1/2 Prince

Quyển 2 - Chương 5: Trác Linh Bân và Âu Dương Mai

Đời thật…

Tôi từ lúc thức dậy, nấu bữa sáng, đuổi theo cái xe buýt, đến tận khi buổi học Du đứng lớp kết thúc, trong đầu chỉ nghĩ có đúng một điều: Tôi có nên đột nhập vào phòng y tế nhìn trộm Lang đại ca không nhỉ?

Xét theo lí trí, tốt nhất là tôi không nên đi, ai mà biết được Lang đại ca có nhận ra tôi không chứ? Nhưng mà về phương diện cảm xúc…Ôiii, tôi THỰC SỰ rất muốn biết Lang đại ca ngoài đời thật trông như thế nào! Anh ấy nhất định không thể giống y như trong game được rồi nhỉ!? Gì thì gì làm thế quái nào ngoài đời Lang đại ca lại là người sói được.

Bất đắc dĩ, tôi đành ngồi bứt cánh hoa bói chơi. “Đi tìm, không đi tìm, đi tìm, không đi tìm, đi tìm,…’’

Đột nhiên, một giọng trầm thấp từ sau lưng vang lên, “Tiểu thư này, hoa hồng chỗ này không ngắt được đâu!’’

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!” Tôi vội vã cúi đầu xin lỗi bác bảo vệ.

Hay là cứ đi xem thử một lần! Lòng đã quyết, tôi cực kì tự tin xoay người bước thẳng tới phòng y tế, lại chợt nghĩ ra. Có lẽ phải bị thương trước rồi mới đi chứ nhỉ! Không thì chẳng đau chẳng yếu gì mà vào phòng y tế thì kì lắm. Nhưng mà bị thương ngoài đời nghiêm trọng hơn trong game nhiều, lại không thể cứ uống bình máu với thuốc trị thương là lành ngay được. Ngoài đời mà bị thương sẽ đau muốn chết, lại còn có sẹo nữa! Híc, tôi không muốn bị thương đâu… Nhưng không làm thế thì không thể đi gặp Lang đại ca ngoài đời được. Làm sao bây giờ?

“Chị, chị làm gì ở đây thế?” Dương Danh đột nhiên xuất hiện vỗ mạnh vào lưng tôi một cái.

“Á á á! Mày làm chị sợ muốn chết, Dương Danh đầu heo!” Tôi nói.

Chị mày đang rất khổ sở đây này!

“Làm gì mà hổ báo thế? Lại ‘đến tháng’ rồi à!” Dương Danh nháy mắt tỏ vẻ thương cảm tôi.

Đến tháng? A, đúng rồi, chuyện hàng tháng! Mình có lí do rồi!

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng y tế và thò đầu vào quan sát. Hình như trong đây không có người thì phải?

“Có chuyện gì thế, cô nhóc?” Một giọng nói hiền hậu ấm áp vang lên phía sau tôi.

Tôi quay người lại, giật mình. Người trước mặt là Lang đại ca ngoài đời sao? Oaaa! Tuy anh ấy không đẹp trai nhưng rất có khí chất. Anh giống như hình tượng một người anh cả quyền lực bước ra từ truyện tranh võ hiệp với giọng nói vang và đầy quyền uy vậy…Thôi được! Phải thừa nhận là có mình tôi ngoài đời là bê bết nhất thôi.

Lang đại ca nhìn tôi đang lúng túng gãi đầu, nhẹ nhàng hỏi, “Này em, em bị đau ở đâu vậy?”

Tôi phục hồi tinh thần, “Dạ ừm, em…em bị đau bụng ‘tới kì’ ạ.” Tay thì xoa bụng, giả vờ đau quằn đau quại, mắt tôi lại liếc trộm anh.

Oaa, Lang đại ca ngoài đời cũng cao y như trong game vậy. Cổ tôi phải ngước lên quá nhiều đã bắt đầu nhâm nhẩm đau, cũng phải, tôi chỉ cao có 1m65 thôi mà.

“Ồ, vậy em mau nằm lên cái giường bên kia đi. Thầy sẽ đi lấy cho em túi chườm nóng ngay đây.”

Tôi ngoan ngoãn nằm lên giường, mắt tiếp tục theo dõi Lang đại ca đi lại quanh phòng. Heehee, có phải Lang đại ca bị tôi nhìn chằm chằm nên xấu hổ rồi không. Chẳng hiểu sao tôi thấy lưng anh hình như đang cứng ngắc lại – không ngờ Lang đại ca cũng có lúc xấu hổ như vậy! Tôi bí mật cười thầm trong bụng.

Cầm chai chườm nóng, bác sĩ Lý Thiên Lang nói nhẹ nhàng nhất có thể, “Đây, chườm lên bụng đi, nó sẽ khiến em cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.”

Tôi cảm kích nhận chai chườm. Lang đại ca ngoài đời quả nhiên cũng dịu dàng y như lúc anh ở trong game vậy. “Cảm ơn Lang đại ca!” Tôi chân thành nói.

Lang đại ca và tôi trong chốc lát đều cứng người. Trời ơi, tôi đúng là 1 con ngu chính hiệu!

“Giáo sư Mẫn ở lớp có kể cho chúng em nghe về thầy! Em…em nghe nói 2 thầy là bạn tốt của nhau trong game. Em cũng xem mấy trận thầy đấu trong đại hội rồi. Nên em mới lấy cớ quay lại đây liếc trộm thầy một tí. Hahaha, em xin lỗi. Em thực ra không có bị đau bụng kinh đâu.” Tôi nói, cười yếu ớt. Cầu trời phật phù hộ con cho Lang đại ca tin mấy lời này đi mà!

Lý Thiên Lang phục hồi tinh thần, cười ha ha, “Ồ, vậy là Du đã nói cho em nghe về thầy à? Làm dọa thầy giật cả mình, chỉ có thằng nhóc Vương Tử cùng đội thầy mới gọi thầy là Lang đại ca thôi. Mọi người toàn gọi thầy là anh Lang, hay gọi tắt là Lang. Em chơi chức nghiệp gì trong game? Em có đội không?”

Tôi vội vội vàng vàng tuôn thêm một tràng hươu vượn. “Dạ, em chơi ma pháp sư. Còn đội thì… À có chứ, nhưng đội em không nổi tiếng bằng đội của thầy đâu ạ. Chắc Lang đại ca chưa từng nghe qua đội em đâu!” Hu hu, Lang đại ca à, em thực sự không muốn lừa anh chút nào hết!

“Ồ, vậy cố lên nhé.” Lang đại ca đưa tay xoa nhẹ đầu tôi, tôi lại cười ngây ngô như mọi khi. “Viết tên và số ID học sinh của em vào tờ danh sách bệnh nhân đi. Mặc dù chỉ là giả vờ nhưng em cứ ghi đi, sau này còn dễ đối chiếu.”

“Dạ vâng ạ.” Tôi lấy tờ danh sách từ tay anh và điền tên mình vào đó.

“Tốt lắm. Bây giờ cũng ít người qua lại, em cứ nằm nghỉ đi, bao giờ muốn thì về.” Lang đại ca cười nói.

“Haha, em phải về thôi.” Tôi trả lời, nhảy xuống khỏi giường. Đùa nhau rồi, nằm đây tiếp ư? Tới giờ cơm tối mình còn chưa động đến. Không nhanh thì về đến nhà sẽ bị ba người kia tùng xẻo như chơi! “Tạm biệt nhé Lang đại ca!”

“Chào em.” Lang đại ca nhìn tôi mở cửa bước ra ngoài.

~*~

Cầm bản danh sách trên tay, Lý Thiên Lang cẩn thận xem xét. “Phong Lam? Phong Dương Danh? Hừmmm…”

Cánh cửa lại bị đẩy ra.

“Anh Lang? Vừa nãy hình như là học sinh của em? Cô bé bị sao thế?” Du lo lắng hỏi.

“À không, con bé đến gặp anh thôi. Mà ai bảo cậu lên giảng đường ba hoa phét lác về anh thế hả?” Lý Thiên Lang quở trách.

Du lúng túng. “Em á? Em có nói qua về anh rồi à?”

Nghe vậy, Lý Thiên Lang trầm ngâm một lúc rồi hỏi. “Thế Phong Lam Và Phong Dương Danh là gì của nhau?’

“Họ là song sinh – mà chuyện đó có gì liên quan đến Phong Lam chứ?” Du nghi hoặc hỏi lại.

“Không có gì.” Tuy nhiên Lý Thiên Lang vẫn cảm thấy Phong Lam và Vương Tử cư xử rất giống nhau. Khi anh xoa đầu Vương Tử, Vương Tử cũng hay ngây ngô cười như thế. Hay chỉ là do Phong Lam và Phong Dương Danh là 1 cặp song sinh và các cặp sinh đôi thường hành xử giống nhau ư? “Hôm nào dẫn anh đi gặp Phong Dương Danh nhé.”

“Hửm… Nhưng em đã hứa với Vương Tử sẽ không tìm hiểu chuyện đời tư của cậu ấy nữa rồi.” Du khó xử nói.

“Ờ, cậu nói đúng. Ừm, nếu Vương Tử không muốn nói cho chúng ta biết thì kệ, để thuận theo tự nhiên đi! Anh cũng sẽ không can thiệp nữa.” Lý Thiên Lang thẳng thắn nói.

~*~

Lúc đó tôi đang trên đường về nhà, hồn nhiên không hay biết danh tính tí nữa thì bại lộ. Tôi đang nghĩ xem hôm nay nên nấu canh sườn thịt nạc hay nấu súp khoai tây thì Mai Khôi đi ngang qua tôi. Tôi giương mắt nhìn theo, nghĩ thầm. Có nên đến chào hỏi cô ấy không nhỉ? Nhưng lần cuối gặp nhau, cô ấy bảo muốn quên tôi đi. Chẳng biết cô ấy còn muốn làm bạn với tôi nữa không…

Chờ chút! Tôi nhìn xuống dưới và nới rộng cổ áo sơ mi ra. Tôi có ngực! Tôi nhìn xung quanh mình. Đây là một khu dân cư bình thường. Tôi đang ở thế giới thực, làm sao lại gặp Mai Khôi được chứ?

Tôi tập trung trí tuệ nhìn cô một lần nữa, Mai Khôi đang đứng ở trạm dừng xe buýt, chờ chuyến tiếp theo. Kì quặc…Khoan đã! Chàng trai đứng cách Mai Khôi ba bước chân kia trông rất rất chi là quen… Tà Linh? TRỜI ƠI!!! Mà còn nữa, hình như tôi còn phải cùng lên một chuyến xe với họ nữa cơ!

A, Phật tổ ơi! A, Thượng đế ơi! A, thánh Allah ơi! Tôi mồm tụng nam mô a di đà phật, tay thì lăm lăm làm dấu thánh. Con cầu xin các người! Làm ơn nói dùm con đây chỉ là ảo giác thôi …Hoặc là con đang gặp ác mộng thôi mà! Hu hu hu hu…

Thế nhưng, thực tế thật vô cùng khốn nạn. Tôi vẫn phải cùng lên một chuyến xe với hai người đó, lại đứng ngang cạnh nhau… Thôi kệ, có khi họ, mà không, chắc chắn họ chẳng nhận ra tôi nổi đâu!

Tôi liếc trộm một bên mỹ nữ một bên mỹ nam. Mai Khôi thực sự rất đẹp, Tà Linh cũng vô cùng tuấn tú. Gặp được hai người này đúng là bồi dưỡng đôi mắt nha, có khi nào hai bọn họ đang yêu nhau? Tôi trong lòng thầm tính toán.

Tuy nhiên, bao nhiêu trạm dừng lũ lượt lướt qua mà hai mỹ nam mỹ nữ này vẫn chưa có ý định xuống xe. Nhà tôi lại ở trạm cuối cùng mới chết chứ.

Không xong rồi, đừng nói lại trùng hợp đến nỗi bọn họ là hàng xóm cách vách nhà tôi chứ? Không, không thể nào. Hàng xóm sát vách nhà tôi chẳng phải là nhà của chú của chồng của chị của mẹ tôi sao?

Huống hồ, nếu có một anh chàng đẹp trai như Tà Linh thế này trong đám họ hàng người thân, kiểu gì mẹ chẳng đã sớm lôi tôi đi xem mắt rồi. Sau đó nhanh chóng mang anh đẹp trai mát mắt này gả vào nhà tôi*… à, ý tôi là tôi gả vào nhà anh ấy, rồi sau đó bắt con gái ngày ngày đưa con rể đẹp mã về cho cha mẹ vợ được ngắm cho sướng mắt..

(*gả vào nhà ai: theo truyền thống của các nước phương Đông, đặc biệt là Trung Quốc, người con gái khi lấy chồng, sẽ được gả vào nhà đó, chuyển về nhà chồng sinh sống. Đây là một tục lệ của nhiều nước theo chế độ gia trưởng. – nhóm PR)

Trong lúc tôi còn đang đoán mò trong óc thì Mai Khôi đã xuống trước bến tôi đi một bến. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế là bớt một người phải lo!

Cuối cùng, xe buýt cũng đã dừng lại chỗ nhà tôi. Tôi ‘dâm ý’ không rời* liếc trộm vẻ đẹp trai vô tiền khoáng hậu của Tà Linh lần nữa rồi mới nhảy xuống khỏi xe buýt…

(* ‘dâm ý’ không rời: bản gốc là ‘cực kì y y liếc lại nhìn’. Y Y là tiếng lóng của Trung Quốc, tạm dịch là ‘ý dâm’, ý chỉ muốn dâm mà không được, vô cùng thèm khát, vô cùng mong muốn. Ở đây để bạn đọc dễ hiểu, tôi xin nói lái một chút, chúng ta có cụm từ ‘tâm ý không rời’, tôi chỉ đổi 1 chữ, cho thành ‘dâm ý không rời’, mong bạn đọc hiểu dụng ý của tôi. Bạn đọc có thắc mắc, mời liên hệ để sửa chữa. – meomeo)

Ấyyyy, hình…hình như có người đi theo tôi thì phải!

Mồ hôi lạnh toát mướt đầm cổ áo, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tà Linh nhìn tôi cười nhẹ. Hả? Chuyện quỷ gì diễn ra thế này?!

Mặc dù trong lòng rất hoảng loạn, tôi vẫn ép mình bình tĩnh cười trả Tà Linh một cái. Sau đó lập tức quay đầu, chuẩn bị chạy trối chết.

“Chờ đã!” Tà Linh đột nhiên mở miệng gọi tôi.

Tôi đứng im xem xét tình hình một chút. Với chiều cao hiện tại, độ dài chân, sức mạnh thể chất và sức bền, tôi đều không có cơ chạy thắng được Tà Linh. Thôi bỏ đi! Tôi đành chấp nhận số phận quay lại nhìn anh ta. “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Lam, em là Tiểu Lam phải không?” Ngoài dự kiến của tôi, vẻ mặt Tà Linh cực kì ấm áp.

Anh ấy biết tôi! Anh ta thậm chí còn biết cả tên của tôi nữa! Tôi kinh ngạc.

“Em quên anh rồi…Anh là Trác Linh Bân, Trác ca ca đây mà. Nhớ anh không?”

Trác ca ca? Là Trác ca ca hồi bé ở cạnh nhà tôi, sau đó chuyển đi sao? Tôi nhìn Tà Linh chằm chằm, cố gắng nuốt trôi những ý nghĩ và kỉ niệm vừa hiện lên trong đầu. Là thật sao? Sao lại trùng hợp đến thế? Tà Linh là Trác ca ca?

“Anh thực sự là Trác ca ca ư?”

“Đúng rồi, cuối cùng thì em cũng nhận ra anh! Lúc nãy anh còn lo là không phải em. Thật trùng hợp, anh còn đang lo tìm không ra nhà em.” Tà Linh…à không, Trác ca ca nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.

~*~

Sau khi ăn tối xong, tôi bưng khay trà tươi ngon mới pha vào phòng khách nơi em trai tôi và Trác ca ca đang trò chuyện rôm rả. Theo lời Trác ca ca thì hiện giờ anh đang ở đại học XXX.

Đó cũng là trường đại học CỦA TÔI!!! Làm sao tôi biết được Trác ca ca lại là nghiên cứu sinh tại phòng thí nghiệm trường chứ?

Chắc anh ấy đã gặp qua tôi, nên mới tò mò đi theo xem có đúng tôi là Phong Lam không rồi.

Tôi lẳng lặng ngồi xuống, vừa lúc nghe được chuyện chuyển qua phần Đệ Nhị Sinh Mệnh…

“Không tin được Dương Danh lại là Phong Vô Tình, thế là anh em mình chung một đội cũng khá lâu rồi đấy chứ?” Vẻ mặt Trác ca ca vô cùng sửng sốt.

Nghe vậy, tôi chợt nhớ ra. À, phải rồi. Thằng em mình và Trác ca ca chẳng phải cùng ở trong Hắc Ám Tà Hoàng Đội đó sao?

“Vậy ra Trác ca ca là Tà Linh, thế mà em chẳng nhận ra gì cả!” Sự ngạc nhiên in rõ trên khuôn mặt Dương Danh.

Ngạc nhiên cái nỗi gì? Mày đến bà chị sinh đôi cùng một bọc trứng mẹ sinh ra đây còn nhận không ra nữa là. Nói chi đến Trác ca ca, chúng ta chẳng gặp anh ấy đến 8 năm rồi chứ ít ỏi gì nữa. Tôi một bên âm thầm khinh bỉ thằng em.

“Thế Minh Hoàng chẳng phải là Trác Minh Bân sao?” Em tôi kinh ngạc kêu lên, “Thằng bé khác hồi xưa quá. Mà cũng chẳng còn dịu dàng như trước nữa!”

Cái gì? Minh Hoàng là Trác đệ đệ ư? Không thể thế được, Trác đệ đệ ngày xưa vừa dễ thương vừa hiền lành, suốt ngày đi theo gọi tôi ‘chị ơi’ cơ mà… Làm thế nào em ý lại trở thành tên bạo lực nam không ra nam, nữ không ra nữ, Minh Hoàng biến thái cơ chứ? Đừng làm hỏng hình tượng Trác đệ đệ đẹp đẽ trong lòng tôi chứ! Tôi khóc ròng.

Trác Linh Bân bất đắc dĩ cười. “Thì thằng bé đang trong giai đoạn bất trị mà.”

Nói xong, Trác ca ca đột nhiên quay sang tôi, hỏi. “Em cũng chơi chứ Phong Lam?”

Tôi do dự một lát rồi đáp, “Dạ vâng.”

“Bà ấy còn làm nhân yêu nữa cơ!” Thằng em trai vẫn tính không dọa chết người không chịu được, đã to mồm đem bí mật của tôi bô bô nói ra ngoài! Tôi trừng mắt lườm nó cháy cạnh, trong lòng hối hận không kể xiết.

Trời ơi… Sao mình lại dại dột đi nói bí mật của mình cho cái thằng mồm to nhất Phong gia cơ chứ?

“Nhân yêu? Nhưng Đệ Nhị Sinh Mệnh không cho phép cơ mà?” Trác ca ca nghi hoặc nhìn tôi.

Câu nói đó đã khiến em trai tôi – cái thằng so với Trường Giang mồm còn to gấp ba – ngay lập tức kể tất tần tật cho Trác ca ca nghe. Đầu tôi cúi gằm từ đầu đến cuối, những mong Trác ca ca sẽ hoàn toàn quên mất diện mạo của tôi…hoặc diện mạo của Vương Tử cũng được.

“À, hóa ra là thế…” Trác ca ca nhìn vẻ mặt lo sốt vó của tôi, mỉm cười. “An tâm, anh sẽ giữ kín cho.”

Nhưng em không sợ anh tiết lộ bí mật của em, em chỉ sợ anh nhận ra em thôi…

Trác ca ca nhìn lướt qua đồng hồ rồi đứng dậy. “Trễ rồi, anh về đây. Đêm nay vẫn còn 1 trận đấu nữa. Hẹn gặp em sau trong Đệ Nhị Sinh Mệnh nhé Dương Danh.” Thằng em tôi ra dấu tay OK với Trác ca ca.

“Em sẽ tiễn anh ra cổng.” Tôi tận tình.

Trác ca ca đi đến cửa thì dừng lại. Mỉm cười nhẹ, anh nói. “Tiểu Lam, mong rằng chúng ta sẽ sớm gặp nhau trong Đệ Nhị Sinh Mệnh!”

“Dạ vâng.” Mình gặp nhau rồi anh ạ!

Nghe vậy, nụ cười của anh trở nên tươi tắn hơn rất nhiều, nhưng tôi nhìn thấy nụ cười này lại bội phần khó xử. Trác ca ca à, anh đừng có gia tăng áp lực lên em nữa được không?

Anh lại hỏi. “Anh nghe nói giáo sư lớp em là Du của Phi Thường Đội hả?”

“Vâng.” Sao anh lại chuyển đề tài sang Du thế, anh có biết làm thế khiến em lo lắng nhường nào không?

“Anh rất có hứng thú với Phi Thường Đội. Hôm nào anh sẽ đến lớp em nghe giảng thử. Giáo sư của em chắc sẽ rất ngạc nhiên khi thấy anh.”

Đúng rồi, đúng thật nha! Hắn ta mà thấy anh ngồi cạnh em trai em, có khi sẽ còn tưởng anh là tình địch của hắn ta nữa cơ. Tôi suy nghĩ cực kì đen tối, cố gắng tưởng tượng ra cái cảnh kia. Sẽ rất thú vị cho mà xem, nhỉ…?

Sau khi mường tượng ra cái kịch bản đầy thú vị và kịch tính vừa rồi, tôi quên tiệt nguy cơ bại lộ của bản thân. Tôi vội cười thật tươi, nói. “Được ạ, được ạ. Bao giờ anh đến thì báo em một tiếng nhé. Em sẽ bảo Dương Danh chừa 1 chỗ cạnh nó cho anh.”

“Ồ? Nhưng anh lại thích ngồi cạnh em hơn cơ!” Tà Linh nói. Và chẳng chờ tôi kịp phản ứng, anh đã vẫy tay chào tạm biệt và đi khỏi, bỏ lại tôi đứng chết trân đằng sau anh.

Đứng cạnh tôi, Dương Danh huýt sáo mồm ầm ĩ. “Xem ra Trác ca ca rất có hứng thú với bà chị của mình. Chị à, chị có thể nương tựa vào anh ấy trong Đệ Nhị Sinh Mệnh đấy. Chiến sĩ hắc ám tinh linh Tà Linh của Hắc Ám Tà Hoàng đội nổi tiếng lắm đấy!”

Nương tựa vào Tà Linh trong Đệ Nhị Sinh Mệnh? Tôi có thể tưởng tượng tình hình như sau : hai mỹ nam thân thân mật mật nắm tay nhau cùng chung bước. Lại thêm một Du đẹp trai đứng một bên ghen nổ đom đóm mắt*… Mấy người coi loại hình ảnh này có chấp nhận được hay không?

(*ghen: bản gốc là “ăn dấm chua”. Trong tiếng Trung Quốc, cụm từ “ăn dấm chua” rất phổ biến, dùng để chỉ sự ghen tuông trong tình yêu. Bạn đọc đã từng đọc tiểu thuyết Trung Quốc rất có thể đã biết và hiểu cụm từ này. Để truyện có tính thuần Việt, xin được để theo phong cách Việt Nam. Bạn đọc không hiểu, không vừa lòng, xin liên hệ để sửa chữa. – meomeo)

Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu cố gắng xua hình ảnh kinh tởm ban nãy ra khỏi óc. Không thèm quan tâm đến mớ sự kiện loạn như cào cào trong ngày, tôi phủi mông đi vào phòng định đăng nhập game luyện cấp, đúng lúc ấy thì…

“Tiểu Lam, mấy đứa nói chuyện xong chưa đấy? Ra gặp chị họ con từ Mĩ về này.” Mẹ tôi cười rõ tươi, ra hiệu cho tôi vào phòng khách.

“Chị họ á?” Tôi nhìn mẹ khó hiểu.

“Đúng rồi! Trong lúc mấy đứa còn đang nói chuyện với Linh Bân thì chị họ các con đến nhà ta chơi, nó là con gái thứ ba của nhà chú của chồng của chị của mẹ sống cạnh nhà ta đấy thôi.” Nụ cười của mẹ bây giờ trông còn rạng rỡ hơn lúc trước nhiều. Mẹ vẻ mặt ám muội kéo thằng em tôi sát lại thì thầm. “Con trai này, tuy chị họ con hơn con 2, 3 tuổi gì đấy nhưng nó rất xinh. Với lại, quan hệ họ hàng giữa nó với chúng ta quá xa, nó không có chung huyết thống với con. Vì vậy, nếu có cơ hội…”

Thằng em luôn luôn chạy tót theo tán mấy em xinh xinh đẹp đẹp của tôi khinh khỉnh nói. “Mẹ à, con không có chút hứng thú gì với mấy bà chị đâu. Con chỉ thích mấy cô gần tuổi con thôi.”

Dù sao thì em trai tôi và tôi vẫn phải ngoan ngoãn đón chào chị họ. Khi đi vào phòng khách, Dương Danh lập tức bày ra vẻ mặt khờ dại thơ ngây chuyên dùng để đối phó với mấy bậc trưởng bối trong nhà ra.

Thằng giả dối! Tôi mắng thầm, rồi…nặn ra một nụ cười thục nữ hết sức có thể nhìn bà chị họ.

Em trai tôi và Mai Khôi đồng thanh hét lên:

“Mai Khôi?”

“Vô Tình?”

“Mai Khôi cái gì? Đây là chị họ con Âu Dương Mai.” Bố tôi vẻ mặt nghi ngờ nhìn 2 người kia.

Ngón tay tôi phát run. “Sao lại thế được? Chẳng phải chị đã xuống trước 1 bến xe buýt sao?”

Mai Khôi… à không, chị họ Âu Dương Mai của tôi nhìn tôi. “Xe buýt? À, chị xuống trước 1 bến để mua hoa quả làm quà. Em họ cũng ở trên xe buýt đấy à?”

“Quên cái xe buýt chết tiệt ấy đi! Cậu thực sự là chị họ tôi á?” Dương Danh vẻ mặt không dám tin nói. “Không phải cậu trẻ hơn tôi à?”

“Tôi 23 tuổi rồi, chỉ là tôi mặt búp bê tí thôi.” Âu Dương Mai bất đắc dĩ cười. “Thật không nghĩ tới cậu lại là em họ của tôi.”

“Ừ…”

“Khoan đã – thế ai sẽ giải thích cho bố mẹ hiểu chuyện gì đã xảy ra đây?” Cuối cùng, bố mẹ tôi cũng nhảy vào cuộc, không chịu im lặng lắng nghe nữa.

“Cũng không có gì ạ, chỉ là cháu và em họ đã từng ở cùng một đội trong Đệ Nhị Sinh Mệnh thôi ạ.” Âu Dương Mai cười khổ.

“Ra là vậy…”

Bố, mẹ, em trai và chị họ xa của tôi bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Tôi chỉ biết chết gí cứng ngắc một bên, thi thoảng cười bồi một cái. Tôi nghĩ thầm trong bụng, Thân phận Vương Tử này của tôi không chỉ chém chết bố mẹ, cướp gái của em trai, mà lại không nể nang gì đá chị họ… đã thế còn hôn chị ấy.

Vậy… Thời khắc thân phận Vương Tử bại lộ có phải là lúc tôi bị đá mông khỏi họ không nhỉ?

Điểm lại một lượt tội nghiệt của bản thân, tôi thầm nức nở trong lòng. Vương Tử là cha nào? Tui không phải Vương Tử nha …