“Xảy ra chuyện gì sao? Nếu baba có phiền toái thì cứ nói thẳng, chúng con sẽ thay baba giải quyết…” Trong lời nói như dỗ dành trẻ con của Ám Vũ không hiểu sao lại có sức hấp dẫn không cưỡng lại được…
Tiêu Tử Nhưng ngây ngốc, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hút vào giọng nói mê người của hắn, liền hồ hồ nói: “Tôi cho rằng các cậu có thói quen ôm người khác ngủ. Nghĩ đến điều đó là tôi không hiểu sao liền tức giận nữa… Mà đã sinh khí như thế thì cũng chẳng biết làm cái gì…” Càng nói càng nhỏ giọng, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
Lý do là thế a~ Tám năm xa nhau, anh em hắn cũng từng tìm người để phát tiết dục vọng, nhưng thử qua một đống người đều không đạt được cảm giác như trên baba. Đúng là không phải cùng với người mình yêu thì thế nào cũng thấy ghê tởm!
Ám Vân cùng Ám Vũ nhìn nhau, so với kế hoạch họ dự đoán tương tự rồi! Đây chỉ có thể là “ghen”!!! Baba có thái độ như vậy thực khiến hai huynh đệ vui vẻ, nghĩ nghĩ không bao lâu nữa nên thêm mắm dặm muối phát triển tình cảm a~
“Ha! Baba à, người y hệt trẻ con!” Ám Vân không nín được cười, trêu chọc y, trong đầu thầm nhủ: Baba không phải đáng yêu vừa đâu!
“Baba à, con nghĩ rằng vì baba ‘yêu’ chúng con nên tâm trạng trở nên tức giận đấy!” Ám Vũ chậm rãi chỉ dẫn cho y, tin tưởng rằng mình sẽ thành công.
“Yêu…?”
“Đúng vậy! Baba vì yêu chúng con nên mới thế đấy!” Cậu ở một bên phụ họa.
“Thích… là yêu đến quên tất thảy… Baba à, người có thích anh em con không?” Cặp song sinh nắm chặt lấy tay y, tiến sát lại gần, mong chờ đáp án…
“Yêu đến quên mọi thứ… Mình yêu Vũ nhi và Vân nhi ư?” Đại thúc thì thào trong miệng, tự tìm đáp án cho bản tân
Mẹ y cũng đã từng hỏi: “Tiểu Nhưng, con là thương chúng sao? Ý mẹ muốn nói là tình yêu lứa đôi, không phải là tình thân gia đình…”
Ám Vũ nhìn baba còn lưỡng lự rồi an ủi: “Baba à, người không cần suy nghĩ quá nhiều đâu… Chúng ta đâu có gì là quá đáng, ba chúng ta không phải là cha con ruột có máu mủ nên chẳng có gì là sai trái cả! Con chỉ cần baba nói ra tình cảm thật lòng của mình là tốt rồi…”
“Cảm giác thật ư… nếu như là tình cảm thật sự… thì tôi nghĩ… tôi hẳn là yêu hai cậu…” Y nói những điều mình sợ hãi giấu sâu trong lòng ra, nhưng vừa vuột khỏi miệng, tảng đá đè nặng trong tâm trí y liền biến mất khiến bản thân y lập tức thấy thật nhẹ nhõm.
“Vậy là được rồi!” Ám Vũ liền áp môi mình lên má phải y, còn Ám Vân hôn bên trái.
Tiêu Tử Nhưng ngốc ngốc còn chưa tiêu hóa được hết nhiều sự thật nhảy ra, cứ vậy mặc cho hai người hôn. Hóa ra sống nhiều năm khổ sở cùng giận dữ như vậy, cũng chỉ do một chữ “Yêu”…
Lúc bừng tỉnh, y nhận ra mình đang ngồi trên ghế, còn Vân nhi và Vũ nhi đang ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng… Nhìn bóng lưng của họ, phát hiện hai anh em đã không còn là những đứa trẻ khi xưa nữa rồi… mà giờ hắn cùng cậu có thể tự mình chống lại cả thế giới vì một người…