[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 10: Nàng Ấy



Từ Châu Hiền suy tính vẫn không sai, dù chủ mẫu Lưu thị "bệnh nặng" tịnh dưỡng, thì Từ Thi Âm vẫn một thân lộng lẫy tham dự cung yến.
Thọ yến thánh thượng thường là dạ yến, mọi năm đèn đuốc đều thắp sáng cả một khoảng trời đêm.

Phi thường lộng lẫy.
Nửa giờ dậu, Từ phủ đã chuẩn bị chu đáo để dự cung yến.

Từ Khải cùng ngũ thiếu gia dòng chính tọa một cỗ xe ngựa, tứ thiếu gia vì là thứ tử nên theo bên ngoài.

Từ Châu Hiền, Từ Thi Vũ cùng Từ Thi Nhu chen chúc một cỗ xe ngựa đơn giản.

Ngược lại nhị tiểu thư Từ Thi Âm lại được đơn độc tọa cỗ xe lộng lẫy nhất.
Mà hiện tại, đoàn người Từ phủ lại đang đứng tại đại môn chờ Từ Thi Âm, nàng ta khoan thai đến chậm, tận giờ này vẫn chưa lộ diện.
Từ Thi Vũ hôm nay đặc biệt vận y phục thượng hạng, hồng y yêu diễm phủ ngoài lớp lụa mỏng bán trong suốt, búi tóc tinh xảo khí phái.

Trang dung mỹ lệ, thập phần nổi bật.

Nàng ta đứng cạnh Từ Châu Hiền, nhỏ giọng lầm bầm "Tam muội thấy sao, ả tiện nhân kia đừng nói đã chết ở xó nào rồi".
Từ Châu Hiền vẫn như thường một thân đạm y, nàng không công phu chuẩn bị phục sức gì thêm.

Một thân bạch y thêu tịnh đế liên bằng chỉ thanh sắc, từng cánh hoa no đủ nở rộ tại tay áo, hư ảo như làn khói mỏng.

Thắt lưng nhỏ nhắn thêu hoa văn quân quý tỉ mỉ.

Ba ngàn tóc đen vãn một nửa, nửa kia buông hờ như hải tảo.

Đơn giản nhưng lại cổ kính đạm nhiên, mang theo chút hơi thở thanh nhã kín đáo.
Nàng chỉ cười cười đáp lại Từ Thi Vũ "Đại tỷ quá lời rồi, nhị tỷ là đích nữ, chờ tỷ ấy là đương nhiên".
Từ Thi Vũ nghe xong liền hừ lạnh, oán độc trong đáy mắt đã không thèm giấu.

Vạn hạnh Từ Thi Nhu đã vào trong xe ngựa chờ đợi, nếu để tiểu nữ oa kia ở đây nghe trộm.

Không chừng tam di nương lại bóng gió gì nữa.
Qua thêm một khắc mới trông thấy Từ Thi Âm khoan thai xuất hiện, nàng ta vận một thân lam y Hoàng Sam, hoa văn đều thêu bằng chỉ bạc xa xỉ, thắt lưng tinh tế đeo theo ngọc bội bán nguyệt.


Nàng ta hôm nay vãn một song nha kế, trâm ngọc hồ điệp như cánh bướm đáp lại, đẹp đến chói mắt.

Dung nhan thiên tiên kia lại cười ôn nhu, dù nàng ta có khiến kẻ khác chờ đợi, thì cũng không ai nỡ trách.
Từ Châu Hiền cong cong khóe môi, như thể vui vẻ, nhưng đuôi mắt lại lạnh lẽo.

Quả thật, ả quân quý này có túi da quá mức tốt, chỉ cần nhìn qua, ai cũng bị dáng vẻ tiên tử đó choáng ngợp, nào ai tin ả thối nát.

Thế nên mới nói, bề ngoài và vân vân, có thì rất tốt.
Đời trước, ả ta chẳng cần làm gì cũng dễ đang đoạt đi mọi thứ của nàng chỉ bằng dung mạo vô hại này.
Từ Thi Âm sau khi thướt tha xuất hiện, vờ vịt hối lỗi nói "Đã để tỷ muội đợi rồi, là ta sai, thật có lỗi".
Từ Khải có bao nhiêu sủng ái nhị nữ nhi này, không cần nói cũng biết.

Vậy nên ông ta chẳng khiển trách, ngược lại còn sủng nịch "Vô ngại, mau vào xe ngựa, tránh gió".
Từ Thi Âm liền nghe theo lui về xe ngựa của mình, thứ nữ khác cũng nhanh chóng an vị để nhập cung.
Trời đêm vào hạ có chút lạnh, Bạch Thúy theo bên người Từ Châu Hiền liền đem đến cho nàng một cỗ phi phong.

Châu Hiền đạm bạc nhận lấy.

Nàng ngồi tựa bên cửa sổ xe ngựa, lẳng lặng nhìn sắc trời tối dần.
Từ Thi Vũ mấy lần định gọi Từ Châu Hiền nhưng lại cố kị Từ Thi Nhu còn ở đó nên không lên tiếng.

Từ Châu Hiền đương nhiên biết nhưng lười phản ứng, xem ra nàng đả động có tác dụng rồi.

Suy cho cùng Từ Thi Vũ này quá ngu xuẩn, tâm kế lại cạn hẹp, nếu để nàng ta nhập cung làm phi, quay sang đối phó Lưu thị, thì chính là trò hay.
Đại di nương mấy năm qua nuôi mộng làm chính thất, nhưng không có cơ hội đá đổ Lưu thị.

Từ Thi Vũ buông bỏ chỗ Thế nữ, cũng chỉ có thể bám víu lấy long sàn, nếu có danh vọng, đến lúc đó...!đại di nương thập phần có lợi.

Đôi mẫu nữ này, chỉ có thể dẫn dắt mới thông minh ra.
...
Lúc nhập cung thì đã là sắp canh một, xe ngựa Thừa tướng phủ đều từ Cổng Hoàng Môn mà tiến cung.

Nhưng xe ngựa quân quý của quan viên lại phải đi từ hướng tây tiến vào.

Vậy nên đến đây thì đoàn người Từ gia tách ra.
Từ Châu Hiền phủ hờ phi phong, cẩn dực tiến xuống xe ngựa, tầm mắt mơ hồ nhìn hoàng cung lộng lẫy đèn đuốc.
Đời trước, nàng đã từng ngụ lại chốn hoa lệ này, cảnh huy hoàng này không phải lần đầu tiên trông thấy.

Chỉ là ngàn vạn không ngờ, quay đầu lần nữa thì cảnh còn người còn tâm không còn.
Bạch Hạ thấy Từ Châu Hiền ngẩn người thì tiến lên một bước, nhỏ giọng "Tiểu thư, ta có nên đi cùng nhị tiểu thư hay không?".
Từ Châu Hiền hơi nghiêng đầu, nhìn theo hướng Bạch Hạ, xung quanh có nhiều cỗ xe ngựa, có một đám người đang tụ tập, là đám tiểu thư công tử quân quý, đều là xuất thân chính phòng.

Náo nhiệt vây quanh Từ Thi Âm tán thưởng rôm rả.
Nói cho cùng, Từ Thi Âm là đích nữ trong nhà, cung yến là chốn hoàng tộc, nàng ta nên thể hiện phong phạm, dẫn tỷ muội trong nhà chào hỏi quân quý khuê các khác mới đúng.

Thế nhưng lại ở đó cười nói, không để tâm đến đám thứ nữ các nàng, không phải là đang muốn xem các nàng xấu mặt vì thất lễ hay sao.
Từ Thi Vũ cùng Từ Thi Nhu cũng ít khi dự cung yến, xung quanh lại đầy người quý tộc, bối rối không biết chào hỏi thế nào.

Từ Châu Hiền thấy vậy chỉ cười cười, an ổn đứng đó.
Qua một khắc, Từ Thi Âm liền bỏ rơi các nàng, theo đám người kia đi mất.

Xích lõa để các nàng ở lại, tự cao đến mức không muốn đám thứ nữ các nàng làm bẩn mắt nàng ta.
Từ Thi Vũ đều giận đến một ngụm răng ngà cắn nát, sắc mặt Từ Thi Nhu có chút khó coi.

Các nàng là thứ nữ, không giao thiệp rộng, vốn nghĩ Từ Thi Âm là đích nữ sẽ biết bảo ban người trong nhà, nào ngờ tư thái nữ nhân này cũng như Lưu thị.

Thập phần tự cao, chỉ lo lấy hư vinh bản thân.
Vừa hay một tiểu thái giám dẫn đường tiến đễn chỗ các nàng, ngỏ ý mang các nàng đến chỗ cung yến.

Các nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, liền theo chân tiểu thái giám kia.

Trực tiếp bỏ qua chuyện xã giao cùng đám quý tộc khác.
Nửa đường, Từ Châu Hiền cố tình đi chậm, thụt lại phía sau một khoảng xa.

Bạch Hạ cùng Bạch Thúy liền theo sát nàng.

Cả hai không rõ nàng vì sao làm vậy, nhưng cũng không có lên tiếng.
Cuối cùng ba người Châu Hiền lại đi sang hướng khác, tách biệt với người Từ gia.
Nơi bày cung yến là ngự hoa viên, nhưng nơi Từ Châu Hiền đang đi lại là phía Hiên Vân cung, một tòa tẩm cung đã không dùng từ lâu.


Nàng dựa theo trí nhớ bản thân mà đi, nàng không phải không muốn dự yến, chỉ là nàng muốn gặp nàng ấy.
...
Hiên Vân cung chính là tẩm cung của Vân phi xưa, nương thân của Đông cung thái tử.

Tiếc một điều nữ quân quý tuyệt sắc đó lại đoản mệnh, khó sinh mà chết.

Hiên Vân cung này liền bị bỏ hoang phế nhiều năm.
Nhưng Từ Châu Hiền nhớ rõ, sau Hiên Vân cung có một vườn lê hoa, là loại hoa mà Vân phi rất thích.

Nếu nàng đoán không sai, hẳn "nàng ấy" giờ phải ở đó.

Quả nhiên, lúc tiến vào vườn lê hoa, bốn bề bừng bừng trắng xóa, vạn phần mỹ lệ, chỉ gió lộng qua liền ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Mà dưới một gốc lê hoa nở rộ, một bóng người bạch y lại ngồi xổm ở đó nhặt nhạnh gì đó.

Vì người đó ngồi quay lưng lại nên các nàng không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy y phục kẻ kia lấm tấm bùn đất cùng thác tóc đen mực xõa tung.
Cước bộ Châu Hiền nhanh hơn một chút, Bạch Thúy cùng Bạch Hạ khó hiểu nhìn nhau, cuối cùng quyết định dừng lại.

Các nàng biết, tiểu thư các nàng tự khắc có chủ trương.

Từ Châu Hiền sắc mặt vẫn thong dong như thường, chỉ duy nhất ngọc thủ giấu trong tay áo đã vô thức run rẩy.

Thật lâu rồi...!nàng mới có thể gặp lại nàng ấy, nói không khẩn trương, là nói dối.

Cuối cùng bóng người bạch y kia lại đột ngột đứng dậy, vóc người cao ngất.

Tim Châu Hiền vô thức lệch đi một nhịp.

Bước chân thoáng chốc dừng lại, như thể đang chờ nữ nhân kia có thể quay đầu lại nhìn nàng lần nữa.

Cũng không làm Từ Châu Hiền thất vọng, nữ nhân kia quả thật quay lại, nhưng trong tay lại ôm theo rất nhiều lê hoa trắng xóa, hớn hở muốn chạy đi.

Nhưng không rõ vì vội hay vì gì khác mà nữ nhân kia lại ầm vang ngã ngay trước mắt Châu Hiền.

Bùn đất liền lem đầy ngũ quan nàng ấy.
Châu Hiền yên lặng một lúc, cuối cùng bật cười.

Nữ nhân khi nãy lại ngồi bệt trên đất, nâng đôi đồng tử uông uông nhìn nàng mờ mịt.

Tóc tai rối mù, y phục lấm lem.

Thập phần ngốc nghếch.
Châu Hiền từ tốn ngồi xuống, không tiếng động lấy khăn tay của mình ra, chậm chạp thay nữ nhân kia lau mặt.

Bùn đất lau đi mới để lộ ngũ quan hoàn chỉnh.

Nữ nhân bạch y niên kỉ không cao, chỉ tầm mười sáu, mười bảy, ngũ quan tinh xảo như ngọc khắc.
Một đôi phượng mâu hẹp dài, đuôi mắt hơi cong, chóp mũi tinh xảo cao cao, anh khí bừng bừng.

Phiến môi nữ nhân kia rất đẹp, tựa như một cánh hoa lê ủ rượu, tinh tế sắc sảo, khóe môi đọng lại một cỗ tiếu ý đạm nhiên như không.

Thập phần ôn nhuận, tựa như một cơn gió xuân thổi qua, lùa lấy tán lê trắng, mỹ đến say lòng người.

Phảng phất chút thuần lương tinh khiết.

Vừa nhìn đã rung động cùng yêu thích.

Rõ ràng đây là một tước quý ôn nhu cùng nho nhã, nhưng lại bị bùn đất che đi.

Trong mắt một mảnh si ngốc, lại cười trông thật mờ mịt, như thể không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn qua liền là kẻ ngốc đáng thương.

Châu Hiền chuyên chú thay nữ nhân đó lau đi vết bẩn, động tác trên tay thập phần ôn nhu, không hề ghét bỏ bị lây bẩn, cả tiếu ý nhạt nhẽo vô vị thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là một cỗ an tường sủng nịch..
Nữ nhân kia có vẻ ngốc thật, cùng lê hoa trong tay huơ huơ, hồ ngôn loạn ngữ "Hoa...!Hoa, đẹp...!đẹp không?".

Thật là kẻ ngốc rồi, cả nói cũng không rõ ràng được.

Từ Châu Hiền lại không ghét bỏ chút nào, từ tốn chỉnh lại tóc tai cho nữ nhân kia, cười cười "Ân, rất đẹp...".


Bạch Hạ cùng Bạch Thúy đều là mộng, tiểu thư đây là làm sao, không lẽ chạy đến đây chỉ để tìm kẻ ngốc.

Nữ nhân kia như một đứa trẻ, nhu thuận để Châu Hiền chỉnh chu cho mình, cuối cùng còn lấy lòng cười cười "Tỷ tỷ...!cũng đẹp...".

Từ Châu Hiền có vẻ rất cao hứng, không dấu vết nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai nữ nhân si ngốc "Điện hạ, nhớ kĩ tiểu nữ tự danh Từ Châu Hiền, năm nay chỉ vừa mười ba, là muội muội, không phải tỷ tỷ của người".

Nữ nhân ngốc kia lập tức ngẩn người, mím môi ôm lấy đống lê hoa hỗn độn, mờ mịt nhìn Châu Hiền nhỏ giọng "Ngô...".

Thoạt nhìn thật vô hại, hệt như tiểu bạch thỏ ngô nghê.

Châu Hiền cũng không vội giải thích, nàng đỡ nữ nhân ngốc đứng dậy, từ tốn phủi phủi bụi đất trên vai đối phương.

Trong mắt khó nén một tia hoài niệm.

Đời trước, nàng đầu ấp tay gối cùng nàng ấy, lại không biết trân trọng, ăn bao nhiêu đắng, nuốt bao nhiêu khổ mới có lại cơ hội sửa đổi, nàng phải hảo hảo trân trọng...!
Vừa lúc một tiểu thái giám hối hả chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Trông thấy nữ nhân ngốc thì vạn phần mừng rỡ "Điện hạ, ra là người ở đây!!!".

Từ Châu Hiền cùng nữ nhân ngốc đồng loạt nhìn thái giám kia, chỉ khác một thì u ám không rõ, một lại ngây ngây ngô ngô.

Thái giám kia dường như rất vội, không nhìn đến Từ Châu Hiền liền tiến đến lôi kéo nữ nhân ngốc, lầm bầm "Nhanh một chút trở về, điện hạ, cung yến đều sắp bắt đầu rồi đâu!!".

Từ Châu Hiền có chút không vui, khó khăn lắm mới gặp lại nàng ấy, lại bị đánh gãy giữa chừng.

Nhiều hơn là thái độ của tên thái giám này, hắn có xem Thái tử Đông Yên ra gì sao, ngược lại còn thập phần càn rỡ.

Nữ nhân ngốc lại không nghĩ nhiều như Châu Hiền, nàng vui vẻ khoe khoang cùng tên thái giám kia "Cô...!cô hái hoa, rất nhiều...!hoa...".

Tên thái giám kia đều phiền chết, không quản đến hoa cỏ gì, tiếp tục kéo đi.

Nhưng dường như nhận ra tồn tại của Từ Châu Hiền, tùy tiện hỏi "Ngươi là người phương nào?".

Hay thật.
Từ Châu Hiền cong môi cười lạnh, có nô tài nào như hắn không, chủ tử bản thân tiếp xúc cùng người lạ nhưng đến giờ mới để tâm, hỏi được một câu.

Dù biết rõ, nàng ấy cơ bản không nhu nhược, nhưng tâm tình Từ Châu Hiền vẫn không vui.

Chỉ thấy tiếu ý bên khóe môi Châu Hiền thủy chung nhạt nhẽo, nàng hời hợt đáp "Vị công công này không cần khẩn trương, ta chẳng qua tham dự cung yến nhưng lạc đường, vô tình trông thấy điện hạ mà thôi".

Tên thái giám kia chỉ ân một tiếng đã biết, tiếp tục lôi kéo nữ nhân ngốc đi.

Có lẽ cũng thật gấp gáp.
Từ Châu Hiền vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng hai người kia.

Nữ nhân ngốc dường như nhận ra được, liền quay đầu lại nhìn nàng, nở nụ cười xán lạn ngây ngốc.
Tựa như lê hoa ngàn cánh nở...!
Nàng cười một lần, ta ôm mộng mất ba thu...!
Châu Hiền cũng cười đáp lại, là nụ cười chân tâm nhất của nàng từ lúc trọng sinh.

Dù rất ngắn ngủi, nhưng có thể nhìn thấy nàng ấy lần nữa, nàng đã cảm thấy hảo hơn rất nhiều.

Tâm tình khẩn trương mấy hôm cũng từ từ lắng xuống...!
Một trận gió lùa qua, ngàn vạn cánh hoa liền tuôn rơi như mưa, tầm mắt của Châu Hiền vì thế mà mông lung.

Dù vậy nàng vẫn cố chấp đứng chờ nữ nhân ấy đi xa, lưu luyến thu hồi lại tầm mắt...
....