A Thiền - Đinh Mặc

Chương 14: Hôn anh hôn anh (1)

Lý Vi Ý ghé vào bàn, cắn đầu bút, hừng hực khí thế muốn thay đổi vận mệnh, cô “xoẹt xoẹt ” viết xuống:

Phá đám uyên ương;

Học vẽ;

Tránh xa tên khốn ngu xuẩn;

Mua cổ phiếu;

Mua nhà;



Màn đêm buông xuống, ánh đèn đơn độc trong căn phòng, hắt lên khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, ánh mắt mơ màng, ngồi cười ngây ngốc.

Có tiếng ồn ào từ tầng dưới vang lên, bàn mạt chược của Ngô Hinh Tuệ đã kết thúc, bốn vị phu nhân quyết định đi ăn khuya và đi spa. Lý Vi Ý ghé tai lắng nghe, người thắng nhiều nhất ngày hôm nay là một trong ba người hay nịnh hót, Ngô Hinh Tuệ thua nhiều nhất, khoảng 100 ngàn đổ lại. Nhưng bà ấy hoàn toàn không để tâm.

Lý Vi Ý lại nhớ đến hàng loạt xe sang trong gara, lông mày nhíu lại, cô viết một dòng chữ rồng bay phượng múa cuối cùng:

Ngăn chặn tập đoàn Phúc Minh phá sản!

Nếu như cô phải sống trong cơ thể Trương Tĩnh Thiền một thời gian dài, thậm chí cả đời, thì việc ngăn chặn phá sản chính là bảo đảm hạnh phúc của nửa cuộc đời sau của mình, cô không có khả năng trả nợ được 1 tỷ tệ. Còn nếu cô có thể quay về, cô cũng muốn để lại cho Trương Tĩnh Thiền một tương lai khác.

Dưới mỗi mục kế hoạch, cô đều viết rất nhiều điều rất chi tiết:

Ví dụ như tiếp tục thuyết phục chị gái, tốt nhất là lấy được một số thông tin đen tối của Chu Chí Hạo, châm ngòi ly gián, khiến họ hoàn toàn chia tay.

Ví dụ như để lại một bức thư viết tay cho Lý Vi Ý 17 tuổi, ghi chép chi tiết lại quá trình cô gặp phải tên cặn bã Tạ Tri Lộc ở đại học, để tăng tính thuyết phục thì tốt nhất là báo trước một vài sự kiện quan trọng xảy ra trong cuộc đời cô. Cô nhất định phải khiến bản thân tránh xa tên cặn bã đó, cả đời không liên quan đến nhau;

Còn về vẽ tranh, đó là sở thích từ nhỏ của Lý Vi Ý. Khi nhỏ cô chỉ học ở Cung thiếu nhi 2 năm, đã được giáo viên khen có năng khiếu, các bức tranh đều đoạt giải. Vào cấp hai, bố mẹ cô cho rằng đó không phải là môn học chính, nên cô phải dừng lại. Nhưng thực chất cô vẫn lén lút vẽ. Lên cấp ba, trường học tuyển học sinh có năng khiếu mỹ thuật, cô cố gắng thuyết phục bố mẹ, được đồng ý học một năm cùng giáo viên sau giờ học, cũng là học sinh xuất sắc nhất trong khóa. Nhưng đến năm lớp 11, việc học ngày càng bận rộn, bố mẹ không hiểu, giáo viên chủ nhiệm cũng cảm thấy điểm văn hóa của cô tốt, rất có khả năng đỗ trường đại học trọng điểm, không cần thiết phải học vẽ. Mà cô lúc đó nhỏ tuổi, không có ý chí kiên định, nên đã nghe theo. 

Nhưng những năm sau đó, cô vẫn không thể từ bỏ được việc vẽ tranh. Gần như mỗi khi rảnh rỗi, cô đều tô vẽ vài đường. Nếu có thời gian, cô sẽ xem các bài giảng trực tuyến của các họa sĩ minh họa nổi tiếng; hoặc đến xem triển lãm tranh. Cô học tài chính ở đại học, sau khi tốt nghiệp cũng làm công việc tài chính, công việc đó cũng khá ổn. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, đó không phải việc mà cô thật sự thích.

Huống chi, công ty còn sa thải cô. Vì vậy, sự hối tiếc và và bất mãn âm ỉ trong lòng cô những năm qua đã hoàn toàn trỗi dậy.

Nếu như có cơ hội làm lại, cô muốn trở thành một họa sĩ minh họa. Tự do sống, tự do yêu đương, tự do vẽ tranh. Dù thu nhập thấp hơn một chút, cô cũng rất sẵn lòng.

Mỗi khi nghĩ đến cuộc sống như vậy, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ và thoải mái mà trước đây chưa từng có.

Nhưng làm sao để thuyết phục bố mẹ đồng ý? Cô đã vào học kỳ 2 lớp 11 rồi.

Lý Vi Ý đang khổ sở suy nghĩ, đột nhiên cô chợt hiện ra suy nghĩ:

Nếu Trương Tĩnh Thiền nhập vào cơ thể của cô, chắc là anh ấy sẽ không muốn học vẽ tranh nhỉ? Không, không, không, cô đang nghĩ gì vậy, cô nhất định phải học, không liên quan gì đến Trương Tĩnh Thiền. Nhưng bây giờ, cô đang trong thân phận người thừa kế của tập đoàn Phúc Minh, muốn thuyết phục người bố tỷ phú để được học vẽ gần như là điều không thể nhỉ? Mà nếu cô chưa hỏi đã chuyển ngành đại học của Trương Tĩnh Thiền, có vẻ rất không có đạo đức. Ngộ nhỡ một ngày nào đó hoán đổi trở lại, đến lúc đó Trương Tĩnh Thiền ngay cả kiến thức thương mại hồi học đại học cũng không có, mà phải đối mặt với khoản nợ 1 tỷ, chẳng phải càng thảm hại hơn sao......

Lý Vi Ý hoàn toàn rơi vào hỗn loạn. 

Cô ngẩng đầu, ngước nhìn căn biệt thự nguy nga tráng lệ này, nhớ đến nhiệm vụ cuối cùng: Cứu lấy tập đoàn Phúc Minh, cô càng cảm thấy đau đầu hơn. Cô chỉ xem qua một vài tin tức trên thời sự, bây giờ chỉ còn hơn nửa năm nữa là tập đoàn phá sản, cô không biết bắt đầu từ đâu.

Lý Vi Ý ném bút, thở dài rồi nằm xuống.

Sáng hôm sau, khi Lý Vi Ý tỉnh giấc, cô nhận ra mình vẫn nằm trên chiếc giường 2m x 2m, việc đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn cho chị gái: “Chào buổi sáng, chị đã dậy chưa?”

20 phút sau Lý Hiểu Ý mới nhắn lại: “Xin chào A Thiền, chị đang làm việc.”

Lý Vi Ý: “Bạn tốt Lý Vi Ý của em đỡ hơn chưa? Cô ấy tỉnh chưa?”

Lý Hiểu Ý: “Chiều hôm qua nhà chị lại đưa con bé đi bệnh viện rồi, các chỉ số vẫn bình thường, vẫn đang nằm viện theo dõi. Sáng sớm hôm nay lúc chị rời đi, con bé vẫn chưa tỉnh lại.”

Lý Vi Ý: “Vâng, nếu có tin tức gì nhất định phải báo cho em nhé. Chị ơi, tránh xa tên khốn kia, chị nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.”

Lý Hiểu Ý chỉ đáp lại một icon mặt cười, không nói gì cả.

Lý Vi Ý bỗng cảm thấy bất an, chị gái dù sao đã quen tên khốn kia hơn 1 năm rồi, mà cô nhớ là trong khoảng thời gian này, Chu Chí Hạo quả thật đối xử với chị gái cô rất tốt. Cô chỉ dựa vào vài câu nói đã muốn chị gái đổi ý là điều rất khó. Không sao, cô tiếp tục cố gắng. Không có cuộc tình nào không thể chia rẽ, chỉ có người không đủ mưu mô mà thôi.

Tối qua, quý bà Ngô Hinh Tuệ và mấy chị em giàu có chơi đến tối muộn mới về nhà, vẫn chưa thức dậy. Lý Vi Ý như thường lệ uống tổ yến, ăn sáng, rồi ra ngồi trên xô pha xem điện thoại.

Xem lịch sử trò chuyện, xem ảnh và video.

Cô không có hứng thú xem trộm đời tư của Trương Tĩnh Thiền, nhưng vẫn buộc phải hiểu hơn về anh năm 19 tuổi.

Cô xem tin nhắn và lịch sử trò chuyện QQ trước, phát hiện ra người này dù là nói chuyện với ai đều nhắn rất ngắn gọn, như thể nói thêm một chữ cũng là lãng phí, giả vờ hoàn hảo. Người mà Trương Tĩnh Thiền nói chuyện nhiều nhất là Lê Duẫn Mặc và hai cậu con trai khác, đều là bạn học.

Ngoài ra còn có bạn gái chính thức Trình Duệ Nghiên, người này nói chuyện với bạn gái rất cứng nhắc, nhắn tin không quá 5 chữ, rất ngắn gọn, mấy câu yêu đương không thấy nhắn câu nào. Lý Vi Ý “chậc” một tiếng chê bai.

Trong thư viện ảnh không có nhiều, phần lớn là ảnh phong cảnh. Với thẩm mỹ khá tốt của Lý Vi Ý, cô thực sự không thấy những bức ảnh phong cảnh anh chụp đẹp ở chỗ nào. Cô chỉ nhìn ra được một đống lỗi, góc chụp không tốt, ánh sáng không đúng, bố cục sai… Xem một lúc, cô nhận ra, hóa ra Trương Tĩnh Thiền có “kỹ thuật chụp ảnh của bạn trai” trong truyền thuyết, những bức ảnh này đều là “tác phẩm” mà anh tự nhận thấy là đẹp.

Lý Vi Ý phì cười, nghĩ bụng để tôi chụp vài tấm đẹp cho anh, ngày nào hoán đổi trở lại, khiến anh kinh ngạc một phen.

Ảnh của bạn gái cũng có vài tấm, nhưng vừa nhìn là biết tự chụp. Một cô gái như trái đào, vừa thuần khiết vừa gợi cảm, đến mức khiến Lý Vi Ý vừa xem vừa “uầy uầy” vài tiếng.

Mấy tấm ảnh của bản thân Trương TĨnh Thiền chỉ có mười tấm đổ lại, có lẽ người này không thích chụp ảnh.

Thực ra có một tấm, giống như có người cầm lấy điện thoại anh chụp trộm, chất lượng ảnh hơi mờ. Trong thư viện ánh sáng vàng dịu, chàng trai cao lớn mặc áo phông trắng, đường nét bả vai vững chắc. Anh cúi đầu đọc sách gáy trắng thẳng tắp, cánh tay để lộ ra ngoài chiếc áo phông vừa rắn chắc vừa gầy. Xung quanh có nhiều người ngồi, nhưng dường như đều lu mờ phía sau.