Nhận được mệnh lệnh, đám đàn em của Trần tổng nhào về phía cả hai với ý định đánh chết không chừa một ai.
Quân Bạch Dương khẽ nhíu mày, một tay bắt lấy cánh tay đang vươn về thẳng mặt hắn, một tay thì vung đấm về phía gã đó.
Đồng thời, xoay người đá thẳng vào mạn sườn người phía sau khiến gã đau đớn mà rên rỉ.
Hắn nắm đầu người trước mặt, lên gối khiến gã chảy máu mũi cộng gãy thêm vài cái răng.
Mắt thấy được có người muốn đạp hắn, hắn thuận tay kéo một người bên đó ra làm bia đỡ.
Khuynh Bảo Bình đi theo Quân Bạch Dương đã lâu nên cũng học được vài chiêu có thể đánh được.
Cô nhanh nhẹn né đòn, đồng thời xoay người dùng khuỷu tay đánh mạnh về phía sau khiến cái gã kia ngã lăn quay ra đất.
Lợi dụng ưu thế của phụ nữ là nhanh nhẹn và dẻo dai, cô chụp lấy một tên làm bàn đạp sau đó nhảy lên hạ được hai tên tiếp theo.
Cái gã Trần tổng kia thấy tình hình có phần bất lợi cho phe gã, gã bực tức lôi một khẩu súng lục ra hướng thẳng về phía Khuynh Bảo Bình.
Người đàn bà này, thật đáng ghét.
Không thể sống được.
Đoàng.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Một phát súng vang lên, Quân Bạch Dương nhanh mắt thấy được nên đã kéo cô qua một bên, đồng thời chính hắn cũng bị thương, do viên đạn sượt qua vai.
Có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng tốc độ viên đạn được, cứu được Khuynh Bảo Bình một mạng, đồng thời hắn cũng phải trả giá cái gì đó.
Máu tươi chảy ra, ướt một bên vai áo của hắn, đưa tay ôm lấy vết thương ngăn cho máu không chảy ra.
Hắn khẽ nhíu mày lại nhìn vết thương, nói không đau là đang nói dối, viên đạn đi sượt qua vai hắn, lớp kim loại nặng ma sát qua vai hắn vừa đau vừa rát.
Khuynh Bảo Bình lo lắng nhìn vết thương của hắn, lần đầu tiên tận mắt thấy vẻ mặt hắn nhăn lại vì đau đớn.
Từ lúc cô quen biết hắn đến giờ chỉ là một bộ mặt Chủ tịch cao ngạo với nhân viên nhưng lại ấm áp với cô.
Hiếm khi hắn có biểu tình nào đặc biệt trên khuôn mặt điển trai kia, đây là biểu cảm đầu tiên cô trông thấy trên mặt hắn.
Biểu cảm đau đớn, là vì cứu cô.
Nếu không nhờ hắn nhanh nhạy phát giác được thì cô đã nằm trên mặt đất rồi.
Sếp, anh...!anh không sao chứ? Khuynh Bảo Bình cất giọng hỏi, chất giọng run run có thể nhận biết được cô đang rất lo lắng cho hắn.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô lúc này cũng xuất hiện một tia biểu cảm lo lắng.
Cảm động quá.
Tao nên nói mày là anh hùng hay ngu ngốc đây? Gã Trần tổng cười nhạt nhìn một màn trước mặt.
Quân Bạch Dương bị thương rồi, tiếp theo chỉ cần bắt hai kẻ này lại.
Gã muốn từ từ hành hạ cả hai và thưởng thức qua tư vị mỹ nhân của Khuynh Bảo Bình trước khi giết chết.
Tiếp theo ngay sau đó, gã còn chưa kịp làm gì thì tiếng động cơ xe truyền đến, không lâu sau mấy chiếc xe màu đen xuất hiện.
Mấy người mặc áo đen cao lớn cầm gậy bước ra, còn có người cầm theo súng.
Xã hội đen sao? Hay lính đặc chủng? Tình thế bất lợi rồi, bên gã nhiều người cũng đã bị thương không thể chiến đấu cùng đám người mặc áo đen này nữa.
Gã cắn răng ra lệnh rút.
Cứu viện của hắn đến rồi.
Quân Bạch Dương nhìn theo bóng dáng đám người đó thì chỉ cười nhạt một tiếng.
Đúng là ngu ngốc, nếu gã không lãng phí thời gian thì giờ phút này nói không chừng gã đã giết được hắn rồi.
Phải biết phản diện thường chết vì nói nhiều đấy.
Đám người mặc áo đen đó cũng không quan tâm đám chuột nhắt đang bỏ chạy, điều quan trọng ngay lúc này chính là ông chủ.
Họ bước đến đỡ Quân Bạch Dương dậy, cẩn thận quan sát hắn.
Khuynh Bảo Bình lo lắng bảo bọn họ cứ đưa hắn vào nhà cô, dù sao cũng đến trước cửa nhà cô rồi, hơn nữa cô cũng ở một mình nên sẽ không phiền gì hết.
Khi dìu hắn vào nhà, cô nhanh chóng chạy đi lấy hộp cứu thương để cầm máu cho hắn.
Đám người áo đen đó cũng lo lắng nhưng không có lệnh của hắn nên họ cũng chỉ đứng ở một khoảng cách an toàn để quan sát.
Tìm được hộp cứu thương, cô nhanh chóng chạy lại để cầm máu cho hắn, nếu cứ để máu chảy thế này cũng không tốt.
Nhìn dáng vẻ cô lo lắng thuần thục xử lý vết thương cho hắn khiến hắn cảm thấy có chút vui vẻ, bị thương như thế này cũng đáng đi.
Có thể nhìn thấy một mặt cô vì hắn lo lắng thế này cũng tốt.
Anh cười cái gì? Không thấy đau sao? Khuynh Bảo Bình nhìn thấy nụ cười trên môi hắn có chút không hiểu, hắn cười cái gì chứ? Bị thương vui lắm sao? Hay là bị trúng dây thần kinh nào đó nên có chút không bình thường rồi?
Thấy em vì tôi mà lo lắng như thế, tôi không còn thấy đau nữa.
Quân Bạch Dương nhìn cô mà trả lời, ánh mắt chứa ý cười nồng đậm.
Khuynh Bảo Bình có chút tức giận đánh vào ngực hắn, vui cái gì, biểu cảm lúc nãy của hắn chút nữa khiến cô lo chết rồi.
Cô không muốn người cứu mình xảy ra chuyện gì và quan trọng hơn là không muốn hắn xảy ra bất cứ chuyện gì cả, thật sự thì cô rất lo lắng cho hắn.
Bất chấp nguy hiểm để cứu cô, đúng là ngu ngốc, lỡ hướng đạn không sượt qua vai hắn mà ghim thẳng vào bả vai hắn thì sao? Cánh tay sẽ không cứu chữa được nữa hoặc lệch hướng ghim thẳng vào tim thì sao? Đến lúc đó cô sẽ sống trong tự trách cả đời mất.
Cô im lặng không nói gì, hắn nhìn khuôn mặt cô đang nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề gì đấy nên cũng không làm phiền cô, không gian xung quanh giữa hai người im tĩnh đến nỗi nghe được tiếng kim rơi.
Sếp, câu tỏ tình của anh lần trước còn tính không?
Khuynh Bảo Bình đột ngột hỏi một câu như thế khiến hắn chưa kịp thích ứng thì đã nghe cô nói tiếp.
Quân Bạch Dương, chúng ta quen nhau đi.
Em làm bạn gái anh được không? Để em có thể quang minh chính đại chăm sóc, quan tâm anh.
Lúc nãy anh làm em lo lắm.
Khuynh Bảo Bình nhìn thẳng vào mắt người đàn ông điển trai kia, chân thành nói.
Khi nói đến câu cuối, ánh mắt cô đã lấp lánh nước, dĩ nhiên chuyện lúc nãy hắn làm đã dọa cô rồi.
Với em thì mãi mãi còn hiệu lực.
Đã đồng ý thì không được phép hối hận đâu đấy.
Quân Bạch Dương nở một nụ cười trả lời cô gái của hắn.
Nụ cười này theo Khuynh Bảo Bình nhận xét nó vô cùng đẹp, ấm áp như gió xuân vậy.
Hy vọng quyết định lúc này của cô sẽ chính xác, cô tin rằng Quân Bạch Dương chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.
Cô bắt đầu có tình cảm với anh ấy rồi.
Yêu sao? Có khả năng là như thế.
Những người mặc áo đen thì nhìn ông chủ mình nở một nụ cười như thế thì cho rằng bản thân nhìn lầm rồi, phải dụi mắt lại mấy lần.
Nụ cười này bọn họ thường thấy chỉ dành cho Quân tiểu thư, một nụ cười cưng chiều, sủng ái.
Xem ra vị tiểu thư này đã bước vào thế giới của ông chủ rồi.
Ông chủ thoát kiếp độc thân rồi.
Má ơi mừng quá! Tạ ơn trời đất.
...!
Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua khung cửa sổ làm sáng cả căn phòng bên trong.
Trên chiếc giường lớn, một người phụ nữ đang say giấc nồng, có lẽ vì ánh sáng chiếu vào làm phiền giấc ngủ của cô, mi mắt khẽ chớp động.
Cô chậm rãi mở mắt ra, đưa cánh tay trắng noãn lên dụi đôi mắt xinh đẹp, đầu cô có chút nhức, chuyện gì thế nhỉ.
Đảo mắt nhìn xung quanh, đây là đâu, nơi này không phải nhà cô.
Sau đó tầm mắt thu được một thân ảnh người đàn ông đang ngồi nhấp một ngụm cà phê nhìn cô, trên bàn còn có một cái dĩa, có vẻ như người này vừa mới ăn xong.
Mà khoan, sao lại có đàn ông trong phòng cô?
Dực Song Tử!?
Phải rồi, đêm qua cô mời người đàn ông này đi dùng bữa, sau đó hạ thuốc vào rượu của hắn ta.
Để hắn ta ngất rồi sai người đưa vào bên trong phòng cô đã chuẩn bị.
Cô ở bên ngoài chờ đợi bọn họ an bày xong, chuẩn bị bước vào thì đầu óc bị choáng, trước khi mất đi ý thức người cuối cùng cô thấy là Dực Song Tử.
Hắn ta vậy mà không có chuyện gì hết?
Đến lúc này cô còn không nhận ra mình bị trúng thuốc thì đúng là quá ngốc rồi.
Còn người làm ra việc này ngoài Dực Song Tử ra thì còn ai vào đây nữa?
Mẹ nó, kế hoạch hoàn hảo như vậy thế mà cũng để hắn ta chơi lại một vố.
Đúng là không thể xem thường hắn.
Bày kế để đưa hắn vào tròng, cuối cùng chính cô là người bị hại, lại còn bị thất thân bởi cái gã này.
Trước giờ cô tính kế đám đàn ông trong giới giải trí chưa bao giờ để mình bị thiệt.
Đây là lần đầu tiên cô ăn thiệt thòi lớn như thế.
Xem ra tối qua tôi làm cô rất thoải mái, sáng nay có tinh thần như thế.
Giọng nói mang phong cách trêu ghẹo người khác của Dực Song Tử vang lên.
Làm sao anh biết? Diệp Cự Giải nói, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, cố làm cho bản thân ở trạng thái bình tĩnh nhất có thể.
Cô xem thường tôi quá rồi.
Dực Song Tử không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đáp lại một câu không rõ nghĩa, thái độ hiện lên sự mỉa mai trêu chọc.
Đúng là tôi đã xem thường anh.
Diệp Cự Giải không thèm gân cổ lên cãi nhau với đối phương, cô chỉ mỉm cười rồi đáp một tiếng.
Hắn lười nói chuyện phiếm cùng người phụ nữ này, dù sao trong chuyện này hắn cũng là người được lợi nhiều nhất.
Hơn nữa hắn còn có việc bận, không rảnh cùng cô ta tâm sự nói nhảm.
Hắn toang đứng dậy định đi ra khỏi phòng thì Diệp Cự Giải gọi lại.
Chắc hẳn Dực tam thiếu không phải là người ăn bánh không trả tiền muốn quỵt chứ? Tối qua coi như tôi hầu hạ anh một đêm, không có phúc lợi nào sao? Diệp Cự Giải khẽ chậm chạp ngồi dậy, chiếc chăn dần trượt xuống để lộ xương quai xanh cùng làn da trắng như tuyết, nhưng trên đó còn có mấy dấu hôn đỏ vô cùng mập mờ.
Phong thái của cô nàng lúc này vô cùng quyến rũ, khẽ cắn môi lại kéo chiếc chăn lên che thân thể mình.
Cô muốn gì? Dực Song Tử xoay người lại mỉm cười, một nụ cười vô cùng thu hút, nếu có cô gái nào trong phòng này chắc chắn sẽ bị hắn mê hoặc nhưng Diệp Cự Giải thì không, cô không muốn gặp người này chút nào.
Chỉ là cô bị thiệt thòi từ hắn như thế, cũng muốn đòi lại một chút.
Còn hắn cảm thấy người phụ nữ này có gì đó vô cùng cuốn hút hắn, hơn nữa mùi vị của cô ta rất tuyệt vời, khiến hắn cảm thấy muốn đem người phụ nữ này trở thành tình nhân trong tối của hắn.
Tôi muốn vai nữ chính trong Phượng Cổ Quyết Thanh.
Diệp Cự Giải cũng không ngần ngại mà nói thẳng.
Được.
Dực Song Tử không nghĩ gì nhiều, đáp một tiếng đồng ý rồi đi ra khỏi phòng, để lại Diệp Cự Giải nhìn theo bóng lưng của hắn với ánh mắt không rõ nghĩa.
Vai nữ chính dự án phim Phượng Cổ Quyết Thanh, giao cho Diệp Cự Giải đi.
Vừa đi ra khỏi phòng, hắn đã lấy điện thoại ra gọi một người nào đó xong lập tức đi mất.
Diệp Cự Giải vừa tắm rửa, mặc quần áo gọn gàng xong thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới là người đại diện của cô.
[ Vai nữ chính Phượng Cổ Quyết Thanh thuộc về em rồi.
]
Nhận được thông báo này, cô vô cùng ngạc nhiên, năng suất làm việc của Dực Song Tử cũng quá nhanh rồi.
[ Thành công rồi sao? Tổng giám đốc Dực mới đưa vai nữ chính cho em? ]
Thất bại rồi.
Em còn bị hắn ta nắm thóp.
Là em quá xem thường hắn.
Diệp Cự Giải cảm thấy dù sao đây cũng là người đại diện của mình nên nói qua sơ tình hình hôm qua với chị.
Trò chuyện qua loa vài câu, cô cúp máy rồi thở dài một hơi.
Diệp Cự Giải cô cũng có ngày thất bại, bị con mồi chơi ngược lại.
Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
...!
[ TPHCM, 10/8/2021 ]
- Ái chà, cuối cùng thì Bảo Bình cũng chấp nhận lời tỏ tình của Bạch Dương.
Mặc dù nhận được câu trả lời hơi muộn nhưng Bạch Dương cũng đã rất vui nhỉ?
- Vai nữ chính của PCQT ngay từ đầu đạo diễn đã nhắm đến cho Xử Nữ.
Nhưng giờ lại thuộc về tay Cự Giải, sẽ có tranh chấp gì giữa 2 cô nàng không nhỉ?.