Nhất thời không đề phòng bị tính kế, gả cho Cố đại thiếu ngồi ở trên xe lăn. Vốn tưởng ban ngày có tiền, buổi tối nhàn nhã, nào biết mỗi ngày bị nô dịch đến nỗi eo đau, lưng đau, chân nhũn ra. Diệp Bắc Bắc đập bàn: “ Kẻ lừa đảo, tôi muốn ly hôn!”
Cố đại thiếu kéo bảo bối đáng yêu đến trước người: “Ngay cả con cũng đã có rồi còn muốn ly hôn? Bà xã đại nhân à, em tỉnh ngộ đi!”
“……”
Diệp Bắc Bắc nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của cục cưng giống cô như đúc. Ai có thể nói cho cô biết, cô chưa từng mang thai, đứa bé từ đâu ra vậy!?
Sự tình còn chưa biết là thật hay là giả, cũng không thể tự mình hù chết sầu chết chính mình. Cô vô cùng kiên cường. Ôm tâm tư như vậy, Diệp Tinh Bắc cùng Cố Quân Trục về biệt thự Diệp gia. Diệp Tinh Bắc biết anh cố ý làm cô vui vẻ, mím môi cười cười. Cô bé ngốc thì ngốc thật, nhưng vẫn là người ấm áp.
Diệp Tinh Ly thở ngắn than dài, “Sức khỏe anh tôi không tốt lắm, từ trang viên trở về phải uống thuốc giảm đau mới ngủ được, Ngũ ca, anh tìm anh tôi có việc sao?”
Trước kia bao sóng to gió lớn đều vượt qua, cô không tin lần này có thể lật thuyền ở cống ngầm.
“Hy vọng là giả,” Cố Quân Trục bắt lấy tay Diệp Tinh Bắc, gỡ nắm tay đang nắm chặt của cô, cùng cô mười ngón giao nhau, dùng sức cầm, “Tôi cùng Bắc Bắc tới đây, là muốn hỏi anh và Diệp Tinh Lan một chút, lúc trước khi Bắc Bắc bị nhốt tại tầng hầm ngầm, bên ngoài tầng hầm ngầm có người trông coi hay không, còn nữa, các người có nghi ngờ mục tiêu, cảm thấy ai có khả năng làm loại chuyện này nhất hay không.”
Cố Quân Trục bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu hỏi Diệp Tinh Bắc: “Bắc Bắc, Diệp Đào theo như lời các anh ấy nói, có từng theo đuổi em không đó?”