Âm Vang

Chương 15: Con thỏ

1.

Sáng ngày hôm sau, Tưởng Kim Minh tỉnh giấc trong phòng, đầu đau như búa bổ. Anh ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó với tay cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường.

Đã hơn 9 giờ.

Kim giây chuyển động từng vòng, Tưởng Kim Minh nhìn chằm chằm mấy vòng mới hoàn hồn.

Hôm nay là thứ sáu, anh phải đi làm, đã muộn gần một tiếng rồi.

Trong tay không có quần áo, có lẽ áo len cởi ra tối qua lại bị mẹ đem giặt. Tưởng Kim Minh để trần cánh tay, run rẩy nhảy xuống giường, định ra phòng khách gọi điện thoại bàn.

Nhưng vừa đẩy cửa ra thì một mùi thơm nồng len vào mũi. Quý Hồng đang rán trứng, bà ngoái đầu nói với anh: “Mẹ xin nghỉ phép cho con rồi đấy, vào mặc áo đi rồi ra ăn cơm.”

“Ồ…”

Tưởng Kim Minh sửng sốt, quay về phòng lấy áo len mặc vào rồi đi ra ngoài, hỏi: “Sao mẹ không đi làm?”

“Không phải đang nấu bữa sáng cho con đây hả, nấu xong sẽ đi.”

“Vâng…” Anh ngồi trước bàn ăn, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng tất bật trong bếp.

Trong một khoảnh khắc, anh cứ ngỡ mình quay ngược về một buổi sáng của quá khứ. Bản thân chưa biết những chuyện sắp xảy ra trong tương lai, không buồn không lo, cũng không có nghi ngờ.

“Tự múc cháo đi.” Bà ngoái đầu nhìn, “Đã đánh răng rửa mặt chưa?”

“Chưa ạ.”

Miệng thì đáp thế nhưng không có ý định đứng dậy, ánh mắt tập trung vào một chỗ, cho tới khi Quý Hồng bưng khay đi ra.

“Đi đánh răng rửa mặt mau!” Bà vừa nói vừa sờ tóc con trai, “Tóc dài thế này rồi à, hôm nay tranh thủ đi cắt đi.”

“Vâng.”

Tưởng Kim Minh đáp, cuối cùng cũng lết người vào nhà vệ sinh, sau đó nghe thấy tiếng bước chân đi tới đi lui của Quý Hồng, có lẽ là đi làm.

“Mẹ!” Xà phòng dính trên mặt, anh bỗng gọi.

“Cái gì?”

“Không ạ…” Người gần ngay trước mắt mà lại có cảm giác xa không với tới. Tưởng Kim Minh nói lung tung, “Mẹ xin chú Thúc cho con nghỉ hả?”

“Ừ.” Bà đáp, một lúc sau lại đi tới, “Sử Sùng dạo này thay đổi quá, nhà bọn họ còn ở riêng hả?”

“… Vâng.” Tưởng Kim Minh cầm khăn lau mặt, cúi đầu nói, “Không phải cậu ta vẫn thế à?”

“Không, từ khi đi làm thằng bé đó trưởng thành hơn nhiều. Hôm qua còn nói chuyện với mẹ, bảo bây giờ toàn thành phố đều đang phát triển, vài khu vực Giang Nam đang được phá dỡ, nhà cửa mới xây ở đó cũng sẽ tăng giá trị.”

“Cậu ta bán nhà nên nói thế là đúng rồi. Mà hai người nói chuyện lúc nào sao con không biết?”

“Con vừa về là ngủ say như chết, biết cái gì hả? Lần sau liên hoan cũng đừng uống nhiều thế nữa, Sử Sùng nó có uống nhiều đâu, chỉ có con không chịu nghe.”

Tưởng Kim Minh hoàn hồn, đoán có lẽ Sử Sùng bịa lý do liên hoan với bạn bè, bèn đáp một tiếng.

Quỷ Hồng ra cửa xỏ giày, cúi người nhìn ra ngoài qua ban công, trời âm u sắp đổ mưa.

“Sao hai ngày nay mưa mãi thế nhỉ, ngày mai lớp lá sẽ đến công viên nhi đồng chơi xuân, không biết có đi được không nữa, chậc, nếu không được lại phải đổi địa điểm tiếp.”

Tưởng Kim Minh đưa dù cho bà, buột miệng hỏi: “Nhà trẻ của mẹ… có bé nào tên Trình Thời không?”

“Trình Thời?”

“Vâng.” Anh vỗ trán, bịa chuyện, “Con của đồng nghiệp.”

“Hình như không. Mấy tuổi rồi, học ở nhà trẻ chỗ mẹ hả?”

“Cũng không biết mấy tuổi nữa, có gì con hỏi thử.”

Cô ấy từng nói lớn tuổi hơn mình, nhưng cảm giác không lớn lắm, nhẩm tính thì có lẽ lúc này đang ở tuổi mầm non… Xem ra đoán sai rồi.

“Con trai hả?”

“Con gái.”

Quý Hồng nhớ lại, lại lắc đầu: “Không có, chắc chắn là không, ở nhà trẻ cũng chỉ có vài cháu. Chắc con nhớ nhầm rồi, chỉ có một bé tên Trình Hi, đang ở lớp lá.”

Tưởng Kim Minh không nói.

“Là một bé gái xinh xắn, mặt tròn vo có răng thỏ, hai mắt rất to, thường xuyên đi cùng bố mẹ, ở ngay gần đây thôi, khéo có khi con cũng từng gặp, nhưng hình như bố mẹ cô bé có làm ở chỗ con đâu. Chắc chắn con nhầm tên rồi, đồng nghiệp của con có chuyện gì à?”

“Không ạ.” Anh liếm môi, ậm ờ nói, “Con chỉ hỏi thế thôi, có lẽ nhớ nhầm thật.”

“Ừ, ăn sáng đi, mẹ đi làm đây.”

“Mẹ…”

Tưởng Kim Minh gọi bà lại, chính bản thân cũng không hiểu vì sao lại đưa ra đề nghị ấy thì lời đã đến bên môi.

“Nếu mai trời mưa thì có thể đổi đến chỗ con chơi xuân.”

2.

Dựa theo địa chỉ mà Tưởng Kim Minh đã nói, Trình Hi tìm được tòa nhà số 3 ở xã khu Phục Viên.

Có mấy chiếc xe điện đang đậu dưới tầng 1, lén kéo dây sạc điện ở trong hành lang. Những mảng tường xám xịt loang lổ, dán những mẩu quảng cáo mở khóa học và cấp chứng chỉ giả.

Mùi ẩm mốc đặc biệt của khu dân cư cũ phả vào mặt.

Cô bất giác cau mày, cầm hộp sữa đi lên lầu.

Quy mô của xã khu không nhỏ, đáng lẽ phải phá bỏ từ lâu, ngày trước từng có phương án quy hoạch, nhưng sau đó nghe nói kinh phí đền bù không được đồng ý nên mãi không thành, bây giờ lại biến thành tiểu khu lâu đời hiếm có ở khu vực xung quanh.

Trình Hi cảm thấy có lẽ bố mẹ của Tưởng Kim Minh đã chuyển đi từ lâu.

Tòa nhà này không có thang máy, thanh niên như mình đi lên đi xuống còn được chứ người già đi thế nào.

Lên tới tầng năm, cô đứng trước cửa nhà một căn hộ, đúng là bên cạnh có một thùng sữa, hình như mới đổi.

Cô do dự giơ tay lên gõ.

Quá trình chờ đợi thật khiến người ta thấp thỏm. Trình Hi nhận ra nhịp tim mình đang đập nhanh, đồng thời có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ở bên trong.

“Ra đây.”

Cửa mở ra.

Một bà cụ ló nửa người, mái tóc trắng bạc vén sau đầu, mặc một chiếc áo khoác đang lưu hành trên phố, trông có vẻ gọn gàng.

Thấy người đến, bà ngạc nhiên hỏi: “Cô tìm ai?”

Trình Hi nhìn bà, lại không biết phải mở lời thế nào. Hiệu trưởng Quý trông như thế nào, nói thật, trước khi tới cô còn mơ hồ, nhưng bây giờ cô đã rõ.

Vậy đó, thời gian khiến tuổi tác lớn dần nhưng không thay đổi được khí chất.

“Hiệu trưởng Quý.” Cô kích động, “Hồi bé em từng học nhà trẻ chỗ cô, cô đã dạy em, em tên là Trình Hi. Lần này mạo muội tới thăm cô.”

“À…”

Quý Hồng bật cười, chân mày ở khóe mắt in sâu, nhiệt tình nói: “Vào đi vào đi.”

Trong nhà chỉ có một mình bà.

Thật ra khi Trình Hi vừa vào đã nhìn thấy khung ảnh đen trắng trên bàn thờ, cô cúi đầu không biết nên nói gì, lại nghe thấy Quý Hồng bình tĩnh nói: “Năm ngoái ông ấy đã qua đời vì xuất huyết não.”

“Vâng…”

Bố của Tưởng Kim Minh đã mất rồi.

Cô hoảng sợ, vẻ quan tâm vừa lễ phép vừa khách sáo: “Dạo này cô có khỏe không ạ?”

“Cô vẫn khỏe, ngồi đi, để cô gọt trái cây cho em.”

“Không cần đâu cô…”

“Em cứ ngồi đi!”

Quý Hồng đã xuống bếp, khuyên thế nào cũng không được. Trình Hi đành ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, nhìn tấm lưng còng ấy, trong lòng cô bỗng cảm thấy buồn.

Hai người ngồi trên ghế nói chuyện nhà, lại nói đến chuyện vườn trẻ, không ngờ Quý Hồng vẫn còn nhớ mình, bao cảm xúc đan xen.

Một lúc sau, cô mới do dự mở lời: “Hiệu trưởng Quý, con trai cô…”

“Em biết nó hả?”

“Cũng không phải, em nhớ cô có con trai.”

Vừa nói Trình Hi vừa nhìn xung quanh, không trông thấy dấu vết của Tưởng Kim Minh, mà hình như cũng không thấy… di ảnh.

“Nó về rồi, lúc nãy cô mở cửa cho em còn tưởng nó đến.”

“Dạ?”

Như một đòn thiên lôi giáng xuống, Trình Hi giật mình. Quý Hồng vẫn không để ý, cười nói: “Bình thường nó bận lắm, nói trưa nay sẽ về ăn cơm với cô, hay em cũng ở lại ăn chung đi?”

“… không được đâu ạ.”

Miệng lưỡi Trình Hi khô khốc, trong lòng đoán có lẽ hai vợ chồng họ lại có thêm con, lúng túng nói: “Con trai… Con trai của cô…”

Quý Hồng chậm rãi đứng dậy đi vào phòng ngủ, sau đó cầm một khung ảnh đi ra, đưa cho Trình Hi bảo cô xem đi.

Trong ảnh là một nhà ba người chụp tại điểm du lịch. Chàng trai ngoài cùng bên trái ôm Quý Hồng ở giữa, nhìn có vẻ đang ở tuổi mình, làn da ngăm đen, đeo kính mác, mỉm cười rất tươi.

Nhưng tấm ảnh này có gì đó rất lạ…

Khoan, cho dù Quý Hồng mang thai lần hai thì cũng không có chuyện đứa bé lớn như vậy được!

Trong đầu Trình Hi vô cùng rối bời, phòng thì lạnh nhưng sau lưng cô đã đổ mồ hôi.

Lẽ nào chàng trai này là Tưởng Kim Minh? Anh ta chưa chết ư? Mất tích mấy năm rồi được tìm thấy?!

Cô cẩn thận quan sát, ngón tay bất giác vuốt ve gương mặt trong hình, muốn nhìn rõ hơn: “Hiệu trưởng Quý, đây là…”

“Con trai cô, tên Sử Sùng.”

Khung ảnh trong tay Trình Hi rơi xuống đùi.

3.

Cô như đang ở trong mơ.

Ngày hôm sau khi quay về từ nhà Quý Hồng, Trình Hi lên cơn sốt, xin nghỉ ở nhà một ngày.

Đến chiều, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Cứ như những mảnh ký ức ghép lại thành mộng. Trong giấc mơ, một chàng trai cao ráo, gương mặt trắng trẻo với mái tóc ngắn đang cúi người nói chuyện với mình.

Anh ta nói, không thể tham quan chỗ này.

Đó là hành lang tầng bốn quen thuộc, không hiểu sao lại có ánh sáng hắt vào – ồ, ở phía cuối có một khung cửa sổ.

Bản thân trong giấc mơ còn nhỏ, đeo cặp sách vịt con màu vàng, đội cài hoa màu hồng, nhìn có vẻ lúng túng, muốn đi lại không dám đi.

“Em ở nhà trẻ Nụ Hoa phải không? Em phải đi theo nhóm chứ không được đi lẻ lung tung, để anh dẫn em đi.” Anh ta bước tới, “Em tên gì?”

“Cát Tường ạ.”

Anh ta cẩn thận đưa mình xuống lầu, tập hợp với đoàn tham quan của trường. Các bạn khác không tập trung tham quan, cười cười nói nói đùa nghịch nhau, các cô giáo bận bịu giữ trật tự, không để ý có bạn đi lạc.

Cô đi theo đoàn một lúc, sau đó lại gặp được chàng trai cao ráo ấy.

“Em gái, tặng em này.”

Anh ta đưa cho cô một chú thỏ lông xù, thuận miệng chào hỏi với cô giáo rồi mỉm cười cất bước.

4.

Giấc mơ đó quá thực, đến hoàng hôn, Trình Hi mới bật dậy khỏi giường, thở hổn hển nặng nề.

Nắng chiều xuyên qua rèm cửa, có cảm giác như một đời đã trôi qua.

Cô ấn vào hai mắt, ắt hẳn do gần đây mình suy nghĩ nhiều quá, chỉ mới tới nhà hiệu trưởng Quý một chuyến mà không ngờ lại có nhiều chuyện như vậy, cả cơ thể lẫn tinh thần đều suy sụp.

Thậm chí còn mơ thấy hình ảnh thật giả đan xen trong mơ, sau đó lại có trải nghiệm đã từng đến tham quan số 76 đường Đàn Viên.

Còn đang ngẩn ngơ thì bên ngoài vang lên tiếng cửa mở, mẹ Trình đã về. Trình Hi vuốt mặt định xuống giường, nhưng chân chưa chạm đất mà cơ thể đã cứng đờ.

Cô ngạc nhiên nhìn chiếc tủ.

Ở vị trí ấy đặt chú búp bê mình hay chơi từ nhỏ, tóc vàng làm từ sợi len, hai mắt là hạt thủy tinh màu xanh lam, mặc chiếc váy màu hồng.

Vậy mà giờ đây nó đã biến thành một chú thỏ.

***