Lúc nửa đêm, Phương Minh Nguyệt nằm ở trên giường, vô cùng dịu dàng tán gẫu điện thoại. Trên ban công trang hoàng thời thượng lại có Tống Tử Quan Âm tôn nghiêm, quả thật là không phù hợp với cảnh vật xung quanh.
Tôi chờ hơn nửa tiếng, đến khi cô ta nói chuyện điện thoại xong mới giơ móng mèo lên, rất lễ phép gõ cửa sổ kính hai lần.
Phương Minh Nguyệt lo lắng nhìn ngó xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt cũng dừng ở góc ban công cửa sổ sát đất. Cô ta kinh ngạc một lát sau đó phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Mèo đen nhỏ thật đáng yêu!”
Tôi đoan trang ngồi chờ cô ta mở cửa sổ, không ngờ cô ta lại lộp cộp chạy xuống dưới tầng, lúc trở về còn cầm theo nửa hộp cá ngừ cùng một miếng cá sống.
Cái cô gái này rất biết làm người nhé! Nhìn mĩ vị hối lộ trước mắt, hảo cảm với Phương Minh Nguyệt tăng vọt, càng thêm kiên quyết muốn xông lên nhổ lông con chim nhạn Hồng Vũ chết tiệt kia, cướp giao dịch của chị ta, giành tu vi về mình.
Sờ sờ cái bụng ăn đã tròn xoe, tôi niệm pháp quyết biến hóa. Sương khói màu đen bao phủ toàn thân, sau khi sương tan, đã hóa thành hình dáng của một cô bé loài người, mặc váy công chúa màu đen, cố gắng mỉm cười hiền lành.
“Yêu...... Yêu quái......” Phương Minh Nguyệt sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, ngã lùi về sau.
Tôi dẫm lên váy ngủ của cô ta, thuận tay tạo kết giới cách âm.
“Đừng ăn tôi! Tôi không ăn được đâu!” Phương Minh Nguyệt kêu còn vang hơn giết heo. William bên ngoài cảm nhận được chủ nhân hoảng sợ, cũng sủa vài tiếng coi như trấn an.
Tôi che tai, chờ bọn họ kêu xong, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thịt cô không thể ăn thì cô sợ cái gì? Thả lỏng đi.”
Phương Minh Nguyệt vẫn trắng bệch cả mặt, ngồi ở góc tường run rẩy.
Tôi vươn tay có móng tay dài màu đen ra, nhân từ sờ sờ đầu cô ta: “Tôi tên Dạ Đồng, thuộc bộ tộc mèo yêu, là sư muội của Hồng Vũ. Tôi đến giúp cô thực hiện nguyện vọng, cô trả giá tuổi thọ và linh hồn nhất định cho tôi tăng tu hành.”
Phương Minh Nguyệt lập tức lao tới chỗ ví tiền, lấy tờ giấy cũ kĩ kia ra trả về cho tôi, liều mạng lắc đầu nói: “Tôi không muốn giao dịch với yêu quái, nhất định chẳng tốt đẹp gì.”
“Làm giao dịch với gian thương như Hồng Vũ kia quả thật sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Nếu chỉ là chuyện cỏn con như muốn có con mà phải trả giá bằng cả linh hồn sau khi chết thì thật sự không đáng.” Tôi gật đầu phụ họa, sau đó lấy ra một tờ giấy cũ màu đen lấp lánh ánh vàng, thay nụ cười thương mại hóa, “Làm giao dịch với Dạ Đồng, không lừa già trẻ, giá cả phải chăng, tuyệt đối nằm trong phạm vi cô có thể trả.”
Phương Minh Nguyệt sửng sốt một lát, rồi hỏi: “Cái giá là gì?”
“Cô cũng biết bản thân mình có chỗ thiếu hụt, trong mạng đã định là không sinh được con trai đúng không? Không bằng dùng mười năm tuổi thọ đổi một đứa con, sau khi chết linh hồn của cô sẽ tự do!” Tôi ra sức dụ dỗ cô ta, “Dù sao phụ nữ có bảo dưỡng thế nào đi nữa thì sau bốn mươi tuổi nhan sắc vẫn tàn phai thôi, sau sáu mươi thì là bà già rồi, không khéo còn chẳng đi được, tai điếc hoa mắt ấy chứ. Dùng chút tuổi thọ đổi lấy hạnh phúc hiện tại, không phải có lời hơn sao?”
Phương Minh Nguyệt hơi dao động rồi.
Tôi rèn sắt khi còn nóng: “Chu Phong xuất thân tốt, nếu hắn ta vì con trai mà cưới cô, cô còn có thể được di dân ra nước ngoài đó! Nghĩ đến biệt thự bên bờ biển! Du thuyền! Party nhà giàu! Nhẫn kim cương hai mươi Carat!”
Phương Minh Nguyệt: “Năm năm tuổi thọ......”
Tôi: “Chín năm!”
Phương Minh Nguyệt: “Sáu năm!”
Tôi: “Tám năm, mua một tặng một, đảm bảo cô sau khi sinh con dáng người không biến dạng!”
Phương Minh Nguyệt: “Chấp nhận!”
Meo cái meo! Phụ nữ ngày nay thật khôn khéo! Làm giao dịch với yêu quái còn mặc cả!
Tôi lấy từ trong bao ra một viên tiên đan ‘cầu tử’ đưa cho Phương Minh Nguyệt, bảo cô ta lấy nước uống vào.
Do tôi tranh mất mục tiêu của Hồng Vũ nên trước khi hoàn thành tôi không thể trở về, vậy nên tôi liền ẩn thân gần chỗ ở của Phương Minh Nguyệt. Sau đó tôi kinh ngạc phát hiện mỗi ngày William đều có thịt bò nướng và chân gà chiên để ăn!
Thức ăn của con chó này còn hơn của tôi! Trong lúc bi phẫn, tôi vừa cướp đồ ăn của William vừa thề sau khi xoay người làm chủ thì hàng ngày chỉ cho Hồng Vũ ăn lá cây vụn!
Sau khi William gầy mất hai ba cân thì Chu Phong mới thong dong đến. Hắn khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đeo một cái kính không được tương xứng cho lắm. Dáng người gầy yếu, tuy rằng không đẹp trai nhưng không đến nỗi xấu.
Phương Minh Nguyệt đã sớm làm một bàn đầy đồ ăn, lao ra đón như chim nhỏ nép vào người. Sau khi ăn uống no say thì làm chuyện tạo người.
Tôi ngồi xổm trên cửa sổ xem bọn họ lăn lộn trên giường nửa ngày, cảm thấy chẳng thú vị gì cả nên đi xuống tầng thổi phồng bản thân với William rằng năm đó tôi quét ngang thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dụ dỗ mèo yêu uy phong của pharaoh Ai Cập trong lịch sử như thế nào.
Tám được một lúc, tờ giấy màu đen không lửa tự cháy, chỗ ký tên hiện lên một cái ấn ký màu vàng, tuyên bố trong bụng Phương Minh Nguyệt đã kết châu, khế ước hoàn thành.
Tôi dương dương tự đắc cầm hiệp ước đi về nhà, còn nghĩ ra một đống lý do để nói dối rằng Phương Minh Nguyệt không đồng ý ký kế ước linh hồn máu nên mới sửa thành kế ước thọ mệnh đen. Không ngờ Hồng Vũ chỉ hơi liếc mắt mà không thèm tranh luận gì về việc này.
Tôi cảm thấy như đấm vào bông, chẳng thú vị gì cả.
Qua hơn hai tháng sau, tin Phương Minh Nguyệt có thai truyền ra, Chu Phong quả thực vui vẻ sắp điên rồi. Hắn gác hết việc làm ăn, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất từ Đức trở về, còn mang theo một đống thuốc bổ quý báu cùng một bộ trang sức kim cương, cung phụng cho Phương Minh Nguyệt như một người con có hiếu.
Tôi còn đặc biệt chạy tới đó quan sát tình hình công tác.
Trong phòng bệnh ở khoa phụ sản, Phương Minh Nguyệt vuốt bụng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Chu Phong chẳng những dùng nhiều tiền mời vài y tá chuyên nghiệp, còn tự mình đốc trực bên người, nấu canh, chăm sóc qua đêm, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô với cô ta. Hai người đi đâu cũng dính lấy nhau như một đôi vợ chồng thực sự, vô cùng ân ái.
Phương Minh Nguyệt thấy tình hình khả quan liền ẩn ý hỏi hắn sắp xếp tương lai thế nào.
Chu Phong rất rộng lượng vẫy vẫy tay nói: “Nguyệt Nguyệt, em sinh đứa bé này dù là nam hay nữ chỉ cần nó khỏe mạnh thì dãy biệt thự đó là của em, anh còn thưởng cho em một trăm ngàn.”
“Ai cần tiền của anh.” Phương Minh Nguyệt xoay người, ôm hắn làm nũng nói, “Em sợ đứa bé này sinh ra không hộ khẩu, không danh phận.”