- Alô ạ! - Tư Duệ nhấc máy...!Lập tức đầu dây bên kia đã lên tiếng, giọng khá khẩn trương:

" Tôi quên mất tệp tài liệu quan trọng để trên bàn! Dì nhờ ai mang đến hộ tôi đi! " - là người đàn ông đó!

- À! Là tôi, Tư Duệ đây ạ! - Cô vội đáp.

Nghe vậy hắn cũng không quá bất ngờ:

" Em? Được rồi, phiền em mang đến cho tôi vậy! "

Lạ ghê nhỉ? Ai anh cũng có thể sai việc sao? Tự nhiên giao cho cô việc này, cô biết đâu mà lần!

- Ể nhưng mà, anh ở đâu? Với cả...

Không để Tư Duệ nói tiếp, anh lên tiếng:

" Nhờ dì Liễu bảo tài xế chở em đến công ty, cho em 10 chuẩn bị.

20 sau liền có mặt! " - Cao Lãng vừa dứt câu lập tức cúp máy, không để cho cô gái nhỏ kịp thở chứ đừng nói là chống lại mệnh lệnh.

Tư Duệ vội chạy như bay lên phòng.

Không hiểu sao lời nói của người đàn ông băng lãnh đó lại có tác dụng mạnh đến vậy.

Nghe cũng khổ mà chống đối cũng khó a~

Dì Liễu vừa từ bên ngoài đi vào, thấy cô chạy thục mạng như vậy, bà nhíu mày lại, khó hiểu lên tiếng:

- Duệ Duệ, sao phải chạy như vậy? Coi chừng ngã đó, cái con bé này!

- Dì gọi tài xế hộ cháu ạ! Chúng ta có 10 chuẩn bị...!- Cô từ trên phòng vừa tìm tệp hồ sơ vừa nói vọng xuống.

Cho thời gian ngắn như vậy có phải là muốn giết người không? Dì Liễu nghe vậy liền hiểu, bà gật đầu rồi lập tức gọi cho cậu tài xế.

Cậu tài xế cũng rất nhanh chóng đã có mặt ở khuôn viên nhà cùng với một chiếc xe hơi màu đen.

Tư Duệ ôm tệp hồ sơ trong lòng, vội ngồi lên xe, thắt đai an toàn cẩn thận:

- Nhanh lên cậu tài, chúng ta có 10 để đến công ty gì gì đó! - Cô nhìn đồng hồ xe, gấp gáp thông báo.

- Tôi hiểu rồi thưa cô! - Cậu gật đầu đáp lại, cũng là lúc vừa dứt câu, cậu liền phóng xe đi.

Chiếc xe không biết chạy với tốc độ bao nhiêu nhưng hẳn là rất kinh khủng...!Chiếc xe màu đen chạy trên đường cao tốc vù vù như 1 tên lửa.

Tư Duệ ngồi trên xe, mặc dù đã được thắt dây rất an toàn, chắc chắn nhưng miệng mồm lại cứ méo xẹo đi, hàm răng như muốn rớt ra ngoài.

Toàn thân cô bất động, cô tự khen lá gan của mình mới thật to làm sao.

Nhìn qua cửa kính xe cô còn không thể nhận biết nổi đây là đường nào, hay có những gì ở ngoài kia, vì tất cả chiếc xe đều đã lướt qua rất nhanh chóng, có lẽ chỉ trong cái chớp mắt...

Tài xế của anh không khác gì anh cả!

Cô thầm cầu nguyện trời phật hãy bảo vệ cái mạng sống mong manh này của mình.

Mặc dù đêm qua cô còn có ý định trầm mình xuống dòng sông mà tự tử...

Chiếc xe hơi dừng trước một tòa nhà cao tầng to lớn nhất nhì thành phố.

Tư Duệ kinh ngạc từ trong xe bước ra như người ở dưới quê mới lên...

Đây là nơi làm việc của người đàn ông đó sao?

Cô tròn mắt, ngước cái cổ kiêu sa của mình lên nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, không khỏi bất ngờ.

- Tiểu thư, cô có làm sao không? Mời cô đi theo tôi! - Cậu tài xế trẻ dơ tay vẫy qua vẫy lại trước mặt cô.

Cậu thật không hiểu cô bị gì mà cứ đơ người ra như vậy? Có khi nào nãy ngồi trên xe với tốc độ ánh sáng, cô sợ quá nên hồn bay phách lạc rồi phải không nhỉ? Không ổn, không ổn!

Nếu vậy thì lần này cậu tạo nghiệp thật rồi!

Lúc này Tư Duệ mới bừng tỉnh, cô nhìn anh cười trừ một tiếng:

- À, tôi...!Tôi không sao! Đi thôi, nhanh lên, kẻo muộn đó!!!

Xong, Tư Duệ vội kéo cậu tài xế chạy thật nhanh vào công ty, mà không hề chú ý một điều: mình không hề biết đường...

Hai người chạy ùa vào bên trong, lại trở thành tâm điểm chú ý cho mọi người.

Mỗi người họ ai cũng có một đôi mắt khác nhau, rất đẹp, nhưng lại đều nhìn Tư Duệ và cậu tài xế bằng ánh mắt bất ngờ đầy hàm ý.

Ex :

- Ủa? Từ trên trời mới rớt xuống chạy vô đây hả?

- Có biến hả? Làm gì gấp gáp vậy?

- Họ là người ngoài hành tinh sao?

- Cái anh kia đẹp trai vậy mà coi bộ não không được bình thường a~

- ...!Bla bla

Tư Duệ lúc này mới nhận ra mình hơi lố, cô một lần nữa cười trừ rồi quay sang nhìn cậu tài xế:

- Anh ta đang ở đâu thế? - Cô nghiêm mặt lại, bộ dáng chống quê đỉnh cao của sự hài hước.

Sau một lúc xoa cằm suy nghĩ, cậu ta mới trả lời:

- Ở trên tầng 47, tôi nghĩ vậy!

Sau khi nghe xong, mặt Tư Duệ bỗng nhiên biến sắc và trở nên tái nhợt đi, cô bất ngờ la lớn lên:

- Cái gì? Được rồi cậu đưa tôi lên đó đi! - Cô dường như không tin vào tai mình nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh trở lại.

- À vâng! - Cậu tài xế nhìn cô khó hiểu...

Hai người lại nhanh chóng đi vào thang máy, lên tầng 47 cũng phải mất tầm 3-4.

Từng giây trôi qua dài như mấy trăm năm, anh cho cô 20, mà bây giờ phải nửa tiếng hơn nửa tiếng rồi! Không biết việc chậm trễ có bị làm sao không nhỉ? - Tư Duệ tự hỏi...

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại và mở cửa ra, tầng 47 ít người hơn, không hiểu vì sao mà không khí mà ở đây trông cũng âm u và áp lực hẳn ra.

Tư Duệ nhìn quanh một hồi rồi lại đi theo sau cậu tài xế.

Cậu ta coi vậy mà bình thản phết nhỉ? Bước chân của cậu rất bình tĩnh, bóng lưng và dáng vẻ của cậu cũng rất phóng khoáng và kiên cường.

Cô dường như rất chăm chú quan sát sau lưng cậu mà không để tâm đến xung quanh.

- Đến nơi rồi!