“Hi Nhan, đây thật sự là EWEY sao?” Nữ hài ngồi cùng bàn nhìn sắc mặt của Chu Mộ Nhiên, cầm lấy cây bút máy kia.

Chu Mộ Nhiên kỳ thực cũng bị sợ hết hồn. Kiếp trước mặc dù y là thư hương môn đệ, không phải nhà giàu nhưng cũng được gọi là ăn qua mặc qua. Sau khi y thành ảnh đế tinh tế, trong tay càng thêm có rất nhiều thứ tinh xảo, đều có giá trị không nhỏ.

Thế nhưng, xưa nay y vẫn chưa từng nghĩ tới một cây bút máy lại có giá trị hơn 10 vạn đồng, hơn nữa còn là văn phòng phẩm mà một người thị vệ trưởng chuẩn bị cho mình.

Chu Mộ Nhiên cảm giác nặng nề trong lòng, đây không phải là người có tiền bình thường mà là người vô cùng giàu, người như thế làm sao đối phó!

“Thật là đẹp mắt.” Chu Mộ Nhiên không mở miệng từ chối, các đồng học tuy rằng bình thường không thích Tống Hi Nhan  nhưng cũng mừng rỡ không đề cập tới, truyền tay nhau nhìn cây bút máy này.

Kỳ thực không chỉ bút máy, rất nhanh tầm mắt của mọi người liền chú ý tới những vật phẩm khác trên mặt bàn

Sau khi nhìn rõ nhãn hiệu trên mặt đống đồ kia, mọi người liền lén lút hút một ngụm khí lạnh.

Dù là túi đựng hay là bút máy, thậm chí ngay cả vở ghi chép, đều thuộc loại hàng hiệu. Có vài đồng học biết mấy món hàng xa xỉ thầm tính toán, những thứ trên bàn này không có năm mươi vạn thì căn bản không thể mua nổi.

Trường học này của bọn họ cũng không phải là trường cao trung công lập gì mà là tư nhân. Ở trong loại trường học như thế này không bao giờ thiếu những hài tử nhà có tiền. Bọn họ đều biết ba mẹ của Tống Hy Nhan làm kinh thương, gia cảnh cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là hơi chút giàu hơn các bạn một tí thôi.

Thế nhưng người đó bây giờ không những có người hầu đưa tới tận cửa mà còn bắt đầu dùng văn phòng phẩm xa xỉ. Biến hóa như thế quá kinh người.

“Chỉ là bằng hữu đưa.” Sau khi kinh ngạc qua đi, Chu Mộ Nhiên lại trở về hờ hững, lấy đống đồ văn phòng phẩm để lại trên bàn rồi bắt đầu lấy sách ra ôn bài

Bất kể như thế nào những thứ này đều cần phải trả lại, chỉ cần cha mẹ của nguyên thân đến đây thì chuyện này có thể kết thúc, chỉ cần chuyện này chấm dứt là y lại có thể có tự do.

Tiếng chuông reo lên, mọi người trở lại chỗ ngồi nhưng vẫn vô cùng hoảng hốt. Cũng có người thấp giọng trò chuyện, hoài nghi những món đồ này là giả.

“Không khả năng là giả.” Một nam hài quần áo khá tốt mở miệng, dẫn tới tầm mắt của những người xung quanh.

“Không biết các cậu có phát hiện ra hay không, không chỉ riêng văn phòng phẩm của Hy Nhan mà còn cả quần và áo của cậu ấy.”

Mọi người không rõ. Nam hài đang nói chuyện này là một trong những người có tiền trong lớp, hơn nữa hắn còn rất yêu thích quần áo, cho nên lời nói của hắn rất đáng tin. Thế nhưng những người này giống hệt như Chu Mộ Nhiên, cũng không biết trên người y mặc những nhãn hiệu gì.

“Các cậu có nhớ đầu năm nay có một vị đại sư thiết tế vào cung đình, trở thành nhà thiết kế sư của cung đình không?” Nam hài nhìn mọi người gật đầu mới tiếp tục nói “Vị đại nhân kia ở tam khu với tứ khu có hai cửa tiệm bán quần áo, tớ vừa mới nhìn, kiểu dáng của bộ quần áo trên người Hy Nhan chính là kiểu dáng trong cửa tiệm kia.”

“Rất đắt sao?” Có người tò mò hỏi.

Mọi người trợn trắng mắt. Có thể mở cửa hàng ở tam khu tứ khu, cơ bản liền đại diện cho quý.

“Quý? Trên căn bản, tớ cũng không mua nổi vài món.” Nam hài thở dài một tiếng.

Toàn bộ thành phố chia làm mười khu, khu một khu hai thuộc về cấm địa hoàng gia, khu chín khu mười là khu của quân nhân. Đều không phải là người bình thường có thể tiến vào.

Tam khu đều được phân cho các thân vương, trọng thần, là địa phương xưa nay cũng không để cho người tiến vào.

Khu bốn là khu nhà giàu, khu năm, sáu, bảy thuộc về khu bình dân, nhà của Tống Hi Nhan mặc dù có tiền thế nhưng tiêu chuẩn tứ khu xa vô cùng, chỉ có thể mua nhà ở khu sáu.

Thế nhưng mấy khu này cũng không bị cấm, trong đó khu bốn có một cái phố kinh doanh chuyên bán những đồ hàng hiệu xa xỉ. Cửa tiệm mà Chu Mộ Nhiên gặp nam nhân ngày hôm đó chính là một trong những cửa hàng đó.

Mọi người lặng lẽ nghiền ngẫm những lời mà nam hài nói, nghĩ đến những loại hàng hiệu trong khu bốn kia, ngẫm lại Tống Hi Nhan vô cùng khác lạ ngày hôm nay liền rơi vào trầm mặc.

Chu Mộ Nhiên thực sự là rất nỗ lực xem sách, thế nhưng y là dựa vào xem sách để nhớ lại những kí ức trước. Nguyên chủ là một tên kỹ thuật trạch, đặc biệt am hiểu máy móc, những kiến thức này tuy rằng tuy rằng ở trong đầu y nhưng lại không thuộc về y, chỉ có thể một bên nhớ lại một bên học tập.

Hơn nữa, học giỏi cũng là một phương diện hấp dẫn nữ hài.

Loại suất ca, loại học bá, loại công tử nhà giàu, loại thanh niên văn nghệ, loại tà mị lưu manh còn có loại cường thế.

Lấy trang phục và dung mạo hiện tại của Chu Mộ Nhiên, hấp dẫn nữ nhân yêu thích bề ngoài đã không là vấn đề. Thế nhưng theo phân tích của Chu Mộ Nhiên đối với những nữ hài mà nguyên chủ đã từng theo đuổi, phẩm chủng phức tạp đến nỗi y đều phải đau răng.

Theo vợ hiền đến ngự tỷ, theo giày xăng-̣đan trắng đến vớ đen, theo em gái đáng yêu đến nữ hán tử, quả thực không thiếu gì cả. Những  muội tử này hầu như không có một người nào là giống nhau.

Nghĩ lại, Chu Mộ Nhiên đều đau cả đầu, nhiều muội tử như vậy, cư nhiên liền không một người coi trọng hắn, nguyên chủ xác thực kỳ lạ.

Bất kể như thế nào, tóm lại muốn đánh chiếm từng người một. Hơn nữa người gần nhất chính là người ngồi bên cạnh nguyên chủ, cô gái ngây thơ nhất trong số những muội tử mà nguyên chủ đã từng thông báo..

Có mục tiêu phấn đấu, Chu Mộ Nhiên tự nhiên bắt đầu tỏa ra hormone đặc thù riêng biệt của ảnh đế.

Dung mạo soái khí, ăn nói văn nhã, hơn nữa còn hiếu học. Chỉ cần nửa buổi học, quan hệ giữa y và muội tử ngồi cùng bàn đã có một bước tiến lớn đến khó có thể hình dung

Bữa trưa là ăn ở trong căng-tin của trường học, thế nhưng nhà ăn trong tư nhân trường học rất phong phú, giá cả cũng cao hơn rất nhiều.

Sau khi đứng dậy, Chu Mộ Nhiên ném áo khoác lên bả vai, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nữ hài ngồi cùng bàn, “Vi Linh, buổi trưa mời cậu ăn cơm có được hay không?”

“Tại, tại sao lại mời mình ăn cơm...” Ngồi cùng bàn đang thu thập túi sách, nghe vậy vội vã ngẩng đầu, khi nhìn đến ánh mắt của người đối diện liền tự dưng đỏ mặt. Bị một nam hài suất khí nhìn thâm tình như vậy, không có mấy người có thể chịu được.

“Ngày hôm nay cậu giúp tớ rất nhiều, tớ muốn cảm ơn cậu. Cho tớ một cơ hội có được không?” Âm thanh của câu cuối cùng vô cùng thấp, quả thực chính là trình độc thì thầm, lần này lỗ tai của nữ hài đều đỏ.

“Không không, này không tốt lắm.” Nữ hài cầm lấy túi chuẩn bị ly khai, bên cạnh cũng có mấy nữ hài bắt chuyện cùng cô.

“Vậy thì, cho tớ cơ hội, mời cậu cùng bằng hữu của cậu ăn cơm được chứ?” Chu Mộ Nhiên không hề từ bỏ. Nhiều mục tiêu nữ hài cần đánh chiếm như vậy, cần thời gian nhiều vô cùng, có thể nhanh chóng giải quyết một người thì không cần kéo dài. Y cũng không muốn tốn thời gian lâu ở cái thế giới này, không muốn đối mặt với tên hung hăng khốn khiếp kia.

Đối thoại của bọn họ đã sớm gây nên sự chú ý của mấy nữ hài xung quanh, mấy nữ hài này nháy mắt thấp giọng ồn ào, nên Chu Mộ Nhiên được đền bù mong muốn, thuận lợi cùng một đám nữ hài đồng thời dùng cơm.

Chu Mộ Nhiên rất biết tán gẫu, cũng rất được các cô gái yêu mến, lại còn thêm dung mạo soái khí cùng với thái độ hào phóng, rất nhanh thiện cảm của một đám nữ hài đều nhanh chóng tăng vọt, đặc biệt là em gái ngây thơ ngồi cùng bàn.

Chu Mộ Nhiên tuy rằng yêu mến nam nhân thế nhưng lại không ảnh hưởng tới tâm thích chưng diện của nam nhân, đặc biệt là chỉ cần trêu em gái mà không là đàm luyến ái, thực sự là dễ như trở bàn tay. Đến giờ tan học cuối buổi chiều, em gái ngồi cùng bàn đã đối xử với y như là bạn thân, còn kém tay trong tay đi dạo phố.

Cùng bạn nữ ngồi cùng bàn đi tới cửa, mặt Chu Mộ Nhiên nhất thời vỡ, Dư Thần cư nhiên đứng chờ ở trước cửa, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý đồ đưa muội tử về nhà.

“Tống tiên sinh.” Dư Thần chủ động bước lại đây chào hỏi. Chu Mộ Nhiên liền vội vàng lắc đầu ám chỉ hắn không cần lộ ra.

“Hi Nhan. Bằng hữu cậu?” Vi Linh trợn mắt lên nhìn Dư Thần. Nam nhân này tuy rằng không tuấn mỹ bằng Hi Nhan, nhưng thái độ ôn hòa, hơn nữa nhìn vào có cảm giác đặc biệt an toàn a!

“Đây là ca ca ruột của tớ, ngày hôm nay tớ đến nhà anh ấy ở nhờ...” Chu Mộ Nhiên vội vã giải thích.

“Ca ca ruột” Dư Thần: “...”

“Được... Vậy ngày mai chúng ta gặp lại!” Vi Linh có chút ngạc nhiên lại có chút hâm mộ nhìn Chu Mộ Nhiên.

Chu Mộ Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“Tống tiên sinh không thích nhìn thấy thuộc hạ?”

“... Tôi chỉ là hy vọng sinh hoạt bình thường của tôi không bị quấy rầy.” Chu Mộ Nhiên lạnh nhạt nói một câu, kỳ thực chẳng qua là cảm thấy đêm nay liền có thể nói rõ hết thảy, ngày mai không có cách nào giải thích xe cùng với đồ vật đắt đỏ xa xỉ.

“Vâng, sau này thuộc hạ sẽ tận lực điệu thấp.” Dư Thần cân nhắc một hồi hồi đáp.

“...” Chu Mộ Nhiên dựa vào ghế sau, “Khi nào thì cha mẹ tôi đến?”

“Tống tiên sinh cùng Tống thái thái vừa mới đến, còn có ca ca của ngài cũng đến.”

“Ồ? Ca ca cũng đến.” Chu Mộ Nhiên không nghĩ tới nhờ phúc của nam nhân mà có thể nhìn thấy cả gia đình của mình, đồng thời cũng lo lắng, vạn nhất không thể đồng ý, vậy thì chẳng phải cả nhà y đều phải xui xẻo?

Xe chạy rất ổn, Chu Mộ Nhiên đi học một ngày quả thật có chút mệt mỏi, liền ngủ luôn trong lúc xe chạy, dù sao muốn đi đến nơi còn cần vượt qua rất nhiều cửa ải.

Trước khi đến, Chu Mộ Nhiên bị thanh âm nhẹ nhàng gọi tỉnh lại, xoa xoa mắt liền nhìn đến kiến trúc to lớn kia càng ngày càng gần, gần đến nỗi không có cách nào hoàn toàn thấy rõ.

Khác với lúc rời đi, đối diện với kiến trúc như vậy càng ngày càng thấy nó giống như là một cung điện.

Chu Mộ Nhiên nhớ tới vấn đề mà các bạn học đã bàn bạc, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Thần, “Chúng ta ở khu thứ mấy?”

“Vị trí của Xích Diệp cung là ở khu thứ ba.” Dư Thần không chút nghĩ ngợi trả lời làm cho Chu Mộ Nhiên hít một hơi khí lạnh.

Khu thứ ba, vậy thì không phải vương hầu thì chính là trọng thần... Phiền phức lớn rồi...

“Mời phu nhân trước tiên đi tắm rửa thay y phục, người nhà của ngài đang ở trong phòng nghị sự chờ ngài.” Dư Thần là thị vệ trưởng ở bên ngoài, chỉ có thể đưa Chu Mộ Nhiên đến bên ngoài phòng ngủ, một vị người hầu trưởng khác mới gặp qua ở bên ngoài đã đứng ở bên trong chờ sẵn.

“Chào phu nhân.” Nữ người hầu trưởng Mỹ Tử chờ đợi Chu Mộ Nhiên tắm rửa thay y phục xong liền dẫn Chu Mộ Nhiên đi đến phòng nghị sự.

“Cha mẹ ca ca ta đều tới?”

“Đúng vậy phu nhân.” Tuổi của Mỹ Tử là lớn nhất trong số những người hầu mà Chu Mộ Nhiên đã gặp, chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Không chỉ tướng mạo mỹ mạo, làm việc cũng vô cùng nhẹ nhàng

Thế nhưng những người này làm việc lại càng thêm ổn thỏa, Trong lòng Chu Mộ Nhiên càng thêm bất an, những người hầu này không có một người bình thường, có thể làm cho những người đó đến đây hầu, đến cùng là vương hầu hay là trọng thần?

“Bọn họ... Vẫn tốt chứ?”

“Chủ nhân đang cùng Tống tiên sinh, Tống phu nhân tán gẫu, ca ca của ngài đang tại... Ai, tiểu Tống tiên sinh tới.” Nữ tử đi mau hai bước, thi lễ một cái, ” Chào Tống tiên sinh.”

“Hắc mỹ nữ. Tiểu Nhan, ca ca nhớ đệ chết mất.” Vóc dáng của Tống Hi Lăng đến một mét tám mấy, cao hơn Chu Mộ Nhiên non nửa cái đầu, liền ôm chầm lấy đệ đệ của mình trước mặt mọi người.

“A, thả ra.” Chu Mộ Nhiên kinh hô một tiếng bắt đầu dùng lực dãy dụa, cái loại dáng vẻ bị người coi là tiểu hài tử mà ôm quay một vòng này thực sự vô cùng xấu hổ, đặc biệt là sau lưng của hắn còn có thương, tuy rằng bôi thuốc, nhưng lại không thể dùng lực chạm.

“Con đứa nhỏ này, mau thả đệ đệ của con xuống.” Không biết vào lúc nào cửa của phòng hội nghị đã bị mở ra, ba người bên trong vừa lúc thấy cảnh này. Bất đồng chính là biểu tình của Tống gia phụ mẫu vẫn còn tốt, còn biểu tình của Túc Liễu Nguyên thì rất không tốt, đã có chút dấu hiệu biến thành màu đen. Tống gia phụ mẫu đều là thương nhân, làm sao lại không có nhãn lực, liền vội vã quát lớn con lớn nhất.

“Mẹ, xem ngài này, chỉ là rất lâu rồi con mới được nhìn thấy Tiểu Nhan mà!” Tống Hi Lăng lẫm lẫm liệt liệt, không để trong lòng một chút nào.

“Mời vào bên trong nói chuyện đi.” Túc Liễu Nguyên mở miệng.

Mọi người ngồi xuống.

“Tống bá bá, Tống bá mẫu, liên quan đến đề nghị vừa nãy của ta, không biết hai vị...”

“Không ý kiến, hết thảy đều nghe theo ngài sắp xếp.” Trên mặt Tống ba ba tràn đầy cung kính, Tống mẹ bên cạnh cũng gật đầu.

“Đã như vậy, ta hi vọng hai tháng sau ta sẽ thành hôn với Tiểu Nhan.” Túc Liễu Nguyên gật đầu, trịnh trọng nói.

“Chờ đã, chờ chút!” Chu Mộ Nhiên ngạc nhiên. cha mẹ ruột cứ như vậy mà bán đứng bản thân?