Tôi không biết mình đã đứng ngây ra đó nhìn bao lâu cho tới khi một giọng
hoang mang vang tới. Tôi mơ hồ nhìn quanh quất tìm nơi giọng nói phát
ra, và ánh mắt tôi rơi vào người Thiên Tiên… Thiên Tiên? Tôi nửa bò nửa
chạy lao tới phía đó, ôm lấy anh hỏi, “Du, anh chưa chết sao?”
“Du?” Thiên Tiên kinh ngạc trả lời, “Ngươi nói gì cơ? Liệt Hỏa?”
Tôi cứng người. Đây không phải là Du. Đây là Thiên Tiên thật. Tôi khàn giọng hỏi, “Ngươi thật sự là Thiên Tiên sao?”
Thiên Tiên nghệt ra một lúc lâu rồi dùng giọng kì quái trả lời, “Đương nhiên ta là Thiên Tiên.”
Du thực sự đã biến mất rồi. Tôi sụp xuống đất, chua chát nói, “Ta không phải là Liệt Hỏa. Ta là Vương Tử.”
“Vương Tử?” Thiên Tiên không dám tin quan sát tôi hồi lâu. “Ngươi đúng là Vương Tử!”
“Vậy ngươi còn ở đây làm gì?” Thiên Tiên đột nhiên nhảy dựng lên, “Đây là
Lục địa phía Bắc đó. Nếu đám Tứ Đại Thiên Vương tới, mình ta cũng không
cứu nổi ngươi đâu.”
Tôi khô khốc cười, “Tứ Đại Thiên Vương? Giờ chỉ còn một Thiên Vương thôi.”
Thiên Tiên hoảng sợ, như thể bị sét đánh, “Ý ngươi là gì?”
Tôi siết nắm tay, và nói những lời làm tim mình đau nhói, “Tà Linh và Liệt
Hỏa đã tận diệt cùng nhau rồi, mà Du cũng vừa mới biến mất cùng Thổ Hài
và Lưu Phong.”
“Các, các người giết bọn họ rồi?!” Thiên Tiên run rẩy không dám tin hét lên.
Tôi ngẩn người, “Chúng tôi” giết “bọn họ”? Có phải hắn ám chỉ Du và Tà Linh đã giết Liệt Hỏa, Lưu Phong và Thổ Hài* không? Tôi nghiêng đầu và nhìn
Thiên Tiên đang mang vẻ mặt đầy đau đớn và căm giận.
(*Thổ Hài: trong bản trên mạng, Ngự Ngã đã đánh nhầm là Thiên Tiên, lỗi này về sau được sửa trong sách xuất bản. – nhóm PR)
“Không phải chúng ghét ngươi sao?” Tôi không khỏi thắc mắc, “Ngươi quan tâm chúng như vậy làm gì?”
“Bọn chúng chỉ là mấy đứa nhỏ thôi.” Thiên Tiên gầm lên, “Bọn chúng chỉ là
mấy đứa nhỏ cái gì cũng không biết. Bọn chúng không bao giờ làm gì quá
đáng, tại sao các người, tại sao…” Nói tới đây, Thiên Tiên đổ lệ, không
thể nói tiếp được nữa.
Lòng tôi bừng bừng lửa giận, “Nếu không
phải bọn chúng bắt ta, Tà Linh và Du cũng không phải chết chung với
chúng, và dù sao, cũng không chỉ mình chúng biến mất. Tà Linh và Du cũng biến mất luôn rồi.”
Thiên Tiên đột nhiên nắm cổ áo tôi, mắt vằn
tia máu rít lên, “Đừng có so sánh Tà Linh và Du với chúng; ngươi biết
thừa tất cả các người còn cuộc sống ngoài đời thật, chúng ta thì không
như vậy. Một khi bọn ta chết, sẽ chẳng còn gì cả. Đừng nói với ta ngươi
không hiểu điều này?”
Tôi ngây ra nhìn… Đúng vậy, ít nhất ngoài
đời thực, vẫn còn đó một Trác ca ca và một giáo sư Mẫn Cư Văn, nhưng
Liệt Hỏa, Lưu Phong và Thổ Hài thì đã không còn lại gì nữa rồi. Như tôi
đau buồn vì Tà Linh và Du, Thiên Tiên đương nhiên cũng sẽ bi phẫn vì
những người bạn NPC có ý thức bản thân của hắn.
“Ta xin lỗi!” Tôi buồn buồn xin lỗi. Tôi không nghĩ tới tôi lại khiến Thiên Tiên nổi điên.
“Xin lỗi? Ngươi nghĩ tính mạng của ba người bạn ta chỉ đáng một câu xin lỗi
quèn sao? Ha ha ha, đổi chác cũng thuận tai nhỉ, thật công bằng quá
nhỉ!” Thiên Tiên điên cuồng cười lớn, khóe mắt đầy lệ.
“Loài người!” Thiên Tiên quay đầu, ánh mắt căm hận chiếu thẳng vào tôi. Hắn từ từ tiến đến gần tôi hơn…
“Các người đều quá ích kỉ. Đúng như Chúa Tể nói, đối với các người, chúng ta chỉ là một mớ dãy số. Chúng ta vĩnh viễn không đáng coi là một sinh
mệnh.
“Nhưng chúng ta cũng có cảm xúc: chúng ta biết buồn, chúng
ta biết đau, chúng ta biết yêu!” Khi nói tới chữ yêu, vẻ mặt Thiên Tiên
dịu đi.
“Cho dù Liệt Hỏa và Lưu Phong có không ưa ta, bọn chúng
cũng không bao giờ tấn công ta.” Mặt Thiên Tiên mang một vẻ đau buồn,
“Chúa Tể và ta đều giống nhau; chúng ta không muốn mất những người bạn
hiếm hoi chúng ta có.”
“Nhưng chỉ một ngày ngắn ngủi, ta mất tận
ba người bạn, mà người đưa kẻ sát nhân tới Lục địa Phía Bắc lại chính là ta,” Thiên Tiên gầm lên.
Thiên Tiên nổi điên và thực sự sẽ giết
tôi, tôi nhận ra khi thấy đôi mắt đầy tia máu của hắn ngập đầy thù hận.
Tôi đột nhiên hoàn toàn nhận thức được Thiên Tiên hiện tại đang rất căm
hận tôi. Tôi lùi lại, nhưng không nghĩ ra được kế gì thoát thân.
Một tiếng sấm đột nhiên vang lên… Thật à, tiếng sấm giữa ngày nắng đẹp? Tôi nghiêng đầu nhìn trời. Chẳng lẽ đến “ngài”* cũng cảm thấy hành động của chúng tôi quá bất nhân?
(*Ngài: ở đây ám chỉ ông trời. – nhóm PR)
“Ài…” Một tiếng thở dài nhẹ vang lên khắp Hoa Đô. “Thiên Tiên, quay lại đây, ta không muốn lại mất ngươi.”
Thiên Tiên cũng ngẩn người ra, đoạn hắn quay đầu nhìn tòa tháp có khắc đóa
hồng trên đỉnh, ánh mắt đầy đau đớn hối hận, rồi Thiên Tiên quay lại
nhìn sâu vào tôi, “Ta sẽ đưa ngươi tới gặp Chúa Tể, để ngài định đoạt
mọi chuyện.”
“Phải, dù sao chăng nữa, ta cũng thành công đưa ngươi tới Hoa Đô… Ta hi sinh
ba người bạn vì chuyện này; đương nhiên ta sẽ đưa ngươi tới gặp Chúa
Tể.” Vẻ mặt của Thiên Tiên… có lẽ tôi đã nhìn nhầm biểu hiện của hắn,
nhưng hình như tôi thấy hắn có vẻ đắc ý vì âm mưu cuối cùng cũng thành
công.
“Thiên Tiên, chẳng lẽ ngươi được Chúa Tể phái đi?” Gián
điệp sao? Dù sao, Thiên Tiên lúc này mang vẻ mặt vô cùng bi thương và
nghiêm túc. Nhìn hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngây thơ ngu ngốc tôi
vốn quen thuộc, khiến tôi không thể nào rũ bỏ được hiềm nghi, Thiên Tiên trước kia chỉ là giả ngu!
Thiên Tiên trầm mặc, cuối cùng mới nói, “Phải, Chúa Tể phái ta đi. Kể cả Tứ Đại Thiên Vương cũng không biết điều này.”
“Ngươi lừa gạt Doll?” Mặt tôi sắt lại. Doll đã bắt đầu chấp nhận Thiên Tiên
rồi. Nếu con bé biết Thiên Tiên luôn cố ý gạt nó, nhất định nó sẽ rất
buồn.
“Ta không bao giờ!” Thiên Tiên rống lên, “Vợ ta là vợ ta,
lệnh Chúa Tể giao là lệnh Chúa Tể giao! Hai việc đó chẳng liên quan gì
tới nhau cả!”
“Nhưng ngươi dù gì vẫn là gián điệp!” Tôi gào đáp trả.
Mặt Thiên Tiên đỏ bừng lên. Hắn đi vòng vòng xung quanh, nhưng cũng không
cãi lại được tôi. Cuối cùng hắn hít một hơi sâu rồi quay sang tôi nói,
“Dù sao chăng nữa, ngươi vẫn phải theo ta đi gặp Chúa Tể.”
Giỡn
gì vậy. Nếu tôi cùng bị Thiên Tiên và Chúa Tể Sinh Mệnh tấn công thì còn chạy trốn gì nổi nữa, đừng nói tới giết được Chúa Tể Sinh Mệnh. Tôi
chậm rãi lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.
“Đi thôi, Vương Tử. Chúa Tể sẽ định đoạt mọi chuyện.” Thiên Tiên lau lệ nơi khóe mắt và kiên cường vực tinh thần dậy.
“Đừng có hòn…” Tôi nuốt nước bọt. Nếu tôi đấu với Thiên Tiên, cơ hội chiến
thắng nhất định… còn thấp hơn số không. Nếu tôi chỉ tập trung chạy trốn, thì không biết cơ hội là bao nhiêu?
“Thiên Tiên, nếu ta đánh lại ngươi, thì cơ hội ta trốn thoát thành công là bao nhiêu?” Tôi không
khỏi lớn tiếng hỏi… Đoạn tôi nghĩ, nếu một kẻ hỏi kẻ thù là nếu đánh lại hắn thì cơ hội trốn là bao nhiêu…. thì chẳng phải là nói luôn với hắn
là, ’thế nhé, trốn đây’ sao? Tôi lại làm việc ngu ngốc rồi.
Thiên Tiên thế mà lại rất nghiêm túc cân nhắc rồi trả lời tôi, “Chắc khoảng…
dưới 10%. Dù sao thì ta biết bay còn ngươi chỉ có hai cẳng để chạy dưới
đất.”
“Còn nếu có người ngáng chân ngươi thì sao?”
“Vậy…
vậy thì còn tùy xem người đó mạnh tới mức nào,” Thiên Tiên lại trả lời,
còn tôi thì ngây ra. Tôi còn chưa mở miệng hỏi nữa mà?
“Người đó mạnh ngang ngửa ngươi.” Hải Dương Chi Tâm đột nhiên hạ xuống từ trên trời, đứng giữa tôi và Thiên Tiên.
“Hải Dương… Ngươi vẫn còn sống sao?” Thiên Tiên thở hắt ra nhẹ nhõm, nhưng
không khỏi lộ ra vẻ lo lắng trên nét mặt, “Tứ Đại Thiên Vương chỉ còn
mình ngươi thôi.”
Hải Dương Chi Tâm mỉm cười, quay lại nhìn tôi,
“À, cậu đánh không lại Chúa Tể Sinh Mệnh đâu. Dù cậu có làm gì, cũng
không thể đánh bại được ngài đâu, vậy nên ta mới chủ tâm dẫn cậu tới núi Hoa Liêm… Thật không nghĩ tới, cậu lại một mình chạy thẳng tới Hoa Đô
gặp ngài.”
Tôi sững sờ. Tôi không thể đánh lại Chúa Tể Sinh Mệnh… Thế nên Hải Dương Chi Tâm mới chủ tâm đưa tôi tới núi Hoa Liêm? Hải
Dương Chi Tâm cố tình ngăn tôi đâm đầu vào chỗ chết ở Hoa Đô?
“Mau trốn đi. Ta sẽ giúp cậu chặn Thiên Tiên lại,” Hải Vương Chi Tâm nhấn mạnh.
Tôi sẽ không đi. Nếu tôi đi, chẳng phải cái chết của Tà Linh và Du sẽ thành vô ích sao? Tôi bật kênh PM ra và bình tĩnh hỏi những người khác, “Mọi
người đang ở đâu? Mọi người có thể lập tức tới Hoa Đô được không?”
“Vẫn còn một đoạn nữa.” Tiểu Long Nữ vội vàng nói, “Có chuyện gì rồi? Du đã tìm thấy anh chưa?”
“Du…” Tôi lại nghẹn ngào.
“Có chuyện gì xảy ra với Du sao?” Lang đại ca kinh ngạc, nhưng thoáng sau
lại nặng nề nói, “Dù xảy ra chuyện gì thì Vương Tử, hãy tới đi cùng bọn
anh. Tin anh đi; hợp sức của chúng ta lại nhất định sẽ mạnh hơn chỉ một
mình em.”
“Đúng vậy, Vương Tử, đừng tự mình hành động nữa.” Vũ Liên đại tẩu lo lắng nói, “Mọi người đều rất lo cho em!”
Tôi nhìn Hải Dương Chi Tâm đang quyết đấu cùng Thiên Tiên, và nghĩ lại lời
của Lang đại ca. Đúng vậy; sẽ tốt hơn nếu lúc này trở về với mọi người.
Tôi đột nhiên cảm thấy một loại khát khao cháy bỏng muốn được chung vai
sát cánh cùng bạn bè mình, cùng nhau chiến đấu với mọi người… chiến đấu
tới khi gặp được Chúa Tể Sinh Mệnh!
“Được.” Tôi quyết định, “Lang đại ca, đợi em. Em sẽ lập tức đi tìm mọi người đây.”
Tôi lập tức chạy khỏi cổng thành; Hải Dương Chi Tâm đang giúp tôi đánh lạc
hướng Thiên Tiên. Còn chưa kể tới tôi đang trong bộ dạng Liệt Hỏa, nên
bọn NPC sẽ không tấn công tôi lúc này. Nếu bây giờ không chạy, tới bao
giờ mới lại có cơ hội?
Lời chú vừa niệm xong, vô số dải lụa trắng bao vây và tấn công tôi. Tôi
điên cuồng tránh đông né tây, nhưng chung quy một người cũng địch không
lại vô số dải lụa. Vô số dải lụa quấn chặt lấy người tôi, làm tiêu tan
hi vọng trốn thoát của tôi. Bị bao bởi tấm màng lụa trong, tôi thật sự
cảm thấy mình không khác gì xác ướp thật bị quấn trong vải trắng.
“Băng Chi Vũ!” Hải Dương Chi Tâm giận dữ hét lên, và những dải lụa vị vô số
phiến băng hình lông vũ găm lại. Lụa quấn quanh người tôi đều đứt hết.
“Hải Dương Chi Tâm, ngươi…” Thiên Tiên kinh ngạc vì hành động của Hải Dương
Chi Tâm, liền giải thích, “Ta chỉ định đưa hắn tới gặp Chúa Tể thôi; ta
không có ý làm hại hắn.”
Thiên Tiên dừng lại, rồi lại tò mò hỏi,
“Huống hồ ngươi vốn không quan tâm tới mọi chuyện cơ mà… Tại sao ngươi
lại ngăn ta bắt Vương Tử?”
Hải Dương Chi Tâm cười nhẹ, “Là bởi ta theo phe loài người!”
Tôi nghiêng đầu và ngây người nhìn Hải Dương Chi Tâm. Hắn theo phe chúng tôi?
“Còn đợi gì nữa, Vương Tử? Mau chạy đi.” Hải Dương Chi Tâm nhẹ nhàng giục tôi.
Tôi bừng tỉnh, lập tức tiếp tục nhiệm vụ chưa thành – tẩu thoát.
“Hải Dương, quá lắm rồi! Ta phải mang Vương Tử về cho Chúa Tể!” Thiên Tiên gầm lên.
“Hử, thử xem nào.” Giọng Hải Dương Chi Tâm băng lại.
“Thiên Đoạn!”
“Băng Chi Vũ!”
“Dừng lại!” Một tiếng gầm như sấm dội lại vang lên.
Tiếng gầm này khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Những tòa nhà hai bên đường
bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, thậm chí hai hàng tượng gỗ đã sụp xuống
mặt đất. Nếu quy ra độ rít te thì trận động đất này phải lên tới nấc bảy chứ chẳng chơi… Tôi nuốt nước bọt và nhìn căn nhà gỗ chỉ cách tôi mấy
bước chân kia. Mà không, nó không thể gọi là một ngôi nhà nữa rồi. Giờ
nó chỉ là một đống gỗ vụn thôi.
“Ta đã cảnh cáo các người, không được phép tấn công bạn mình!”
“Chúa Tể!” Thiên Tiên hoảng hồn nhìn lên Tháp Trung Tâm. Mặt hắn vừa khẩn
thiết vừa phục tùng. “Thần xin lỗi. Thần không nên quên lệnh của ngài,
nhưng thần chỉ muốn bắt Vương Tử tới gặp ngài thôi.”
“Hiện tại ta không muốn gặp hắn!”
“Chúa Tể?” Thiên Tiên ngạc nhiên hỏi.
“Ta không muốn gặp hắn. Hiện tại ta chỉ muốn giết quách hắn đi. Lưu Phong, Thổ Hài, Liệt Hỏa…”
Nghe vậy, Thiên Tiên quay sang tôi nói, “Mau chạy đi. Ngươi không thể gặp Chúa Tể lúc này đâu.”
Tình huống gì thế này? Không phải Chúa Tể muốn giết mình sao? Tại sao Thiên
Tiên lại bảo mình mau chạy đi? Tôi không đừng được liền hỏi, “Ngươi
không muốn giết ta sao?”
“Bảo chạy thì cứ chạy đi! Nếu ngươi vẫn
lắm lời thì ta thật sự sẽ phải tóm ngươi rồi giao cho Chúa Tể giết ngươi đó!” Thiên Tiên nửa thật nửa giả đe dọa tôi, dùng Thiên Đoạn bao vây
tôi.
“Chờ chút, ta…” Tôi vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng một tá dải
Thiên Đoạn bắt đầu ác liệt đẩy tôi ra khỏi Hoa Đô, và cổng thành khổng
lồ đằng sau tự đóng sầm lại, để lại tôi đứng một mình ngoài thành phố
cho gió thổi run người.
“Á!” Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi
rên rỉ, “Mình quên hỏi Thiên Tiên tìm nhóm Sát Sinh thế nào rồi. Trời
ơi, lại lạc mất thôi!”
Đằng sau cánh cổng hình như truyền tới rất nhiều tiếng người ngã ngửa!