Yêu! Yêu Chứ! Nhưng Không Thể Yêu!

Chương 30: Bình yên nơi đâu?





Và rồi tôi cũng ngui giận, tôi hi hi cười ngô nghê với Triệu Huy Thanh và mọi người, chúng tôi vui vẻ nắm tay nhau xả giao như thể kết bạn lại từ đầu. Bàn tay của mỗi người họ khi chạm vào tay tôi ấm nóng như ngày đông có ánh mặt trời, miềm mại như đóa hoa sen trong hồ sen của công viên giải trí đó. Nụ cười của họ rạng rỡ như ánh sáng vừa hé nơi cuối trời đông, họ thanh nhã cao quý như ngọn núi hiền hòa sừng sửng giữa trời. Họ thân thiện như một khu rừng xanh ngát, khu rừng ấy cứ vào mỗi buổi sáng sớm đều có những tia sáng vừa hé chiếu xuyên qua những tán cây rậm rạp, nơi đỉnh cao có những đám mây trắng nhè nhẹ bồng bềnh lơ lửng. Và họ lấp lánh như ngôi sao đêm trên nền trời bao la vô tận, họ đẹp như những ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc của cây thông cao vút giữa lòng thành phố xa hoa tráng lệ này.

"Thôi được rồi, chúng ta phải về thôi, khuya lắm rồi đó!"

"Dạ! Hi hi!... Ọt ọt ọt! Hi...!" -tôi ngại ngùng xấu hổ nhìn chị Linh và mọi người, ấy thế bụng tôi cứ reo réo lên liên tục, nó làm tôi xấu hổ quá.


"Em cố nhịn chút đi, ông Lý có một buổi tiệc nho nhỏ để chiêu đãi riêng cho em ở biệt thự. Hi! Chúng ta về thôi, ông ấy đang đợi đấy!"

"Dạ! Về nhà ăn thôi!" -tôi hí ha hí hửng chạy lon ton lên xe như một đứa trẻ khóc nhè vừa được vỗ nín. Tiếng lục lạc lại vang lên vui vẻ theo tâm trạng của tôi, thật êm tai.

"Chị ơi, Lục Đại Thiếu! Nhanh lên!" -tôi đã ngồi yên vị trong xe, nhưng chị Linh và họ vẫn chưa lên, họ vẫn còn đứng đó nhìn tôi cười, tôi đưa đầu ra xe miệng cười tươi gọi lớn. Họ lại cười, tôi không thích cái cách mà họ cứ nhìn tôi là cười, cứ như họ đang chọc quê tôi ấy. Giận!

Rồi họ cũng lần lượt lên xe, xe lại bất đầu nổ máy và chạy vút đi trong không khí Noel đang về. Còn cái lạnh của tôi ban nãy cũng dần dần ấm đi trên chiếc xe lớn đang có nhiều hơi ấm toả ra này. Hơi thở của tôi, nhịp đập của trái tim tôi, chúng dường như đã hòa vào tình cảm ấm áp của Lục Đại Thiếu, tôi dường như đã là một người bạn thân thiết của họ, tôi dường như đã thật sự yêu quý họ, họ dường như đã chiếm giữ một vị trí ở một khoảng trống rất rộng trong trái tim tôi.

....

"Hủm! Chị Linh ơi, không phải nói là về biệt thự gì đó để ăn sao, nhưng chỗ này làm gì có căn nhà nào nói chi đến biệt thự?!"

Xe của chúng tôi đã chạy được một khoảng khá xa, chiếc xe ấy hết dừng chờ đèn đỏ thì vòng qua bên trái, rồi quẹo vào bên phải, lại tiếp tục chạy thẳng, chạy thẳng được một lúc, chiếc xe ấy chạy qua một cây cầu treo vừa dài vừa đẹp. Từ trong xe, nhìn qua cửa kính, cây cầu treo ấy dài như vô tận, xa mắt nhìn chỉ nhìn thấy được dãy đèn màu nhấp nháy dọc theo thành cầu xa tít ở đằng kia.


Tôi như bị cây cầu ấy lôi cuốn, tôi cứ đăm chiêu nhìn mãi những dãy đèn vụt qua tôi như một tia sáng kéo dài, bất giác, tôi mở cửa kính đưa đầu ra khung cửa để cảm nhận những đợt gió mạnh dồn dập ùa đến. Gió, gió tựa như một mặt phẳng đứng yên rồi vô tình bị tôi lao tới đâm vào làm vỡ vụn ra rồi trong phút chốc lại dính liền lại ở phía sau tôi. Trong gió, có cái gì đó lành lạnh ươn ướt, hình như là nước biển, tôi nhanh chóng thu lại ánh mắt đang nhìn xa xăm của mình, tụ tầm mắt nhìn thẳng vào một điểm duy nhất, đó chính là khoảng tối bao la không thấy rõ đường chân trời ở ngoài kia.

"Ơ, là biển!"

Đúng vậy, là biển, một bãi biển mênh mông không nhìn rõ bờ bến, một bãi biển với những cuộn sóng to to lăn tròn trên mặt nước, một bãi biển liên tục những cơn gió mạnh lạnh đến rùng mình. Bất chợt tôi nhẹ nhàng đưa tay ra ngoài khung cửa, thư thái cảm nhận sự tự do ở một khung trời tôi hằng mơ ước, nhưng sự tự do ấy chưa kịp bắt lấy đã bay khỏi tay tôi. Có phải tôi quá vội vã không? Tôi quá hời hợt phải không? Sự tự do mà tôi muốn có vẫn luôn ở quanh tôi những tại sao tôi cứ chạy thật nhanh để đuổi theo để rồi vụt qua nó khi nó không hề bỏ chạy!

Gió thổi mạnh quá, gió ùng ùng lùa qua từng kẽ tay, rơi vào mặt, luồn qua từng sợi tóc và chỉ một lúc, toàn thân tôi cứng đơ, tay chân tê buốt, lạnh đến mặt mày trắng bệch.

"Hắc xì!"

"Đường Nhân, trong xe có mở máy điều hoà, kéo cửa lại đi em!"

"Dạ!"


Nghe thấy tiếng hắc xì của tôi, chị Linh ngồi ở ghế sau vỗ vai tôi nhè nhẹ, nhỏ giọng nói. Tôi xoay người lại nhìn chị Linh, nhìn luôn cả Lục Đại Thiếu. Nhìn xem, Lục Đại Thiếu của tôi đã ngủ hết rồi, mỗi người một tư thế, họ ngủ rồi, có lẽ họ đang rất mệt, cũng đúng thôi, mệt là phải, họ bận rộn cả một ngày, đến cuối ngày còn phải đi tìm một đứa lông nhông như tôi, tối đến lại phải "chơi trò đuổi bắt" với đám Fan và cả tôi, chỉ có tôi sung sức ngồi bắt gió trong không trung. Nghĩ cũng vui, đã từ rất lâu rồi không có lấy một ai vừa bỏ công vừa bỏ sức ra để tìm đi tìm tôi, vui thật!

Nhìn họ, suy nghĩ một lúc, tôi cảm thấy chạnh lòng, tôi đưa miệng cười nhạt như tự chế nhiễu mình và rồi tôi từ từ kéo cửa kính xe ngồi im bất động nhìn khoảng không mênh mông ngoài kia.

Một lúc sau, xe của chúng tôi qua khỏi cây cầu dài ấy dừng lại trên một khu đất trống rất rộng, lấp ló nhấp nhô những ngọn đồi cỏ thấp thấp dưới những ngọn đèn đường cổ xưa sang sát nhau trên con đường dài quanh co không điểm dừng.

"Hi! Em đợi một lát đi, rồi em sẽ thấy!... Ơ, kia rồi!".