Vào một buổi chiều nọ, đại thúc Tiêu Tử Nhưng thật nhàn rỗi xem TV. Ở cô nhi viện y không có thời gian mà tiếp xúc với nó, đã nhiều năm không được xem truyền hình nên đại thúc không dấu được sự hưng phấn của bản thân!
Bởi vì Gia mẫu nói y chỉ cần lo lắng chuyện quét tước phòng của sinh đôi, nhưng phòng của họ đều sạch sẽ đến chẳng biết phải quét cái gì. Nghĩ tới nghĩ lui, bản thân chẳng có công việc gì để làm nên không khỏi chú ý đến LED TV to đùng ở phòng khách. Từ trước đến giờ y chưa từng nhìn thấy cái TV nào to như vậy a~ và thế là không cưỡng lại sự hấp dẫn liền thò tay lấy điều khiển mở nó lên.
Oa!! Chất lượng hình ảnh của TV này thật tốt nha!!! Chuyển chuyển qua nhiều kênh để thăm thú một lúc, y bỗng dừng lại ở một kênh đang chiếu tin tức…
“Tin tức mới được cập nhập! Người nắm quyền Tiêu thị – Phu nhân của Chủ tịch Tiêu Chính Thanh bất ngờ ngã bệnh vào hôm qua khiến cho tình hình của Tiêu thị xuống dốc, vị trí thứ sáu hùng mạnh nhất thế giới đang có nguy cơ đe dọa!”
Y lẳng lặng nhin màn hình, trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ “Mẹ ngã bệnh…” nhưng tại sao lại không gọi cho y?
Y lao ra cửa, muốn đến dinh thự Tiêu gia thăm mẹ, nhưng vừa mới mở cửa ra đã bị đập vào tường người bật ra đằng sau, nếu không phải người nọ nhanh nhẹn túm lấy y giật ngược lại thì đã sớm ngã rồi!
“Baba muốn đi nơi nào mà gấp vậy?” Ám Vân xoa xoa ngực, nghi ngờ hỏi y. Vừa định mở cửa thì cậu đã bị baba đụng một cái đau đớn! Cũng may là còn giữ được baba nếu không mông baba đã nở hoa rồi!
Tiêu Tử Nhưng ngẩng lên nhìn cậu: “Tôi muốn đi thăm mẹ!”
Ám Vũ vào sau, nhìn thấy tình cảnh vậy, hỏi y: “Baba, ba xem tin rồi sao?” Hắn cùng Vân gấp gáp về nhà cũng là vì vấn đề này.
“Các cậu cũng biết sao?” Từ sau khi giải quyết khúc mắc, Ám Vân cùng Ám Vũ đều đem thân phận của mình nói cho đại thúc nghe. Vốn chỉ nghĩ hai đứa là con của chủ tịch Ám thị nhưng sự thật lại quá giật mình! Không ngờ hai đứa con trai mình yêu thương lại là chủ tịch của tập đoàn nổi danh đệ nhất toàn cầu! Khó trách trước đây y đã thấy khí chất của chúng phi phàm, không ngờ lại có chống lưng lớn đến như vậy! Cho nên lý do anh em chúng bỏ đi đều không phải gạt người!
“Baba à, người không cần lo lắng đâu! Con đã sai người đi hỏi thăm rồi, trước mắt không có chuyện gì đáng lo đâu!” Hắn an ủi y.
“Tốt rồi… Tôi chỉ hơi lo rằng sao mẹ lại không gọi điện thôi…” Tiêu Tử Nhưng nhăn mặt, trước còn tưởng mẹ y không còn đủ khí lực để gọi cho hắn.
“Mà không được! Tôi nghĩ phải tự mắt nhìn thì mới an tâm được!” Nói là làm, Tiêu Tử Nhưng tiếp tục hướng cửa mà đi.
Nhưng y quên mất còn có người đang kéo lấy mình, Ám Vân mau miệng khuyên: “Để chúng con lái xe đưa baba đi!”
Tới xe hơi có rèm che, Ám Vũ cùng Ám Vân nhường đại thúc lên trước rồi khởi bánh đến dinh thự họ Tiêu…