- Hmmm...!Đúng vậy! Tôi...!- Anh ta cũng biết rồi sao, hay vậy, thánh à?

- Tôi san bằng rồi, từ nay không cần trở lại đâu! - Cao Lãng thản nhiên xoa đầu cô, nhếch mép nói, giọng có chút mỉa mai.

Hành động này của anh khiến Tư Duệ vô cùng tức giận:

- Bỏ cái tay thối của anh ra, anh không cần an ủi như vậy! Làm sao anh biết nhà tôi, cha tôi đâu? Nói dối! Anh nói dối có đúng không?! Trả lời đi!

Cao Lãng cười như không cười, đúng là một đứa con hiếu thảo.

Cô gái này thật dũng cảm, chưa từng có người phụ nữ nào dám lớn tiếng với anh như vậy! Cao Lãng khẽ nói vào tai cô :

- Muốn biết cha mình ở đâu thì tự phải phục vụ tốt cho tôi trước đã.

Nếu hài lòng, tôi sẽ nói cho em biết ông ấy đang khổ sở như thế nào!

- ...!-

Anh nói xong, quay phắt bỏ đi, không ngoảnh lại nhìn dù chỉ một chút.

Để lại cô một mình ngơ ngác mà không kém phần ức chế.

Nếu ở đây với người đàn ông này lâu hơn nữa, có lẽ cô sẽ sớm qua đời vì bệnh nhồi máu cơ tim...

Anh là đang đe dọa cô!

- Đáng ghét!!! Tôi không phục! - Tư Duệ ấm ức gãi đầu, mặt cô nhăn lại trông rất khó coi nhưng cũng không kém phần đáng yêu.

Anh vừa đi được chừng 5 thì bàc quản gia lên.

Là một người phụ nữ gần 50 tuổi.

Trên tay bà ấy cầm cái khay để vài bộ quần áo nữ.

Ban đầu Tư Duệ không để ý mấy vì vẫn còn tức nhưng cho đến khi bà cất tiếng gọi thì:

- Duệ...!Duệ Duệ! - giọng bà đầy kinh ngạc, xen lẫn trong đó là xúc động.

- Ủa! Dì...!Dì Liễu! - Lúc này cô còn bất ngờ hơn cả, ai lại ngờ là dì ấy lại làm quản gia ở đây!

Dì Liễu là bạn thân của mẹ cô, mối quan hệ của hai người rất tốt.

Cô cũng rất quý dì ấy và ngược lại!

Nhưng mẹ cô đã bỏ đi, cô cũng không biết bà ở nơi nào, những lúc nói chuyện với dì, dì đều giấu hoặc lảng đi.

Mục đích là không muốn hoặc không thể cho cô biết.

Cuối cùng dì cũng tránh luôn mặt cô.

Dì chuyển nhà hồi 5 năm trước, Tư Duệ không thể tìm được để hỏi cho ra lẽ.

Vì vậy lần này cô quyết không để mất đi cơ hội!

- Dì, con nhớ dì lắm dì có biết không! - Tư Duệ sà vào lòng dì Liễu khóc nấc lên, trước giờ cô xem bà giống như người mẹ thứ hai của mình vậy!

- Thôi được rồi! Dì cũng nhớ con sắp chết rồi đây! Con có khỏe không, cuộc sống thế nào rồi, tại sao con lại được cậu chủ mang về đây?

- Bà dịu dàng xoa đầu Tư Duệ rồi lau nước mắt cho cô, sốt ruột hỏi.

- Dì à, chuyện dài lắm con sẽ kể cho dì sau.

Bây giờ con cần thay đồ trước đã! -Tư Duệ buông Dì Liễu ra, cô cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện tự đâu nữa...!Đây có thể gọi là Đánh trống lảng vậy!

Dì Liễu hiểu ý cô liền thuận theo mà không hỏi nữa.

Để cho cô có thời gian chuẩn bị cũng được, hơn hết Tư Duệ là Tư Duệ cần được tẩm bổ, trông cô gầy đi so với trước nhiều lắm! Điều này khiến người Dì như bà xót vô cùng...

- Được rồi! Quần áo của con đây! - Dì nói rồi đưa cho cô một bộ đồ thun màu hồng hình Kitty.

Chất vải rất mát và dầy dặn...!Tư Duệ mặc vào cảm thấy thoải mái hơn hẳn, mà nó cũng làm cho cô trở nên tinh nghịch hơn rất nhiều.

Dì Liễu cùng cô xuống nhà.

Cô không khỏi kinh ngạc, ngôi nhà này còn sa hoa hơn cả cái khách sạn cô cùng hắn đến lần trước.

Mọi thứ đều được bố trí rất đẹp và sang trọng.

Tông màu chủ đạo đều là đen và trắng, rất thanh lịch.

Nhưng không gian ở đây lạnh lẽo, cô đơn đến đáng sợ...

Đến nhà bếp cô chọn tùy tiện cho mình một ghế ngồi thuộc cái bàn ăn dành cho 10 người.

Hẳn là trong nhà không chỉ có mình hắn ở đây nhưng tại sao...!Cô vẫn có nhiều thắc mắc lắm nhưng nghĩ vậy thôi, cô lại rất nhanh chóng gạt bỏ nó sang một đêm mà thưởng thức bữa sáng.

- Từ hôm qua đến giờ Duệ Duệ của ta chưa ăn gì, chắc là con phải đói lắm! Nào ăn bát canh gà này đi cho bổ! - Dì Liễu vừa nói vừa múc một muỗng canh gà thổi thổi rồi đút cho cô.

Tư Duệ mớ đầu e dè nhưng cũng há miệng ra ăn...

Kỉ niệm đẹp của tuổi thơ chợt ùa về khiến sống mũi cô cay xè lên.

Cô còn nhớ ngày nhỏ, mẹ cô đã luôn chăm sóc cô rất chu đáo, bà dành hết tình yêu thương và thời gian dành cho đứa con gái của mình.

Có gì ngon, bà cũng dành phần cho cô, đi chợ có thấy chiếc áo hay đồ kẹp tóc nào đẹp, bà cũng mua tặng cho đứa con gái bé bỏng ấy.

Cô còn nhớ bà đã chăm sóc cho cô khi bị ốm, bà đút từng thìa cháo muỗng canh cho cô.

Thay từng chiếc khăn đắp trán, đôi tay tảo tần của người mẹ ấy hơi thô nhưng đối với cô, nó xinh đẹp biết bao.

Cô muốn gặp mẹ, cô nhớ bà ấy! Rất nhớ!

- Dì Liễu! M...!Mẹ...!Con muốn gặp mẹ con huhu! - Tư Duệ òa khóc lên như một đứa trẻ bị ghẹo, giọt nước mắt của cô khiến bà chua xót biết chừng nào :

- Duệ Duệ, nghe ta nói,...!- Dì Liễu cũng nghẹn ngào theo.

" Dì thật sự cũng không muốn giấu con chút nào! " - Dì Liễu khổ tâm.

- Mẹeee...!Huhu...!Huhu - Cô nhớ mẹ, cô nhớ mẹ, nhớ bà ấy rất nhiều!

- Được rồi con gái, ta sẽ, ta sẽ dẫn con đến chỗ mẹ con vào cuối tuần này! - Bà bất lực hứa hẹn, nhìn Tư Duệ cứ khóc như vậy, bà thật sự không nỡ.

- Thật chứ ạ! Hix - Cô vội lau nước mắt, hỏi lại một lần nữa.

Bà nhìn cô, khẽ gật đầu:

- Chắc chắn! Nào, ăn đi đã, ta phải làm nốt công việc, con ăn xong cứ để đây nhé!

- Dạ vâng! - Tư Duệ cố nở nụ cười, gật đầu, cảm xúc vừa rồi, chính cô cũng không kìm lại được!

Mãi một lúc sau, Tư Duệ mới ăn sáng xong, cô lặng lẽ đứng dậy đi dọn bát đĩa và rửa sạch sẽ rồi đặt vào kệ.

Dì Liễu chắc đang ở ngoài sân quét dọn, cô định ra phụ với bà nhưng lại thấy có tiếng chuông điện thoại bàn của ai đó gọi tới.

Vì nhà không có ai nên cô đành bắt máy nghe thử:

- Alô ạ!

-...-