“Tiểu Nhan, yêu cầu của em sau này chúng ta sẽ nói riêng sau, cái gì cũng không vấn đề. ” Túc Liễu Nguyên nhàn nhạt mở miệng.

“Đứa nhỏ này, không được không quy củ như thế. Điện hạ có thể coi trọng con thì đó là phúc phận của con, con còn yêu cầu gì nữa.” Tống ba lén lút nháy mắt ra dấu.

“Tiểu Nhan ngoan, mụ mụ biết con tối nghe lời. Con cùng Điện hạ yêu nhau lâu như vậy tại sao lại không nói cho chúng ta? Lẽ nào ba ba mụ mụ còn có thể phản đối hay sao?” Tống mẹ cười đến rất ám muội.

“...” Chu Mộ Nhiên mở to mồm, đã xảy ra chuyện gì mà y không biết sao? Sao lại có cái chuyện yêu nhau đã lâu vậy? Lẽ nào đêm hôm qua đã phát sinh cái gì mà nghịch chuyển thời gian hay sao!

“Tiểu Nhan đệ thật là lợi hại, trảo được một nam nhân lợi hại như thế. Người mà ca sùng bái nhất chính là điện hạ a, tí nữa ta phải xin ký tên mới được. Không cần quá nhiều, 100 tấm là được.” Tống Hi Lăng dùng cùi chỏ đẩy Chu Mộ Nhiên một hồi, nháy mắt nói.

“Mọi người hiểu lầm, con cùng hắn...”

Túc Liễu Nguyên trực tiếp đứng lên, kéo Chu Mộ Nhiên đến trong lồng ngực của mình, “Tống bá bá Tống bá mẫu, ta cùng tiểu Nhan còn có mấy lời muốn nói. Dư Thần, chuẩn bị ăn cơm.”

Túc Liễu Nguyên kéo Chu Mộ Nhiên ra ngoài cửa, Chu Mộ Nhiên làm sao có thể ngoan ngoãn đi. Đáng tiếc đời này tay chân của y rất thiếu rèn luyện không hơn Quan Phi đời trước là bao nhiêu, cuối cùng trực tiếp đã biến thành bị kéo đi.

“Thả ra, thả ra, ngươi cái tên gia súc!” Đậu Xanh ở một bên thương mà không giúp được gì nhìn chủ nhân nhà mình, ở đây nó cũng hết cách rồi, chỉ có thể vừa nhìn chủ nhân vừa khóc lóc om sòm.

“Thả ra!!!”

“...” Túc Liễu Nguyên theo lời thả tay, Chu Mộ Nhiên trực tiếp té ra ngoài.

Tuy rằng phía dưới có thảm thế nhưng vẫn vô cùng đau. Chu Mộ Nhiên khóe mắt ướt át trừng đối phương, “Tại sao lại nói dối ba mẹ tôi!”

“Ta nói dối cái gì?” Túc Liễu Nguyên nhìn Chu Mộ Nhiên từ trên cao xuống.

“Anh dựa vào cái gì mà nói chúng ta yêu nhau, ai muốn yêu cái loại người như anh!” Chu Mộ Nhiên phủi phủi chân đứng lên.

“Nha? Vậy em, muốn gả cho tuýp đàn ông như thế nào?” Túc Liễu Nguyên chắp tay đứng ở trước mặt Chu Mộ Nhiên, khí thể phả vào mặt dường như làm người ngã ngửa.

“Tại sao tôi phải gả cho nam nhân!” Chu Mộ Nhiên không nhịn được nghiêng đầu đi, “Tôi muốn lấy mỹ nữ như hoa như ngọc!”

“Em dám.” Túc Liễu Nguyên trầm thấp hừ một tiếng, “Bắt đầu từ hôm nay, em chính là vị hôn thê của ta, nếu để cho ta biết em có bất kỳ một hành vi xuất quỹ nào thì đừng trách ta không khách khí.”

“Dùng roi đánh sao?” Chu Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng trào phúng nói.

“Sau này chúng ta là bầu bạn bình đẳng, ta sẽ không đánh em, cũng sẽ không lại bắt em quỳ. Ta gọi Túc Liễu Nguyên, ta cho phép em bí mật gọi tên của ta.” Túc Liễu Nguyên không để ý tới Chu Mộ Nhiên cười nhạt, dùng ngón tay nắm lấy cằm Chu Mộ Nhiên, xoay đầu y đối diện với bản thân, “Tống Hi Nhan, 17 tuổi, số nhà 43 đường số 7 khu 6, Cha mẹ khoẻ mạnh, có một huynh trưởng. Không sai chứ?”

“... Anh muốn làm gì...” Chu Mộ Nhiên nghe âm thanh lạnh lẽo không có một chút cảm tình nào kia, không nhịn được rùng mình một cái.

“Ta hi vọng em ngoan ngoãn làm thê tử của ta, không cho khiêu khích, không cho từ chối.”

“Anh nằm mơ!”

“Cha mẹ em kỳ thực luôn luôn làm ăn không thuận, em cũng biết đúng không? Bọn họ quanh năm không trở về nhà.” Túc Liễu Nguyên trầm mặc một chút, bắt đầu dùng một loại phương thức khác khuyên bảo, “Mà ta, có thể cho nhà em tiền đồ tốt nhất, mặc kệ là loại hợp đồng gì, thậm chí không cần ta tự mở miệng, chỉ cần bọn họ có loại thân phận này.”

“... Hành vi này của anh rất vô liêm sỉ.” Chu Mộ Nhiên khóe mắt ửng hồng. Nhiệm vụ của y là muốn cho làm ăn của ba mẹ nguyên chủ không lại phá sản, Ca ca không lại bị người hại vào nhà giam, thế nhưng nếu đối nghịch với nam nhân trước mắt thì bằng với nhiệm vụ thất bại.

“Không, đây không phải là uy hiếp hay dụ dỗ.” Túc Liễu Nguyên giống như lập lời thề, ngữ khí trịnh trọng mở miệng.”Đây chỉ là tài sản cùng với tôn trọng mà ta đưa cho bầu bạn của ta.”

“Điều này đối với tôi mà nói thì chính là bức bách, tôi không thích anh, không yêu anh.”

“Em sẽ yêu ta.” Túc Liễu Nguyên lạnh nhạt nói, “Không là bức bách, mà là để em cho chính em một cơ hội.”

“... Anh thật là vô sỉ!... A!”

“Sau này ta mỗi lần nghe thấy em nói thô tục thì ta sẽ hôn em như vậy. Mặc kệ ở nơi nào, hiểu chưa?” Túc Liễu Nguyên lấy ra một cái khăn tay màu trắng chỉnh tề lau khóe môi ướt át của Chu Mộ Nhiên.

“Hiểu anh cái...” Rắm...

Nhìn đối phương làm động tác muốn đè xuống, Chu Mộ Nhiên ngoan ngoãn nuốt từ sau cùng vào bụng.

Nhìn Chu Mộ Nhiên một bộ giận mà không dám nói gì làm cho khóe miệng Túc Liễu Nguyên hơi nhíu, “Ngoan, ta sẽ thương yêu em.”

Ai muốn anh yêu thương chứ!

Túc Liễu Nguyên xoay người, Chu Mộ Nhiên vội vã làm cái mặt quỷ phát tiết tức giận trong lòng.

“Làm mặt quỷ sau lưng ta cũng sẽ bị hôn.” Túc Liễu Nguyên đột nhiên xoay người uy hiếp nói.

“Tôi không có. Anh không thể...”

Túc Liễu Nguyên không nói nhảm, trực tiếp hôn lên, lần này so với trước còn muốn hôn càng sâu càng dùng sức. Đợi đến khi hai người tách ra, Chu Mộ Nhiên há mồm thở dốc, trêu đến Túc Liễu Nguyên không nhịn được vui sướng cười to.

“Anh cố ý! Tôi căn bản không làm mặt quỷ!”

“Nếu như ta thấy thì sao?”

“Cái kia... Vậy tôi liền để anh hôn một lần!”

Túc Liễu Nguyên không nói, chỉ chỉ cửa sổ thủy tinh bên cạnh. Lúc này sắc trời đã tối, thân ảnh của hai người rõ ràng cực kỳ chiếu vào trên pha lê.

“...” Chu Mộ Nhiên tam sinh tam thế đều chưa bao giờ cảm thấy mình xuẩn như vậy, lúng túng hầu như không nhấc nổi đầu lên.

“Nợ một lần.” Túc Liễu Nguyên tự nhiên dắt tay Chu Mộ Nhiên, “Đi thôi, bọn họ đợi sắp cuống lên rồi.”

Quả nhiên, cơm nước đã chuẩn bị xong. Người hầu thấy hai người bọn họ thì vội vã mở ra cửa phòng, một nhà ba người Tống gia cũng đã ở bên trong chờ.

Người nhà họ Tống nhìn thấy hai người nắm tay đi vào, nỗi lòng lo lắng lại một lần nữa hạ xuống, ngay cả động tác kịch liệt muốn rút lại tay của Chu Mộ Nhiên, ở dưới lực cánh tay của hung hăng thiết huyết Vương gia cũng chẳng khác gì không động.

Có người nhà họ Tống ở, Túc Liễu Nguyên không hề giống buổi sáng bắt Chu Mộ Nhiên ở bên cạnh hầu hạ ăn cơm, mà là cùng Túc Liễu Nguyên ngồi ở một bên, đối diện chính là ba người Tống gia.

Đây đương nhiên là mặt mũi mà Tống Liễu Nguyên cho bầu bạn tương lai của mình, thế nhưng Chu Mộ Nhiên nghĩ cũng có khả năng là sợ y lại hất đổ một lần thì mặt mũi sẽ không dễ nhìn trước người nhà họ Tống.

“Cảm tạ bá phụ bá mẫu có thể tới, các vị yên tâm, Tiểu Nhan ở chỗ này của ta sẽ không thụ ủy khuất.” Túc Liễu Nguyên nâng chén.

“Điện hạ khách khí, Tiểu Nhan từ nhỏ đã không ở bên người chúng tôi, chúng tôi chỉ hy vọng lúc nó trêu chọc ngài sinh khí thì ngài không cần chấp nhặt với nó, có thể cho nó một ít thời gian.” Tống ba cẩn thận từng li từng tí một  mở miệng.

Cả gia đình bọn họ đều là bình dân, tuy rằng làm ăn kiếm lời một chút tiền, nhưng là không có thâm hậu bối cảnh cùng tài chính, cũng chính là tiểu phú mà thôi.

Thế nhưng sau này thì lại khác, tiểu nhi tử và thân vương kết hôn, mà còn là vị Thân vương hung hăng nhất đế quốc, bọn họ vừa cao hứng lại sợ sệt.

Cao hứng tiểu nhi tử sau này sẽ được sinh hoạt trong một điều kiện vô cùng tốt, nhà bọn họ cũng có thể nắm bắt lấy quyền thế của Thân vương, làm ăn tự nhiên thuận buồm xuôi gió.

Sợ sệt chính là hài tử tuổi còn nhỏ, vạn nhất Thân vương chỉ là vui đùa một chút, hoặc là nó làm sai chuyện gì thì một nhà bọn họ sẽ không tránh thoát được

Nếu như để cho bọn họ lựa chọn thì thà rằng bản thân tiếp tục khổ sở làm ăn, cũng không nguyện ý đặt chân vào ngôi nhà quyền thế ngập trời này.

Nhưng bọn họ không cách nào từ chối. Đế quốc chưa có một trường hợp nào mà bình dân từ chối Thân vương cả. Mà hậu quả của việc từ chối, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng. Nhìn lại thì cảm tình giữa Tiểu Nhan và Thân vương rất không tồi, chỉ mong bọn họ có thể tiếp tục lâu bền đi xuống.

Lúc ăn cơm Túc Liễu Nguyên khá ít lời, chỉ khi nhìn thấy người nhà họ Tống trở nên lo lắng thái quá thì sẽ nói chuyện.

Túc Liễu Nguyên không nói lời nào, Chu Mộ Nhiên cũng chịu giáo dục không được nói chuyện lúc ăn cơm từ nhỏ, đương nhiên sẽ không nhiều lời. Sáng sớm Túc Liễu Nguyên không hề có cùng Chu Mộ Nhiên đồng thời dùng cơm, lúc này dư quang ám ám quan sát một phen, trong lòng gật đầu.

Vẫn được, rất hiểu quy củ, rất hiểu lễ tiết.

Sau khi ăn xong Túc Liễu Nguyên bồi mấy người hàn huyên một lúc liền mang chút áy náy ly khai, Tống gia phu thê nào dám trách tội, đầy mặt cung kính mà tiễn người đi.

Sau khi ăn xong, Chu Mộ Nhiên bồi cha mẹ ca ca tán gẫu làm quen một chút, cũng giải thích chuyện đính hôn một chút. Tống ba Tống mẹ lôi kéo y lo lắng hỏi dò, Chu Mộ Nhiên tự nhiên không dám nhiều lời, chỉ là nói xác thực yêu nhau, lừa gạt ba người, để tránh gặp phải những việc thị phi khác, làm cho nhiệm vụ ngày càng phiền toái.

Ngược lại trong thư phòng, Dư Thần chính tại báo cáo một ngày công tác.

Dư Thần không vào trường học thì bên người Chu Mộ Nhiên sẽ có người bảo hộ ở trong bóng tối. Làm Thân vương phi tương lai của đế quốc, chỉ đứng sau Hoàng hậu Quý nhân, bên cạnh y, thậm chí trường học, cũng đã sắp xếp người bảo vệ.

Nghe thấy Dư Thần báo Chu Mộ Nhiên hôm nay cùng với rất nhiều nam sinh ở chung khá vui vẻ, Túc Liễu Nguyên còn không có phản ứng lớn gì, nhưng đến khi nói đến chuyện đối phương cùng với một đám nữ hài nói chuyên ăn cơm, lại còn có quan hệ ám muội với một nữ hài trong đó, Túc Liễu Nguyên mặt trầm đến mức như muốn chảy xuống thủy.

“Cậu là nói, y hẹn với những người kia, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm?”

“... Vâng, hơn nửa còn nhận thức thêm mấy người ở trong nhà ăn.” Dư Thần cúi đầu cẩn thận trả lời.”Các nàng hẹn...”

Cái cốc trong tay Túc Liễu Nguyên trực tiếp vỡ choang, Dư Thần trực tiếp nuốt những lời sau đó vào bụng.

“Tiếp tục!”

“Vâng...” Dư Thần cẩn thận từng li từng tí một mà báo cáo hết tất cả những chuyện mà Chu Mộ Nhiên làm trong một ngày.

Sau khi Dư Thần nói xong liền lặng lẽ nhìn chủ nhân, đối phương đang cau mày suy nghĩ.

“Đi, phân phó...” Túc Liễu Nguyên ánh mắt kiên định, làm ra một quyết định kinh người, “Đi thông báo hiệu trưởng cao trung Khê Lan lại đây gặp ta.”

“Vâng.” Dư Thần không dám hỏi nhiều, khom người lùi ra.

Rất nhanh, hiệu trưởng cao trung Khê Lan mang theo một đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt  chạy tới.

Dọc theo đường đi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Điện hạ, ngài có dặn dò gì, một cú điện thoại là tốt rồi.” Hiệu trưởng đầy mồ hôi cong eo đứng trước bàn làm việc.

“Ta, muốn đi nhậm chức ở cao trung Khê Lan.” Túc Liễu Nguyên hơi hơi thẳng người, nhìn hiệu trưởng, “Ông cảm thấy chức vị gì mới tốt a?”

“Điện hạ ngài thích vị trí hiệu trưởng sao...” Hiệu trưởng lau mồ hôi, khăn tay hoàn toàn ướt đẫm.

Tuy rằng Túc vương chưa bao giờ nhúng tay đến việc giáo dục, thế nhưng rốt cục vẫn là Thân vương duy nhất của Đế quốc, cho dù hắn muốn vị trí hiệu trưởng thì đó cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

“Sách.” Túc Liễu Nguyên vung vung tay, “Ta không có thời gian quản lý trường học, chỉ muốn một chức vụ nhàn tản, tiền lương cũng không cần phát.”

“Vậy ngài...” Hiệu trưởng hoàn toàn không hiểu. Đây rốt cuộc là mưu đồ gì?

“Nhiệm vụ đặc thù. Đừng hỏi nhiều.”

“Vâng vâng, ngày mai ty chức liền chuẩn bị kỹ càng văn kiện đưa tới cho ngài.”

“Ngày mai ta sẽ đến nhận chức, chuẩn bị cho ta cái văn phòng là được, cần yên tĩnh, bảo mật. Rõ?”

“Vâng, vâng, ty chức hiểu.”

Đưa đi hiệu trưởng, Đinh Mùi thực sự là hiếu kỳ không thôi. Ỷ vào Túc Liễu Nguyên luôn luôn phi thường sủng ái hắn, hiếu kỳ hỏi dò, “Điện hạ, ngài đi trường học làm cái gì nha.”

“Tróc gian.” Túc Liễu Nguyên hừ một tiếng, nhanh chân đi ra ngoài.