Tôi không biết bản
thân đã quỳ một chỗ bao lâu, trong lòng chẳng có gì ngoài cảm giác trống rỗng. Tôi đáng ra phải biết. Tà Linh còn tuyệt chiêu gì để một thân một mình đấu lại Liệt Hỏa của Tứ Đại Thiên Vương cơ chứ? Quyết định kiểu
này nhất định là do anh đã giở trò quỷ!
Nhưng giờ mới nhận ra
cũng đã quá muộn. Tà Linh đã biến mất mãi mãi khỏi Đệ Nhị Sinh Mệnh cùng với Liệt Hỏa. Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh là giết chết kẻ đứng sau tất cả những chuyện này: Chúa Tể Sinh Mệnh!
Tôi lau nước mắt rồi đứng dậy. Điều tôi phải làm ngay lúc này là tới núi Hoa Liêm gặp
mọi người. Nhưng, tôi nhìn trái liếc phải, lại nhìn thêm một lần nữa.
Sao cái đám cây rừng này trông chả khác gì nhau vậy? Tôi phải đi hướng
nào đây? Chuyện này… hơn cả chuyện Tà Linh tự hủy chính mình, còn khiến
chân tôi nhũn ra như như thạch… Cầu trời khấn phật cho con một mình tới
được núi Hoa Liêm!
Tôi không còn cách nào, đành liên lạc với Tiểu Long Nữ trước. Tôi mở kênh PM hỏi, “Tiểu Long Nữ?”
“Sao? Có chuyện gì? Đừng bảo hai người tới Hoa Đô rồi nha? Đi gì nhanh dữ vậy?” Tiểu Long Nữ nghi ngờ hỏi.
Tôi đang định mở miệng giải thích tình cảnh hiện tại thì bỗng một ý nghĩ
nảy ra trong đầu. Ngoài Tiểu Long Nữ giở trò ra, không ai có khả năng
cài chương trình ND tự hủy vào người Tà Linh cả. Nói vậy, chẳng phải tất cả mọi người đều cài chương trình ND tự hủy vào người rồi sao?
Lí do họ làm vậy chính bởi muốn giúp tôi diệt trừ kẻ thù chặn đường tôi
tới chỗ Chúa Tể Sinh Mệnh! Hơn nữa, bọn họ không nói với tôi chắc chắn
là vì biết rằng tôi kiểu gì cũng phản đối.
Nếu tôi cùng họ tới
chỗ Chúa Tể Sinh Mệnh, thì chẳng phải tức là tôi sẽ phải chống mắt nhìn
từng người họ tự nổ tung chết chung với kẻ thù sao? Ngay lúc nhận thức
được điều này, vẻ mặt tôi tái nhợt đi. Tôi nhất định không muốn thêm một ai nổ tung thành tuyết nữa.
“Vương Tử? Đã xảy ra gì rồi sao?” Tiểu Long Nữ liên tục kinh hãi gọi tên tôi, như thể đã phát hiện ra có chuyện chẳng lành.
Tuy nhiên tôi không trả lời, chỉ chẳng nói chẳng rằng đóng kênh PM lại. Tôi nhìn cánh rừng xung quanh và lẩm bẩm một mình, “Nếu mình trèo lên ngọn
cây, có lẽ sẽ thấy được Hoa Đô nhỉ?”
Đúng như dự đoán, khi tôi ba chân bốn cẳng trèo như khỉ lên ngọn cây, tôi nhìn thấy một thành phố
cực lớn với một tòa tháp rất lớn, trên đỉnh của tòa tháp đó chạm khắc
một bức tượng hình thù như đóa hồng khổng lồ… Quả nhiên là Hoa Đô!
Sau khi chắc chắn là mình đã tìm ra đúng hướng, tôi trượt xuống khỏi thân
cây và bắt đầu từng bước một tiến tới Hoa Đô. Mặc dù tự đi một mình có
chút cô đơn, nhưng vẫn còn hơn là nhìn những người khác nổ thành hoa
tuyết.
“Chú mày lại quên mất chuyện quan trọng rồi à?” Một giọng nhịn không được nhắc tôi.
“Chuyện quan trọng gì?” Tôi có quên hả? Tôi nghiêng đầu nghĩ thật kĩ.
“Nhỡ Chúa Tể Sinh Mệnh ở núi Hoa Liêm chứ không phải Hoa Đô thì chẳng phải đám bạn chú mày đang đâm đầu vào chỗ chết sao?”
“Ừ nhỉ!” Tôi suýt thì quên mất, Hải Dương Chi Tâm đã nói Chúa Tể Sinh Mệnh ở núi Hoa Liêm… Mà đợi chút, ai đang nói chuyện với tôi vậy?
Tôi quay đầu… và đằng sau tôi là Tây Môn Phong đang dùng cả hai tay làm dấu chữ V chiến thắng!
“Không thể tin được – cái chết của Tà Linh nhất định làm mình sốc tới độ nhìn
thấy ảo giác thật rồi, còn tự tưởng tượng ra là thấy Tây Môn Phong nữa
chứ.” Tôi kinh ngạc lắc lắc đầu rồi lại quay ra sau nhìn. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy Tây Môn Phong đang giơ tay chữ V đứng đó.
“Cái gì? Tà
Linh đã bay về Lục địa Trung Tâm rồi?” Tây Môn Phong dương dương đắc ý
hét lớn, “Ông mày nói chỉ có chuẩn. Không có ông đây, nhãi ranh là mày
nhất định thảm bại toàn phần.”
Tôi run rẩy chỉ tay vào Tây Môn Phong, “Sao… sao ông lại ở đây được?”
“Chú mày có ý gì đó? Ông đây cũng muốn tiêu diệt Chúa Tể Sinh Mệnh mà.” Tây
Môn Phong bực bội phàn nàn, “Ai biết lũ chú mày đi nhanh như thế? Ông
đây chạy vội về Vô Ngân Thành đã chả còn mống nào.”
Chạy vội về
Vô Ngân Thành? Tây Môn Phong không phải nói tới sau khi gã ta bị An Thụy đá bay mới vội chạy về Vô Ngân Thành chứ? Thật đó hả? Tôi không tin nổi nghĩ thầm. Rốt cuộc là gã đã bay xa bao nhiêu vậy?
“Ha ha, ông
đây đang đứng trước bờ biển tức tới giơ chân lên, con trai chết tiệt đó
vừa hay quay lại,” Tây Môn Phong tỏ vẻ hên tới số nói, “Đương nhiên ông
đây liền ra lệnh cho nó đưa ông đây tới Lục Địa Phía Bắc. Giỡn chơi sao, chú mày nghĩ vụ giết chết trùm cuối đình đám ngon nghẻ thế này mà ông
đây chịu để lũ tiểu quý chúng mày chơi một mình cướp hết hào quang sao?”
“…” Tôi đứng im nín lặng luôn.
“Nhưng ông đây chưa kịp lên bờ đã gặp một đống quái, làm ông đây phải trốn vội vào rừng.” Tây Môn Phong lắc đầu thở dài, “Ông đây kết cục đếch biết
mình ở đâu luôn. Nếu không phải từng nghe tụi bay lập một cái kênh nhóm, ông đây còn tưởng tụi bay chết hết ráo rồi!”
Tôi ngừng để ý mớ
lời vớ vẩn của Tây Môn Phong mà bắt đầu suy nghĩ xem mình nên đi đâu
tiếp theo. Đi Hoa Đô? Hay đi núi Hoa Liêm?
Không biết có phải Tây Môn Phong đã nhận ra tâm trạng tôi không tốt không mà đột nhiên ngậm
miệng không “ông đây này, nhãi ranh nọ” nữa. Nhưng gã lập tức lại nói,
“Nhãi con, hình như nhóm người đó đang tính tìm chú mày đó.”
“Tìm tôi?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Ờ. Chú mày đóng kênh nhóm, thành ra tụi kia lo muốn chết, còn nói sẽ tìm
chú mày,” Tây Môn Phong nói, trông như thể đang chăm chú nghe ngóng gì
đó.
Tôi cũng lập tức mở kênh nhóm xem đang xảy ra chuyện gì.
“Nhất định có chuyện xảy ra với Tà Linh rồi. Nếu không anh ấy sẽ không ngắt kết nối với chúng ta,” Tiểu Long Nữ lo lắng nói.
“Đừng lo, Minh Hoàng đã thoát game đi hỏi rồi,” Lang đại ca bình tĩnh đáp.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Minh Hoàng vang lên. Nghe giọng nó rất
thương tâm, nhưng vẫn cố dằn lại nói, “Nhân vật của anh trai tôi biến
mất rồi. Anh ấy dùng chương trình ND tự hủy trong người đánh lại Liệt
Hỏa của Tứ Đại Thiên Vương và cả hai cùng tan thành tro bụi rồi.”
Mọi người đều chìm trong yên lặng. Cuối cùng, Tiểu Long Nữ mới nói, “Tà
Linh đã biến mất rồi, tên ngốc Vương Tử đó sẽ không còn người giúp đỡ
nữa! Bây giờ cậu ta còn nhất quyết không chịu trả lời, không biết cậu ta nghĩ gì nữa! Chúng ta nên đi tìm cậu ta trước đi!”
Nghe vậy, tôi lại đóng kênh nhóm lại. Bởi tôi đã biết nay họ sẽ tới Hoa Đô tìm tôi,
tôi cũng không phải lo họ sẽ gặp phải Chúa Tể Sinh Mệnh ở núi Hoa Liêm
nữa. Vậy được rồi, tôi sẽ xuất phát đi tìm Chúa Tể trước, cũng mong là
tôi có thể tự mình xử lí hắn ta trước khi mọi người tới Hoa Đô.
“Được, đi Hoa Đô!” Tôi quyết định.
“Được, ông đây đi cùng chú mày giết thằng trùm cuối!” Tây Môn Phong mắt sáng trưng, hào hứng hét lên.
Tôi hơi ngập ngừng. “Ông… ông không cài chương trình ND tự hủy vào người phải không?”
“Hử? Chập cheng En-đi quạt tự đổi hướng* hả?” Tây Môn Phong ngây mặt ra hỏi, “Quạt gì vậy? Sao ông đây chưa từng nghe qua?”
(*chập cheng En-đi quạt tự đổi hướng: Tây Môn Phong nghe không rõ lời Vương Tử nói, cũng không hiểu lắm nên nói chệch tên của chương trình ND –
“en-đi”. – meomeo)
“…Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Ba vạch đen
sổ xuống mặt tôi. Tôi đúng ra phải biết là Tây Môn Phong tới giờ vẫn
chưa hiểu tình hình chi ráo.
“Đi thôi.” Tôi lập tức bắt đầu đi về phía Hoa Đô.
“Vương… Nhãi ranh! Chú mày đi nhầm đường rồi!” Tây Môn Phong vội gào lên.
Hả? Ủa thật hả? Tôi gãi gãi mặt và bám theo Tây Môn Phong. Lạ nhỉ, sao Tây Môn Phong hôm nay có vẻ kiêu kiêu hơn mọi ngày nhỉ?
“Tây Môn Phong, sau khi An Thụy đưa ông tới, nó về rồi hả?” Tôi lơ đãng hỏi. Con trai chết tiệt đó cũng thật là… đáng lẽ phải giết cha này để gã ta ở nhà mới phải chứ?
“Ờ ờm, ừ.”
“An Thụy sợ phiền toái như
vậy, không biết ai có thể khiến nó tới làm phương tiện trung chuyển cho
chúng ta nhỉ.” Dù nghĩ nát óc thế nào, tôi vẫn không đoán ra kẻ có thể
khiến con trai đó thò đầu khỏi nhà nó.
“Có thể chính là Chúa Tể
Sinh Mệnh,” Tây Môn Phong nghiêm túc nói, “Mặc dù tôi không biết tại
sao, nhưng rõ ràng Chúa Tể Sinh Mệnh đang giúp chúng ta tới được Lục địa phía Bắc. Nhưng mặt khác, hắn cũng đồng thời ngăn chúng ta tới nơi. Tôi thật không hiểu hắn ta tính làm gì nữa.”
“Thật sự là Chúa Tể
Sinh Mệnh sao?” Tôi thật không hiểu nổi ý nghĩ của tên trùm cuối này.
Hắn muốn chúng tôi tới, mặt khác lại liều mạng ngăn chúng tôi tới. Hắn
đang giở trò gì vậy?
“Tôi nghĩ có nhiều khả năng là hắn,” Tây Môn Phong đáp, nhíu mày suy nghĩ.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất lạ, như thể có thứ gì không đúng… Nhưng là thứ
gì mới được? Tôi nhìn cặp mày đang cau chặt của Tây Môn Phong, cảm thấy
rất lạ… À đúng rồi! Tôi ngạc nhiên hét lên, “Tây Môn Phong, ông….”
Người Tây Môn Phong đột nhiên cứng lại, “Ông đây làm sao?”
Tôi hung hăng kí đầu Tây Môn Phong, “Ông cũng mù đường ngang ngửa tôi mà!
Cứ làm như là biết đường đi ấy… Nếu ông mà dẫn tôi tới Hoa Đô được, tôi
cá mình cũng tự bơi được về Lục địa Trung Tâm ấy chứ.”
“Cái, cái này…” Tây Môn Phong mở trừng hai mắt, không biết nói sao.
“Cũng may, trèo lên cây là tôi thấy đường được.” Tôi lập tức ba chân bốn cẳng trèo lên ngọn cây. Gã Tây Môn Phong chết tiệt này còn mù đường hơn tôi
ấy chứ! Dám đưa bọn tôi đi hướng ngược lại với Hoa Đô.
Tôi lại trượt xuống khỏi thân cây, vẫy vẫy Tây Môn Phong, “Đường này cơ mà.”
Tây Môn Phong vẫn đứng sững một chỗ, ngây ra nhìn tôi.
Thấy gã ta như vậy, tôi cong cong môi, “Sao? Không muốn đi theo tôi? Vậy ông chứ tự mình tìm những người khác đi.”
“Tôi nguyện theo em, dù em có muốn đi đâu chăng nữa,” Tây Môn Phong mỉm cười nói, đi theo tôi.
Có gì đó rất lạ. Chẳng phải Tây Môn Phong cư xử… quá khác mọi ngày sao?
Tôi nghĩ thật kĩ. Sao Tây Môn Phong lại có vẻ lạ lùng hơn mọi ngày nhỉ?
Gã ta có vẻ… dịu dàng hơn? Tôi lắc mạnh đầu. Từ “dịu dàng” này mà gắn
trên người Tây Môn Phong thì đúng là không ngửi được. Tôi nhất định là
tưởng tượng ra rồi!
Khi thành trì của Hoa Đô đã trong tầm mắt,
tôi lại thấy tiến thoái lưỡng nan. Làm sao lẻn vào Hoa Đô được đây? Thấy xung quanh có mấy ngàn mấy vạn NPC chạy lăng xăng khắp nơi, tôi không
tin chỉ mình Tây Môn Phong giúp sức mà tôi có thể mặc kệ đám quái chạy
thẳng tới gặp Chúa Tể Sinh Mệnh được.
“Nếu Chúa Tể Sinh Mệnh đúng là ở Hoa Đô thì nhất định hắn đang trong Tháp Trung Tâm,” Tây Môn Phong tinh tường nhận xét, “Đó là nơi phòng thủ mạnh nhất.”
“Tháp
Trung Tâm!” Tôi thầm đánh giá tình thế hiện tại. Làm sao tôi tới Tháp
Trung Tâm được đây? Trừ phi là NPC, bằng không người chơi nào bén mảng
tới Hoa Đô đều bị chém chết… Đúng rồi, NPC! Tôi vội hỏi, “Có cách nào
giúp chúng ta cải trang thành NPC được không?”
“Ờm, bình thường mà nói thì không có cách nào hết,” Tây Môn Phong hơi ngập ngừng nói.
“Vậy là có cách hả?” Nghe cách gã ta nói, có vẻ Tây Môn Phong đã nảy ra ý gì rồi.
Tây Môn Phong có vẻ chịu thua, đành đáp, “Phải, trước kia Tiểu Long Nữ đã
tình cờ phát minh ra một loại trang bị giúp thay đổi dung mạo.”
“Vậy còn đợi gì nữa? Mau mang ra đây,” Tôi cực kì khó chịu nói. Nếu Tây Môn
Phong lôi trang bị đó ra sớm hơn, tôi đã chẳng phải đứng đây nát óc nghĩ cách lẻn vào Hoa Đô rồi.
Tây Môn Phong lôi ra từ túi của gã một thứ kì quái như… giấy bọc ni lông!
Giấy bọc ni lông, công dụng cũng như tên, là một tấm giấy trong dùng để bọc
đồ vật lại. Khi mua thì nó thường ở dạng ống hình trụ, khi nào muốn mở
thì có thể rút ra một đoạn giấy trong thật dài để gói đồ ăn rồi để vào
trong tủ lạnh bảo quản, còn tránh mùi thức ăn ám sang thứ khác. Hơn nữa, nó còn có thể dùng để hấp trứng rất ngon. Tóm lại thì với một bà nội
trợ thích nấu nướng thì đây mà một bảo bối không thể thiếu… Nhưng, tôi
vẫn nhớ là chúng ta cần trang bị ngụy trang cơ mà. Sao Tây Môn Phong lại đưa tôi tấm bọc trong này làm gì?!
Miệng khạc ra lửa được, tôi
vươn cả hai tay ra siết chặt lấy cổ Tây Môn Phong. Chúng tôi đang gặp
tình huống cực kì nghiêm trọng thế này mà gã này vẫn còn tâm trí mà bỡn
cợt tôi được!
“Cuốn thứ này quanh người, sau đó nói tên kẻ chú
mày muốn biến thành!” Đối mặt với sự phẫn nộ của tôi, Tây Môn Phong chỉ
đành điên cuồng rú lên.
“À.” Tôi lập tức rút tay khỏi cổ Tây Môn
Phong, nhận lấy tấm bọc trong, và nhanh chóng “bảo quản” mình… Tôi cảm
giác bản thân không khác gì xác ướp bọc trong bao trong suốt.
Tôi cuối cùng cũng hiểu cảm giác của con cá bị ni lông bao kín. Cả người
tôi, kể cả hai mắt đều bị bao ni lông bọc kín. Ngoài đứng yên, tôi không thể làm gì cả… mặc dù có lẽ tôi cũng có thể nhảy chồm chồm.
“Vương Tử, chỉ cần nói tên người mà chú mày muốn biến thành,” Tây Môn Phong nhắc tôi.
“…Liệt Hỏa.” Tôi cân nhắc một lúc. Nếu tôi muốn tiếp cận Chúa Tể Sinh Mệnh thì tốt nhất là giả trang thành một trong Tứ Đại Thiên Vương. Hơn nữa, Liệt Hỏa đã biến mất cùng Tà Linh, thành ra tôi chẳng phải e ngại gì khi
biến thành hắn.
Cái tên này vừa thoát ra khỏi miệng tôi thì tấm
bọc trên người tôi đột nhiên thít chặt lại… Được rồi, tôi công nhận là
Liệt Hỏa mảnh mai hơn tôi nhiều thật, nhưng đâu có nhất thiết phải thít
chặt vậy. Hơn nữa, cơ thể tôi cảm thấy vô cùng nóng bức, như thể bị
nướng trên than hồng vậy. Tôi không khỏi đau đớn thét lên. Trời ơi,
không những bị bao kín bằng ni lông bảo quản, mà giờ tôi còn cảm thấy bị bỏ vào lò vi sóng luôn.
Có lẽ nào Tây Môn Phong chính là NPC
biến thành, tính nấu chín tôi luôn sau khi bỏ lò tôi không? Suy đoán này quay cuồng trong đầu tôi ngay trước khi tôi ngất đi bởi sức nóng.
~*~
Au, mình đang ở đâu? Không phải là ở trong bụng Tây Môn Phong giả chứ?
Tôi điên cuồng lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ cảm giác váng vất.
“Xin lỗi, quên không nói cho chú em biết là quá trình biến hình không được
thoải mái cho lắm,” Tây Môn Phong nói… mà không, đây không phải là giọng Tây Môn Phong. Tôi ngẩng đầu lên, lại thấy một người đúng ra không thể
có mặt ở đây.
Thiên Tiên!
Tôi ngây người ra nhìn hắn. Nhóm Sát Sinh không thể tìm thấy tôi nhanh như vậy đâu… nhỉ?
Thiên Tiên mỉm cười, “Tôi không phải Thiên Tiên thật đâu. Chú em biến thành
Liệt Hỏa, vậy tôi cũng phải biến thành một NPC khác chứ. Chúng ta cứ nói là Liệt Hỏa bắt được Thiên Tiên rồi mang hắn về báo cáo cho Chúa Tể
Sinh Mệnh.”
“Ý hay đó.” Tôi đứng dậy, cùng lúc phát hiện ra bàn
tay mình đã biến thành màu đỏ, nửa trong suốt trông rất lạ. Tôi cúi
xuống nhìn phần cơ thể nửa trong suốt còn lại. Làm tôi cảm thấy… giống
ma ghê.
“Đi thôi!” Tôi gom hết dũng khí lôi tên “phản đồ” Thiên Tiên bị “Liệt Hỏa” bắt được, tôi đi thẳng tới cánh cổng Hoa Đô.
Tôi bước thẳng vào trong thành phố. Đúng như dự đoán, số lượng NPC bên
trong quả nhiên cũng đông như số người chơi trong Vô Ngân Thành. Hơn
nữa, bọn này còn bò qua bò lại khắp nơi. Nếu tôi mà liều mạng xông vào
khi nãy thì có khi tôi mới bước qua cổng thành chưa tới một mét đã bay
thẳng về Lục địa Trung Tâm rồi.
Nhưng hiện giờ tôi đang là Liệt
Hỏa… He he, đúng như dự đoán, không một NPC nào ngáng đường tôi. Lôi
“Thiên Tiên” theo như vậy, tôi chậm rãi tiếp cận Tháp Trung Tâm, tiến
lại gần hơn mục tiêu của tôi: Chúa Tể Sinh Mệnh.
“Đứng lại đó!” Một giọng lạnh lùng chợt vang lên. Đáng sợ hơn là tôi có vẻ đã nghe giọng này rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại đối mặt với kẻ vừa xuất hiện, người hóa ra không ai khác là Lưu Phong.
Tôi lạnh lẽo hỏi, “Ngươi muốn gì?” Dù sao thì tôi bây giờ cũng là Liệt Hỏa
trong Tứ Đại Thiên Vương, vậy nên không cần phải lịch sự với cha này làm gì. Vả lại, dựa vào quãng thời gian ngắn ngủi ở cạnh Liệt Hỏa, tôi đã
cảm thấy gã này nhất định cũng không phải là kẻ có tính tình tử tế gì.
“Ngươi bắt được Thiên Tiên rồi?” Lưu Phong vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
“Ờ, ta đang định giao hắn cho Chúa Tể,” Tôi đáp.
“Sao ngươi không bay cho nhanh? Dùng chân đi bộ làm gì?” Lưu Phong nghi ngờ hỏi.
Ặc, mặc dù thuật này giúp tôi biến thành hình dạng kẻ khác, nhưng lại không cho tôi khả năng của họ… nhưng tôi cũng không thể nói vậy được. Tôi
nghĩ một lúc, rồi nghĩ ra một cái cớ khá gượng ép.
“Há há, ta muốn từ từ xử lí cái tên này. Nếu bay tới gặp Chúa Tể luôn thì còn gì là vui nữa?”
Lưu Phong ha ha cười lớn, “Cũng phải, để ta dạy dỗ hắn luôn.” Dứt lời, hắn
tung một quả đấm vào Tây Môn Phong, hạ gã gục xuống sàn.
Thấy Lưu Phong còn định tương thêm vài chưởng vào Tây Môn Phong, tôi vội can hắn lại.
“Thôi thôi, đủ rồi. Tốt nhất đừng để Chúa Tể biết được.”
“Được rồi,” Nghe thấy tên Chúa Tể, Lưu Phong đành dừng lại, không cam lòng hạ tay.
Tôi nhanh chóng đỡ Tây Môn Phong dậy, ném cho gã một ánh mắt lo lắng, mà hắn lại cười cười lại tỏ ý khỏi lo.
“Lưu Phong, có chuyện lớn xảy ra rồi!” Một giọng trẻ con khẩn thiết vang lên, “Liệt Hỏa chết rồi, Chúa Tể đang nổi điên đấy.”
“Cái gì? Liệt Hỏa chết rồi?” Vẻ kì quái hiện lên trên nét mặt Lưu Phong. Hắn nhìn Thổ Hài rồi lại nhìn tôi.
Thế là toi. Tôi đang định bỏ chạy trối chết thì cả bầu trời rúng động khi
một giọng nói bi phẫn gầm lên, “Tại sao bọn chúng lại giết nó?” “Liệt
Hỏa có làm gì sai đâu!” “Loài người đáng chết!”
“Chúa Tể Sinh
Mệnh!” Tôi nhìn về phía Tháp Trung Tâm. Hóa ra Chúa Tể Sinh Mệnh đang ở
Hoa Đô… Hải Dương Chi Tâm đã tung hỏa mù cho chúng tôi.
“Nhanh lên, chạy tới Tháp Trung Tâm đi,” Tây Môn Phong nhắc tôi.
Gã ta nói đúng. Lúc này chúng tôi đang đối mặt với hai Thiên Vương. Nếu
bây giờ không phải lúc chạy, tôi thật không biết khi nào mới là lúc. Tôi lập tức dùng tốc độ cao nhất chạy đi, nhưng vẫn không quên hét với Tây
Môn Phong, “Đừng chạy theo tôi, Tây Môn! Ông chạy về phía cổng thành,
tôi sẽ lùa bọn chúng tới Tháp Trung Tâm… Tây Môn Phong?”
Tôi giật mình thấy Tây Môn Phong dang cả hai tay ra chặn đường Liệt Hỏa và Thổ
Hài. Gã nhẹ nhàng nhổ ra một câu mà cả đời này tôi cũng không muốn nghe
thêm một lần nào nữa, “Chương trình ND tự hủy….”
Không đợi gã nói xong, tôi một cước đạp tới, đá Tây Môn Phong bay xuống sàn khiến hắn
không gượng dậy nổi nữa. Tôi tức tối gào lên, “Anh nghĩ tôi là đồ ngốc
sao?”
Tôi đạp, đá rồi đấm gã, “Anh nghĩ tôi không biết điểm khác
giữa anh và Tây Môn Phong mọi khi ư? Làm sao Tây Môn Phong có thể thông
minh như thế, dịu dàng như thế, còn ngu ngốc như thế, dám liều mạng vì
tôi?”
Tôi cứ đánh gã, nhưng không ngăn được mình trào nước mắt khi gào lên, “Du ngu ngốc!”
Tây Môn Phong… không, Du cứng người, rồi ngẩng đầu cười khổ, “Em biết rồi?”
“Lúc đầu tôi không chắc lắm, nhưng anh hét lớn để kích hoạt chương trình ND
tự hủy… thì làm sao tôi không nhận ra chứ?” Tôi hét lên, “Anh cố tình đi ngược hướng Hoa Đô để đưa tôi tới gặp những người kia phải không, anh
còn nói anh nguyện ý đi theo tôi. Ngoài Du ra còn ai nữa chứ?”
“Tôi xin lỗi, Vương Tử. Tôi không cố ý nói dối em, chỉ là khi tôi thấy Tà
Linh tự phát nổ, tôi biết em nhất định không để tôi đi theo em, nên tôi
mới…” Du từ từ đứng dậy, và dịu dàng ôm tôi trong vòng tay.
Vậy
nên anh mới giả vờ làm Tây Môn Phong, và kể cả có định tự nổ chết, anh
cũng quyết không nói cho tôi biết anh là Du sao… Tôi cũng ôm chặt lấy
anh mà đau đớn khóc, “Tà Linh, Tà Linh đã biến mất rồi! Đừng bỏ lại tôi
nữa, được không?”
“Xin đừng khóc, Vương Tử. Nếu em khóc, cả Tà Linh và tôi đều sẽ rất buồn,” Du dịu dàng an ủi tôi.
“Vậy anh phải hứa với tôi anh nhất định sẽ không sử dụng chương trình ND tự
hủy nhé,” Tôi nói, nhìn thẳng vào Du, không cho anh cơ hội nào trốn
tránh.
Du mỉm cười, nhưng không nói lời nào.
“Du?” Tôi hơi sợ hãi hỏi. Nụ cười của Du… dịu dàng quá, làm tôi cảm thấy lo sợ.
“Xích Tình Yêu!” Du nhẹ nhàng niệm.
Tim tôi nhảy thót lên, và nhìn xuống, tôi thấy một dây xích nửa trong suốt
cuộn chặt lấy người tôi… Du sẽ tự nổ chết! Tôi hoảng loạn gào lên, “Du,
tôi cấm anh biến mất! Nếu anh biến mất, tôi nhất định, nhất định sẽ
không đi tìm anh nữa!”
Bóng lưng Du cứng lại, mặc dù vậy anh vẫn
bình tĩnh đối diện với Lưu Phong và Thổ Hài, hỏi, “Hai người có thể thả
chúng ta đi không?”
“Liệt Hỏa chết thật rồi sao?” Xung quanh Lưu
Phong bắt đầu nổi cuồng phong dữ dội, cực kì khó khăn kìm lửa giận xuống hỏi. Ai cũng thấy là chỉ cần Du gật đầu một cái, Lưu Phong sẽ lập tức
nổi khùng.
“Phải,” Du bĩnh tĩnh trả lời.
“Các người đã giết hắn!” Thổ Hài tức giận nhìn Du bằng đôi mắt vằn tia máu, trong khi Lưu Phong bên này hung ác nhìn tôi.
Du quay lại nhìn tôi cười khổ. “Có vẻ không thể kết thúc có hậu được rồi,
Vương Tử ạ. Cả em và Tà Linh còn không giết nổi Liệt Hỏa… Hai chúng ta
thế này đấu lại Lưu Phong và Thổ Hài, còn sự lựa chọn nào khác sao?”
“Chúng ta có thể chạy trốn,” Tôi nói, run lẩy bẩy giãy giụa. Sao mớ xích này chặt quá vậy?
“Đừng cố sức nữa, Vương Tử. Xích đó giống như tình yêu của tôi dành cho em…
sẽ không bao giờ, không bao giờ buông ra đâu.” Nụ cười của Du mỗi lúc
một dịu dàng hơn, làm lòng tôi càng quặn đau tợn.
“Không!” Tôi không khỏi thét lên, “Du!”
“Kích hoạt chương trình ND tự hủy!” Du nhẹ nhàng hô.
Một tia sáng trắng lóe lên, và nghe như thể sắp bật khóc, anh nói, “Tôi vẫn muốn gặp em, Vương Tử.”
Bùm! Một tiếng nổ chói tai xé tan bầu khí quyển, theo sau bởi những bông
tuyết xinh đẹp rơi xuống từ trên trời. Có phải đây là máu của Du, thịt
của Du, trái tim của Du không? Tôi không thể kìm nước mắt vốn đã dâng
đầy khóe mi được nữa. Trong tim tôi, tất cả những gì còn lại là hình ảnh một chàng trai ma tộc tóc đen, người mãi mãi trao nụ cười cho tôi,
nhưng giữ nước mắt cho mình.
“Du… tại sao anh lại tự hi sinh
mình?” Tôi hét lên, “Tôi tự tới Hoa Đô là vì không muốn bất kì ai trong
các người chết vì tôi! Vậy mà anh vẫn dâng mạng vì tôi, thế là thế quái
nào?”