Lúc Diệp Kính Hy về đến nhà, vừa liếc mắt đã thấy Diệp Kính Huy đang lười biếng tựa trên ghế sô pha xem TV.
Thấy anh hai trở về, Diệp Kính Huy liền cười hề hề mà nói: “Xem ra tâm tình anh không tồi nha, đi hẹn hò sao?”
Diệp Kính Hy không trả lời, đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Chú tới đây có chuyện gì?”
Diệp Kính Huy cười tủm tỉm nói: “Chú ba nhớ cháu quá nên tới đây nhìn một chút ấy mà.”
Diệp Kính Hy thản nhiên nói: “Anh biết chú chả tốt được như vậy đâu.”
“Chậc, anh nói như vậy thật khiến em đau lòng, nói thế nào thì em cũng là chú ruột của Tiểu Diệp Khiêm a. Nhàn rỗi buồn chán tới thăm cháu nó không được sao?” Thấy vẻ mặt của lão đại nghiêm túc nhìn mình, Diệp Kính Huy liền ngưng cười, nhún nhún vai nói, “Được rồi, nếu như anh đã không chào đón em, vậy em đi về đây. Ngày mai em tới đưa Diệp Khiêm đi vòng vòng chơi được không?”
Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, nói: “Được thôi, sáng sớm mai tới đón nó đi.”
“Không sợ em bán nó đi hả?”
Diệp Kính Hy cười cười nói: “Tuy rằng sở thích của chú có chút kỳ quặc, nhưng cũng không biến thái đến nỗi đi buôn người đâu.”
Diệp Kính Huy nhếch nhếch môi: “Cảm ơn anh đã khen ngợi em, thật đúng là khiến em được thương đến kinh hãi a.”
“Rồi, trên đường lái xe cẩn thận một chút.”
“Đã rõ.” Diệp Kính Huy lấy chìa khóa xe ở trên bàn, tiêu sái hướng lên lầu vẫy vẫy tay, “Tiểu Khiêm ơi, chú ba về nhé, ngày mai tới đưa con đi chơi nha!”
Tiểu Diệp Khiêm thò đầu ra từ trong khe cửa, hô to: “Dạ! Bái bai chú ba!”
“A? Ba về rồi?” Diệp Khiêm thấy Diệp Kính Hy, vừa định xuống lầu đã bị Diệp Kính Hy dùng ánh mắt ngăn lại, “Con ở trên lầu đọc sách một chút đi, ba có vài việc phải xử lý.”
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Diệp Kính Hy, nhẹ nhàng cau mày lo lắng sự tình.
Kỳ thực anh đã sớm biết chân tướng, mấy năm nay một mực điều tra Tang Du, động tĩnh bên phía Tiêu Dật lớn như vậy, Diệp Kính Hy làm sao có thể không để ý? Hơn nữa sau khi anh ra khỏi nhà tự nhiên sẽ có người âm thầm bảo hộ Diệp Khiêm, hành động muốn mang thằng bé đi của Tiêu Dật cũng quá sơ sài rồi.
Diệp Kính Hy rất rõ ràng, hai cậu em âm thầm ở sau lưng mình xử lý chuyện này là vì muốn anh và Trình Duyệt có thể yên tâm ở bên nhau. Nguyên nhân hai đứa nhúng tay vào việc này, có lẽ là bởi vì bọn họ sau khi biết được sự thật năm đó, càng đối với ông anh trai này thêm kính trọng và yêu thương.
Nếu bọn họ muốn gạt mình, vậy thì cứ biết thời biết thế, để cho bọn họ nghĩ rằng mình không biết chuyện đi.
Như vậy cũng tốt, tin tưởng hai cậu em có thể hỗ trợ đối phó bên phía Tang Du, so với chính mình tự đi gặp Tang Du có lẽ tốt hơn. Hai người tuy rằng đã làm vợ chồng một năm, thế nhưng quan hệ chẳng khác gì người lạ, gặp nhau rồi sẽ càng thêm khó xử mà thôi. Hôm nay Tang Du đã mắc bệnh nặng như vậy, ân oán của hai bên Diệp Kính Hy cũng không muốn truy cứu nữa. Cô ấy muốn gặp Diệp Khiêm, vậy cứ để cô ấy gặp. Diệp Kính Hy đương nhiên sẽ không hẹp hòi đến độ bởi vì cô ta chưa bao giờ trông nom con trai mình mà không cho hai người gặp mặt nhau. Anh nghĩ, Tang Du cho dù có làm ra lỗi lầm gì đi nữa, chung quy vẫn là mẹ của Diệp Khiêm, đương nhiên có quyền gặp mặt con trai mình.Vấn đề nan giải lớn nhất bây giờ không phải là Tang Du, mà là không biết giải thích với Diệp Khiêm như thế nào. Thằng bé tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, có thể… Chờ nó lớn lên rồi chậm rãi nói rõ ràng cho nó nghe cũng chưa muộn.
Việc cấp bách bây giờ là mau chóng làm hôn sự với Trình Duyệt, nhiều năm chờ đợi cực khổ như vậy, Diệp Kính Hy không hy vọng trong thời gian này lại phát sinh ra chuyện xấu gì nữa.
Nghĩ tới đây, Diệp Kính Hy khẽ thở dài, xoa xoa trán một chút, sau đó đi lên phòng của Diệp Khiêm.
Vừa mở cửa phòng, liền thấy một cậu nam sinh đẹp trai anh tuấn đang kể chuyện cổ tích cho Diệp Khiêm nghe, Tiểu Diệp Khiêm cười đến cực kỳ thỏa mãn. Thấy Diệp Kính Hy vào phòng, cậu ấy cũng không kinh sợ, lại càng không có chút nào lúng túng, trái lại rất trấn định tự nhiên, hướng Diệp Kính Hy lễ phép mỉm cười.
“Anh Diệp đã về rồi?”
Diệp Kính Hy gật đầu.
Cậu ta là gia sư của Diệp Khiêm sao? Xem ra cậu gia sư này cũng không tồi, chỉ là, dáng vẻ của cậu ta cùng với Dư Tiểu Phi trong tư liệu hoàn toàn không giống…
“Tiểu Khiêm, tối nay giải hết các bài toán thầy vừa đưa cho con nhé, lần sau thầy sẽ kiểm tra đấy.”
“Dạ, con biết rồi.”
Trình Nhạc sờ sờ đầu Diệp Khiêm, đứng lên nói, “Thời gian không còn sớm nữa, thầy phải về đây.”
Diệp Kính Hy đột nhiên cắt đứt lời cậu: “Hai người hình như chưa ăn tối phải không?”
Cặp mắt đen láy to tròn của Diệp Khiêm chớp chớp một cái, nhìn ba mình xong lại quay sang nhìn Trình Nhạc, cười nói: “Ba ơi, mình mời thầy ăn cơm đi! Thầy hôm nay dạy con cả buổi chiều, con đột nhiên cảm thấy đầu óc đều thông suốt hẳn ra nha, giải được rất nhiều bài đó.”
Diệp Kính Hy khẽ cười cười: “Ừ.” Sau đó chuyển hướng Trình Nhạc, “Cùng ăn cơm đi.”
Diệp Kính Hy dẫn Trình Nhạc và Diệp Khiêm xuống phòng bếp dưới lầu, gọi vài món ăn tới.
Diệp Khiêm tựa hồ đã đói bụng lắm rồi, rất nhanh đã quét sạch sẽ mấy món trước mặt, Trình Nhạc cũng hơi đói, cúi đầu chuyên tâm ăn phần của mình. Diệp Kính Hy đã ăn rồi, chỉ ngồi ở bên cạnh uống trà. Một bên lẳng lặng đánh giá cậu sinh viên đang cúi đầu dùng bữa phía đối diện.
Chẳng biết tại sao, anh cảm thấy cậu sinh viên này có vài chỗ rất giống Trình Duyệt, tuy rằng khí chất hoạt bát cởi mở của cậu hoàn toàn không giống với Trình Duyệt ôn nhu trầm tĩnh, thế nhưng cặp mắt trong trẻo kia, vẫn cảm thấy như đã từng quen biết ở đâu đó rồi.
Diệp Kính Hy lục lại trong trí nhớ mình về cậu sinh viên này, Diệp Khiêm bên cạnh đột nhiên gắp một cái cánh gà đến trước mặt anh, nói: “Ba ăn thử đi, cái này ngon lắm đó.”
Diệp Kính Hy nghiêng đầu, xoa xoa đầu con trai mình, nói: “Ba đã ăn rồi. Con ăn đi.”
Diệp Khiêm rất hiểu chuyện mà gắp qua cho Trình Nhạc, nói: “Thầy ăn thử cái này đi thầy, đây là món đặc biệt của nhà hàng này đó, ăn rất ngon.”Trình Nhạc khẽ cười cười: “Cảm ơn.”
Diệp Khiêm rất nhanh đã ngốn ngáo ăn no, Trình Nhạc cũng ăn uống xong xuôi, đứng dậy mỉm cười nói: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã chiêu đãi, tôi cần phải về rồi.”
Diệp Kính Hy nói: “Để tôi đưa cậu ra trạm xe buýt.”
“Không cần đâu, tôi biết đường mà.”
Diệp Khiêm ở bên cạnh nói: “Thầy ơi, để ba đưa thầy đi, khu nhà này không có chìa khóa thì không cho ra ngoài đâu.”
Trình Nhạc không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu. Trực giác nói cho cậu biết, Diệp Kính Hy muốn đưa cậu đi hình như là có chuyện gì muốn nói, lẽ nào chuyện mình giả mạo Dư Tiểu Phi để tiếp cận Diệp Khiêm đã bị phát hiện rồi?
Giác quan thứ sáu của Trình Nhạc thật sự rất chuẩn, vừa cùng Diệp Kính Hy sóng vai đi được vài bước, đối phương đã nói thẳng vào vấn đề luôn.
“Cậu không phải là Dư Tiểu Phi đúng không?”
Trình Nhạc tuy rằng chột dạ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, lãnh tĩnh nói: “Anh Diệp, ý anh là sao?”
“Làm gia sư cho con tôi, đương nhiên tôi phải tra rõ lai lịch của cậu rồi. Tư liệu của Dư Tiểu Phi không có sai sót nào, chỉ là cậu căn bản không phải là Dư Tiểu Phi.” Ánh mắt của Diệp Kính Hy dần dần trở nên thâm trầm, dừng bước lại, nhìn thẳng vào Trình Nhạc, “Nói đi, cậu tiếp cận Diệp Khiêm là có mục đích gì?”
Ai~ Người yêu của anh hai thật sự là khó nhằn nha, ánh mắt sắc bén kia khiến cho người ta không thể nào trốn tránh được mà.
Lớn như vậy rồi mới làm người xấu được một lần, chưa kịp làm gì đã bị bắt, thật sự là quá mức đả kích…
Nếu anh đã phát hiện, vậy Trình Nhạc cũng không cần phải giả bộ nữa. Dù sao thì chuyện này trước sau gì cũng bị lộ, hiện tại thật ra cũng là một thời cơ tốt.
Trình Nhạc nhìn cách đó không xa có một đình nghỉ mát u tĩnh, cười cười nói: “Anh Diệp, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”
Hai người cùng nhau vào đình nghỉ mát ngồi xuống, Trình Nhạc trầm mặc chỉ trong chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Tôi không phải là Dư Tiểu Phi, tôi là Trình Nhạc, anh còn nhớ không?”
Diệp Kính Hy kinh ngạc nhìn về phía cậu, chỉ thấy gương mặt cậu vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn đặc biệt tươi tắn, trên người mặc quần jeans và áo sơ mi ngắn tay, tràn ngập hình tượng của một cậu sinh viên đẹp trai hoạt bát năng động.
Là thằng nhóc Tiểu Trình Nhạc trong trí nhớ của mình, cầm máy chơi game, cong mắt lên nói “Cảm ơn anh Diệp” đây sao?
“Trình Nhạc?…” Diệp Kính Hy có chút không thể tin được, anh chàng đẹp trai trước mặt mình đây cùng với thằng nhóc con tinh nghịch trong ấn tượng đã hoàn toàn thay đổi.
Hèn gì khi nãy lại có cảm giác thân thiết kỳ quái đến thế, hoá ra là em trai của Trình Duyệt, khí chất tuy rằng không giống nhau, thế nhưng ánh mắt trong trẻo ấy lại có vài phần tương tự với anh trai cậu. Bất quá, nhìn Trình Nhạc đang nở nụ cười trước mặt mình, trong lòng lại không biết có chủ ý quỷ quái gì đây, còn thông minh ẩn núp bên người Diệp Khiêm nữa, thật sự là giống với câu nói của anh trai cậu năm đó, ý xấu của thằng nhóc này cũng tăng lên theo độ tuổi, lớn lên nếu còn đẹp trai thì thật sự là gây tại họa cho không ít người a.Hôm nay nhìn dáng vẻ cậu như thế này, nhất định là rất được hoan nghênh trong trường học, gây họa cũng không ít rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Kính Hy không khỏi hơi nở nụ cười: “Hoá ra là cậu.”
Hai mắt Trình Nhạc sáng lên: “Anh còn nhớ sao.”
“Đương nhiên nhớ rõ.”
Trình Nhạc cẩn thận đánh giá Diệp Kính Hy, sau một lúc lâu mới nói: “Anh dường như thay đổi rất nhiều nha.”
Diệp Kính Hy cười không đáp.
Trình Nhạc khẽ thở dài: “Cũng đúng, đã nhiều năm như vậy rồi, anh hai em cũng thay đổi không ít.”
“Cậu tiếp cận Diệp Khiêm, muốn biết những gì?” Diệp Kính Hy nói sang chuyện khác.
“Chuyện các anh năm đó chia tay em tuy rằng không rõ ràng, nhưng vẫn hiểu được. Anh của em mấy năm nay một mực chờ anh, anh ấy nhất định không chịu nổi bị đả kích lần nữa. Cho nên, em muốn biết dự định của anh. Nếu như không thể tiếp tục được nữa, vậy thì nhanh chóng quyết định đi thôi, miễn cho lãng phí cả đời của hai anh, anh nói đúng không?”
Hoá ra thằng nhóc này là thay mặt anh hai tới đàm phán…
Xem ra cậu rất quan tâm Trình Duyệt, sợ anh hai bị tổn thương, cho nên mới thay anh hai làm sứ giả mà tới đây. Có một cậu em trai tri kỷ như vậy, Trình Duyệt cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Diệp Kính Hy trong lòng thấy buồn cười, biểu hiện lại làm bộ như nghiêm túc, nói: “Anh có một tin muốn nói với cậu.”
“Hử?”
“Anh cầu hôn Trình Duyệt rồi, anh hai cậu cũng đã đồng ý.”
“Hả?!” Lần này tới lượt Trình Nhạc chấn kinh, hai mắt trừng to, vẻ mặt không thể tin được mà chăm chăm nhìn Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Hy bị biểu tình của Trình Nhạc chọc cho cười rộ lên, nói: “Anh sẽ cùng anh hai cậu chính thức kết hôn.”
“Kết hôn?” Trình Nhạc rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Kính Hy chăm chú hỏi, “Anh thật dự định sẽ kết hôn cùng anh ấy sao? Hai anh đều là đàn ông mà.”
“Đây không thành vấn đề, bọn anh sẽ ra nước ngoài đăng ký.”
“……” Trong lòng Trình Nhạc có chút vướng mắc, trước đây vẫn mong anh hai có thể rước được một chị dâu dịu dàng hiền lành về nhà, có thể chu đáo chăm sóc anh ấy, hiện tại chị dâu hiền lành dịu dàng lại biến thành người đàn ông cường thế đang ngồi đối diện mình đây, thật sự là quá nhức não mà.
Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo ông anh mình lại đi thích người ta chứ, còn thích nhiều năm như vậy. Làm người thân duy nhất của anh, chỉ cần anh hai hạnh phúc, Trình Nhạc đương nhiên sẽ không phản đối.
Thấy Trình Nhạc nhẹ nhàng cau mày, Diệp Kính Hy cười cười, nói sang chuyện khác: “Sự tình hôm nay cậu cũng biết rồi đúng không?”
Trình Nhạc gật đầu: “Trong lúc vô ý nghe được.”
“Vô ý?” Diệp Kính Hy ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, cũng không vạch trần cậu, ngược lại bình tĩnh nói, “Cậu biết được chân tướng cũng tốt, thế nhưng, đừng nói việc này cho anh hai cậu nghe.”
“Hử? Tại sao?” Trình Nhạc nghi hoặc nói.
“…Anh không muốn anh hai cậu buồn lòng.” Diệp Kính Hy trầm mặc trong chốc lát, lại thấp giọng nói, “Cũng không muốn anh hai cậu biết, vất vả khổ cực nhiều năm như vậy là vì có người ở sau lưng tỉ mỉ tính kế…”
“Hiện tại tất cả đều đã yên ổn rồi, Trình Duyệt chỉ cần an tâm ở cạnh anh là được, những âm mưu ở phía sau này, biết chỉ càng thêm lo lắng. Những đau khổ này vốn là do anh tạo ra, hiện tại cũng nên để anh gánh chịu.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Kính Hy, Trình Nhạc rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao anh hai lại có thể khăng khăng một mực chờ đợi người này lâu như vậy.
Người đàn ông cường thế, thâm tình, dịu dàng, một lòng một dạ này, vì người mình yêu mà gánh chịu tất cả, bá đạo mà lại ôn nhu, đều khiến bất kỳ ai cũng phải liều mạng quý trọng.
Được làm người yêu của Diệp Kính Hy, có thể cũng là may mắn của anh hai mình rồi.
Tuy rằng cả hai đã khổ cực nhiều năm như vậy, thế nhưng sau khi trải qua biết bao sóng gió, hạnh phúc bất di bất dịch này mới càng đáng quý hơn.
“Những chuyện quá khứ này, cứ để nó vĩnh viễn qua đi.” Diệp Kính Hy nhìn Trình Nhạc đang cúi đầu suy tư, nhẹ giọng nói, “Đây là giao ước giữa hai chúng ta, được không?”
Trình Nhạc trầm mặc chỉ trong chốc lát, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Diệp Kính Hy, kiên định nói: “Được. Để anh hai có thể an tâm cùng anh một chỗ, em sẽ để những chuyện này vĩnh viễn trở thành bí mật.” Sau đó lại nở nụ cười nói thêm một câu, “Là bí mật giữa hai anh em chúng ta.”