Ở con hẻm đằng sau số 76 đường Đàn Viên có một câu lạc bộ đêm, buổi tối vô cùng náo nhiệt.
Sử Sùng đứng bên ghế dài, khoác vai Tưởng Kim Minh, cố gắng đỡ gã say bí tỉ này – trên áo len của cậu ta có vết bia, lem từ cổ áo xuống ngực.
Má bên trái đỏ ửng vì úp mặt xuống bàn thời gian dài, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có cả hoa văn khăn trải bàn.
Anh cau mày nhắm mắt, bị Sử Sùng nâng dậy thì giãy giụa theo bản năng, nhưng được vài lần lại gục đầu xuống đập mặt vào bàn.
“Mẹ nó, mày uống bao nhiêu thế hả?”
“Uống không ít đâu.”
Một âm thanh ở bên cạnh vang lên, lúc này Sử Sùng mới để ý tới người phụ nữ ngồi cùng bàn.
Trông cô ta khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc áo lông màu vàng chất lượng kém, để lộ quần yếm bên trong, tay chống cằm nhìn hai người, nháy mắt nói: “Cậu ta uống không ít đâu, ai trả tiền rượu đây?”
“… Cô là ai?”
Người phụ nữ thong thả chỉ vào quầy rượu, thuận tiện cất tiếng chào với người pha chế.
Sử Sùng hít một hơi, bất đắc dĩ sờ túi áo, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Cho cậu một con số may mắn, 880.”
“Bao nhiêu cơ?!”
“880.” Cô ta bật cười.
Động tác của Sử Sùng khựng lại giữa không trung, sau đó đẩy Tưởng Kim Minh đang gà gục ra thật mạnh, hét lên: “Mẹ nó mày uống cái quái gì vậy! Uống vàng à!”
Tưởng Kim Minh bị đẩy như vậy thì suýt nôn mửa, đâu còn sức trả lời.
“Cậu ta uống rượu gì mà đắt thế?” Sử Sùng không dám động tới anh nữa, lại nhìn sang những vỏ chai lăn lóc trên bàn, “Chỉ bia thôi á?”
“Tôi tiếp cậu ta cả đêm nay đấy.” Vừa nói vừa đặt tay lên tay Tưởng Kim Minh, dùng sức bấm nhẹ.
Lúc này Sử Sùng mới hiểu ra, đúng là muốn nổi điên, biểu cảm như nứt vỡ, nói, “Mày được lắm, tự mày trả tiền đi.”
Tưởng Kim Minh cảm giác có ai đó đụng vào mình, không kìm được phất tay, nửa say nửa tỉnh cố nhìn kỹ, một lúc sau mới lèm bèm nói: “Uống bia nào.”
“Nói ít thôi, người ta uống với mày, chết tiệt đi mà tự trả đi.”
“Tao không bảo cô ấy tiếp… Ai đây?”
Hình như anh đã tỉnh táo phần nào, chống bàn định đứng lên, kết quả chân mềm oặt, nghiêng ngã gục xuống.
Đèn trong câu lạc bộ mờ ảo, đèn tròn gần đó đang nhấp nháy phát sáng, lục lam chàm tím lần lượt hắt lên mặt Tưởng Kim Minh:
Đã lâu rồi không cắt tỉa tóc, tóc mái phủ quá lông mày, sự già dặn ngày thường đã biến mất, trông thật khác mọi khi.
Người phụ nữ kia thấy thế thì vỗ vào mặt anh, cười nói: “Hai cậu ai trả tiền đây? Không trả lời thì ở lại đây làm công trừ nợ?”
Tưởng Kim Minh bỗng xù lông, men rượu bốc thẳng lên đầu.
Anh bật dậy như một cái lò xo, há to miệng như thể cuối cùng cũng có thể phát tiết, la lối: “Bà mẹ nó tôi làm hết nửa năm tới cho cô được chưa! Cô chờ đấy! Chờ đấy! Nửa năm nữa, tôi, đi, rồi!”
Anh vừa quát vừa ngã ra sau, tay sờ lung tung trước ngực, nhưng quên mất đang mặc áo lông, vân đang tìm kiếm túi áo khoác: “Tôi viết giấy nợ cho cô, nửa năm sau trả cô, bao nhiêu tiền… Đừng nói 880, 8800 cũng trả hết! Bút tôi đâu rồi, bút máy của tôi đâu rồi….”
Đi cùng âm cuối là một tiếng *rầm*.
Tưởng Kim Minh mất trọng tâm, ngã sõng soài lên ghế.
2.
Sử Sùng lục khắp túi của Tưởng Kim Minh, cộng với số tiền trên người mình, ảo não đặt lên quầy rượu.
“Chị à, thật sự không đủ.”
Cô ta cắn hạt dưa, khép áo lông trên người lại, đưa mắt nhìn giấy nợ nói: “Được, nợ tôi 8800, kỳ hạn nửa năm, nhớ trả.”
Cú ngã lúc nãy đã giúp Tưởng Kim Minh tỉnh táo đôi phần. Nhưng hành động vẫn chưa bắt kịp đầu óc, cơ thể nặng nề, một lúc sau mới gật đầu.
“Mày bị điên hả?!” Sử Sùng nhìn anh, giơ tay toan lấy lại tờ giấy nợ, “Chị à, cậu ta uống say mà, ai lại đi coi là thật.”
“Thật!”
Tưởng Kim Minh ngóc đầu lên, lẩm bẩm “còn sống sẽ trả chị”, sau đó kéo Sử Sùng đi ra ngoài. Cả hai lôi kéo bước ra khỏi cửa, hít sâu một hơi khí lạnh, không ai nói năng gì.
Một lúc sau, Sử Sùng mới chậm rãi lên tiếng.
“Mày bị điên hả, trúng tà rồi đúng không?”
“Mày có biết Ma Trận đã quay đến phần 4 rồi không.”
“Mẹ mày có biết mày đến câu lạc bộ tìm người tiếp rượu không.”
“Bà không biết, mày không biết, chú Sử cũng không biết… Chỉ có tao và Trình Thời biết.”
“Ai?”
Tưởng Kim Minh không trả lời, vuốt mặt nói: “Tao đi đây… Đến đơn vị, mày về đi.”
Sau đó chân nam đá chân chiêu, bước tiếp theo nối bước gót chân trước.
Sử Sùng chửi một tiếng rồi chạy tới đỡ người.
“Nửa tháng sinh hoạt phí của tao đổ vào mày hết rồi.”
“Trả mày.”
“Mày có đồng éo nào mà trả tao.”
“Tao… Cho mày biết kết quả xổ số.”
Đêm đã khuya, hai hình bóng loạng choạng đi tới số 76 đường Đàn Viên.
3.
Tưởng Kim Minh tra khóa vào ổ nửa ngày, cuối cùng cũng mở được cửa, mò mẫm trong bóng tối, lảo đảo đi tới bàn của mình.
Anh vừa ngồi xuống thì Sử Sùng cũng đã tìm được công tắc bật đèn, văn phòng lập tức sáng trưng.
“Mày tới đây làm gì?”
“Gọi… Gọi điện thoại.” Anh nhấc ống nghe lên, bắt đầu bấm số, nhưng không biết là hoa mắt hay run tay mà bấm sai tới mấy lần.
“Làm cho đã chỉ để bòn tiền điện thoại, sao càng ngày mày càng giống bọn họ thế?”
Sử Sùng rất xem thường nhân viên ở số 76 đường Đàn Viên, coi bọn họ như những người dưỡng lão, trí thông minh dùng cả vào việc chấm mút này nọ.
Anh dựa vào tường, lấy hộp thuốc lá ở trong túi quần ra, lại móc bật lửa châm thuốc.
Trong chớp mắt ánh lửa phụt sáng, Tưởng Kim Minh mới phát giác, ngay lập tức cầm hộp ghim giấy trên bàn ném qua.
Ghim rơi lả tả, Sử Sùng sửng sốt, kẹp thuốc trong tay không dám cử động.
“Mày làm gì đấy!”
“…” Anh ta ngẩn người hai giây, lập tức dụi tắt khói, xấu hổ nói, “Gì gắt thế?”
“Gắt cái gì mày hỏi tao mày còn hỏi tao gắt hả?” Tưởng Kim Minh cáu kỉnh tới mức nói năng lộn xộn, dùng giọng nói biểu đạt cảm xúc.
Sử Sùng biết cậu ta xem tòa nhà này như báu vật, mình đúng là giẫm phải mìn, bèn quay đầu bỏ đi: “Ta xuống lầu hút vậy.”
“Ra ngoài!”
“Cút xa ra!”
Tưởng Kim Minh lại sực nhớ đến chuyện khác, đứng dậy truy vấn: “Không đúng, mày học hút thuốc từ bao giờ đấy?”
“Thứ này cần gì học? Đi tiếp khách với lãnh đạo mấy bận là tự nhiên biết thôi.”
Rồi anh ta rời đi, tiếng bước chân trên hành lang nhỏ dần.
Tưởng Kim Minh cau mày, ngồi xuống ghế, anh vẫn còn tức giận. Một lúc sau anh mới nhấc ống nghe lên, bấm số một lần nữa.
4.
Anh cũng không ngờ lại có tín hiệu, mà không biết thời gian Trình Hi sử dụng phòng VIP đã giới hạn xuống chỉ còn buổi tối.
Mỗi ngày trước khi tan làm, cô đều ngồi trong phòng một lúc, thử gọi mấy lần hòng nói cho anh ta biết phát hiện mới nhất.
Cả hai đều có chuyện cần nói, khiến cuộc gọi lần này trông có vẻ nghiêm túc. Tưởng Kim Minh hắng giọng nói to: “Cô nói đi.”
“Anh nói trước đi.” Trình Hi đáp.
“Việc đó, tôi… muốn nhờ cô một chuyện.”
Anh cố giữ mình thật bình tĩnh: “Có thể đi thăm bố mẹ tôi được không? Mẹ tôi tên Quý Hồng, bố tôi là Tưởng Kế Quân, nhà tôi nằm gần đây, ở xã khu Phục Viên… Tòa nhà số 3, căn hộ bên tay trái ở tầng 5, trước cửa có thùng sữa, trên cửa dán chữ Phúc.”
Nói đến đây thì anh dừng lại, đã 20 năm trôi qua, chữ Phúc liệu còn không? Mình miêu tả thật buồn cười: “Cũng không biết họ còn ở đó không nữa, chắc cũng phải 60 sắp 70 rồi…”
20 năm qua bố mẹ sống thế nào đây.
Chóp mũi Tưởng Kim Minh cay cay, nước mắt dâng lên hốc, anh hít sâu một hơi, khó khăn kìm nén: “Mỗi chuyện đó thôi, phiền cô xem giúp tôi.”
Trình Hi cũng khó chịu, mà khó chịu hơn là cô không nói cho anh ta biết, chính người nhà anh ta đã xin giấy chứng tử.
Cô đành đáp: “Hình như xã khu ấy vẫn còn, không xa lắm, ngày mai tôi tới xem thế nào, anh nói bố mẹ anh tên gì?”
“Mẹ tôi tên Quý Hồng, bố tôi tên Tưởng Kế Quân, nhà tôi là căn hộ bên tay trái ở tầng 5 của tòa nhà số 3 xã khu Phục Viên.”
“Quý Hồng…” Cô lẩm nhẩm cái tên đó, trong ấn tượng mình cũng biết một người họ Quý, tuổi tác cũng cỡ như vậy.
“Mẹ anh làm việc ở nhà trẻ hả?”
“… Đúng thế.”
“Hiệu trưởng Quý?!”
“Cô biết bà à?”
Trình Hi kích động, không ngờ thế giới lại nhỏ đến vậy, chưa kịp nghĩ gì đã nhanh nhảu nói: “Là hiệu trưởng nhà trẻ của tôi!”
Tưởng Kim Minh ngạc nhiên, ba phần say còn lại đã biến mất hoàn toàn.
5.
Trên thực tế, bán kính cuộc sống của Trình Hi và Tưởng Kim Minh như vẽ một vòng tròn quanh số 76 đường Đàn Viên.
Có lẽ bọn họ đã từng gặp nhau nhiều lần, chỉ là cuộc sống của họ chưa bao giờ giao nhau – nhưng giờ đây giao điểm đã xuất hiện, cả hai đều bàng hoàng.
Một lúc lâu sau, Trình Hi mới tiếp tục câu chuyện.
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh. Anh có biết gia viên Đàn Thịnh không?”
Tưởng Kim Minh nghĩ ngợi, trả lời: “Không biết.”
“Đây chính là công ty địa ốc đã phát triển số 76 đường Đàn Viên, hồi ấy tên là gia viên Đành Thịnh. Tôi phát hiện bọn họ đã nhắm nơi này từ tận năm 2000, không biết có liên quan gì đến vụ tai nạn không, nhưng chắc chắn là có vấn đề. Con trai của viện trưởng các anh làm việc ở đó.”
“… Sử Sùng?”
“Đúng thế, tên là Sử Sùng.”
Trình Hi không biết quan hệ giữa Tưởng Kim Minh và Sử Sùng, cô nói tiếp: “Bọn họ đến nhận vơ điện thoại, bây giờ lại thuê phòng chiếu phim ở chỗ tôi… Anh nghĩ kỹ chưa Kim Minh, không chỉ có hai chúng ta biết về cuộc gọi này, mà có người khác cũng đang tìm chiếc điện thoại, có phải anh đã tiết lộ với anh ta không?”
Anh như lạc trong sương mù, ngạc nhiên trả lời: “Tôi… Nhưng cậu ta không tin.”
Quả nhiên là vậy.
“Anh đã nói gì với anh ta, nói bao nhiêu?”
“Tôi nói điện thoại được nhặt ở rạp chiếu phim năm 2020, sau đó nói chuyện với cô…”
“Không tiết lộ tôi là ai chứ.”
“Không…” Anh không nhớ rõ, nhưng hình như có nhắc đến hai chữ Trình Thời, “Có…”
Trình Hi bực dọc di chân, “Rốt cuộc là nói hay chưa?”
Tưởng Kim Minh cảm thấy đầu đau như nứt toác, không biết vì sao câu chuyện lại trở nên thế này, đáp: “Có nói tên.”
Cô tức giận thở hắt thật mạnh, nhưng quên mất mình đang mượn tạm tên của sếp.
“Được, nếu bây giờ bọn họ tìm tôi, hỏi tôi về điện thoại thì làm thế nào hả? Làm sao anh biết cái người tên Sử Sùng này tìm điện thoại là để giúp anh hay ngăn cản tôi cứu anh?”
“Giúp tôi.” Anh thốt lên.
“Anh chắc không?”
“Đương nhiên tôi…”
Tốt nghiệp xong thì cả hai đi theo con đường khác nhau.
Sử Sùng vào làm ở công ty địa ốc, những lời nói đắc chí, vẻ mặt thờ ơ hay thậm chí là cái cách cậu ta vừa châm thuốc bỗng chốc ùa vào đầu.
Anh không nói hết câu, ngạc nhiên vì mình lại nghi ngờ về người bạn chí cốt 20 năm qua.
Và trong khoảng thời gian im lặng ấy, một bóng người xuất hiện ở cửa văn phòng, ẩn trong bóng tối ở hành lang, vẫy tay xua mùi thuốc lá trên người mình.
“Đúng là mày đang gọi điện thoại.” Sử Sùng đi vào, ngồi xổm xuống đất nhặt ghim giấy, ngước mắt hỏi, “Nói chuyện với ai thế?”
“…” Tưởng Kim Minh cứng người ngồi trước bàn làm việc, hai mắt chớp động, cuối cùng đáp, “Mẹ tao, báo với bà ấy tao sắp về, đi thôi.”