“Vương Tử! Vương Tử, anh đã lên mạng chưa? Nhanh lên, đến chỗ cũ đi. Chúng ta gặp vấn đề lớn rồi.”
Tôi vừa mới đăng nhập nick xong, Tiểu Long Nữ đã vội vàng PM tôi ngay,
giọng mười phần cấp bách, làm tôi chẳng kịp hiểu mô tê gì hết đã vội vã
chạy đến chỗ hẹn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi chạy ào vào phòng ăn trong nhà hàng, vẻ mặt lo lắng hỏi ngay.
“Tốt rồi, mọi người đều ở đây rồi, chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc. Bên đại
hội thông báo, trận đấu hôm nay hủy bỏ.” Tiểu Long Nữ bình tĩnh nói, mọi người trong Phi Thường đội đều trố mắt ngạc nhiên nhìn cô. “Trận chung kết sẽ dời đến tuần sau. Lúc ấy tất cả các đội sẽ cùng tham gia 1 trận
đại hỗn chiến để quyết định đội nào vô địch.”
“Đại hỗn chiến là cái gì? Mà tại sao tự dưng họ lại thay đổi hình thức thi đấu?” Lang đại ca bình tĩnh hỏi.
“Nghe nói họ thay đổi vì số lượng người tham gia đại hội quá đông, thời gian
diễn ra đại hội cũng lâu quá rồi, nên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chơi game bình thường. Vì vậy ban tổ chức muốn một lần giải quyết cho
gọn.
“Đại hỗn chiến chính là có ý quy tụ tất cả các đội lại với
nhau trên đấu trường cùng chiến đấu. Đội nào có người sống sót cuối cùng sẽ là đội vô địch. Không cho phép sử dụng thú nuôi để hỗ trợ.” Tiểu
Long Nữ dừng lại một lát, rồi hít sâu vào nói tiếp. “Tổng số có 100 đội, tính ra trận đấu này sẽ có khoảng 600 người chơi tham gia.”
Tất cả mọi người đều im lặng hồi lâu.
“Sống sót giữa 600 người ư?” Tôi lầm bầm. “Em chắc tám phần mình sẽ là người bị giết đầu tiên mất.”
Hết cách rồi, chỉ tại… chẳng lẽ số phận bắt tôi quá đẹp trai đến nỗi đàn
ông con trai cứ nhìn thấy tôi là chỉ muốn tóm lấy mà giết chết cho hả dạ sao? Mà hình như cũng không được che mặt vào đấu trường thì phải?
“Đúng vậy, có lẽ không thể hi vọng Vương Tử sẽ sống sót lâu dài được!” Lang
đại ca thở dài. “Anh thì lại quá cao, chắc cũng không giữ được cái mạng
lâu đâu. Anh nghĩ chúng ta nên trăm sự trông cậy Tiểu Long Nữ đi. Em ấy
rất nhanh nhẹn, hơn nữa thân hình cũng mảnh dẻ nhỏ nhắn.”
Tiểu
Long Nữ khô khốc cười hai tiếng. “Đừng trông cậy vào em làm gì. Em nghe
nói đã có đến 5 đội dù có bỏ cơ hội chiến thắng cũng phải khiến em chết
thật thê thảm đó.”
Má ơi…Tiểu Long Nữ, cô làm cái trò quỷ gì mà
đến sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô cũng cứu không nổi thế?
Năm người còn lại không tin nổi nhìn Tiểu Long Nữ, thế mà cô nàng vẫn
thờ ơ nhún nhún vai, “Chỉ là lúc mọi người không lên mạng chơi với em em chán muốn chết, nên mới dùng Kỹ năng chôm chỉa*… Em chỉ muốn kiếm thêm
cho đội ta thôi mà.”
(*Kỹ năng chôm chỉa: bản gốc là Thâu Thiết thuật, có nghĩa là thuật ăn trộm. – meomeo)
Tôi run rẩy đưa ngón tay chỉ vào mặt Tiểu Long Nữ, hỏi, “Rốt cục thì cô đã chôm được bao nhiêu rồi?”
“165 vạn 5 nghìn 720 đô*…Cộng thêm một thanh Hồn Thiên Bảo Kiếm và một áo
bào đạo sĩ chưa bán được nữa.” Vũ Liên đại tẩu thống kê tỉ mỉ chi tiết.
Chị dừng lại một chút rồi bồi thêm một câu. “Đấy mới chỉ là số tiền mà
Tiểu Long Nữ đưa cho chị để trang trải kinh phí cho đội chúng ta thôi
đấy.”
(*Đô: Vẫn chưa rõ đây là đơn vị tiền tệ nào (tiền trong
game hay tiền thực). Nếu là tiền trong game thì sẽ là 1655 kim cương, 5
vàng và 2 bạc. Nếu là tiền thật, có lẽ đơn vị tiền tệ sẽ là Đô Đài Loan
loại mới (TWD), tương ứng với 50 112 USD. –nhóm PR)
“Tiểu Long
Nữ, thế cô chôm làm của riêng bao nhiêu tiền rồi?” Tôi dùng ánh mắt đáng sợ và kề thanh Hắc Đao đáng sợ không kém vào giữa cổ và ngực Tiểu Long
Nữ đầy đe dọa.
“Cũng không nhiều lắm…” Tiểu Long Nữ trưng ra bộ
mặt ngây thơ vô tội. Nghe vậy, tôi thả lỏng người chút ít. Nếu không
nhiều quá, chúng ta chỉ cần trả lại cho chính chủ số tiền Tiểu Long Nữ
đã trộm là được …
“Em chỉ mua có 2 cái vali của LV(Louis Vuiton) và 3 đầm dạ hội của Chanel mà thôi…”
“2 vali và 3 đầm dạ hội thôi ư? Thế thì cũng chẳng có gì to tát. 6 người
chúng ta cùng gom góp trả là được chứ gì.” Lang và Du, hai gã đàn ông
không biết sống chết là gì, thở phào nhẹ nhõm nói.
“Đàn ông mấy
người không hiểu được đâu!” Bốn cô nàng đáng sợ cùng đồng thanh gầm lên… Và mọi người đều dùng ánh mắt quái dị quay ra nhìn tôi. (Trừ Tiểu Long
Nữ, cô ta đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa đây mà…Grừừừ! )
Tôi ho dữ dội đánh trống lảng, “Ơ khụ khụ khụ, chẳng qua em có tìm hiểu chút chút về mấy nhãn hàng nổi tiếng đó mà…”
“Vậy rốt cục là chỗ đó tốn bao nhiêu tiền?” Du khó hiểu hỏi.
Vũ Liên đại tẩu nhíu mày tính toán, “2 vali à…? 1 vali giá 2 nghìn đô, vậy là khoảng 4 nghìn đô la… Và nếu là 3 bộ cánh mới nhất mùa này thì…” Chị dừng lại, đưa tay ôm đầu loạng choạng như thể sắp ngất đến nơi. Lang
đại ca vội chạy tới đỡ bà xã.
“TIỂU LONG NỮ…” Tôi gầm lên, lại tiếp tục gí sát Hắc Đao vào cổ cô, quắc mắt. “Thế chính xác là bao nhiêu?”
“Hai vali với vài bộ cánh mốt nhất mùa đại khái chỉ khoảng triệu rưỡi đô thôi mà.” Cô nháy máy ngây thơ.
Mặt mọi người đều tối sầm…
“Bỏ qua Tiểu Long Nữ đi. Giờ chúng ta cần nghĩ cách bảo đảm tính mạng cho
những người còn lại, xem ai có cơ hội sống lâu nhất đi.” Một lúc sau,
tôi tuyệt vọng nói. Mọi người cũng tuyệt vọng gật đầu theo.
“Vậy
là chỉ còn Vũ Liên, Doll và Du thôi nhỉ?” Lang đại ca cào cào đám lông
trên đầu. “Nhưng Vũ Liên và Du đều thuộc hai chức nghiệp có thể chất yếu máu ít, ma pháp sư và thi nhân lãng du, nên cũng rất khó trụ được lâu.
Doll là có nhiều cơ hội sống nhất, con bé còn có cốt tinh bảo vệ nữa.”
Vậy là hy vọng sinh tồn chiến thắng của đội tôi đều đặt hết lên người Doll
sao? Chúng tôi không hẹn mà cùng liếc về phía Doll đang mỉm cười ngây
thơ ngốc nghếch. Chuẩn rồi! Kế hoạch xem ra cũng khá khả thi đấy chứ.
Doll dễ thương thế kia… chắc cũng chẳng ai nỡ làm hại con bé đâu nhỉ?
“Quyết định vậy đi, chúng ta sẽ dốc sức bảo vệ Doll.” Lang đại ca khí thế vạn phần nói.
“Còn một cách khác.” Tiểu Long Nữ phe phẩy ngón trỏ. “Tà Linh của Hắc Ám Tà
Hoàng đội vừa PM em hỏi xem chúng ta có đồng ý lập thành liên minh với
họ không đấy.”
“Liên minh á?” Tôi khó hiểu hỏi lại.
Tiểu
Long Nữ vẻ mặt thần thần bí bí giải thích. “Thật ra mới đây một bí mật
đã được tiết lộ, rất nhiều đội đã liên kết với nhau để tạo ra các liên
minh lớn nhỏ, hòng giành quyền vô địch. Một khi trận đấu bắt đầu, những
liên minh này sẽ tham chiến với các liên minh khác, sau đó, liên minh
tan rã thành từng đội nhỏ như ban đầu. Và những người sống sót cuối cùng sẽ đấu với nhau để chọn ra đội vô địch.
“Do đó, nếu ta lập liên
minh với Hắc Ám Tà Hoàng đội, chúng ta có thể hợp sức cùng đánh các đội
khác trước. Sau đó, nếu chỉ còn 2 đội chúng ta sống sót thì có thể tiến
hành quyết chiến lần cuối.”
“Nhưng chẳng phải liên minh lại rất có thể sẽ ngáng chân nhau sao?” Lang đại ca lo lắng hỏi.
“Vậy nên bây giờ mọi người mới cần phải quyết định xem có nên tin Hắc Ám Tà
Hoàng đội không đã.” Tiểu Long Nữ rất hợp tình hợp lí nói.
“Nếu
anh nhớ không nhầm thì chẳng phải 2 đội chúng ta đã tuyên bố không đội
trời chung hay sao?” Du lạnh lùng nói, trên mặt viết mấy chữ ‘trăm phần
trăm không tán thành’.
“Một phiếu chống, em một phiếu ủng hộ,
đang cân bằng nhau. Ý mọi người thế nào?” Tiểu Long Nữ nhiệt tình lãnh
vai trò kiểm phiếu.
Lang đại ca nhíu mày, nhíu mày, rồi lại nhíu
mày. Cuối cùng anh mới đành khó khăn nói, “Anh ủng hộ. Chúng ta chẳng
biết đội nào nữa mà muốn tự lực cánh sinh thì lại quá khó sống sót nổi.”
“Chị nghe anh Lang.” Vũ Liên đại tẩu thâm tình âm yếm nhìn Lang đại ca. Cũng phải, chị ấy luôn nghe lời ông xã hàng đầu mà.
“Oaa, một nửa số người đã tán thành rồi! Vương Tử, Doll, còn 2 người thì sao?”
“Doll không có ý kiến!” Doll nở một nụ cười không màng nhân gian thế sự, không vương duyên trần khói bụi nói.
“Vương Tử.” Mọi người giương mắt nhìn tôi chằm chằm. Nhưng tôi…Tôi bây giờ
thực sự chẳng muốn gặp Tà Linh chút nào hết, biết đâu anh ý lại thấy tôi quen quen và phát hiện ra tôi là Phong Lam thì sao? Thằng em ngu si mỏ
nhọn của tôi đã khai tiệt cho anh ý tôi là nhân yêu rồi còn đâu…Tuy
nhiên tôi lại càng không muốn vừa ra trận đã bị nghiền cho nát thành
thịt băm đâu!
“Tán thành!”
“Quyết định rồi nhé!” Tiểu Long Nữ vui vẻ nói, “Vậy tuần này ngày nào chúng ta cũng sẽ huấn luyện đặc
biệt với Hắc Ám Tà Hoàng đội.”
“Ê Tiểu Long Nữ, sao cô tự dưng lại cao hứng thế hả?” Tôi cực kì nghi ngờ nhìn cô.
Tiểu Long Nữ nháy mắt với tôi, sau đó PM trả lời, “Bên đó có Phong Vô Tình
đấy. Một khi Lang ca và Du gặp hắn ta, mọi hiểu lầm sẽ được sáng tỏ.
Chẳng phải anh luôn mong được giải oan hay sao? Thấy em tốt với anh
chưa?”
Vấn đề là, giải quyết rắc rối với em trai xong rồi, lần
này lại vướng ngay vụ Trác ca ca mới chết chứ…Ông trời ơi, sao người
không chịu buông tha con vậy? Hầy, thôi kệ đi. Tà Linh chắc cũng chẳng
nhận ra tôi được đâu…nhỉ? Tôi thảm thương tự trấn an bản thân.
~*~
“Đã lâu không gặp, Vương Tử.” Nụ cười lạnh lùng xa cách của Trác ca ca… à
không, là Tà Linh mới đúng, lại xuất hiện trước mặt tôi. Sau lưng anh
Minh Hoàng vẻ mặt bí xị như cái bị rách, người trước đây tôi quen gọi là Trác tiểu đệ đệ, bên cạnh là Phong Vô Tình phong lưu tiêu sái phe phẩy
cây quạt lông. Thằng em ngu si của tôi đấy…
Quả nhiên là kẻ thù không đội trời chung của mình.
“Phong Dương Danh?” Du sững sờ nhìn Phong Vô Tình không chớp mắt, rồi lại quay ra nhìn tôi.
“Chào giáo sư.” Phong Vô Tình cười hì hì. “Thầy không thể ngờ em lại ở Hắc Ám Tà Hoàng đội đâu nhỉ?”
Không… Chị nhìn lại cái mặt Du, thì có lẽ hắn không ngờ được mày lại ở Hắc Ám
Tà Hoàng đội chứ không phải Vương Tử của Phi Thường Đội em trai ạ.
“Em… em thực sự là Phong Dương Danh hả?” Du mặt mày vẫn vô cùng sửng sốt,
dường như hắn ta vẫn không thể tin mình lại nhận nhầm người.
“Vâng?” Phong Vô Tình kì quái nhìn vẻ mặt ngạc nhiên quá độ của Du.
Tôi trong bụng có chút oán thán, vỡ hết cả kế hoạch, vốn tôi đang định xem
màn kịch Tà Linh và Du ghen tuông tranh giành thằng em tôi cơ. Tiếc
không chịu được! Tuy nhiên, nhìn thấy gương mặt sững sờ đơ đơ của Du khi nhận ra hắn đã nhầm thằng em tôi với tôi, tôi lại cảm thấy rất là thú
vị…
Phải nỗ lực lắm tôi mới nhịn được cười, vạn phần đứng đắn
nghiêm túc nói. “ Chúng tôi rất vui vì được hợp tác với Hắc Ám Tà Hoàng
đội. Mong rằng 2 đội sẽ hỗ trợ nhau đến phút chót.”
“Hy vọng vậy.” Tà Linh cười nhạt.
“Đến lúc ấy, đừng có trách chúng tôi hạ gục các người và giành lấy chiến
thắng chung cuộc nhé.” Minh Hoàng vẻ mặt đầy ác ý. Rõ ràng thằng nhóc
này chẳng có chút thiện ý nào muốn hợp tác chung với chúng tôi cả.
Ngoài mặt, tôi chỉ lặng lẽ ngó Minh Hoàng đăm đăm, nhưng trong lòng, tôi thầm thở dài thườn thượt cảm thán. Tại sao Minh Bân dễ thương hồi xưa lại
trở nên khó ưa đến thế? Tôi có nên thay Trác ca ca dạy dỗ thằng nhóc bất hảo này một chút không nhỉ?
Lang đại ca đột nhiên vỗ vỗ tay. “Thôi nào, chuyện tư thì bỏ ra ngoài đi! Điều quan trọng nhất bây giờ là trận đấu tuần tới.”
Nghe vậy, Du, Phong Vô Tình, Minh Hoàng và tôi đang mắt to trừng mắt nhỏ*
nhìn nhau cũng đành tạm thời đình chiến quay lại nghe anh dặn dò.
(*mắt to trừng mắt nhỏ: đây là một cụm từ phổ biến của Trung Quốc, nghĩa có
thể tạm dịch là lườm nhau, “nhìn nhau bằng đôi mắt hình viên đạn”. Tuy
nhiên nghĩa đưa ra ở đây chỉ có nét tương đồng, chưa hoàn toàn chính xác và để bản dịch có chuẩn hơn, tô xin để nguyên như bản gốc. – meomeo)
“Theo ý tôi, ta nên cố gắng luyên tập thật tốt để có thể sống sót trong tình
huống bị kẻ thù bao vây. Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta cứ tìm nơi nào
càng nhiều quái càng tốt mà luyện.” Lang đại ca nói.
“Nhưng đại
ca à, như vậy dễ hóa thành cột sáng bay mất lắm.” Tôi sợ hãi, mồ hôi
chảy đầm đìa. Những người khác cũng khó nhọc nuốt nước miếng.
“Muốn thắng thì phải có hy sinh chứ.” Lang đại ca cực kì vô tình nói. “ Tất nhiên, hạn chế bị giảm cấp tối thiểu thì càng tốt.’’
Hầy! Từ ngày đầu tiên gặp Lang đại ca đến giờ, bây giờ tôi mới hiểu hết
nghĩa mấy chữ “phó mặc số phận’’. Ngay khi nhận ra cơ hội sống sót của
tôi thấp nhất đội, Lang đại ca đã lệnh ngay cho tôi (Vâng, chuẩn rồi!
Tuyệt đối là ra lệnh đấy ạ!) muốn làm gì thì làm, cũng phải liều mình
chết chung* với lũ quái, để đồng đội tôi có thể tận dụng cơ hội mà chạy
cho lẹ. Như vậy cấp bậc của mọi người trong đội mới có thể bảo toàn.
(*chết chung: bản gốc là “đồng quy vu tận”. Đây là một câu thành ngữ phổ biến
của Trung Quốc, ý nói cùng chết với nhau. Một số trường hợp có ý chỉ
tình yêu, tình nghĩa, nguyện chết bên nhau, Trong trường hợp này, thành
ngữ này được dùng với hàm ý mỉa mai. – meomeo)
Thế nên bây giờ tôi mới phải kéo theo một lũ quái đang đuổi sát gót mà chạy trối chết đây…
Đúng là một giây mà tựa như cả năm ròng vậy. Ước chừng tầm vài nghìn năm gì
gì đó trôi qua, cuối cùng tôi cũng hoàn thành sứ mệnh tha lôi mấy chục
con quái* khỏi hàng ngũ ‘quân ta’ mà không để ‘pháo hoa bay’. (Chính là
biến thành cột sáng trắng bay mất ấy mà!)
(*Tha quái: thông
thường người chơi dùng mình để dụ quái, ‘tha’ ở đây là ‘tha lôi’ chứ
không phải là ‘tha thứ’. Phương thức này thường được người tấn công tầm
xa hoặc người tấn công diện rộng thực hiện. Hầu hết quái vật trong game
MMO thường tập trung tấn công người đầu tiên đánh chúng, cũng chính là
người vi phạm khoảng cách an toàn khi thực hiện công kích, những người
này có nhiệm vụ đảm bảo quái chỉ tập trung thù hận vào mình mà không tấn công đồng đội họ. – nhóm PR)
Tôi mệt muốn chết, bò lê như chó
trở về đội mình. Nhưng ngay khi tôi vừa mới an toạ thoải mái hí hửng
thưởng thức chiêu Viên Hoa Kiếm Vũ của Tà Linh và tuyệt chiêu Nhuyễn
Kiếm Tuyệt Kĩ của Phong Vô Tình thì…
“Vương Tử, quái lại kéo tới
đông rồi! Mau tha bọn nó đi!” Lang đại qua một lớp quái dày như Vạn Lý
Trường Thành hét vào mặt tôi.
Mắt tôi lồi ra như con cá chết, tôi không nói gì đứng dậy…
“Mau lê mông anh tha quái đi! Tôi phóng Lôi Nộ Cửu Thiên hai lần rồi mà vẫn không ăn thua gì đây!” Minh Hoàng cáu kỉnh gào lên.
Tôi hung hăng trừng mắt lườm Minh Hoàng, nhưng vẫn chấp nhận số mệnh lôi Bé Bao ra. “Bé Bao, sử dụng Súng Máy Bắn Thịt.”
“Chúng ta lại nướng thịt tiếp hả Mama? Nhưng con chẳng nhìn thấy Chim lửa đâu
hết á!” Bé Bao hăm hở nhảy đông nhảy tây tìm Hỏa Hoàng…
“MAU BẮN THỊT ĐI!!!” Hai đội tổng cộng 12 người cùng đồng thanh hét tướng lên.
~*~
Tôi lại dùng công phu xe ‘căng hải’* mà tích cực chạy, chạy, chạy… Mẹ K**p! Tôi trên mặt chảy xuống ba đường đen xì**, trong lòng thảm thiết hô.
Có. Vách. Đá. Trước. Mặt!
(*xe ‘căng hải‘: bản gốc là xe buýt
tuyến 11. Bạn đọc có thể hình dung câu đùa này đại ý là dùng chân mà
chạy, số 11 là miêu tả hình dạng 2 cái chân. Tiếng Việt có cụm từ dùng
để đùa xe ‘căng hải’ rất nổi tiếng nên tôi sử dụng từ này để thay thế. – nhóm PR và meomeo.
**đường đen: bạn đọc nếu đã đọc qua nhiều
tiểu thuyết Trung Quốc, có lẽ cũng biết cụm từ ‘mặt chảy đầy hắc tuyến’. Đây chính là loại ‘đường đen’ tôi nói tới. Trong truyện tranh nhân vật
khi thể hiện là mình không còn gì để nói, quá sốc, quá nản, trên mặt
thường được vẽ mấy đường đen chảy xuống, biểu thị là đen mặt lại. Tiểu
thuyết cũng dùng kiểu miêu tả này để thể hiện ý tương tự – meomeo.)
Lần đầu tiên trong đời, tôi tự nhận ra mình mù hướng cũng là có tội lớn.
Phải làm gì với lũ quái đang rượt mình như hổ rình mồi thế này? Tôi trừng
mắt nhìn vách đá – cao thế này, ngã xuống chết là cái chắc… – rồi lại
quay ra sau quan sát ‘đàn’ quái đông nghìn nghịt.
Chỉ cần chúng giẫm đạp lên mình là đã đủ chết rồi… Rơi xuống vực chết? Hay là bị giày xéo đến chết? Hình như… hơi khó chọn rồi?
Tôi liều chết ôm lấy tia hi vọng le lói cuối cùng, bật kênh tổ đội hỏi, “Lang đại ca, bên anh còn bao nhiêu quái?”
“Bên này tạm ổn, bọn anh có thể giải quyết xong trong vòng nửa tiếng nữa.” Dứt lời, liền im hơi lặng tiếng.
Nửa tiếng á? Lúc đó tôi đến nắm tro cũng chẳng còn…
Tôi nắm chặt thanh Hắc Đao yêu quý, mồm niệm, “Lại đây đi xem nào? Bọn quái vật ngu si, tao mà chết thì mấy đứa tụi mày cũng phải chôn theo cùng!”
Con đầu tiên xông về phía tôi là 1 con Bosilimi*, quái vật đầu người
mình nhện, cả người nhầy nhụa kinh tởm, thủ lĩnh của một băng quái ngu
si xấu xí, và còn… Còn nhiều lắm! Tôi nuốt nước bọt đánh ực, lùi lại vài bước mà không hay rằng mình đã đi đến miệng vực, mới lơ đãng một chút
đã…
(*Bosilimi: Bản convert phiên âm là Ba Tư lập mễ. Đây là loại quái đầu người mình nhện hay được miêu tả trong tiểu thuyết viễn tưởng. Các tiểu thuyết khác nhau thì tên của chúng cũng thay đổi. Có một lưu ý thú vị là tác giả của 1/2 Vương Tử là fan của R.A. Salvatore. Ngự Ngã
rất thích Drizzt. Cô thích Drizzt đến nỗi cô còn tạo ra một nhân vật
tương tự như vậy trong tiểu thuyết tiếp theo. – nhóm PR)
~*~
“Cuối cùng cũng đánh xong!” Tiểu Long Nữ rên rỉ, đổ vật xuống vệ đường. Cô
nàng thở không ra hơi, hôm nay cô nàng chạy cũng chẳng kém Vương Tử là
bao! Ai bảo cô nàng rõ ràng chạy nhanh hơn tên ngốc Thâu Hương Công Tử,
nhưng lực công kích lại chẳng bằng người ta, nên Tiểu Long Nữ nghiễm
nhiên lãnh trách nhiệm làm mồi nhử bọn quái chạy vòng quanh.
Tuy
nhiên, bên kia đường, Tà Linh và Phong Vô Tình lại càng thảm. Chẳng
những phải điên cuồng đuổi theo lũ quái, họ còn phải tấn công nhiều đến
nỗi cánh tay như muốn rời ra. Cả 2 đều thở hổn hển, mặt mày trắng bệch.
“Được rồi, có ai chết hay bị thương không?” Lang đứng dậy, nhìn lướt qua mọi người. “Điểm danh!”
“1” Chiến sĩ loài người Phong Vô Tình.
“2” Chiến sĩ hắc ám tinh linh tộc Tà Linh.
“3” Ma pháp sư loài người Minh Hoàng.
“4” Đạo tặc loài người Thâu Hương Công Tử.
“5” Cung tiễn thủ tinh linh tộc Thư Kích Thủ.
“6” Tế ti thiên sứ tộc Hắc Bách Hợp.
“Ừm…Tất cả thành viên trong Hắc Ám Tà Hoàng Đội đều ở đây cả rồi.” Xú Lang lại
quay đầu nhìn đồng đội mình, “5 người? Vương Tử chưa về sao?”
“Vương Tử, anh ở đâu? Bọn này đánh xong rồi! Đừng la cà nữa, về nhanh!” Tiểu
Long Nữ hét qua kênh tổ đội, nhưng cả lúc lâu chẳng có ai đáp lại.
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ Vương Tử chết rồi?” Du lo lắng hỏi.
“Cũng có thể.” Tiểu Long Nữ trầm ngâm, cô nhớ lại số quái đông nghìn nghịt mà Vương Tử đã tha lôi đi lần trước … Có thể cậu ta chết rồi cũng nên.
“Để em PM lại xem anh ấy còn trên mạng không.”
“Thế nào rồi?” Xú Lang quan tâm hỏi.
“Thật kì quái. Vương Tử vẫn đang online nhưng lại không thấy trả lời.” Tiểu Long Nữ nhíu mày.
“Hay là cậu ta đang dỗi?” Tà Linh thờ ơ chêm vào một câu, “Chúng ta bắt cậu
ta dẫn nhiều quái như vậy… Chẳng phải hơi quá đáng sao?”
Mọi người trong Phi Thường đội kì thị nhìn Tà Linh, đồng thanh, “Tên kia đã sớm chấp nhận số phận rồi!”
“Vả lại anh ta sẽ không giận chúng tôi đâu, bao nhiêu tức giận hắn ta sẽ trút hết lên Du ấy mà.” Tiểu Long Nữ nói thêm.
“Vậy rốt cục Vương Tử ca ca gặp chuyện gì rồi?” Doll lo lắng.
“Ai mà biết được đấy? Chắc cũng chẳng to tát gì đâu.” Tiểu Long Nữ trả lời. Chỉ là game online thôi mà, tệ nhất thì cũng chỉ chết một lần là xong
chứ gì? Tiểu Long Nữ cố trấn an bản thân, nhưng trong lòng lại có chút
bứt rứt.
~*~
Au…Tôi vừa ngất à? Tôi cố nhấc tay phải lên
xoa cái đầu đang đau như búa bổ, mà lại… Sao lại không thể nhấc được tay phải lên thế này?
Ôi trời, đương nhiên thế này thì không thể
rồi, Tôi nghĩ, nhìn lướt qua cánh tay phải. Tay phải máu tươi đầm đìa,
so với sốt ketchup trong hodog còn nhiều hơn mấy phần.
Còn tay
trái thì… Tôi mới động một chút đã đau suýt chảy nước mắt. Tôi ngó qua
chỗ tay trái mình, nghĩ, Quá tuyệt! Giờ xương trắng nhởn còn đang được
dạo phố bên ngoài kìa.
Sau đó, tôi yếu ớt mở miệng hòng kêu cứu,
nhưng máu hộc ra từ miệng tôi như vòi nước. Tôi chẳng dám thử xem chân
còn cử động được nữa không…Trời ơi, nằm nửa sống nửa chết thế này thì
thà chết quách đi còn sướng hơn nhiều.
Đau, đau quá đi! Tôi chú
mục vào vách đá mình vừa rơi xuống, cố gắng nhỡ thật kĩ ngã từ độ cao
này không chết được, để lần sau không dại mà ngã xuống lần nữa…
Không đúng! Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này? Phải mau chóng PM cho mọi
người đến đây cứu tôi ngay, không chỉ sợ tôi lại ngất tiếp mất.
“Mọi người…cứu…cứu…em…” Máu trong miệng tôi…sao lại mặn chát đến thế…
“Vương Tử!” Mọi người trong Phi Thường đội mặt mày tái nhợt. “Cậu/Anh/Em ở đâu? Chết rồi à?”
“Hự…đau quá…Mau đến cứu em đi, không thì đến giết em luôn đi cũng được!” Cơn
đau ập đến khiến ý thức tôi nhạt dần, tôi nói hươu nói vượn một tràng.
Du lo lắng hét lên, “Vương Tử, em đang ở đâu?’
“Vách đá…Đừng có tùy tiện nhảy xuống…Đau quá…!” Đầu tôi quay cuồng, mắt hoa loạn lên.
“Ở yên đó đi, Vương Tử! Đừng có đăng xuất, bọn anh đến ngay đây!” Giọng của Lang đại ca đây ư? Sao nghe xa vời đến vậy?
Đau…Đau…Đầu óc tôi giờ ngoài từ ‘đau’ này không còn bất cứ ngôn từ nào nữa hiện lên.
~*~
Mọi người trong Phi Thường Đội mặt đều trắng bệch như giấy.
“Anh nghĩ Vương Tử chắc đã rơi xuống vách đá nào đấy rồi, mọi người chia ra
tìm cậu ta đi, nhanh lên! Ai tìm thấy Vương Tử lập tức gọi anh đến, anh
còn trị thương.” Xú Lang khẩn trương, anh vừa nói xong, mọi người lập
tức rẽ đi các hướng khác nhau.
“Chúng tôi sẽ giúp các anh tìm.” Tà Linh cũng quan tâm nói.
“Vương Tử, em ở đâu?” Du lo muốn phát rồ, hắn điên cuồng gào thét như lên cơn loạn trí.
Sau khi đã phân công các thành viên trong đội đi tìm, Tà Linh cẩn thận quan sát bốn phía quan sát tình hình. Với tốc độ của Vương Tử và hướng lúc
truớc cậu ta chạy đi, Vương Tử có thể bị ngã ở đâu nhỉ?
~*~
Mà lúc này, tôi đang cực kì ai oán.
Muốn chết mà cũng không thể là sao? Đây có được coi là lỗi của các nhà sản
xuất game không nhỉ? Tôi cứ phải nằm 1 chỗ, đau đớn tột cùng, chỉ để đợi người đến cứu hay sao? Chắc chắn tôi sẽ đệ đơn khiếu nại với GM ẩn Tiểu Long Nữ khi nào gặp được cô nàng….
Để khỏi phải tập trung vào
cơn đau, tôi cố gắng suy nghĩ miên man vớ vẩn một chút, nhưng… Tại sao
không có ai đến cứu tôi hết vậy? Hu hu hu, Tôi rất rất là đau, tôi đau
lắm! Ai đó đến cứu tôi đi! Làm ơn đi mà? Du, anh đâu rồi? Sao không đến
đây để tôi đánh anh cho hả giận, Hu hu hu!…
Khoan đã, có người đến! Ai ở đó? Nghe tiếng bước chân vọng đến mỗi lúc một gần, tôi cực kì xúc động muốn xem mặt người đó …
“Tìm thấy rồi.” Người đó nói và quỳ sát xuống cạnh tôi. Anh lấy ra một bình
máu đổ vào miệng tôi, nhưng tôi chỉ miễn cưỡng nhấp được hai ngụm.
“Là Du à?” Tầm nhìn của tôi giờ đây trở nên rất mờ mịt, tôi chẳng thể nào nhìn rõ được người trước mặt mình … Ai đó?
“Không, là Tà Linh. Tôi hết bình máu rồi, tôi đưa cậu tìm nhóm tế ti trị thương.” Tà Linh vừa nói vừa nâng tôi dậy khỏi mặt đất.
“Ồ…Hóa ra…là Trác ca ca!”Tôi yên tâm thì thào tự nói.
Trác. Ca. Ca?! Tà Linh sửng sốt. Anh cúi xuống, cẩn nhận quan sát tôi. Nhưng
tôi không nhận ra vì đầu óc vẫn còn choáng váng vì đau.
Sau khi
nhìn kĩ khuôn mặt tôi, anh thì thầm. “Đúng là đôi mắt này…hôm đó Dương
Danh còn nói Tiểu Lam chơi nhân vật nam trong Đệ Nhị Sinh Mệnh. Thêm câu Trác ca ca kia… Chẳng lẽ… Tiểu Lam?”
Tà Linh kinh ngạc nhìn vẻ đau đớn vật vã của tôi.
“Tiểu Lam, là em à?” Tà Linh lớn tiếng, giọng đầy đau khổ.
“Vương Tử! Tìm thấy Vương Tử rồi!” Du gọi to, hắn ta chạy hết tốc lực về phía chúng tôi. “Cảm ơn, Tà Linh.”
Du đưa tay ra, tỏ vẻ muốn đỡ lấy tôi từ vòng tay của Tà Linh, nhưng Tà
Linh lại càng siết chặt tôi hơn. Anh phớt lờ Du, đi ngang qua Du và trao tôi cho Xú Lang, người vừa chạy đến.
“…” Du chỉ biết chằm chằm nhìn Tà Linh bế tôi đi qua hắn, nâng niu tôi trong vòng tay.
Sau khi Lang đại ca dùng phép trị thương cấp cao lần thứ N lên tôi, tôi rốt cục như rồng như hổ hồi phục lại – Và tôi đang uất ức muốn chết đây!
“Sao mọi người đến cứu em muộn thế? Em đau lắm đấy!” Tôi rùng mình nhớ lại mớ chuyện vừa rồi.
“Ê, anh tự ngã xuống vực cơ mà! Chúng em đã phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức tìm anh đấy. Kêu ca cái gì nữa hả?” Tiểu Long Nữ hung hăng
vạch mặt tôi.
“Tôi…” Tôi tự cảm thấy số mình thật khổ, Có phải
tôi cố ý rơi xuống đâu, Tôi nghĩ, cáu kỉnh hươ hươ tay, “Du, Du! Nói
xem, tại sao anh lại tìm thấy tôi chậm hơn cả Tà Linh hả?”
“Tôi…” Du cười yếu ớt, nhưng trong mắt lại ngập tràn đau đớn và tội lỗi.
Nhiều lời làm gì, Đánh luôn!
“Tiểu Lam?” Tà Linh đột nhiên PM tôi, giọng anh rất khó dò.
Tôi chết sững mất 1 lúc, miễn cưỡng buông Du ra, từ từ quay sang nhìn Tà
Linh. Bại lộ rồi sao? Đúng là cuối cùng cũng… “Anh phát hiện ra rồi sao
?”
“Ừm.” Trác ca ca dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, làm tôi chẳng biết anh rốt cuộc là có ý định gì.
“Anh đừng có nói với ai được không, Trác ca ca?” Tôi nài nỉ, rồi nói thêm.
“Đặc biệt là thằng em Phong Vô Tình mồm to như loa phóng thanh của em.”
Trác ca ca lẳng lặng nhìn tôi, như thể đang xem xét yêu cầu của tôi.
Thấy thế tôi đành phải xuất ra tuyệt chiêu trăm trận trăm thắng, cực kì linh nghiệm ‘làm nũng thần công’, “Điiiiii mààààà, Trác ca ca à! Đừng nói
cho ai biết nhé, anh ơiiiiiii?” Eooooo…dùng giọng trầm ấm nam tính của
Vương Tử mà làm nũng, đến chính tôi nghe xong còn thấy ghê tởm.
“Ờ.” Tà Linh bất đắc dĩ gật đầu, rõ ràng anh cũng không thể chịu được chất giọng con trai ưỡn ẹo ấy thêm một giây phút nào nữa.
“Sao 2 người họ lại nhìn nhau đắm đuối thế kia ?” Tiểu Long Nữ cười tà.
“Chưa kể biểu hiện kì cục của Vương Tử nữa… Xem ra tình địch của anh
cuối cùng cũng xuất hiện rồi kìa Du!”
Tôi trừng mắt lườm Tiểu
Long Nữ đang nói hươu nói vượn rồi quay sang Du. Thi nhân vẻ mặt không
chút cảm xúc nhìn tôi và Tà Linh, nhưng chính bộ mặt trống rỗng của Du
lại khiến tôi ngạc nhiên hơn hết thảy.
~*~
Ngày hôm sau,
hai đội chúng tôi tách riêng ra luyện tập. Như thường, phải chờ mọi
người có mặt đầy đủ thì mới bắt đầu được. Tôi liếc khẽ qua chỗ Du – hắn
ta đã rơi vào trạng thái trầm cảm nghiêm trọng từ hôm qua, hai con ma
trơi* cháy sáng lập lè đang bay quanh đầu hắn.
(*ma trơi: nếu bạn đã đọc bản truyện tranh của ½ Vương Tử, ắt đã nhìn thấy 2 con này bay
quanh người Du. Bạn đọc nếu xem hoạt hình nhật “Săn ma” cũng thấy có
nhắc tới. Trong tiếng TQ, loại này gọi là ‘quỷ lửa’, còn tiếng Nhật gọi
là onibi. Đây là một loại yêu quái, ở đây tôi dịch là ma trơi, nghĩa
thực ra cũng khá tương tự, lại quen thuộc với người Việt hơn. – nhóm PR
và meomeo)
Không thể nhịn được nữa, tôi cốc vào đầu anh ta đánh bốp, kêu lên, “Anh nghĩ cái gì thế? Trông anh khó coi quá đi!”
Du nhìn thật sâu vào mắt tôi, rồi rầu rĩ nói, “Không có gì…”
Tôi nghĩ 1 lúc, rồi bỗng giật mình hiểu ra vấn đề. “Anh lo sợ về trận đấu
à? Đừng lo lắng quá, chỉ cần chúng ta cố hết sức mình thôi, kết quả
chẳng quan trọng đâu. Dù sao bây giờ cũng chỉ có thể cố hết sức thôi
mà.” Tôi vui vẻ vỗ vào lưng Du.
Tôi cũng lo nữa, nhưng thật ra chuyện thắng thua đối với tôi cũng chẳng quan trọng gì. Tất nhiên, thắng thì càng tốt!
Tiểu Long Nữ vô cùng khinh thường đảo mắt, lấy vẻ mặt ‘gỗ mục không thể chạm trổ’* nhìn tôi. “Vương Tử, não anh đúng là thiếu gân** rồi!”
(*gỗ mục không thể chạm trổ: thành ngữ TQ, chỉ dạng người ngu ngốc không
biết gì, có học cũng vô ích, không thể khá lên được. – meomeo
**não thiếu gân: đại ý là người vô cùng đần độn – meomeo)
Nghe vậy, tôi nghiêm túc trả lời. “Tiểu Long Nữ, cô đừng tưởng tôi cái gì cũng không biết nhé!”
“Ồ, nói vậy thì anh biết cái gì?” Sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt Tiểu Long Nữ.
“Tôi không học y nhưng thừa biết là trong não chẳng có cái gân giếc gì sất. Cô đừng hòng lừa tôi!” Tôi cáu kỉnh đáp trả.
“Anh là đồ con heo đầu đất!” Tiểu Long Nữ trên mặt nổi gân xanh.
“Vương Tử.” Tôi vừa định cãi lại thì Du đột nhiên dùng hai tay giữ lấy vai
tôi, lo lắng hỏi, “Nói đi, rốt cuộc với em Tà Linh hay tôi quan trọng
hơn?”
“Còn phải hỏi, đương nhiên là anh quan trọng với tôi hơn rồi.” Tôi kiên định không rời nói.
Vừa dứt lời, cả người Du như tỏa ra hào quang sáng rỡ. Hắn một bên hạnh
phúc tái hiện đi tái hiện lại câu trả lời về độ quan trọng kia của tôi,
còn tôi thì tiếp tục lầm bầm.
“Anh dù sao đi nữa cũng là đồng đội của tôi mà! Với lại, mà nhé, dù bây giờ chúng ta và Tà Linh là đồng
minh, nhưng đến cuối cùng cũng phải chiến đấu với anh ấy thôi.”
Tôi nói xong, bỗng chợt nhân ra. É, sao Du lại rơi vào cảnh âm khí toàn
thân thế này? Tôi gãi gãi mặt nhìn Tiểu Long Nữ, vô tư hỏi, “Này, tôi
nói sai cái gì à?”
Tiểu Long Nữ nhìn Du đầy cảm thông, thở dài, “Không có, nhưng thà anh đừng có nói gì thêm còn hơn.”
“Ơ…thôi mặc kệ Du. Lang đại ca, tiếp theo chúng ta sẽ luyện tập gì?” Tôi lo
lắng. “Cả Hắc Ám Tà Hoàng đội cũng chạy đến chỗ luyện tập bí mật rồi.
Thế còn chúng ta thì sao?”
“He he…” Nụ cười xảo quyệt của Lang đại ca làm tôi da gà da vịt nổi hết cả lên. “Chúng ta cũng sẽ bí mật luyện tập.”
Mọi người đều ồ lên nghi hoặc, dỏng tai lắng nghe.
“Nếu đối thủ của chúng ta chỉ có 6 người thì chỉ cần luyện sao cho cấp bậc
cao hơn họ, phối hợp tấn công ăn ý hơn họ là được. Nhưng đây lại là phải đương đầu với 600 người, điều quan trọng nhất là…” Lang đại ca hít một
hơi, “Chạy trốn.”
Tôi ngã vật xuống sàn nhà… Ấy mà không, mọi người cũng xỉu hết luôn rồi.
Chạy trốn? CHUỒN mà còn phải luyện tập nữa sao?
“Đừng có coi thường nghệ thuật tẩu thoát. Trong 36 kế, chuồn là thượng sách
mà lị, mọi người phải biết rằng tẩu thoát là một lĩnh vực khoa học hết
sức cao thâm! Không chỉ cần đôi chân thật dẻo dai để chạy nhanh hơn kẻ
thù, còn cần có thị lực tinh tường, phải phát hiện ra được chỗ nào dễ
thoát nhất. Ngoài ra, không thể thiếu được óc phán đoán tốt để tận dụng
mọi mánh khoé khi chạy trốn, giảm số lượng người đuổi theo về càng ít
càng tốt.
“Và cuối cùng, quan trọng nhất, phải thật khôn khéo trà trộn vào đám đông, thế mới khiến người ta không để ý mà giết mấy đứa
trước.” Lang đại ca dừng lại, thở dài thườn thượt rồi chỉ tay về phía
Du, Tiểu Long Nữ và tôi.
“Tuy nhiên,” Anh tiếp tục. “Thật bất
hạnh là riêng nhóm chúng ta đã có đến ba người nổi đến độ muốn quên cũng không được rồi…Thậm chí một người lại còn cố tình gây chuyện để mình
ngày một thêm tai tiếng.”
“Vậy phải làm sao đây Lang đại ca?” Tôi lo lắng hỏi, trong lòng lại âm thầm nhớ kĩ. Những người nổi bần bật
trong đội phải có đến BỐN, còn cả người nào đó cao hai mét nữa mà..
“Anh có giải pháp tình thế rồi.” Lang đại ca nói, rút ra một bao tải chứa
đầy mặt nạ. Tôi bắt đầu cảm thấy lên tinh thần. Yaaaaaay!, Tôi nghĩ
thầm, Mình có thể đeo mặt nạ vào đấu trường! Tôi cầm đại một cái đeo
vào, tâm hồn lâng lâng vui sướng, rốt cuộc mình không sợ bị mấy sinh vật ghen tị kia loạn đao hươ kiếm đâm chết rồi.
“Trông được không, Tiểu Long Nữ?” Tôi quay lại hỏi cô.
“Nếu anh chuẩn bị đi cướp nhà băng thì cái mặt nạ vải đen trùm kín đầu hở mỗi 3 cái lỗ này quá là phù hợp luôn.”
Tôi đeo một cái khác vào.
“Nếu anh nghĩ mình có thể trà trộn vào đám đông với cái mũ bảo hiểm che sùm sụp thì cứ đi mà làm.”
Đổi!
“Ờ, chất hàng lụa là mềm mịn bậc nhất đấy.”
Lại đổi!
“Em không biết họ còn bán cả mặt nạ Pikachu trong Đệ Nhị Sinh Mệnh đấy…”
Mang bộ mặt Pikachu, tôi câm nín nhìn Vũ Liên đại tẩu véo xoắn tai ông xã,
cảnh cáo anh không được tuỳ ý mua mấy thứ đồ vớ vẩn này nữa; À khoan đã, tôi nhớ hình như có cái này…
Tôi lục tung túi và cuối cùng lôi
ra cái mặt nạ đầu tiên lúc tôi lần đầu chơi game – mặt nạ ca kịch. Tôi
cởi mặt nạ Pikachu ra và đeo cái cũ che nửa mặt vào.
“Còn cái này thì sao?” Tôi quay ra chỗ mọi người.
“Tốt hơn cả đấy.” Tất cả đều đồng tình – trừ Lang đại ca vẫn đang khăng
khăng lẩm bẩm mấy cái mặt nạ anh ý mua tốt hơn nhiều, vì trên TV người
ta hay đeo mấy kiểu mặt nạ này mà.
“Em muốn hỏi cái này. Chúng ta rốt cuộc là chạy riêng hay chạy theo đội?” Du hỏi. Hắn phân tích tình
hình, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. “Nếu tất cả cùng chạy, chẳng phải ngược lại sẽ phản hiệu quả sao? Nhưng tách riêng từng người thì… lại càng
nguy hiểm. Chẳng vậy sao ta không chia ra làm 3 nhóm, mỗi nhóm 2 người?
Như thế vừa đỡ bị chú ý mà mất bảo toàn được tính mạng.”
Không
thể tưởng tượng được Du cũng nói lí được bằng tiếng người nha, Tôi không cãi nổi, chỉ nghiêm túc hỏi một vấn đề, “Thế phân chia thế nào?”
Du trầm tư một lát, “Vương Tử với Vũ Liên đại tẩu, Doll và Tiểu Long Nữ, anh Lang đi với tôi.”
Tôi nghĩ một hồi, lại phát hiện nghĩ không thông, đành mở miệng hỏi. “Tại sao lại thế…?”
“Em và Vũ Liên đại tẩu kết hợp với nhau sẽ tạo thành một nhóm vô cùng mạnh, hai người chắc sẽ không gặp bất trắc gì trong quá trình chạy trốn. Hai
đội chúng tôi còn lại, lúc nguy hiểm Doll có thể hi sinh Tiểu Long Nữ mà chạy, anh Lang thì có thể hi sinh tôi.” Du vô tình nói. “Sức mạnh của
chiến sĩ, ma pháp sư niệm đại ma pháp* Hỏa hệ và Thổ hệ, còn có Tử linh
pháp sư cùng bầy Hoả giáp cốt tinh, không thể thiếu được tế ti hỗ trợ
hồi máu, mọi người đều rất cần thiết cho đội ta. Đạo tặc và thi nhân chỉ là thứ yếu, không quan trọng gì mấy.”
(*đại ma pháp: viết tắt
tiếng Anh là AoE, Area of Effect. Như một chú thích trước đây đã đề cập, đây là loại ma pháp mạnh có phạm vi công kích rất lớn. Tuy sức công phá cực kì lớn, nhưng thời gian làm phép rất lâu, lại rất dễ bị gián đoạn.
Giả dụ như tuyệt chiêu yêu thích của Minh Hoàng, “Lôi Nộ Cửu Thiên” cũng là một loại đại ma pháp như vậy. – nhóm PR)
“Hóa ra là vậy… Ờ,
thế giữa tôi và Vũ Liên đại tẩu, ai sẽ phải hi sinh?” Tôi cần tắc vô áy
náy hỏi lại. Nhỡ chết mất 1 người thì sao?
Du khẽ nhăn trán nhíu
mày, rồi kiên định nhìn tôi, “Tôi tin Vương Tử em nhất định bảo vệ được
cả chính mình và Vũ Liên đại tẩu, có được không?”
Tôi mỉm cười. “Không thành vấn đề.”
Sau đó Phi Thường đội bắt đầu luyện bài chuồn – thượng sách trong 36 kế.
Để rèn cho đôi chân dẻo dai, chúng tôi phải học thêm cả Khinh Công* hoặc
Khinh thân pháp**. Đương nhiên, tôi với Tiểu Long Nữ thì khỏi cần học
nữa, độ nhanh nhẹn của chúng tôi đã thượng thừa rồi. Tiếp tới mọi người
luân phiên bị Tiểu Long Nữ cầm đuốc đuổi theo đằng sau đòi đốt mông…
Tiểu Long Nữ, có phải tôi gặp ảo giác hay không mà sao hình như cô cứ
nhằm mông tôi mà chí thế? Đại khái là làm đủ trò cũng chỉ muốn luyện cho mọi người chạy nhanh một chút.
(*, **Khinh công, Khinh thân
pháp: ‘khinh’ có nghĩa là nhẹ. Khinh công là một bộ môn võ thuật mà cái
cao thủ võ lâm phải được huấn luyện đặc biệt thì mới sử dụng được. Người ta phải học cách ngưng ‘khí’, chuyển thành năng lượng đưa đi khắp các
kinh mạch. Sau khi luyện được khinh công, người học võ có thể trở nên
nhẹ nhàng, nhờ đó có được những khả năng đặc biệt. Tiểu Long Nữ trong
Thần Điêu Hiệp Lữ có thể lấy dây thừng làm võng mà ngủ, hoặc thường thấy là có thể ‘bay’ bằng cách di chuyển trên không trung cực nhanh. – nhóm
PR.)
Tiếp theo, để luyện nhìn xa nhìn tinh, chúng tôi đến con phố đông đúc người chật kín như nêm ở Nhật Thành, thành phố rộng nhất trong Đệ Nhị Sinh Mệnh. Ở đó, chúng tôi phải cố tìm ra được con đường ngắn
nhất và thuận tiện nhất cho phép chúng tôi lách tới cuối phố càng nhanh
càng tốt.
Thường thì Doll bé nhỏ thắng. Tôi nhận ra rằng những
người có thân hình to lớn gặp rất nhiều bất trắc, vì điển hình như Lang
đại ca, anh ấy chẳng bao giờ thắng cả. Anh ấy không thể đến được cuối
con phố, 1 lần cũng không.
Đến việc rèn luyện khả năng phán đoán
và sử dụng mánh khoé, chúng tôi cân nhắc xem có nên đi cướp nhà băng
không, bằng cách này, chúng tôi vừa rèn luyện được việc sử dụng mưu mẹo
và còn bổ sung tiền vào ngân quỹ đội nữa, một hòn đá trúng 2 con chim.
Có bị hạ danh vọng cũng chẳng sao, dù gì Vũ Liên đại tẩu cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy con số đó nữa. (Cả đội đều thống nhất là cha nào nhìn
thấy cái điểm danh vọng thảm hết chỗ nói của bọn tôi cũng đều sẽ lên cơn đau tim hết…)
Kế hoạch của chúng tôi là cướp nhà băng, sau đó
chạy trối chết, vừa nhân tiện kết hợp đủ loại phương thức mánh khóe mà
vừa tránh vừa chặn lính gác… Tuy nhiên, từ lúc phát hiện ra chúng tôi có thể bị tống giam đến hôm trận đấu kết thúc, cả đội gạch bỏ nó ra khỏi
kế hoạch tập luyện luôn.
Cuối cùng, luyện tập kĩ năng nguỵ trang là dễ nhất, chỉ cần vào cửa hàng và trả một vàng mua một cái mặt nạ ca kịch là xong.
Thời gian còn lại chủ yếu là giết quái để thăng cấp cấp tốc*. Sau khi thảo
luận kĩ càng với Hắc Ám Tà Hoàng Đội, họ quyết định dùng chiến lược của
chúng tôi luôn. Bởi vì mới có tin đồn là tất cả 98 đội còn lại đã hợp
hết thành các liên minh, mỗi liên minh trung bình từ 5 đội trở lên thì
đây có thể coi là một ý kiến vô cùng sáng suốt…
(*Thăng cấp cấp
tốc: Là người chơi liên tục giết quái, làm nhiệm vụ, đặc biệt là nhiệm
vụ liên hoàn để cấp bậc tăng lên trong một thời gian ngắn. – meomeo)
Đã đến nước này, ngoài chạy trốn ra thì còn làm sao được nữa? Giết bừa à? Tính đánh đến tết Tây sao!
Mặc dù Minh Hoàng cứ gào tướng lên là cho lũ kia một chiêu ‘Lôi Nộ Cửu
Thiên’ là ngỏm củ tỏi hết, nhưng Tà Linh, Phong Vô Tình và tôi đều tự
thừa nhận không có bản lĩnh vừa đánh vừa bảo vệ ma pháp sư, nên ‘sáng
kiến’ của Minh Hoàng dĩ nhiên bị loại bỏ.
Hắc Ám Tà Hoàng Đội
chia ra làm 3 đội : Tà Linh và Minh Hoàng, Phong Vô Tình và Hắc Bách
Hợp, Thư Kích Thủ và Thâu Hương Công Tử. Nếu có biến, các đội lập tức
phải hỗ trợ nhau ngay.
Bởi vì đã biết Tà Linh là Trác ca ca, phần nào tôi cũng đã tin tưởng Hắc Ám Tà Hoàng đội hơn. Nếu anh ấy mà dám
liều mình nuốt lời, tôi sẽ khiến ảnh sống không yên.
Chỉ còn một ngày nữa là trận chung kết bắt đầu…
~*~
Đời thật…
“Tiểu Lam…” Trác ca ca ngập ngừng.
Tôi ngừng cắm đầu cắm cổ ăn mì, nhìn anh dò hỏi. Mặc dù tôi biết là thế nào Trác ca ca cũng sẽ gặp tôi để nói về bản sao nam của tôi, nhưng nào ngờ anh ý lại mời tôi đi ăn trưa một ngày trước trận đấu chứ.
“Dạ.”
“Trận đấu nguy hiểm lắm, em phải cẩn thận.” Trác Linh Bân nói. Giọng anh ngập ngừng còn đôi mắt thì ngập tràn nỗi lo lắng.
“Em sẽ cẩn thận mà, chết rất khó chịu!” Tôi trả lời.
Có điều tôi chưa nói với Trác ca ca là tôi đã quyết định là nếu cần thiết
sẽ thí cả cái mạng nhỏ này để bảo vệ cho Vũ Liên đại tẩu, mặc dù đã vênh mặt bảo với Du sống sót là ‘không thành vấn đề’. Nhưng tôi cũng không
biết như vậy có ổn không, dù sao thiếu tôi thì cả đội vẫn còn lũ Hỏa
giáp cốt tinh của Doll bảo vệ mà.
“Ừ…”
Tôi cười với Trác ca ca. “Em đi vào nhà vệ sinh một chút.”
Tôi vui vẻ phấn khởi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Lí do vui vẻ như vậy chủ yếu là do thức ăn của nhà hàng này ngon tuyệt, và lần này tôi khỏi mất
tiền.
Tuy nhiên, lúc quay lại, cái mặt của giáo sư Mẫn Cư Văn đã
lù lù ở chỗ tôi rồi. Hoảng hồn, tôi vội chui tọt ra sau bức tường, thò
đầu ra nhìn. Từ chỗ mình, tôi có thể thấy Du và Trác ca ca nhìn nhau
chằm chằm rất quyết liệt.
Bọn họ giằng co hồi lâu, tính ra có lẽ
tới cả 5 phút, mặc kệ những người xung quanh bắt đầu quay sang ngó họ
đầy hiếu kì. Thây kệ, hai người cứ nhìn nhau, một lời cũng không nói.
Tôi mệt mỏi xoa bóp cái cổ cứng ngắc.
“Gì nữa đây? Yêu nhau ngay lần đầu tiên gặp mặt hở?” Tôi lầm bầm.
“Cứ chờ đi, tôi sẽ đánh bại cậu.” Cuối cùng Du cũng lên tiếng.
“Ồ? Vậy thầy định dùng cái gì đánh bại tôi? Cầm cổ cầm đập hả?” Trác Linh Bân khinh thường nhếch môi đáp lại.
Du không cam lòng yếu thế cười nhạt. “Tôi cùng Vương Tử sẽ đánh bại cậu.”
Nghe tiếng nói chuyện, tôi lập tức thò đầu ra dỏng tai hóng hớt.
~*~
Nghe vậy, Trác Linh Bân mặt đổi sắc, hung hăng đáp lời, “Thầy thì biết cái quái gì chứ? Thầy chẳng hiểu rõ người ấy* chút nào!”
“Mặc dù chỉ mới quen biết người ấy không lâu, như tôi hiểu tính tình người
ấy, người ấy thích gì, người ấy nghĩ gì.” Du nghiêm túc trả lời.
“Thầy hiểu người ấy? Thầy hiểu người ấy như tôi không? Tôi đã yêu người ấy tám năm ròng!” Trác Linh Bân kích động đứng bật dậy.
Tám năm? Ý nghĩ thoáng hiện, Du trong lòng bỗng nhói đau. Hắn miễn cưỡng
dẹp cơn đau đáp lại. “Tám năm trời mà cậu vẫn không thể chiếm được trái
tim người ấy… Cậu nghĩ cậu còn có hy vọng sao?”
Từng chữ từng chữ một đâm trúng tử huyệt của Trác Linh Bân. Họ đã biết được điểm mạnh, điểm yếu và quyết tâm của nhau.
Ánh mắt rực lửa của 2 chàng trai chiếu thẳng vào nhau, không ai chịu nhượng bộ.
(*người ấy: Trong tiếng TQ, tân ngữ chỉ “cô ấy”, “của cô ấy” và tân ngữ chỉ
“anh ấy”, “của anh ấy” phát âm giống hệt nhau (bính âm là ‘tā’) nên Du
không nhận ra Vương Tử thực tế là con gái. Một đằng Trác Linh Bân là cô
ấy, Du vẫn gọi là cậu ấy, nhưng có hiểu lầm này nên thân phận Vương Tử
mới không bại lộ. Trong tiếng Việt chúng ta, bộ phận từ ngữ xưng hô rất
phong phú, rất khó để thể hiện được tình huống này. Để độc giả đọc hiểu, lại không làm mất ý nghĩa truyện, xin được sử dụng danh xưng ‘người
ấy’, không phân nam nữ, cũng không đến nỗi quá gượng. Mong độc giả bỏ
quá. – nhóm PR và meomeo)
~*~
Về phần mình lúc đó, tôi đứng chôn chân một chỗ, thầm nghĩ, Vậy ra họ là tình địch của nhau? Cô gái may mắn kia là ai thế nhỉ?
Mà không đúng, Gui là gay mà! Vậy chắc chắn họ đang giành giật một chàng
trai! Ấy… Trác ca ca cũng gay sao? Vấn đề phức tạp, rối rắm quá, tôi
chẳng hiểu cái gì hết!
Cuối cùng, Du thở dài nặng nề. “Thôi bỏ
đi.” Hắn nói. “Sau trận đấu sẽ nói tiếp. Ít nhất tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng tới trận chung kết quan trọng của Vương Tử.”
Trác Linh Bân liếc mắt nhìn Du. “Ờ.”
Nhận được lời đồng ý từ Trác Linh Bân, Du xoay người bước đi, mà Trác Linh Bân cũng tức khắc ngồi xuống.
Có lẽ cũng đến lúc lộ mặt rồi? Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ, cố tỏ ra bình thường, nhưng Trác ca ca chỉ mỉm cười như mọi khi.
“À ừm, em muộn học mất rồi, em phải đi đây. Tạm biệt anh, Trác ca ca.”
~*~
Học xong, về nhà, đến cả lúc nấu cơm đầu tôi vẫn còn tơ tưởng đến cuộc nói chuyện vừa nay giữa hai người kia…
Đầu tiên, Trác ca ca biết người đó đã 8 năm. Thứ 2, người đó phải là con
trai…nhỉ? Gui là Gay, nên không thể có chuyện hai người đó lại tranh
giành con gái. Phải nói là, biết tin Trác ca ca cũng gay làm tôi khiếp
sợ, trên đời lại nhiều gay như vậy sao, trước đây tôi chưa từng biết.
Thứ 3, Gui biết người này chưa lâu nhưng lại hiểu người đó rất rõ…
Là ai chứ? Tôi tò mò muốn chết đây! Người nào quyến rũ đến độ câu được cả
Du lẫn Trác ca ca nhỉ? Hại tôi đây trong lòng có chút chua xót, lại vừa
thấy không cam lòng…
“Chị, em đi mua nước ngọt, chị uống gì đây?” Dương Danh đột nhiên từ cửa thò đầu ra hỏi.
Tôi nhìn Dương Danh chằm chằm, ngay lập tức nghĩ đến những điều họ nói –
Một tên con trai mà Trác ca ca quen biết đã 8 năm trong khi Du mới gặp chưa lâu, nhưng lại hiểu rất rõ, cộng lại, vậy đó là… Thằng em tôi Dương
Danh sao?
Trời ơi, đáng ra tôi phải nghĩ ra sớm hơn chứ! Khó
trách tại sao Trác ca ca lại tự nhiên chạy đến nhà tôi. Có lẽ anh ấy đã
sớm nhận ra Phong Vô Tình chính là Dương Danh nên mới mời nó vào đội
đây?
Còn Du… Chắc hắn ta đã đem lòng yêu Dương Danh trong khoảng
thời gian nhầm lẫn nó là Vương Tử tôi đây. Nên hắn ta mới nói hắn ta gặp nó chưa lâu nhưng rất hiểu nó… Sự việc là như thế sao?
Nghe có
vẻ hơi xa vời, không thông lắm, nhưng thời gian đều rất trùng khớp. Tôi
vò đầu bứt tai, cố sắp xếp lại các ý nghĩ rời rạc, xác minh lại xem các
suy luận của tôi đúng hay sai.
“Chị, chọn đồ uống mà phải trăn trở thế cơ à?” Dương Danh dần mất kiên nhẫn nhìn tôi đang vò đầu bứt tóc suy suy nghĩ nghĩ.
Aaaaaa, không quan tâm, không quan tâm nữa, hỏi thẳng luôn cho nhanh đi.
“Dương Danh, nói chị biết, có phải Trác ca ca thích…” Tôi hỏi, cố gắng nói
thật rành mạch. Sao nghe như mình đang thăm dò quan hệ giữa thằng em với Trác ca ca một cách vòng vo thế nhỉ? Tôi ngập ngừng nghĩ.
Dương
Danh vô cùng vui vẻ, “Cuối cùng chị cũng hiểu ra rồi à? Em cứ tưởng chị
sẽ ngu ngơ cả đời nghĩ không thông ấy chứ!” Đồng thời trong lòng nghĩ
thầm, Khổ thân Trác ca ca, thích chị mình lâu đến vậy. Giờ chuyện tình
đơn phương của anh ấy cũng coi như là mây mù tan, trời lại sáng* rồi.
(*Mây mù tan, trời lại sáng: cách nói của Trung Quốc, nghĩa là có hi vọng, có kết quả tốt đẹp. – meomeo)
Đầu tôi quay cuồng khi nghe xong Dương Danh nói. Tôi đoán chính xác rồi ư?
Trời ơi! Thằng em tôi còn vui vẻ thế kia… chẳng lẽ nó cũng có cảm tình
với Trác ca ca?! Không thể nào, chẳng phải nó luôn một mực tán gái sao?
Chẳng lẽ đều là giả vờ? Em trai tôi cũng Gay ư?
Tôi lấy ánh mắt thương hại nhìn thằng em, “Em… Nghe chị hỏi này, em thấy Trác ca ca thế nào?”
“Trác ca ca là người tốt, vừa cực kì chung tình, lại còn rất dịu dàng. Ảnh
thực sự là người đáng phó thác chuyện chung thân cả đời.” Dương Danh
cười nhăn nhở đáp.
“Em thích anh ấy?” Tôi vẫn cố bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng.
“Đúng vậy, em rất thích anh ấy!” Với luận điệu chắc chắn, Dương Danh còn nói
thêm, “An tâm, bố mẹ cũng thích anh ấy lắm. Họ chắc chắn sẽ tán thành.”
Trời ơi! Mồm tôi há hốc, Không thể tưởng tượng được em trai tôi Gay, còn có
hai người kia đang tranh giành nó rất quyết liệt! Thêm nữa, cha mẹ tôi
cũng nhiệt liệt tán thành! Đây là cái thế giới kiểu gì thế này? “Hỏi
thành thực nhé, chị có đồng ý không?” Dương Danh vẻ mặt nghiêm túc hỏi
tôi.
“Chị… Thế nếu chị không đồng ý thì sao?” Tôi rụt rè hỏi. Nhưng…Chị xin chọn để em trai chị không bị pê đê có được không?
“Thì…chỉ sợ sẽ có người cực kì đau lòng.” Nó lắc lắc đầu, vẻ mặt thương tâm.
Tôi nhìn gương mặt buồn rầu của Dương Danh, trong lòng lại có chút miễn
cưỡng nghĩ, Hầy, em trai mình đã lớn thật rồi. Bây giờ, cả chuyện chọn
người nó thích nó cũng để chị gái quản. Thôi thế thà chúc phúc cho nó
còn hơn, nếu nói ‘không’, nó sẽ rất khổ đau cho coi. Mà dù sao, cha mẹ
tôi đâu có phải đối đâu.
“Hầy, chỉ cần em hạnh phúc vui vẻ là được…” Sau một lúc lâu tôi dứt khoát nói.
Tôi rầu rĩ bước ra khỏi phòng, đầy thương tâm vĩnh biệt em dâu và các cháu
gái, cháu trai đáng yêu mà cả đời này tôi vĩnh viễn không thể có được.
Dương Danh đờ đẫn đơ mặt nhìn tôi ra khỏi phòng. Nó gãi gãi đầu lẩm bẩm, “Kì cục thật, mà mình vào phòng chị ấy làm gì thế nhỉ?”