“Lang ca, anh thấy thần chú vừa rồi của em có đúng lúc không? Em nên sửa đổi chỗ nào nữa không anh?” Vũ Liên rụt rè hỏi.
“Không đâu, em làm rất tốt rồi. Thời điểm, phương hướng, lực độ đều hoàn hảo cả.” Xú Lang mỉm cười đáp.
“Thật chứ ạ?”
Vâng, thật, đúng là rất tốt, nhưng theo em thì chị còn có thể làm tốt hơn thế nếu như cứ sau mỗi câu chú chị đừng có dừng lại hỏi ý Lang đại ca – và
rốt cuộc tán gẫu liền cả chục phút như vậy. Tôi bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Tôi tiếp tục đánh hết con quái này tới con quái khác, vừa đảo tròn con
mắt tới lần thứ N khi thấy hai nhân vật kia vẫn còn đang tíu tít trò
chuyện.
“Hai người họ chìm đắm trong thế giới riêng tư bé nhỏ của mình lâu dữ, chẳng thèm để ý chút gì tới bọn mình nữa luôn. Thật là…
khiến cho người ta chết vì ghen tị mất thôi.” Tôi phàn nàn, mắt phiền
não liếc nhìn hai người thêm lần nữa.
“Ghen tị cái gì hả Vương
Tử?” Tiểu Long Tử giễu cợt. “Anh phải biết rằng anh đã có bên mình một
tuyệt sắc giai nhân đệ nhất địa cầu—” cô nàng chỉ vào chính mình. “—lại
thêm một tuyệt sắc nam tử vũ trụ vô song,” cô nàng chỉ vào Du. “Thêm
nữa, nếu thấy buồn chán, anh lúc nào chẳng tự chiêm ngưỡng vẻ tuấn mĩ vô tiền khoáng hậu của mình được hả…” Tiểu Long Nữ thẽ thọt thòng thêm một câu.
Ờ, phải ha! Coi nào: vậy là tôi có thể tự cho mình là les
mà phải lòng Tiểu Long Nữ, hoặc có thể đổ Du, cái con người tình cờ là
một gã gay ấy nhỉ! Còn nhỡ như tôi rảnh quá không biết làm gì, tôi còn
có thể tự cho phép mình hưởng thụ một chút cảm giác tự luyến nữa nha…
Tuyệt, quá tuyệt luôn à! Tôi nhạt nhẽo cười nhạo cái vận đào hoa* rất chi là chói loá của mình. Hức. Lòng tự tôn của tôi ơi…
(*vận đào hoa: Hoa đào là một loài hoa đẹp, thường được sử dụng như một phép
ẩn dụ khá phổ biến về số mệnh tình duyên của con người. Lấy ý từ câu
nói: “Đào nở dẫn dụ ong bướm” mà so sánh với con người. Ở đây Vương Tử
đang tự mỉa mai vận đào hoa của mình dẫn dụ không ít kẻ kì quái. – nhóm
PR)
“Hầy, ước gì Vương Tử và anh cũng có ngày được như họ.” Du cũng tỏ vẻ ghen tị.
“Doll cũng mong gặp được một hoàng tử bạch mã.” Doll mơ màng.
Thì em cứ… mua một con ngựa trắng cho anh cưỡi là được chứ gì?
“Hầy dà… ghen tị quá đi!” bốn cái miệng đồng thanh thở dài, mắt nhìn người
đẹp và quái vật vẫn đang vui vẻ chuyện trò mà lòng đầy ức chế.
~*~
Với nụ cười rạng rỡ nở trên môi, Vũ Liên đi về phía chúng tôi. Nhưng vừa
quay lưng khỏi Lang đại ca, nụ cười của cô liền tan biến và đôi mày liễu nhíu lại đầy nỗi ưu phiền. Cô ủ dột hỏi, “Mọi người à, cho mình hỏi một chút… Lang đại ca có thích ai chưa?”
“Em không nghĩ vậy. Anh ấy
chưa bao giờ nhắc tới chuyện đó cả!” Tôi đáp, ngờ rằng chuyện đó rõ là
không có khả năng rồi. “Sao chị lại nghĩ vậy?”
Nhìn Vũ Liên buồn
hiu. Mắt cô ngân ngấn lệ khiến bốn chúng tôi hoảng hốt. “Vậy tại sao
Lang đại ca lại không phản ứng chút gì, bất kể bao nhiêu lần chị ngụ ý
rằng chị thích anh ấy?”
“Ừm… Chị đã nói rõ ràng hết mức chưa?” Tiểu Long Nữ cẩn thận hỏi lại.
“Mình nói với anh ấy là, nếu một người tuyệt vời như anh ấy muốn tìm một
người vợ, mình chắc chắn sẽ gả cho anh ấy… Như vậy còn chưa đủ rõ ràng
sao?” Vũ Liên băn khoăn.
Tiểu Long Nữ nhìn cô thông cảm. “Câu đó
là đủ rõ ràng với đa số người rồi, nhưng ‘Phi, Thường Đội’ lại có hai
thành viên cực kì chậm hiểu trong chuyện tình cảm, mà một trong hai
người đó chẳng may lại chính là Lang ca.”
“Người kia là ai?” tôi tò mò hỏi gặng. Doll phải không?
“Khụ khụ, cái đó không quan trọng. Quan trọng bây giờ là chúng ta nên giúp
Vũ Liên và Lang ca. Dù sao đi nữa, không phải ngày nào cũng có một cô
gái khả ái phải lòng Lang ca. Chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn Lang ca
đánh mất tình yêu của đời mình chỉ vì sự thờ ơ của anh ấy được?” Tiểu
Long Nữ khẳng khái nói. “Sao hả mọi người, chúng ta vun vào cho họ chứ?”
“Nhất trí!” chúng tôi nhiệt tình hô to.
“Nhất trí chuyện gì?” Chợt tiếng Lang đại ca cất lên từ phía sau.
Chúng tôi từ từ quay lại cười ngây thơ vô tội.
“Nhất trí cố gắng luyện tập ấy mà, đại ca.” Nụ cười của tôi đặc biệt sáng lạn vô tà nhất nhóm.
“Ừ, cùng cố gắng nhé!” Lang đại ca nở nụ cười khó coi, lại khiến cho Vũ Liên mắt đắm đuối nhìn anh như si như tuý*.
(*như si như túy: như say rượu, đây là một phép so sánh có tính gợi liên tưởng. – meomeo)
Chúng tôi dàn hàng ngang chờ Lang đại ca và Vũ Liên lại chìm vào cuộc thảo
luận sôi nổi về phép thuật của họ và rời đi. Hai người họ vừa khuất khỏi tầm tai, chúng tôi liền chụm đầu bàn tán…
“Tụi mình giúp họ thế nào đây?” tôi hỏi.
“Lấy danh nghĩa Vũ Liên viết một lá thư tình,” Du nêu ý kiến.
“Chuẩn bị một bữa tối tràn ngập ánh nến cho Lang ca ca và Vũ Liên tỉ tỉ,” Doll đề nghị.
“Bỏ Viagra* vào nước uống của Lang đại ca,” Tiểu Long Nữ bảo. Thấy ba chúng tôi nhất loạt quay sang chiếu ánh mắt hình viên đạn vào mình, cô nàng
điềm tĩnh tiếp, “Cách này vừa trực tiếp vừa đơn giản, có gì để lại làm
chiêu cuối đi.”
(*Viagra là tên một loại thuốc kích dục nổi tiếng. – meomeo)
Mật vụ “Giúp Vũ Liên bắt chồng” bắt đầu!
Du lập tức lôi giấy bút ra thảo một lá thư tình. Còn Doll và Tiểu Long Nữ… sau khi phá hoại 5 món ăn tôi chuẩn bị, cả hai đã được vinh dự hộ tống
ra khỏi bếp bằng ánh mắt chết người và Hắc Đao đầy đe doạ của tôi. Thế
là hai người bèn chuyển sang tất bật dọn bàn.
~*~
Du khấp
khởi rảo bước về phía Lang đại ca với lá thư đã hoàn thành trong tay.
Những người còn lại chúng tôi thì lén lút theo sau rình rập. “Lang ca,
trên đường đến đây em nhặt được một bức thư, hoá ra lại là gửi cho anh
này!”
“Thế à?” Lang đại ca ngờ ngợ nhận lấy bức thư Du đưa, và đọc lớn nội dung trong thư:
“Giọt châu tí tách, gió hiu hiu
Dìu dịu lả lơi đuổi tiết hàn
Đào nhan my liễu động xuân tâm
Cộng ẩm bình thơ người thương vắng
Phấn hoen lệ sầu dung trĩu nặng
Gượng nghinh xuân khoác áo tơ vàng
Rời hương các, gối ngỡ thung sâu
Thung sâu nhỡ lệch thoa đầu phụng
Sầu vương chiều thương vầng dương lặn
Mộng đẹp tìm đâu…
đêm phủ giăng
Đơn côi thắp hoa đăng lặng ngắm…
Vũ Liên thương gửi- ”
Ba chúng tôi mặt mày xám ngoét. Tôi vội vàng lôi Du ra một bên chất vấn, “Anh viết cái quỉ gì trong thư thế hả?”
“Là ‘Điệp luyến hoa’ của Lý Thanh Chiểu*, một bài thơ cảm động và giàu sức
gợi.” Du xúc động đáp, thậm chí còn ứa nước mắt cho thêm phần ‘cảm động’ nữa chứ! “Tôi tin rằng sau khi đọc bài thơ đó, Lang ca chắc chắn sẽ
hiểu được tấm lòng của Vũ Liên thôi.”
Có không đó? Tôi nghi hoặc nhìn Lang đại ca. Liệu anh ấy có hiểu thật không?
Liền đó Lang đại ca vẫy tôi lại.
“Vương Tử, em có hiểu thư này nói về cái gì không?” Lang đại ca ngượng ngùng hạ giọng hỏi tôi.
“Em biết chứ! Nó có nghĩa là em chuẩn bị cho Du một trận ra trò,” Tôi vừa đáp, vừa vặn cổ duỗi cơ và bẻ tay rôm rốp.
(*”Điệp luyến hoa” của Lý Thanh Chiểu: đoạn thơ trích mà Du đọc được lấy từ bài từ “Điệp luyến hoa” do nhà thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, Lý
Thanh Chiểu viết. Bà sinh năm 1084, mất năm 1155, sống dưới thời nhà
Tống. Bà sinh ra trong gia đình có tiếng là văn nhân nho sĩ, cha bà là
nhà Nho nổi danh, nên từ thủa thiếu thời bà đã bắt đầu viết thơ. Năm 18
tuổi, Lý Thanh Chiểu thành hôn. Bà và chồng mình vô cùng yêu thương
nhau, cả hai sống hạnh phúc cho đến khi số phận ác nghiệt chia cắt họ,
hai năm sau, chồng bà chết, để lại bà với trái tim tràn ngập đau đớn.
“Điệp luyến hoa được viết theo thể “từ uyển ước”, một thể thơ tiêu biểu thời
Tống. “Từ uyển ước” là lối làm từ theo đúng truyền thống, ngôn ngữ tinh
luyện, ý tưởng, hình tượng sâu sắc, uyển chuyển, phong cách tế nhị. Đặc
biệt là âm luật phải đẹp đẽ và phù hợp với âm nhạc. “Từ uyển ước” thường dồn ý dài vào câu thơ ngắn nên rất giàu ý tứ, hình tượng, nhưng khá khó đọc, khi đọc có cảm tưởng chỉ toàn danh từ và tính từ. Ngày nay không
phải ai cũng hiểu thấu đáo ý tứ của một bài “từ uyển ước”, đó là một
trong những lý do mà Lang đại ca (và những người còn lại, trừ Du) không
hiểu bài ‘Điệp luyến hoa’ này nói cái gì.
Phiên âm từ convert:
Noãn vũ tình phong sơ phá đống,
Liễu nhãn mai tai,
Dĩ giác xuân tâm động.
Tửu ý thi tình thùy dữ cộng?
Lệ dung tàn phấn hoa điền trọng.
Sạ thí giáp sam kim lũ phùng,
Sơn chẩm tà y,
Chẩm tổn sai đầu phượng.
Độc bão nùng sầu vô hảo mộng,
Dạ lan do tiễn đăng hoa lộng.
Bản dịch thơ đã được ghi trong phần dịch truyện. Ý tứ của đoạn thơ này
nghĩa là người phụ nữ ngồi tựa cửa sổ ngắm xuân về. Lá đào, hoa đào
khiến nàng tưởng tới đôi mắt và nụ cười thiếu nữ e ấp, cũng khiến nàng
hồi tưởng đến tháng ngày hạnh phúc bên chồng mình. Thấy cảnh xuân tươi
thắm, nỗi xót xa trong lòng nàng trỗi dậy. Nàng nhớ lại những ngày hai
người bên nhau hạnh phúc, tình nồng ý đượm và hoàn cảnh chờ đợi mòn mỏi
bây giờ của nàng.
Nỗi buồn xâm chiếm, lệ tuôn hoen son
phấn, thoa trâm trên tóc cũng như trĩu nặng ngàn cân. Nàng rời song cửa
đi vào phòng, cho dù giờ nàng đang vận xiêm áo mới đón xuân về. Nàng nằm trên giường, gối gấm làm lệch trâm phượng trên tóc nàng. Nàng cố gắng
tìm đến giấc mơ, nhưng vẫn không thể ngủ được, nửa đêm nàng thắp đèn hoa tự ngắm một mình… – nhóm PR, thyme)
~*~
Tôi bày biện món
cuối cùng lên bàn rồi lùi lại hài lòng ngắm nghía những ngọn nến lung
linh, lọ hoa tươi thơm nức, tấm khăn trải bàn trắng tinh, những đĩa sứ,
những món cao lương mĩ vị tôi đã dày công chuẩn bị, và cả bầu trời lấp
lánh ánh sao trên cao. Haa, thật là lãng mạn biết bao! Không uổng công
mình kêu Tiểu Long Nữ ‘mượn đỡ’ mấy thứ này từ tiệm ăn trong thành…
Doll, Du, Tiểu Long Nữ và tôi hối hả núp vào bụi cây cạnh bàn ăn lung linh
ánh nến và chờ đợi. Sau khi đọc mẩu giấy nhắn của chúng tôi, Lang đại ca và Vũ Liên sẽ đến đây và thưởng thức bữa tối lãng mạn này… Hehe! Tình
cảm của họ chắc chắn sẽ thăng hoa!
“Vương Tử, tụi em đang làm gì
vậy? Sao lại để lại giấy nhắn mà không dùng kênh tổ đội?” giọng Lang đại ca đầy ngờ vực vang lên qua kênh đội. Hoảng hồn, bốn chúng tôi thầm rủa không tiếc lời: game online mắc dịch, sao cứ phải có kênh đội cơ chứ!
“Đừng nói lời nào vào kênh đội nhé,” Tiểu Long Nữ nhắc bọn tôi. “Không nghe
bọn mình trả lời, thế nào Lang đại ca và Vũ Liên cũng tới đây thôi.” Bọn tôi gật đầu đồng ý.
“Chậc, anh chẳng biết bọn họ đang làm cái gì nữa. Vũ Liên, em đói không? Ta vào thành ăn một miếng rồi đi tìm họ
nhé,” qua kênh đội, chúng tôi nghe Lang đại ca nói với Vũ Liên đang đứng cạnh mình.
Tôi rầu rĩ ngồi bên bàn nhìn bữa ăn kì công của mình
bị ba con ma đói ngấu nghiến. Nèèè! Tôi nấu tất cả những món này là cho
Lang đại ca và Vũ Liên cơ mà, mọi người làm ơn đừng có nuốt lấy nuốt để
chẳng chút ý tứ nào như thế được không?!
“Hừ, đã bảo là cách của
mọi người không ổn rồi mà không chịu nghe. Cần gì phải dè dặt thế chứ?”
Tiểu Long Nữ nuốt một miệng ngỗng quay cô nàng vừa mới cuỗm từ tay hai
người kia rồi tiếp tục thuyết giáo cả bọn. “Xài Viagra có phải nhanh gọn lẹ hơn không? Gạo đã nấu thành cơm rồi là ok tất! Mà Lang ca cũng không phải kiểu người chối bỏ trách nhiệm của mình.”
“Đành vậy. Mọi kế hoạch đều thất bại rồi, xem ra chúng ta cũng không còn lựa chọn nào
khác.” Tôi đứng dậy, hít một hơi lấy tinh thần. “Tiểu Long Nữ, ở đâu có
bán Viagra vậy? Tôi sẽ đi mua.”
“Ờ… anh đi coi thử tạp hoá Watson* có bán không?” Tiểu Long Nữ ngần ngừ đáp.
(Tạp hoá Watson: một hệ thống cửa hàng tạp hoá nổi tiếng, bán dầu gội, đồ ăn vặt, quà lưu niệm, đồ trang điểm, và cả một số thuốc men. – nhóm PR)
“Anh không biết là họ có bán đấy… Hơn nữa, Watson mở tiệm trong Đệ Nhị Sinh Mệnh hồi nào vậy?” Du nhìn Tiểu Long Nữ ngờ vực.
Tôi cáu kỉnh phát vào đầu cô nàng.
“Chẳng ra làm sao cả, GRAA! Toàn là mấy cái cách gì đâu không, chẳng được tích sự gì hết! Xem ra chúng ta phải viện đến thứ này rồi,” tôi nhìn nắm đấm của mình, mắt loé lên một tia nguy hiểm.
Tôi hung hăng lao xuống phố mua một cây dùi cui bọc vải, một đoạn xích, một con dao nhỏ, một
chai keo vuốt tóc và một lồng chim câu. Rồi tôi đi lùng cho ra Lang đại
ca và Vũ Liên.
Vừa phát hiện ra họ, tôi lén lút lẻn tới sau lưng
Lang đại ca với cây dùi cui trong tay. Vũ Liên mở to mắt nhìn tôi đập
đại ca ngất xỉu chỉ trong một cú đánh. Bàn dân thiên hạ đờ người nhìn
tôi – một yêu tinh mảnh mai – trói gô một người sói cao hai mét trông
lực lưỡng ngoài sức tưởng tượng và lôi anh ta đi.
“Tiểu Long Nữ, Doll, hai người đưa Vũ Liên đi mua áo cưới và trang điểm. Gặp lại tại nhà thờ trong 1 tiếng nữa. Du, đi với tôi.”
“Rõ!” mọi người đồng thanh.
Tôi lôi con dao và chai keo vuốt tóc ra giao cho Du và bảo, “Làm sao cho
Lang đại ca đẹp trai hơn thì làm. Một tiếng nữa ảnh sẽ lấy vợ.”
“Đẹp trai?” Du nhìn gương mặt sói của đại ca. “E là tôi… làm không nổi!”
“… vậy thì đẹp sói.”
Với chàng người sói quàng một bên vai, tôi thẳng hướng tới nhà thờ, phớt lờ vẻ kinh hoảng của người qua đường. Vẫn với vẻ dữ dằn đó, tôi và Du đứng trước cổng nhà thờ chờ cô dâu xinh đẹp Vũ Liên tới.
Tôi biết
ngay mà, một tiếng rưỡi rồi mà ba người họ vẫn biệt tăm biệt tích. Tôi
bèn mở kênh nhóm và ra cảnh cáo cuối cùng, “Quý cô, tôi chỉ đợi thêm 10
phút nữa thôi đấy. Sau đó tôi sẽ mang chàng sói trên vai tôi đi bán đấu
giá.” Thế là nhiều tiếng động hoảng hốt vang lên từ phía bên kia.
“Tôi đây, đừng bán mất chàng sói của tôi.” Vũ Liên cuống quýt chạy đến trong bộ váy cưới trắng tinh.
Thấy mọi thứ đều đã sẵn sàng, tôi bèn thảy Lang đại ca xuống sàn. Không
ngoài dự đoán, Lang đại ca liền tỉnh dậy. Tôi lấy giọng dữ tợn gầm gừ,
“Vũ Liên muốn cưới anh. Anh có lấy cô ấy không thì nói?”
Xú Lang
ngỡ ngàng nhìn Vũ Liên. Cô e thẹn cúi đầu. Rồi đại ca trầm giọng, “Em
thật muốn lấy anh sao? Anh chỉ là một tế ti, anh không thể bảo vệ em
khỏi quái thú. Anh là một con sói xấu xí, chẳng có điểm nào để gọi là dễ nhìn. Anh cũng không giàu có để cấp trang bị cho em. Biết những điều đó rồi, em còn thật sự muốn cưới anh không?”
Thật dịu dàng nhưng
đầy vẻ kiên tâm, Vũ Liên đáp, “Anh là tế ti, nên anh đứng bên em và cùng em hỗ trợ đồng đội. Anh có thể không đẹp trai, nhưng trái tim ấm áp của anh giá trị nhiều hơn thế. Anh có thể không giàu có, nhưng tình cảm của anh nồng ấm và anh trân trọng bằng hữu vô cùng. Với em, anh là người
hoàn mĩ hơn bất cứ ai.” Vũ Liên hít một hơi thật sâu và tiếp, “Vâng, em
muốn lấy anh.”
Doll rút khăn tay ra chấm chấm nước mắt. “Cảm động quá; Doll muốn khóc quá chừng.”
Tiểu Long Nữ và tôi sớm đã ôm chầm lấy nhau mà rơi nước mắt rồi. Còn Du ấy
hả? Cái gã toan lợi dụng cơ hội ôm tôi đó đã ăn một cước hay sang tận
bên kia đường từ lâu.
Gương mặt Lang đại ca đỏ lựng. “Vũ Liên…”
Tôi sốt ruột nhìn hai người họ đỏ mặt nhìn nhau mãi không thốt nên lời. Thế là tôi bèn nhấc Vũ Liên lên bằng tay phải và Lang đại ca trong tay trái (có sức mạnh thật hay! Nếu buồn chán, bạn có thể lôi người ta tới lễ
đường ép cưới), và đá cửa nhà thờ. Mỗi tay một người, tôi đi thẳng tới
mục sư NPC và nói gọn, “Mục sư! Đám cưới!”. Rồi tôi thảy hai người họ
trước lễ đường.
Mục sư NPC liền liến thoắng đọc mấy câu thủ tục
trong lễ cưới. (thật có lỗi quá, tôi lúc đó đang bận bịu chải chuốt chú
chim câu để chuẩn bị thả nó nên không để ý xem ông ấy nói những gì.) Tất cả những gì lọt vào tai tôi là đoạn cuối: “… vậy, Vũ Liên, cô có đồng ý lấy người đàn ông này, Xú Lang, làm chồng cô, sẻ chia cùng anh ấy lúc
mạnh khoẻ cũng như lúc ốm đau, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, ở
bên anh ấy, yêu thương và chung thuỷ cho đến trọn đời không?”
Vũ Liên e lệ liếc nhìn Xú Lang bằng ánh mắt thâm tình ý trọng và trả lời, “Vâng, tôi đồng ý.”
“Xú Lang, anh có đồng ý lấy người phụ nữ này, Vũ Liên, làm vợ anh, sẻ chia
cùng cô ấy lúc mạnh khoẻ cũng như lúc ốm đau, khi thịnh vượng cũng như
lúc gian nan, ở bên cô ấy, yêu thương và chung thuỷ cho đến trọn đời
không?”
“Vâng, tôi đồng ý,” Lang đại ca đáp ngay không chút do dự.
Hoannn hôôôô! Thả chim câu, thả chim câu! Tôi reo lên vui mừng và thả chú chim – biểu tượng của hạnh phúc – miệng hô to, “Vũ Liên đại tẩu MUÔN NĂM!”