A Thiền - Đinh Mặc

Chương 13: Thiếu niên trà xanh (3)

Sau một hồi cãi vã ầm ĩ, Chu Chí Hạo lại chửi rủa vài câu, kéo Lý Hiểu Ý ra nói chuyện một lúc, không ăn mà bỏ đi luôn.

Lý Vi Ý nói: “Chị, em có vài điều muốn nói với chị.”

Cả hai đi vào trong phòng, ngay cả Lê Duẫn Mặc còn bị nhốt bên ngoài, Lý Vi Ý nói: “Chị ngồi xuống đi.”

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lý Hiểu Ý gặp một em trai đẹp trai, khí chất ngời ngời như vậy. Lần đầu gặp mặt, vừa mở miệng đã gọi cô ấy là chị một cách rất thân thiết. Tuy rằng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được, nhưng không biết vì sao, cô ấy cảm thấy người này rất chân thành, quấn quít người khác như một đứa trẻ, như thể cậu ấy thật lòng coi cô ấy như chị gái của mình.

“Tiểu Trương, em muốn nói chuyện gì với chị?”

Lý Vi Ý nói: “Chu Chí Hạo này không phải người tốt, trước đây em đã từng gặp anh ta, mà anh ta không nhớ. Tòa nhà có mấy cửa hàng của nhà anh ta là do gia đình em xây. Em nghe nói anh ta trước đây là một gã chơi bời, đánh nhau hút thuốc, quan hệ nam nữ lung tung, thậm chí còn đánh cả bạn gái. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bây giờ anh ta dỗ ngọt chị, đợi khi chị đồng ý, anh ta chắc chắn sẽ lộ rõ bản chất thật, rồi cũng sẽ đánh chị, lừa lọc chị. Vì hạnh phúc của cả đời chị, nhất định không được ở bên anh ta.”

Lý Hiểu Ý trầm mặc không nói.

Lý Vi Ý sốt ruột: “Những gì em nói đều là sự thật! Em xin thề!”

Lý Hiểu Ý khẽ mỉm cười, nhưng sắc mặt hơi tái: “Cảm ơn em, nhưng đây là chuyện giữa chị và anh ấy, chị sẽ cân nhắc.”

Lý Vi Ý nắm chặt tay chị: “Chị phải tin em! Tất cả đều vì hạnh phúc của chị, em không muốn thấy chị bị anh ta hại cả đời.”

Bất kể là lời nói hay hành động, cô đều đã dọa đến Lý Hiểu Ý. Lý Hiểu Ý nhanh chóng rút khỏi tay cô, nói: “Chị mới quen em ngày hôm nay, tại sao em lại quan tâm đến chuyện giữa chị và anh ấy?”

Lý Vi Ý hít một hơi thật sâu, nói: “Em là người ngay thẳng, thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ! Khi thấy tên rác rưởi này lừa cưới chị, em không thể nhắm mắt làm ngơ được. Hơn nữa, em là bạn của Lý Vi Ý, vì vậy đương nhiên em cũng để ý đến vụ việc này.”

Lời giải thích này cũng coi như tạm chấp nhận được, Lý Hiểu Ý cũng không biết người trước mặt có phải là bạn của em gái mình hay không. Cô ấy nhìn em gái vẫn đang nằm hôn mê trên giường, cặp lông mày thanh tú nhíu lại, nói: “Bác sĩ kiểm tra nói Lý Vi Ý vẫn khỏe, không bị vấn đề gì. Nếu mãi vẫn không tỉnh, chị sẽ bảo bố mẹ đưa con bé đi bệnh viện.” Cô quay đầu nhìn Lý Vi Ý cười: “Em với con bé rất giống nhau, thông minh, lanh lợi, rất ngang bướng nhưng cũng rất lương thiện.”

Lý Vi Ý nghe những điều cô ấy nói, cô thấy ấm áp trong lòng: ” Chị, chị nhất định phải nghe lời em nói.”

“Được, chị sẽ suy nghĩ kỹ.”



Trước khi rời khỏi nhà Lý, Lý Vi Ý lén lút nói với Lý Hiểu Ý rằng nếu em gái tỉnh dậy, cô ấy nhất định phải thông báo ngay cho mình đầu tiên. Lý Hiểu Ý đồng ý với cô.

Trên đường trở về, Lý Vi Ý trở nên im lặng hơn.

Lê Duẫn Mặc lén nhìn cô một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa, khẽ ho một tiếng nói: “Cái đó anh Thiền… em hỏi anh chuyện này.”

“Hỏi đi.”

“Nếu anh thật sự có ý định theo đuổi Lý Vi Ý thì chắc chắn phải chia tay với Trình Duệ Nghiên. Vậy sau khi hai người chia tay, em có thể theo đuổi Trình Duệ Nghiên được không? Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, dáng người tốt và tính cách cũng được.” Khuôn mặt Lê Duẫn Mặc tràn đầy khao khát nhìn về phía cô.

Lý Vi Ý nghĩ, cô không biết mình có thể ở đây bao lâu, nhỡ đâu ngày mai đã phải trở về thì Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi sẽ quay trở lại. Cô không thể phá hỏng mối quan hệ với bạn gái người ta được.

Vì vậy cô nói: “Không được, cậu không được theo đuổi.”

“Tại sao?”

Lý Vi Ý liếc nhìn cậu: “Tôi cũng thích cả Trình Duệ Nghiên.”

Lê Duẫn Mặc: “… Vãi, bỉ ổi!”

Vừa đến nhà họ Trương, Lê Duẫn Mặc – người vừa chịu đựng sự hủy hoại tam quan, đã bị Lý Vi Ý đuổi đi. Bà Ngô Hinh Tuệ vẫn đang ngồi chơi mạt chược, nghe nói Trương Mặc Vẫn đi công tác vẫn chưa về. Lý Vi Ý về phòng ngồi trước bàn học, cô đẩy một đống tai nghe và bàn phím ra chỗ khác, tìm một quyển vở ghi chép mới và bút.

Ngày đầu tiên đến đây giống như đi đánh trận vậy. Hiện giờ cô đã gặp được chị như mong muốn, vẫn cần phải làm một kế hoạch dự phòng, tuy không biết có tác dụng không. Nhưng vẫn còn thời gian.

Bây giờ, cô cảm thấy nhất định phải ngồi xuống, chỉnh sửa rõ ràng, lên kế hoạch tiếp theo phải làm gì và làm như thế nào.