Thật đáng ghét ! Hải Đăng rõ ràng là cố tình làm vậy.
Có phải là cậu ấy ghét Quỳnh Giao lắm không ?
Hôm nay Quỳnh Giao phải ở nhà một mình. Diệu Anh vì sắp đến buổi tổng duyệt văn nghệ nên phải sang nhà Hải Đăng luyện tập.
Thật là … hại Quỳnh Giao ở nhà bất an gần chết !
~~~~~
– 1 … 2 … Hộc hộc … Nghỉ tí…. Tôi mệt chết mất …
Diệu Anh ngồi bệt xuống sàn thở hồng hộc, tay lau mồ hôi đầm đìa.
Hải Đăng ném cái khăn và chai nước về phía cô bĩu môi :
– Cậu thật … mới tập có tí đã mệt thế rồi. Yếu yếu !
– Cậu chê cái gì chứ ? Do tôi ít vận động thôi.
– Đấy, cũng vì cái ít vận động đó mà cậu sắp thành lợn rồi ! Cố gắng tí nữa không cần đi, lăn cho khoẻ.
Hải Đăng bật cười chế giễu, mắt nhìn chằm chằm vào người Diệu Anh.
– C … cậu nhìn cái gì thế hả ?
Tội nghiệp cô gái nhỏ ! Hải Đăng nói thế là tin ngay .
Tuy Diệu Anh không phải kiểu con gái chăm chút bề ngoài nhưng cô vẫn
rất sợ mập. Cứ nghĩ tới viễn cảnh cô ú ơi là ú, không cần đi lăn thôi
cũng được … eo ôi, khiếp quá !
Diệu Anh lập tức đứng dậy. Nhìn một lượt từ đầu đến chân, ngẩng mặt lên hỏi Hải Đăng, vẻ mặt sầu thảm vô cùng :
– Mập lắm à ?
Hỏi ai không hỏi lại hỏi trúng tên chết bầm Hải Đăng kia. Cậu dĩ nhiên rất buồn cười, nhưng cố nhịn, cố diễn thật sâu vào :
– Phải, mập lắm. Mập thế sau này ai dám rước cậu chứ ?
Diệu Anh sốc. Quả thật dạo ăn đây cô có ăn nhiều hơn, nhưng mà sao lại mập đến thế ? …
– Chết tôi rồi !
Hải Đăng nhìn bộ dạng của Diệu Anh hả hê lắm. Nhéo hai má cô rõ sướng, chê :
– Mỡ chảy cả ra tay tôi rồi !
Hải Đăng càng nói, Diệu Anh càng bực, chẳng thèm an ủi người ta một tí. Cô hứ một tiếng ngồi phịch xuống sàn, tức tối.
Diệu Anh mặc kệ có ai rước hay không, cô chỉ sợ mập, rất sợ.
Lúc bé cô không biết, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, ăn rất nhiều. Hậu
quả cô rất mập. Bạn bè ai cũng chê cô, không ai chịu chơi thân với một
đứa mập như thế. Vì đầu óc những đứa trẻ kia luôn nghĩ cô rất tham ăn,
sẽ giành đồ ăn của chúng mất. Bởi vậy, cô rất ghét !
– Yên tâm đi. Cậu ế tôi sẽ rước cậu về ! Lo gì chứ ?
Hải Đăng ngồi xổm trước mặt Diệu Anh, tùy tiện xoa đầu cô.
– Gì chứ ?
– Không phải tôi rất tốt sao ? Đồng ý rước con lợn như cậu về nhà làm vợ đấy .
– …
– Không phải cảm động quá nói không nên lời rồi chứ ?
– Tôi về đây. Hôm sau tập tiếp.
Diệu Anh nói xong liền xách cặp đi thẳng ra ngoài, cũng chẳng thèm chào tạm biệt được một câu như mấy hôm.
” Gì thế ? Mình nói gì sai sao ??? ” .
~~~~~
Tối hôm đó …
Diệu Anh học bài xong liền đứng trước gương hơn cả tiếng đồng hồ. Xem đi xét lại, cao 1m69 nặng 43kg mập lắm sao ?
Không được ! Cô không thể lặp lại quá khứ được !
” Phải giảm cân ! Nhất định phải giảm cân ! ”
Kể từ hôm đó Diệu Anh bắt đầu kế hoạch giảm cân.
Chẳng biết giảm cân kiểu gì mà sau hơn 2 tuần giảm được 2,5kg. Diệu Anh vui mừng hí ha hí hửng. Cứ đà này cô sẽ ốm lại thôi.
~~~~~
– Diệu Anh, em lên bảng giải thử bài này xem nào.
Bây giờ đang là tiết Toán. Bài toán trên bảng cũng khá bình thường đối với Diệu Anh.
Cô nhỏ tiếng ” Vâng ” rồi kéo ghế đứng dậy.
Không hiểu sao bước chân Diệu Anh có phần không vững. Hải Đăng nhìn theo có phần lo lắng.
Bỗng nhiên Diệu Anh cảm thấy cơ thể vô lực, từ từ ngả xuống. Hải Đăng phản xạ nhanh chân chạy đến đỡ lấy cô. Trong vòng tay Hải Đăng, Diệu
Anh ngất lịm đi.
Hải Đăng quên mất xin phép giáo viên liền đưa Diệu Anh xuống phòng y
tế. Trong lòng thực sự rối bời, tự nhiên lại lăn đùng ra xỉu thế không
biết. Giờ mới để ý, dạo này thấy Diệu Anh người xanh xao, phờ phạc hẳn
ra. Có bị bệnh gì trong người mà giấu không biết ?
– Cô Trang, xem giúp em Anh bị gì rồi !?
Hải Đăng đẩy mạnh cửa phòng y tế, khẩn trương đặt Diệu Anh xuống giường.
– Em ấy bị sao đấy ?
– Nếu biết em cần gì cô xem, tự nhiên lăn đùng ra xỉu vậy đấy !
Cô Trang đã quen với cái kiểu nói chuyện tự nhiên trống không đấy của Hải Đăng rồi, nên cũng không tức giận gì. Chỉ xem qua Diệu Anh một tí
rồi bảo :
– Em ấy chỉ ngất vì kiệt sức thôi. Một lát tỉnh dậy em cho mua chút gì đó cho em ấy ăn là được.
– Kiệt sức ? Đói sao ?
– Ừ.
Cô Trang đẩy cửa ra khỏi phòng.
Hải Đăng ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt Diệu Anh.
Là do đói nên xỉu ? Con nhỏ ngốc này, làm gì mà không ăn đến nỗi ngất xỉu chứ ?
” Cậu ngủ cho đã rồi tỉnh dậy đi, tôi sẽ hỏi cho rõ ràng ” .
~~~~~
Trong giấc mơ, Diệu Anh mơ thấy cô lạc vào một thế giới đầy đồ ăn.
Món gì cũng có, sơn hào hải vị, toàn là món ngon ý. Thích thật !
Diệu Anh đang say sưa không biết lựa món nào ăn trước. Bỗng mặt đất
rung dữ dội, đằng xa xuất hiện một con quái vật rất bự, mà còn rất xấu
nữa.
Mà khoan, càng nhìn gần càng thấy khuôn mặt quen quen.
A … đích thị là tên chết bầm Hải Đăng đây mà !
Cái mặt nhe nhởn nhởn nhơ kia nhìn phát ớn !
Đang mơ như vậy thì Diệu Anh đột nhiên tỉnh giấc. Cô dụi dụi mắt, ngó nghiêng xung quanh.
– Dậy rồi đấy à ?
Tiếng ai đấy nhỉ ? Diệu Anh quay sang giường bên dòm xem ai vừa nói.
Sặc … Tên này, s … sao lại ở đây được chứ ?
Chính tên đó đã phá hỏng giấc mơ đẹp của Diệu Anh, ngay cả ở ngoài đời thực cũng ám cô là sao chứ ?
– Tôi đang nói với cậu đấy, có nghe không hả ?
Hải Đăng thấy Diệu Anh không trả lời mà nhìn cậu bằng ánh mắt không thiện ý kia liền đến lay nhẹ người Diệu Anh.
– Nghe rồi, gì hả ?
– Thái độ gì đấy ? Không biết ơn còn khó chịu cái gì ?
Cậu ta nói biết ơn hả ? Tại sao Diệu Anh phải biết ơn tên lúc nào cũng đem đến xui xẻo cho cô chứ ?
– Biết ơn về việc gì ?
Hải Đăng bực ra mặt, đúng là vong ơn bội nghĩa !
– Nhỏ đáng ghét ! Có biết ai là người bế cậu lên đây không ? Có biết
ai là người ngồi đây mấy tiếng đồng hồ dù mọi người ra về hết chỉ để đợi cậu tỉnh không ?
Diệu Anh không biết tại sao cũng thấy hơi sợ trước thái độ của Hải Đăng. Hình như cô làm sai gì thì phải !?
– Hm … để ý kĩ thì dạo này cậu ốm hơn đấy. Xinh phết !
Diệu Anh nghe được lời khen mát lòng mát dạ, buột miệng kể :
– Không uổng công tôi hơn tuần nay khổ công giảm cân.
Với IQ của Hải Đăng, ngay từ đầu đã đoán ra việc này. Y như rằng không sai.
– Cậu giảm cân ? Vì sao ?
Chết rồi ! Diệu Anh nhất thời quên mất để lộ bí mật. Với tính của tên chết bầm này, nhất định sẽ cười vào mặt cô cho xem.
– Cậu cần gì biết lí do.
Hơ … làm như Hải Đăng ngu lắm ấy !
– Vì tôi nói cậu mập à ? Không ngờ cậu lại để ý đến mấy lời đó.
Hải Đăng nói gì vậy ? Quả thực là Diệu Anh để tâm sao ? Hà tất vì mấy lời đó mà phải nhịn ăn giảm cân sao ?
– D … do tôi sợ mập thôi !
– Còn chối à ? Thật là …
Hải Đăng lại theo thói quen xoa đầu Diệu Anh như dỗ dành một đứa trẻ, không nhịn được bật cười.
– Diệu Anh, cậu như vậy xinh rồi. Nghe tôi, không được giảm cân nữa, biết chưa ? Giảm cân không khoa học như cậu nhan sắc càng xấu đi thôi, biết không ?
– …
– Tôi nói rồi, dù có xấu hay đẹp tôi cũng tình nguyện rước cậu về mà.
Nói đến đây, không biết vì lí do gì, Hải Đăng mỉm cười, vẻ mặt đó, ôn nhu hiếm thấy