị và các bạn, tôi là
bình luận viên hôm nay, Tiểu Lí. Xin phép mở đầu bằng tiết mục giới
thiệu hai đội chơi tham gia trận đấu này! Đầu tiên, đang bước ra từ cửa
Tây là đội Công Chúa Hoàn Mĩ! Đứng đầu đội Công Chúa Hoàn Mĩ là Hoàn Mĩ
Công Chúa thuộc tinh linh tộc. 5 thành viên còn lại của đội gồm một ma
pháp sư tinh linh tộc, một chiến sĩ người thú, một chiến sĩ loài người,
một cung tiễn thủ tinh linh tộc, một cung tiễn thủ loài người và một tế
ti thiên sứ tộc.”
Tôi dẫn đầu đội mình tiến ra. Xét những tràng
hò reo vang dội từ khán đài thì xem ra đối thủ của tôi đã hiện diện trên võ đài rồi. Chẳng lẽ đội Công Chúa Hoàn Mĩ nổi tiếng lắm sao? Mình có
nghe tiếng họ bao giờ đâu, coi bộ mình lạc hậu rồi. Thôi không sao, Phi
Thường Đội sẽ sớm đánh bại họ và lừng danh toàn cõi Đệ Nhị Sinh Mệnh!
Bình luận viên tiếp tục lớn tiếng giới thiệu đội tiếp theo thượng đài. “Và
giờ đây, đang đến từ cửa Đông là Phi Thường Đội! Phi Thường Đội có kết
cấu đội cực kì khác thường, gồm một chiến binh tinh linh tộc, một đạo
tặc tinh linh tộc, một tế ti người thú, một Tử linh pháp sư thiên sứ
tộc, một Thi nhân ma tộc và một ma pháp sư loài người!”
Đám đông
khán giả liền xôn xao. “Đúng là một đội quái lạ!”, “Phi Thường Đội*? Tên gì quái đản!” và những lời bình phẩm đại loại như thế rộn lên không
ngớt.
(*Phi Thường Đội: Như một chú thích khác đã đề cập, trong
tiếng Trung, từ Phi Thường Đội nếu ngắt khác nhau sẽ có cách đọc khác
nhau. Vốn tên Phi Thường Đội là Phi, Thường; nghĩa là bất bình thường,
kì quái. Nhưng mọi người đều tưởng là Phi Thường, nghĩa là Cực Kì. –
nhóm PR)
“Nếu như đội này không phải là đội tệ nhất, thì họ sẽ là một trong những đội giỏi nhất…” Chiến lược gia của đội Công Chúa Hoàn
Mĩ, tế ti thiên sứ tộc, lẩm bẩm nhận định.
“Mặc xác đội bọn họ có như thế nào, các anh cũng sẽ giành chiến thắng vì em, phải không?”
Người đẹp diễm lệ của đội, Hoàn Mĩ Công Chúa, ngọt ngào thỏ thẻ với các
thành viên đội mình – tôi thì thấy cô nàng giống như đang phỉnh phờ mấy
cái đuôi của mình hơn! 5 anh chàng kia gật đầu lia lịa.
Tôi chậm
rãi đi vào võ đài trong tiếng rì rầm dưới hàng ghế khán giả. Như thường
lệ, tôi đi đến đâu là không khí nơi đó đông lặng ngắt. Vẻ ngoài của tôi
bình thường đã có sức tàn phá rồi, huống chi bây giờ còn thêm chiếc
vương miện, chỉ càng bội phần tăng thêm vẻ quyến rũ của tôi, khiến sức
huỷ diệt nhảy phóc từ 100% lên tới 200%! Tôi phớt lờ ánh nhìn cháy bỏng
của đám đông (Hầy, bị nhìn riết quen luôn rồi…) và nhìn thẳng vào đối
thủ của chúng tôi hôm nay: đội Công Chúa Hoàn Mĩ.
Mới đầu tôi
tưởng đội này chắc là toàn con gái. Ngạc nhiên làm sao, hoá ra đội chỉ
có một cô gái và những năm chàng trai! Tôi nghĩ bụng: cô ta làm như mang theo cả hậu cung* thượng đài không bằng, mà dung nhan nào đã sánh bằng
Tiểu Long Nữ. Ghen tị quá đi…! Á, không… bây giờ mình là con trai; có
cái quái gì mà ghen tị cơ chứ!
(*Hậu cung: Hậu cung là một phần
của Tử Cấm thành. Đây là nơi vua chúa, Thái Hậu, Thái Thượng Hoàng, Công Chúa, Thái Tử, Hoàng tử và các phi tần ở. Chính vì vậy mà Vương Tử cho
rằng Hoàn Mĩ Công Chúa bê luôn cả đống “nam sủng” (người tình là nam)
của cô nàng đi. – nhóm PR.)
Đặt nỗi đố kị của mình sang một bên,
tôi và đồng đội mỗi người tự điều chỉnh tư thế vào dáng điệu* mà Tiểu
Long Nữ đã tốn hẳn 3 ngày huấn luyện. Tôi ngoan ngoãn làm theo chỉ thị
của cô nàng – thay phong thái tao nhã quý phái bằng dáng vẻ chiến đấu
sành sỏi, cao ngạo rất chi là Độc Cô Cầu Bại**. Bằng cách đó, chúng tôi
có thể ngầm huỷ hoại lòng tự tin của đối thủ… Tuy nhiên, cá nhân tôi
thầm cho rằng tụi con trai nhìn cái vẻ đẹp trai ngời ngời của tôi chỉ có tức điên lên, rồi thì chiến ý lại càng bùng phát dữ dội thì có.
(*tư thế và dáng điệu: trong bản gốc tiếng Trung ghi là “dáng pose”, nghĩa
là dáng chụp hình. Tuy nhiên, để truyện có tính thuần Việt, dễ dàng giúp bạn đọc hiểu rõ. Tôi xin được sửa lại một chút. Kính mong bạn đọc bỏ
qua. Nếu bạn đọc không hài lòng, có thể góp ý để tôi sửa chữa. – meomeo.
**Độc Cô Cầu Bại: đây là một nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết kiếm hiệp
của Kim Dung. Nhân vật này được nói cụ thể trong hai tiểu thuyết Thần
Điêu Hiệp Lữ và Tiếu Ngạo Giang Hồ, được nhắc sơ qua trong Lộc Đỉnh Kí.
Độc Cô Cầu Bại nghĩa là “Cô độc một mình mong được bại trận”, biểu thị
khả năng kiếm thuật của nhân vật này. Trong ngữ cảnh này, ý của Vương
Tử là tạo một cái dáng thật lạnh lùng, khuôn mặt thật băng giá cho người khác sợ. – meomeo.)
“Sao lại có người đẹp trai đến thế kia…”
Hoàn Mĩ Công Chúa mắt đăm đắm nhìn tôi như bị thôi miên, trong khi 5
thành viên còn lại của đội cô nhìn tôi trừng trừng, rõ là muốn mang tôi
lóc thịt lột da hầm xương nấu súp rồi.
“Vương Tử, Tiểu Long Nữ,
đội kia có 2 cung tiễn thủ và 2 chiến sĩ, trận đánh càng kéo dài e chúng ta càng bất lợi. Anh có ý này, nghe nhé…” Lang đại ca bắt đầu giải
thích kĩ càng kế hoạch của anh cho cả đội.
Lang đại ca phân công
đâu vào đó xong, chúng tôi dứt khoát bước lên võ đài với tự tin tràn
trề, khoé môi tôi còn điểm một nụ cười nhàn nhạt đẫm chất tà mị. Chính
Tiểu Long Nữ dạy tôi chứ đâu. (Tiểu Long Nữ, biệt danh Huyết Yêu của tôi là do cô mà ra chứ chẳng sai…). Tôi đưa mắt nhìn đội Hoàn Mĩ Công Chúa
Hoàn Mĩ và lạnh nhạt cất tiếng, “Bắt đầu chứ?”
Chiến sĩ người thú khổng lồ bên đó liền vung vẩy chiếc rìu bự chảng một vài đường phô
trương. Đáng tiếc anh ta so với Lang đại ca còn thấp hơn vài gang tay,
lại không có được vẻ áp đảo và uy phong lẫm liệt như anh ấy. Chiến sĩ
loài người bên địch cũng tiến lên đối mặt với chúng tôi và lạnh lùng đáp lời, “Không thành vấn đề. Bắt đầu đi!”
Thấy chúng tôi đã sẵn sàng, trọng tài đứng một bên liền phất cờ, mở đầu trận đấu.
Thường thường đầu trận, đầu tiên tế ti hai bên yểm bùa tăng lực cho đồng đội.
Yểm bùa xong, trận đấu mới chính thức bắt đầu. Tuy nhiên, Tiểu Long Nữ
và tôi không tuân theo thông lệ đó, mà lợi dụng tốc độ của mình xông lên ngay khi trọng tài tuyên bố khai mào trận chiến. Chiến sĩ đối phương
còn chưa kịp trở tay, bóng dáng tôi đã sượt qua họ rồi; đối tượng tôi
nhắm đến là hai cung tiễn thủ kia… Tiếp đó tôi nhanh tay lôi Bé Bao ra
và cầm đao vụt một phát thật lực.
“Bé Bao, Song Sát.” Bé Bao lập
tức bay thẳng đến 2 cung tiễn thủ vẫn còn mơ hồ chưa rõ chuyện gì đang
xảy ra – và bắt đầu vun vút đập qua đập lại giữa hai người bọn họ chẳng
khác gì quả banh trong trò bóng bàn.
Cung tiễn thủ máu thường ít, nên đòn tấn công này là quá đủ cho bọn họ luống cuống tay chân rồi. Bé
Bao vừa ném ra, tôi liền không phí thời gian rút đao lao đến tay cung
tiễn thủ loài người – người có lượng máu chắc chắn cao hơn cung tiễn thủ tinh linh tộc. Khi anh ta đã vào trong tầm với, tôi hô to, “Ngũ đại
tuyệt chiêu, Long Quyển Trảm*!”
(*Long Quyển Trảm: tuyệt chiêu
này xuất phát từ truyện tranh Rurouni Kenshin. Chiêu gốc so với chiêu
Vương Tử sử dụng khá khác nhau. Chiêu gốc cần dùng lực tay thật nhanh để đánh vào gáy đối thủ. Trong bản dịch của chị thyme đề là Long Bế Thiểm, có lẽ có ảnh hưởng từ bản truyện tranh. – nhóm PR và meomeo)
Tôi vung đao quá đầu, nhún mình nhảy vọt lên. Xoay người giữa không trung
để thân mình song song mặt đất, tôi phi thân tới xuyên đao thẳng vào
bụng tay cung tiễn thủ loài người ngọt xớt. Với tốc độ ra tay của tôi,
có là cung tiễn thủ chuyên về tốc độ cũng đừng mong né đòn kịp lúc. Dù
nó không phải là độc chiêu trí mạng, thì nội dòng khí bị xáo động lưu
chuyển khi thi triển đòn Long Quyển Trảm cũng đủ khả năng đả thương đối
thủ rồi, bất kể đao có chạm được đến người hay chưa. Cánh tay trái của
anh bạn cung tiễn thủ loài người kém may mắn gãy ngay tức khắc dưới đòn
tấn công xoắn vặn của tôi. Vừa đáp xuống mặt đất, tôi lập tức vung tiếp
một đao, tiễn anh ta bay về điểm trọng sinh “làm lại từ đầu”, nghiền
ngẫm lại sai lầm của mình trong ‘kiếp này’.
Trong khi mọi người
còn đang dán mắt vào tôi, Tiểu Long Nữ với tốc lực xuất quỷ nhập thần đã sớm mỗi tay một chuỷ thủ áp sát cung thủ yêu tộc. Từ phía sau, cô vung
chuỷ thủ đâm vào yết hầu anh ta, mạnh tay rạch một đường. Lẽ ra chiêu đó là đã đủ chết người, tiếc thay công lực của Tiểu Long Nữ quá thấp nên
không thể một dao lấy mạng đối phương.
Liếc thấy tế ti địch bắt
đầu niệm chú hồi sức, khoé môi Tiểu Long Nữ khẽ nhếch lên thành một nụ
cười tàn nhẫn. Lúc này cô mới xoay người lộ ra thanh chuỷ thủ trên tay
kia đã đâm lút cán vào tim cung tiễn thủ yêu tinh. Tế ti đối phương chỉ
còn biết lực bất tòng tâm nhìn cung tiễn thủ đội mình đổ gục.
Lúc này, hai chiến sĩ của đội Công Chúa Hoàn Mĩ đang bận bịu đối đầu với
Hoả Giáp Cốt Tinh siêu khủng bố của Doll. Không chỉ thế, tốc lực của họ
còn bị Sanh Ca Mê Hoặc Thuật của Du làm cho trì trệ hẳn đi. Tí nữa thì
bị Hỏa Giáp Cốt Tinh nốc-ao; khả năng cho họ rảnh tay trợ giúp đồng đội
là hoàn toàn không có!
Hoàn Mĩ Công Chúa, từ đầu vẫn đắm đuối
nhìn tôi, cuối cùng cũng nhận ra tình hình không ổn và vội tung lời
nguyền tiêu diệt một cốt tinh của Doll. Nhưng lúc này Tiểu Long Nữ và
tôi đã giải quyết xong hai cung thủ rồi, nên tôi liền xông thẳng đến hai chiến sĩ để hỗ trợ cốt tinh của Doll. Tiểu Long Nữ, mặt khác, đã luyện
được một kỹ năng sau khi nghiên cứu nhẫn thuật của Ninja Nhật: Độn Thổ.
(chiêu này luyện được chẳng dễ dàng gì, nhất là với chúng tôi, vì mỗi
khi Tiểu Long Nữ thất bại, cả đội lại phải mở một cuộc khai quật để đào
cho ra cô nàng). Dùng tuyệt kĩ đó, Tiểu Long Nữ lẳng lặng tiếp cận ma
pháp sư địch, Hoàn Mĩ Công Chúa…
“Công Chúa, cẩn thận!” tế ti địch vội đẩy Hoàn Mĩ Công Chúa – sắp sửa bị Tiểu Long Nữ cắt cổ – ra một bên.
Tiểu Long Nữ tuỳ cơ ứng biến, lập tức đổi mục tiêu. Hai thanh phi đao rít
lên trong không khí, cắm ngập vào tế ti đối thủ. Mặt anh ta tái nhợt,
vừa cố tự trị thương, vừa thét gọi hai chiến sĩ đội mình quay lại giúp
đỡ.
Chiến sĩ hả? Tôi hừ lạnh một tiếng; chiến sĩ loài người kia
coi như có chút nhanh nhẹn còn chưa đánh trúng tôi được chiêu nào, nói
gì đến tay chiến sĩ người thú ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ chậm
như rùa đó chứ. Bọn họ tức tối quát trả tế ti, còn không mau hồi máu cho bọn này đi, đây không có rảnh đi cứu người đâu!
Thật ra, khi hai nhân vật gây đe doạ lớn nhất cho kế hoạch của chúng tôi là hai cung
tiễn thủ ‘thăng thiên’, số phận của đội đối thủ coi như đã định rồi.
Nghĩ vậy, tôi bất giác nở nụ cười ác quỷ, khiến hai chiến binh địch
hoảng vía tưởng tôi lại ra chiêu Long Quyển Trảm thêm lần nữa. Tôi cười
lạnh và xài… Thập Liên Kích dứt điểm chiến sĩ loài người. Đùa hoài, Long Quyển Trảm xài mãi được chắc? Chiêu đó làm tôi chóng mặt thấy mồ chứ
tuởng.
Cứ thế, Tiểu Long Nữ và Du dồn tế ti và ma pháp sư địch
vào chân tường, trong khi cốt tinh và tôi tiễn chiến sĩ người thú của họ lên phi cơ miễn phí. Chỉ trong chốc lát sau đó, tế ti địch cũng ngỏm
nốt.
Sáu người chúng tôi đứng trước ma pháp sư địch, Hoàn Mĩ Công Chúa – đã lùi vào một góc. Bước lên trước một bước, tôi lạnh lẽo mỉm
cười và hỏi, “Đầu hàng?”
Hoàn Mĩ Công Chúa từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy tôi, vẻ sợ hãi của cô nàng liền tan biến cả, thay vào đó là vẻ lỏn lẻn khêu gợi, thậm chí cô ta còn dám nũng nịu với tôi. “Đầu hàng,
đầu hàng! Người ta bại dưới tay anh rồi nên sẽ làm bạn gái của anh, anh
nhé?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, người này chẳng kiều diễm bằng
Tiểu Long Nữ, không khả ái như Doll, cũng chẳng thanh lịch duyên dáng
cho bằng Vũ Liên đại tẩu mà thấy khó chịu cực kì. Bây giờ cô ta lại còn
trơ tráo dám dựa vào mình như thứ động vật không xương sống nhão nhoét
nữa chứ?! Hít phải mùi nước hoa nồng thấy gớm của cô ta, tôi thầm nghĩ,
Tôi vẫn là con gái à nha – chỉ vì tôi trông giống con trai không có
nghĩa là tôi phải học như đàn ông con trai mà thương hương tiếc ngọc*
đâu nhể?!
(*thương hương tiếc ngọc: một thành ngữ Trung Quốc quen thuộc được dùng để chỉ những người, hành động biết trân trọng, thương
xót cho người con gái đẹp. “Hương” và “ngọc” là phép ẩn dụ điển hình
liên tưởng đến người con gái tài sắc. – meomeo)
Tôi chậm rãi nâng đao lên, vẫn cười nhẹ mà thẳng tay đâm Hắc Đao xuyên thân người cô gái
đang đứng trước mặt mình. Ai kêu cô dám xinh đẹp hơn phiên bản nữ của
tôi! Còn chưa kể đến xoắn xuýt thêm 5 tên đẹp trai nữa… Rõ ràng là bức
người ta sinh hận mà! Ức quá phải giết thôi!
Hài lòng nhìn Hoàn
Mĩ Công Chúa mang ánh mắt oán giận không cam lòng bay đi mất, tôi vẩy
vẩy thanh đao, mong vẩy cho sạch mớ máu me tởm lợm trên đó. Chợt tôi
nhận ra toàn đấu trường im phăng phắc, ai cũng nhìn tôi với vẻ kì quái.
“Chuyện gì vậy, Tiểu Long Nữ?” tôi hoảng hồn PM Tiểu Long Nữ, dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“… thì bởi anh thân mình đẫm máu mỉm cười đâm chết một mĩ nhân, sau đó còn ung dung vẩy sạch máu. Thật sự là quá đẹp trai, quá ngầu, quá máu me!
Đó là lý do tại sao ai ai cũng sững sờ!” Tiểu Long Nữ nhún vai bất đắc
dĩ trả lời.
Mình chỉ hơi bị đố kị làm mờ mắt chút chút thôi mà, mọi người hiểu nhầm mất rồi. Tôi thầm kêu khổ.
“Phi Thường Đội, chiến thắng,” trọng tài cuối cùng cũng tỉnh táo lại mà tuyên bố câu chiến thắng muộn màng.
~*~
Tôi đứng trên võ đài lênh láng máu, toàn thân toát ra khí hàn buốt lạnh.
Mắt lạnh băng, tôi vung đao dứt điểm đối thủ cuối cùng. Nghe tiếng hoan
hô vang dội từ hàng ghế khán giả, tôi chỉ dửng dưng quay sang quét ánh
mắt sắc lạnh một lượt khắp khán đài cho đến khi mọi tiếng hò reo đều
ngưng bặt. Tôi hài lòng nở nụ cười ác ma khát máu và dẫn đầu Phi Thường
Đội rời võ đài trong tiếng tuyên bố chiến thắng của trọng tài.
Vì cái gì tôi biến thành như vậy ư? Thật ra đây không phải là chủ ý của
tôi. Chỉ là, không rõ đã thành lệ từ bao giờ mà cứ sau mỗi trận đấu là
sảnh ngoài sân đấu lại đông nghẹt người hâm mộ của tôi. Vốn đây chỉ là
vấn đề cá nhân, nhưng sau cái lần tôi quyết định đi sau lưng đội mình,
thế là những người ái mộ tôi – đứng chặn sẵn tại cửa ra – đổ xô lại giẫm đồng đội tôi bẹp dí, thì chuyện này trở thành vấn đề của cả đội.
Sau đó, Tiểu Long Nữ liền đề xuất chiến thuật ‘Huyết Yêu’. Với tỉ lệ 5
phiếu chống 1, tôi bị ép phải vào vai một kẻ máu lạnh giết người không
chớp mắt, chỉ để ngăn người hâm mộ tôi không dám tiến gần. Bất hạnh thay chiến thuật này đạt thành công ngoài mong đợi, giờ đây người hâm mộ tôi đã ngưỡng mộ lại càng thêm ngưỡng mộ, nhưng đồng thời cũng không còn
dám đến gần tôi trong bán kính 10 mét… Dù gì thì chính tôi là người đã
chẳng chút lưu tình xuống tay hạ sát người đẹp Hoàn Mĩ Công Chúa, nên
hoạ chăng ai không có mắt mới không thấy rằng tôi chẳng biết cái gì là
‘thương hương tiếc ngọc’.
Tôi cẩn thận đi đầu đội (không ai dám
đi trước mặt tôi nữa…), khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Tay trái tôi đặt hờ trên chuôi đao theo thói quen, như thể hễ có động là tôi sẵn sàng
rút đao giết người ngay tức khắc; nhưng thật ra trong đầu tôi đang nghĩ, hầy, đói quá chừng! Sao đi mãi mà vẫn chưa tới nhà hàng vậy nè?
“Vương Tử!” một giọng mừng vui hướng về phía tôi reo lên không xa lắm.
Ai? Tôi nhíu mày nghĩ bụng, Không ngờ hiện tại vẫn còn một cô gái giữa đám
đông này có can đảm gọi tên mình. Tôi bực dọc liếc nhìn quanh. Những cô
gái vây quanh tôi cũng hả hê thầm nghĩ, Không biết con nào chán sống rồi mà dám gọi thẳng tên Vương Tử?
“Vương Tử? Sao vậy?” Chạm phải ánh nhìn lạnh tanh của tôi, Mai Khôi giật mình, lệ chực tràn nơi khoé mi.
Mai Khôi? Vừa thấy gương mặt quen thuộc của cô, nét mặt tôi liền dịu đi. Cũng một thời gian rồi tôi không gặp cô ấy.
“Đã lâu không gặp, Mai Khôi, cả các bạn trong Mai Khôi Đội nữa,” Tôi cười
trừ, mắt nhìn Tiểu Cường, Legolas, Bổ Huyết Chuyên Dụng, và anh bạn lần
trước mới gặp qua – Đoạn Kiếm.
“Vương Tử, nơi này không tiện ở
lâu, có gì mời họ đi ăn rồi từ từ nói chuyện!” Mắt thấy các cô gái xung
quanh đang rục rịch chuẩn bị lao vào tới nơi, Tiểu Long Nữ thầm lo cho
tính mạng của cả Phi Thường Đội lẫn Mai Khôi Đội, liền vội PM tôi.
“Chúng ta cùng dùng bữa nhé? Mai Khôi, hẹn gặp lại ở nhà hàng lần trước – mọi
người nhất định phải tới đấy!” Cảm nhận được mối đe doạ từ xung quanh,
tôi hấp tấp PM Mai Khôi và… chạy lẹ!
Khi đã an toàn trong phòng
ăn ở lầu hai nhà hàng, tôi thở phào khôi phục dáng vẻ bình thường của
mình. Vừa xoa bóp cơ mặt, tôi vừa giãi bày với Mai Khôi, “Thật ngại quá, Mai Khôi. Ở bên ngoài lạnh nhạt với bạn như thế, thật là mình không cố
ý. Chẳng qua…”
Tôi giải thích rõ ngọn ngành cho Mai Khôi Đội, để
tránh lần sau chúng tôi gặp mặt lại nảy sinh hiểu lầm không đáng có. Dẫu sao, tôi cũng không muốn mất đi những người bạn tốt như họ.
“Hahaha! Không ngờ đẹp trai quá cũng là cái tội.” Tiểu Cường nghe xong liền phá ra cười trên nỗi đau của tôi.
“Đâu phải mình muốn như vậy đâu…” Tôi gãi đầu lẩm bẩm. Tiểu Cường thân mật vỗ vai tôi, và mọi người cũng cười ồ.
Ngoại trừ Tình Thiên từ đầu vẫn cúi gằm mặt, tất cả mọi người đều chuyện trò
vui vẻ. Đoạn Kiếm và tôi đặc biệt tán gẫu rất hợp ý. Đoạn Kiếm bảo anh
không bỏ qua trận đấu nào của Phi Thường Đội, và rất có hứng thú với
những chiêu thức khác thường và thậm chí là quái dị của tôi, vì anh ấy
cũng mang những chiêu thức đọc trong truyện kiếm hiệp ra áp dụng vào
chiến đấu. Xem ra đâu chí có mỗi mình kì quái! Hai chúng tôi hào hứng
buôn hết Cửu Đầu Long Thiểm và Long Quyển Trảm của tôi lại sang Thái Cực Kiếm và Độc Cô Cửu Kiếm* của anh ấy.
(*Thái Cực Kiếm và Độc Cô
Cửu Kiếm: Thái Cực Kiếm của Đoạn Kiếm có lẽ xuất phát từ Thái Cực Quyền, một loại võ chậm, thường được người già tập luyện dưỡng sinh. Thái Cực
Quyền dựa trên nền tảng triết học của Trung Quốc, trong âm có dương,
trong dương có âm. Đoạn Kiếm có lẽ đã sử dụng một số yếu tố và chiêu
thức của Thái Cực Quyền để sáng tạo ra Thái Cực Kiếm. Độc Cô Cửu Kiếm là tên chiêu thức cực kì nổi tiếng của Độc Cô Cầu Bại. – nhóm PR)
“Vương Tử, Tiểu Long Nữ à, về chuyện xảy ra lần trước chúng ta gặp nhau… Tình
Thiên rất áy náy về chuyện đó…” Mai Khôi mở lời, ái ngại liếc nhìn Tình
Thiên vẫn im lặng cúi đầu cả buổi.
“À, chuyện đó hả. Mình quên
lâu rồi. Em không phải áy náy đâu, Tình Thiên.” Tôi nói, đoạn quay qua
Tiểu Long Nữ, “Cô cũng không trách cô ấy, phải không Tiểu Long Nữ?”
“Hử? Chuyện lần trước là chuyện gì?” nét mặt Tiểu Long Nữ lộ vẻ khó hiểu. (*toát mồ hôi* trí nhớ của cô đúng là có vấn đề…)
“Nói chung, anh và Tiểu Long Nữ không để ý chuyện đó đâu!” chợt tôi thấy vai Tình Thiên run run. Chết cha, cô ấy khóc! Trời ạ, mình lại nói sai cái
gì rồi?!
“Em xin lỗi…” Tình Thiên nhào vào vòng tay tôi khóc nức
nở. Tôi vỗ vỗ lưng cô dỗ dành, thầm nghĩ, hầy! Có em gái có phải thích
hơn không, so với thằng em mắc dịch của mình dễ thương gấp mấy, gì mà cả ngày lải nhải bên tai mình khoe khoang khoác lác miết Hắc Ám Tà Hoàng
Đội đã toàn thắng bảng bao nhiêu đó thế này thế nọ… Nếu không phải vì sợ hương hoả Phong gia không còn, đắc tội với liệt tổ liệt tông, mình đã
sớm băm nó ra làm bánh bao xá xíu* rồi!
(*bánh bao xá xíu: Là một loại bánh bao nhân thịt băm, gọi là xá xíu. Nhân xá xíu thường là thịt
lợn băm, có màu đỏ và có vị ngọt. – nhóm PR)
“Đừng để tâm chuyện đó, ngoan nào, đừng khóc nữa…” Tôi dịu dàng vỗ về Tình Thiên.
Tình Thiên nghẹn ngào ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ đến nao lòng. “Em có thể hỏi anh điều này được không?”
“… được!” Sao tự nhiên mình có linh cảm xấu thế này? Nhận thấy những thành viên còn lại trong Mai Khôi Đội như nín thở chờ kịch hay, dự cảm chẳng
lành của tôi lại càng tăng lên gấp bội.
“Em có thể làm vợ bé của
anh được không? Em sẵn sàng chấp nhận Tiểu Long Nữ làm chị cả*!” Tình
Thiên vẻ mặt tràn trề mong đợi, vọt miệng nói ra một câu dễ khiến người
ta té ghế.
(*Chị cả: bản gốc là “đại tỷ”. Đại tỷ vừa có thể dùng
để chỉ cô gái lớn tuổi hơn người nói, vừa có ngầm ý khác. Trong trường
hợp này, Mai Khôi và Tình Thiên nguyện ý gọi Tiểu Long Nữ là “chị cả”,
nghĩa là ngầm ý họ là vợ lẽ, Tiểu Long Nữ là vợ cả. Trong văn hóa các
nước phương Đông, đặc biệt là Trung Quốc, một người đàn ông có nhiều vợ
thì các bà vợ của họ sẽ xưng hô với nhau là “tỷ muội” (chị em), hàm ý là coi nhau như chị em ruột một nhà, cùng đoàn kết, thương yêu chồng con
coi sóc gia đình. Tuy nhiên thường chỉ là “bằng mặt mà không bằng lòng”, thường nảy sinh ra nhiều rắc rối. – nhóm PR và meomeo)
Thành viên Phi Thường Đội đang cao hứng nâng ly đồng loạt sặc một lúc, rồi liếc trộm tôi, cố nhịn cười…
Còn kinh dị hơn thế…
“Em nữa.” người chị em thân mến của tôi, Mai Khôi, chẳng ngờ cũng níu lấy áo tôi, hai mắt nhìn thẳng vào mắt tôi kiên quyết.
Có ai nói cho tôi biết với, khi có hai người đẹp đề nghị làm vợ hai và vợ
ba của bạn, mà bạn lại là con gái… Tình hình thế này biết phải làm sao?
Tôi nhất thời không nghĩ ra đáp án, chỉ biết đưa ánh mắt cầu cứu sang
Tiểu Long Nữ đang cố nhịn cơn cười. Hai cô gái cũng đồng loạt ngoảnh lại nhìn Tiểu Long Nữ chờ đợi. Cô nàng bèn uống vội ngụm nước trong miệng,
vội vàng đem chuyện chúng tôi ra nói thẳng.
“Giữa tôi và Vương Tử chỉ là tình chị em. Tôi vì muốn giúp cậu ấy thoát khỏi những cô gái
khác nên mới nhận là bà xã của Vương Tử. Chuyện này không liên quan đến
tôi đâu, hai người đừng nhìn tôi làm gì,” Cô nàng nhanh nhảu nói liền
một hơi.
Tiểu Long Nữ đáng ghét! Tôi thầm rủa ‘bà chị’ bội bạc không tiếc lời. Bây giờ tôi biết lấy lý do nào để từ chối họ đây?
Tôi còn chưa biết phải làm sao, chợt Du đưa tay ôm lấy tôi. Giữ chặt tôi
trong vòng tay mình, hắn trừng mắt nhìn mọi người, ánh mắt sắc lạnh của
hắn thậm chí còn đáng sợ hơn vai diễn Huyết Yêu của tôi nữa. Bằng giọng
nói khiến người ta phải sởn gai ốc, hắn chậm rãi buông từng lời, “Vương
Tử là của tôi.”
Mọi người đều sững sờ trước hành động của Du, cả
tôi cũng không phải là ngoại lệ. Không phải tôi choáng vì cái ôm của Du
(cái này xảy ra hoài), mà vì giọng điệu lạnh lẽo của hắn ta, thật khó để nói Du lúc này với cái kẻ luôn nói năng nhẹ nhàng lúc nào cũng tươi
cười đùa bỡn thường ngày là một. Tim tôi trong phút chốc loạn nhịp…
Aaaaaaaaa! Ta làm thịt cái gã gay đồng bóng này! Tôi điên lên toan động thủ thì…
“Hầy! Thật ra, mối quan hệ giữa hai người họ chính là như thế!” Thình lình
Tiểu Long Nữ dội nguyên quả bom nguyên tử xuống đầu Mai Khôi Đội. Họ
chết lặng nhìn tôi và Du.
“Em Mai Khôi, em Tình Thiên à, thực
tình chị cũng có tình cảm với Vương Tử (Vương Tử: tình chị em…), nhưng
không còn cách nào khác! Vương Tử cậu ấy… cậu ấy… không thích phụ nữ,
người cậu ấy thích là ĐÀN ÔNG! (Vương Tử: thật ra chỗ này cũng không hẳn là xạo…). Nên chị thật lòng khuyên hai em đừng mê muội nữa, mà hãy tìm
tình yêu chân chính của mình ở nơi khác đi thôi!” Nói đoạn, Tiểu Long Nữ ra vẻ ai oán sầu muộn đưa mắt về phía tôi.
“Đừng phủ nhận, Vương Tử, bằng không anh sẽ phải chấp nhận hai người họ!” Tiểu Long Nữ cảnh
cáo tôi qua kênh tổ đội. Tôi thở dài, bất lực ngước nhìn trần nhà. Aaa,
hai lựa chọn! Một là chấp nhận tình cảm của một gã đồng tính, hai là
chính mình trở thành kẻ đồng tính mà chấp nhận tình cảm của hai cô gái?
Ai bảo ông trời không tuyệt đường sống của người ta hả? Tôi đây hiện tại chính là bị dồn đến đường cùng rồi!
Nghe phải chuyện động trời
như vậy, toàn đội Mai Khôi mắt chữ O mồm chữ A không thốt nên lời. Không biết là do mình tưởng tượng, hay đúng là Đoạn Kiếm nãy giờ vẫn ngồi kế
bên mình vừa nhích xa ra mấy ghế?
Khóe miệng tôi giần giật, trán
bắt đầu nổi gân xanh, nhưng tôi vẫn ráng nhẫn nại… nhẫn nại… không đành
lòng mở miệng thừa nhận những lời của Tiểu Long Nữ là thật, tôi chỉ có
thể cúi đầu ra vẻ cam chịu.
Mai Khôi và Tình Thiên sững người,
mím môi cố ngăn nước mắt. Thế rồi tận mắt thấy tôi cúi đầu thừa nhận, họ không chịu nổi cú sốc này nữa. Cả hai người đứng bật dậy, tông cửa bỏ
chạy trong làn nước mắt.
“Aha.. tôi nghĩ bọn…bọn tôi nên đuổi
theo đồng đội là hơn. Hẹn lần…lần sau lại nói chuyện nhé!” Nói rồi những người còn lại trong Mai Khôi Đội cũng thụt lùi ra cửa, nháy mắt đã biến mất tăm.
Phi Thường Đội ngồi trong phòng ăn giương mắt nhìn Mai Khôi Đội bị mình doạ cho bỏ của chạy lấy người.
Vài phút im lặng trôi qua, Lang đại ca điềm tĩnh lên tiếng, “Chúng ta xem
thử đối thủ trong trận tới là ai nào! Nghe đâu thực lực đội này vượt xa
bảy đối thủ trước của đội mình. Cho nên, Vương Tử, em không được phép
làm Du hạ một cấp nào đâu đấy. Nếu thấy cậu ấy sắp chết, nhớ gọi anh
chữa trị rồi hãy đánh tiếp!”
“Anh khỏi lo. Cái chết của hắn ta chưa đủ cho em hả giận đâu,” tôi cười gằn chụp lấy cổ áo Du.
~*~
Hai tiếng sau…
“Chúng ta đã thắng 7 trận; thêm 3 trận nữa là ta sẽ vượt qua vòng loại và
chính thức vào chung kết. Nhưng mọi người cũng thấy rồi đấy, đối thủ của chúng ta ngày một mạnh hơn. Bởi vậy ta phải suy tính cẩn thận và tìm
hiểu đối thủ của mình thật kĩ. Biết người biết ta, trăm trận trăm
thắng.” Lang đại ca vừa nói, vừa giở một cuốn sổ tay ra. “Đây là ‘Bảng
điều tra và phân tích Mạo Hiểm Giả Đại Hội vạn đội’ anh mới mua. Chúng
ta cùng xem dữ liệu về đội tiếp theo nào.”
[Tên đội: Phượng Hoàng Đội | Thành viên: 6]
Nhảm nhí… Tôi nghĩ thầm.
Cả đội liếc xuống dưới tiêu đề, nhưng… chẳng có gì thêm.
Lang đại ca hắng giọng vài tiếng rồi bảo, “Tốt lắm, đối thủ tiếp theo của
chúng ta là Phượng Hoàng Đội, mọi người rõ cả rồi chứ?”
Cuối cùng Vũ Liên đại tẩu nắm lông ông xã đe lần sau không được tuỳ tiện mua đồ tào lao.
“Phượng Hoàng Đội! Không chừng cả đội toàn con gái?” tôi lo lắng hỏi. Mình sắp mắc chứng sợ con gái đẹp luôn rồi…
Tiểu Long Nữ nhún vai. “Để em đi hỏi cho!” rồi cô nàng độn thổ ra phố, chụp đại một người qua đường.
Tôi dẫn đầu đội đi dọc hành lang ra võ đài như thường lệ. Thanh thế của Phi Thường Đội giờ đây đã không còn như trước. Kiểu kết hợp chủng tộc và
chức nghiệp kì quái, tên gọi khác thường, sách lược và chiêu thức không
giống ai của chúng tôi đã có tiếng tăm nhất định trong Đệ Nhị Sinh Mệnh. Lại thêm danh tiếng của Mĩ Nam Tử Huyết Yêu, danh vọng của đội cứ thế
mà tăng theo cấp số mũ. Nghe kìa! Tiếng cổ vũ ầm ĩ ghê chưa, và cả thảy
đều là, “Phượng Hoàng Đội cố lên!”, “Đánh bại Phi Thường Đội…”, “Phi
Thường Đội là cái thá gì! Phượng Hoàng Đội muôn năm!”
Tôi ngừng
chân, có chút bực mình nghĩ, gì đây? 7 trận trước, hễ nhắc đến đội tôi,
khán giả không hò reo Phi Thường Đội ít nhất cũng gào tên hay biệt hiệu
của tôi… sao bây giờ một tiếng cũng chưa nghe thấy? Khinh thường người
khác cũng có mức độ thôi chứ!
“Biết sao được. Đây là Nhật Thành,
địa bàn của Phượng Hoàng Đội mà.” Tiểu Long Nữ miễn cưỡng nói. “Hơn nữa
nghe đâu Phượng Hoàng Đội là do 6 anh chàng đẹp trai hợp thành.”
“6 anh chàng đẹp trai?” tôi phấn khích hỏi lại, sắp được dưỡng mắt rồi!
Nghe vậy, Du nhìn tôi với vẻ bị tổn thương. “Tôi cũng đẹp trai mà!”
“Vương Tử ca ca thích người đẹp trai sao? Giống Doll, Doll cũng thích người
đẹp trai nè!” Doll hồn nhiên nói, trong khi những người khác lộ vẻ ngờ
vực. Thôi chết…
“Làm gì có! Anh thích người đẹp trai hồi nào? Anh chỉ đang hứng thú vì sắp được nện họ cho đã tay thôi. Mau đi thôi,
hahaha.” Tôi vờ cười to, lập tức quay đầu đi thẳng. Phù… nguy hiểm thật, suýt chút nữa lộ hết rồi còn đâu.
Nhưng tôi chuồn quá nhanh nên không nghe thấy mọi người bàn tán sau lưng mình…
“Không chừng lời Tiểu Long Nữ nói là thật.”
“Vương Tử có kiểu hứng thú này, Du cũng có, thật là tổn thất lớn cho con gái trong thiên hạ…”
“Vậy sao cậu ấy lại thích đánh Du?”
“Vừa rồi cậu ấy nghe bảo đi đánh 6 anh chàng đẹp trai liền cao hứng thế còn
gì? Nói không chừng Vương Tử có khuynh hướng thích ngược đãi người
khác!”
“Đánh là thương, chửi là yêu*?”
(*Đánh là thương,
chửi là yêu: Bản gốc là “Đả thị tình, mả thị ái”, là thành ngữ Trung
Quốc phổ biến. Việt Nam có câu tương tự là “yêu nhau lắm cắn nhau đau”,
nhưng câu trên khá dễ hiểu, nên tôi để nguyên. – nhóm PR, thyme và
meomeo.)
“Vậy là em nên để Vương Tử đánh mình nhiều hơn…?” Du hỏi.
Cả đội đồng thanh, “Vô tư! Miễn sao đừng hạ cấp, muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Long Nữ toát mồ hôi lạnh, thì thào liên tục “Không phải tại tôi, không phải lỗi tại tôi…”
Đến ngưỡng cửa, tôi điều chỉnh vẻ mặt mình lại, làm ra vẻ lạnh lùng sắt đá, rồi chuẩn bị ngắm mấy anh chàng đẹp trai… á, nhầm! Ý tôi là chuẩn bị
bước ra võ đài.
Vừa dợm bước ra khỏi hành lang, tôi liền bắt gặp
sáu anh chàng gọi-là đẹp trai đó. Hình ảnh 6 tên con trai thân mình vặn
vẹo trong những tư thế quái đản đập vào mắt tôi …
ỌE! bụng tôi…!
Ừ thì trông họ cũng không đến nỗi tệ lắm – mắt của họ giống… mắt, mũi của họ giống… mũi (chứ giống cái gì bây giờ?)… Tuy nhiên, theo tiêu chuẩn
của tôi, trừ tôi, em trai tôi và Du ra thì tôi chưa từng phí lời khen ai đẹp trai cả. Dáng vẻ mấy người bọn họ nhiều lắm chỉ có thể cho là tạm
được, lại ngang nhiên dám tròng vào người một màu trắng loá từ trang
phục, vũ khí cho đến áo choàng, đứng bên kia phô diễn đủ loại dáng vẻ?
Lại còn ngậm hoa hồng trong miệng nữa chứ? Nhân tiện nói luôn, toàn bộ
thành viên trong đội chỉ gồm hai chủng tộc – không tinh linh tộc thì
cũng là thần tộc.
Lập tức tôi hạ quyết tâm giáo huấn cho 6 gã
không biết tự lượng sức mình đó một bài học. Cho mấy người biết hậu quả
của việc làm ta đây phải thất vọng! Cho mấy người biết thế nào mới gọi
là đẹp trai! Á há há há!
“Du, lại đây!” tôi buông một câu làm Du
sướng phát điên. “Cho mấy tên thiếu não bên kia mở rộng tầm mắt một
chút, để bọn hắn biết thế nào mới thực sự là đẹp trai.”