Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 14: Thân mật

Mảnh sân trước nhà Diệp Kính Hy thuê vào ngày nghỉ không có ai quét tước, vì thế mà được phủ một lớp tuyết đọng dày thật dày, hai người đi vào trong sân liền lưu lại vết chân ngay ngắn trên mặt tuyết. Trình Duyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện ra vết chân kia song song với nhau, nhìn rất hài hòa, tâm tình lại càng thêm vui vẻ.

Hai người đem hành lý đặt ở phòng khách, Trình Duyệt cởi áo khoác, Diệp Kính Hy sợ anh bị lạnh nên lập tức mở lò sưởi lên.

Mặt đối mặt ngồi với nhau, trong lúc nhất thời không tìm được chuyện gì để nói.

Trình Duyệt cầm tách trà nóng Diệp Kính Hy đưa tới làm ấm tay, mắt lại chăm chú nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.

Diệp Kính Hy từ bên cạnh nhìn anh, chỉ cảm thấy Trình Duyệt an tĩnh như vậy khiến tâm tình của mình cũng dần dần yên ổn lại.

Trình Duyệt im lặng nhìn tuyết, Diệp Kính Hy ở bên cạnh uống trà, khí trời đầu xuân còn hơi lạnh, thế nhưng nước trà vừa vào miệng đã làm cho lòng người ấm áp hẳn lên. Cùng với Trình Duyệt ở một chỗ, cái loại cảm giác ấm áp, bình yên mà tốt đẹp này như dòng nước nhỏ chảy mãi chảy mãi, từng giọt từng giọt thấm vào đáy lòng.

Thấy Trình Duyệt vẫn còn mải mê nhìn tuyết mà ngây người ra, Diệp Kính Hy không khỏi mở miệng nhắc nhở: "Trà sắp lạnh rồi."

"À." Trình Duyệt cúi đầu, uống sạch tách trà trong một hơi, sau đó hé miệng cười: "Mùi vị cũng không tệ."

Diệp Kính Hy bất đắc dĩ nói: "Nào có ai như anh thưởng thức trà kiểu đó chứ?"

Trình Duyệt lại nhún nhún vai như không đáng kể gì: "Tôi khát nước mà, đương nhiên phải uống như vậy thôi. Cứ từng ngụm từng ngụm như gà mổ thóc thì chết khát mất."

Diệp Kính Hy bị anh chọc cho nở nụ cười, cũng không nói với anh đây là lá trà cực kỳ quý báu mà cha mình gửi cho, chỉ lẳng lặng nhìn dáng dấp vui vẻ mỉm cười của Trình Duyệt.

"Đúng rồi, Diệp Kính Hy." Trình Duyệt cúi đầu, có chút do dự mở miệng nói, "Tôi dọn ra ngoài ở rồi."

"Sao?" Diệp Kính Hy hơi ngạc nhiên nhìn Trình Duyệt, nhẹ giọng hỏi: "Vì nguyên nhân gì?"

Nguyên nhân kia tất nhiên là không thể nói thẳng rồi, Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là mượn một cái cớ: "Tôi cùng với mấy cậu bạn có chút mâu thuẫn, cho nên tạm thời dọn ra ngoài."

Diệp Kính Hy từ trước đến nay luôn biết chừng mực, vì thế cũng không hỏi tới.

Trình Duyệt tiếp tục giải thích: "Chỗ tôi ở bây giờ cách đây cũng không xa, thuê riêng một gian phòng. Thế nhưng phòng tắm công cộng lại không có nước nóng, trước kia vì khí trời còn nóng nên tắm nước lạnh cũng không hề gì, thế nhưng mấy ngày nay trời thật sự rất lạnh..." Nói đến đây liền dừng lại một chút, Trình Duyệt len lén giương mắt nhìn người đối diện, thấy người ta vẫn còn đang chăm chú nghe, vì vậy làm bộ thẳng thắn mà vỗ vỗ vai Diệp Kính Hy, nói, "Cho nên, cho anh đây mượn phòng tắm của cậu dùng vài ngày được không?"

Cố ý dùng ngữ khí của một đàn anh mà nói ra, cũng chỉ vì muốn cái lý do này được quang minh chính đại hơn một chút.Trình Duyệt ngoài miệng thì nói lưu loát như vậy, thế nhưng trong lòng rất thấp thỏm. Dù sao mình cũng có ý đồ không chính đáng, chỉ muốn mượn cớ để tiếp cận người ta nên mới nghĩ ra chủ ý này, nếu người ta không đáp ứng thì mặt mũi vứt đi đâu chứ.

Không ngờ Diệp Kính Hy lại không chút do dự mà gật đầu: "Ngày trước lúc tôi thuê nhà anh cũng đã giúp tôi nhiều rồi, chút yêu cầu này không cần khách khí với tôi đâu."

Nghe Diệp Kính Hy nói như vậy, Trình Duyệt có chút chột dạ cúi đầu.

"Bất quá, buổi tối anh tắm xong lại quay trở về, trời lạnh rất dễ bị cảm." Diệp Kính Hy do dự một chút, rốt cuộc nghĩ tới một biện pháp tốt, "Không bằng anh đến chỗ tôi ở luôn đi, tôi sẽ sửa sang lại phòng đọc sách một chút, đặt thêm cái giường vào đó, như vậy cũng tiết kiệm được một phần tiền thuê."

Người ta rõ ràng là vì mình lo lắng. Sau khi cha qua đời, điều kiện cũng không còn tốt như trước nữa, cho nên Diệp Kính Hy mới cẩn thận tỉ mỉ như vậy, không nói hai lời đã mời bạn tới nhà mình ở, còn có thể tiết kiệm được chút chi tiêu.

Tự đáy lòng Trình Duyệt có chút hổ thẹn. Cảm thấy mình không thẳng thắn với Diệp Kính Hy thì thôi, còn len lén thích người nọ, rồi lại mượn cớ tiếp cận để thỏa mãn lòng mình, tựa như một con chuột nhắt hèn hạ hay trốn trong góc phòng vậy.

Thế nhưng có thể được cùng với người mình thích ở chung một chỗ, cho dù có phải làm chuột nhắt đi nữa, trong lòng cũng thấy rất vui mừng.

Trình Duyệt ngẩng đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười, khẽ nói với Diệp Kính Hy: "Cảm ơn cậu."

Sáng sớm hôm sau, Trình Duyệt đã đem hành lý dọn sang đây. Động tác nhanh chóng như vậy nhìn qua thật là có chút khẩn cấp.

Diệp Kính Hy vốn có thói quen dậy sớm chạy bộ, sáng sớm hôm đó sau khi chạy bộ trở về, liền phát hiện sân nhà mình đã hoàn toàn thay đổi. Lớp tuyết đọng dày cui trên mặt đất đã được quét gọn lại, mở ra một con đường rộng rãi, bên đường có hai chú người tuyết nho nhỏ tròn tròn, trên cổ được cột một chiếc khăn choàng cổ ca rô quen thuộc, chính là cái mà Diệp Kính Hy đã quàng cho Trình Duyệt ngày hôm qua.

Ở trong phòng, Trình Duyệt đeo một chiếc tạp dề ngắn trước người, đầu đội mũ, bộ dáng bận rộn như một người đàn ông nội trợ vậy, một bên đứng trên ghế lau cửa sổ, một bên còn ngâm nga hát, có vẻ như tâm tình rất tốt.

"Nhanh vậy đã về rồi?" Nhìn thấy Diệp Kính Hy ở phía sau, Trình Duyệt liền nhảy xuống ghế, lau lau mồ hôi trên trán, khóe miệng lộ ra một nụ cười thật xán lạn, "Tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi đấy, vào ăn thôi."

Diệp Kính Hy vẫn không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn Trình Duyệt, Trình Duyệt bị nhìn đến có chút thẹn thùng, sờ sờ đầu nói: "Tôi từ sáng sớm đã dọn tới đây, thấy sân nhà cậu tuyết đọng dày quá, không có lối đi, cho nên mới quét tước một chút. Đúng rồi, trên cửa sổ đều bị phủ hoa tuyết, không thấy rõ bên ngoài cho nên tôi tiện tay lau luôn. Còn có, giường trong thư phòng tôi cũng sắp xếp xong rồi, không phiền tới cậu đâu."Thấy Diệp Kính Hy vẫn không nói lời nào, Trình Duyệt xấu hổ nói: "Xin lỗi, chưa hỏi ý cậu đã..."

"Không sao." Diệp Kính Hy cười cười, "Nhưng mà thật ra tôi lâu ngày không quét tước, có chút lộn xộn, khiến anh chê cười rồi."

"Không có, nhà cậu còn sạch lắm."

Hai người cứ khách khí qua khách khí lại, lại cảm thấy những lời này quả thật là chẳng có tí dinh dưỡng nào, ngẩng đầu lên vừa lúc đụng phải ánh mắt của đối phương, vì vậy nhìn nhau cười hì hì.

Trình Duyệt kéo Diệp Kính Hy tới trước bàn ăn, nói: "Ăn chút điểm tâm đi. Trên đường qua đây tôi có mua sữa tươi, trứng vừa rán xong đó, còn nóng lắm."

Diệp Kính Hy gắp một miếng trứng rán vàng rộm lên cắn một cái, hương vị nhàn nhạt lan tỏa trong miệng.

Tài nấu nướng của Trình Duyệt tựa hồ càng ngày càng tốt hơn nhiều.

Diệp Kính Hy khẽ cười cười, ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn."

Trình Duyệt đỏ mặt, lại cười đến vui vẻ: "Không cần khách khí, tôi vừa đến chỗ cậu ở lại chưa đưa tiền thuê nhà, dù sao cũng phải làm chút gì đó thì lương tâm mới an ổn được." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói tiếp, "Sau này đừng ăn ở ngoài nữa, cậu thích ăn gì thì nói, tôi làm cho cậu." Nói xong lại cảm thấy những lời này ám muội quá, gương mặt lại càng đỏ hơn, cúi đầu yên lặng ăn trứng rán của mình.

Diệp Kính Hy ngồi đối diện lại nhếch khóe miệng lên nở nụ cười, nhìn Trình Duyệt xấu hổ cúi đầu ăn, biểu tình trên mặt cũng dần dần nhu hòa ra.

***

Bởi vì tạm nghỉ học nửa năm nên bài thi cuối kỳ Trình Duyệt cũng không tham gia. Sóng gió trong nhà bây giờ đã qua, Trình Duyệt không muốn lãng phí thêm nửa năm nữa nên đã xin vào học sớm.

Trường còn chưa khai giảng nên Diệp Kính Hy cả ngày đều nhàn nhã ở nhà, Trình Duyệt lại giống như con kiến trong chảo nóng mà bận bù đầu cả lên. Đầu tiên là chạy tới chạy lui khắp nơi xin chữ ký, giải quyết cho xong thủ tục xin vào học lại, sau đó phải tìm bạn học mượn tài liệu và bài giảng cho kỳ thi cuối kỳ, đáng tiếc có rất nhiều bạn học sau khi thi xong đã vứt đi hết, chỉ giữ lại một ít bài giảng mà thôi. Trình Duyệt phải trong thời gian ngắn mà ôn hết một đống bài vở của nhiều môn như vậy, quả thật là rất vất vả.

Chiều hôm đó, Trình Duyệt gặp Giang Tử Đông trong thư viện. Đã lâu không gặp, hắn trông có vẻ gầy hơn trước, cặp mắt vốn đen láy cũng không còn thần thái như trước nữa, thậm chí còn có thể nhìn thấy vành mắt thâm đen nhàn nhạt, tựa hồ không được ngủ đủ giấc.

Hai người đúng lúc gặp nhau trong cùng một gian sách, nhất thời không thể tránh được, Trình Duyệt liền thuận miệng bắt chuyện: "Trùng hợp nhỉ, anh cũng tới mượn sách à?"

Giang Tử Đông ấp úng ừ một tiếng, ánh mắt nhìn Trình Duyệt có chút kỳ quái. Một lúc lâu sau, mới hạ giọng nói: "Ba cậu... qua đời rồi?"

"Ừm, vào đêm ba mươi hôm đó." Trình Duyệt nhẹ giọng trả lời, anh không muốn cùng Giang Tử Đông lấy chuyện này ra làm trọng tâm, vì vậy nghiêng đầu đi, nhìn thấy một quyển sách bài tập ở trên giá, vừa đưa tay ra định cầm lấy nó thì đã thấy tay của Giang Tử Đông cũng đang chạm vào.Trình Duyệt quay đầu lại nói: "Anh mượn sách này làm gì, không phải anh đã thi rồi sao?"

Giang Tử Đông cúi đầu: "Tôi nghỉ học, phải thi lại."

Trình Duyệt kinh ngạc một chút, liền buông tay ra, mà Giang Tử Đông đồng thời cũng buông tay ra.

Trong ấn tượng của Trình Duyệt, Giang Tử Đông là một người chưa bao giờ nghỉ học cả, có phải hắn đã xảy ra chuyện gì hay không, nhìn tinh thần cũng không được tốt cho lắm. Còn chưa suy nghĩ được chuyện gì, chợt nghe Giang Tử Đông thấp giọng nói: "Đúng rồi, tôi có mượn được một số tài liệu tổng kết và bài giảng của các môn khóa trước, để về photo cho cậu một bản, cậu hẳn là cần nó."

Trình Duyệt còn chưa kịp phản ứng gì, Giang Tử Đông lại nói thêm một câu: "Trình Duyệt, dọn về ký túc xá... được không?" Ngữ khí thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu.

Thần sắc Trình Duyệt có hơi cứng nhắc, trong đầu không khỏi hiện lên phản ứng khiếp sợ của Giang Tử Đông chiều hôm đó.

Giang Tử Đông nói tiếp: "Cậu đột nhiên dọn đi, chúng tôi đều có chút không quen, ai cũng nhớ cậu cả, cậu quay về đi."

"Tôi thích con trai, anh không ngại sao?" Trình Duyệt bình tĩnh hỏi.

Thấy Giang Tử Đông nửa ngày vẫn không nói ra lời, Trình Duyệt mới cười cười nói: "Hay là thôi đi, tôi ở bên ngoài cũng rất tốt."

"Cậu ở chung với Diệp Kính Hy sao?" Ánh mắt Giang Tử Đông có chút ảm đạm.

"Ừ." Trình Duyệt gật đầu, "Quyển sách bài tập này anh lấy đi, tôi qua bên kia tìm sách tham khảo. Tư liệu ôn tập tối nay tôi sẽ ghé ký túc xá lấy, cảm ơn anh trước."

Trình Duyệt xoay người đi vào phòng đọc sách, lại nghe Giang Tử Đông ở phía sau đột nhiên trầm giọng nói: "Trình Duyệt, con đường này rất khó đi, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"

Trình Duyệt cũng không quay đầu lại nói: "Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi."

Xem qua loa sách ở trong phòng một lúc, đầu óc Trình Duyệt lại có chút hỗn loạn, vì vậy liền đi tới trước cửa sổ thả lỏng người, không ngờ lại thấy một cặp nam nữ quen thuộc đang cùng nhau đi về phía thư viện.

Nam sinh vóc người cao ráo, khí chất phi phàm, nữ sinh mặc một chiếc áo khoác màu trắng, phối với một đôi ủng lông, nhìn qua cực kỳ hồn nhiên đáng yêu. Hai người trông rất xứng đôi, đi với nhau rất thân mật, hấp dẫn không ít ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường.

Ánh mắt Trình Duyệt nhưng lại ảm đạm xuống.

Phan Lâm chính là bạn gái mình giới thiệu cho Diệp Kính Hy, mình khi đó chỉ sợ sau khi biến thành đồng tính rồi thì sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên rất mong muốn họ có thể có tiến triển tốt, như vậy mới khiến chính mình hoàn toàn mất hết hy vọng. Thế nhưng hôm nay, Trình Duyệt đã quyết định phải đoạt lại phần ái tình thuộc về mình này, Phan Lâm bây giờ đã thành trở ngại lớn nhất, mà trở ngại này lại là do chính mình ngu ngốc tự đi tìm lấy nữa chứ. Nghĩ đến đây, Trình Duyệt không khỏi khổ não nhíu mày, cái cảm giác tự làm tự chịu này cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được rồi.Mãi đến khi Diệp Kính Hy và Phan Lâm vào thư viện rồi, Trình Duyệt mới rời khỏi cửa sổ.

Trở về chỗ ngồi cũng xem sách không vô nữa, chỉ cảm thấy mấy dòng chữ này cứ lảo đảo trước mặt rất đáng ghét, giống như mấy con kiến đang kết bè kết đội vậy. Trình Duyệt ảo não đóng sách lại, thấy hơi đói bụng, nhìn đồng hồ đã năm giờ rưỡi rồi, vì vậy xoay người xuống lầu, đi về phía siêu thị.

Vốn muốn mua đồ ăn về làm cơm, có điều nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Kính Hy với Phan Lâm đi chung với nhau như vậy, chắc chắn sẽ cùng nhau đi ăn luôn rồi, có lẽ không cần anh phải chuẩn bị bữa tối nữa. Trình Duyệt liền ra khỏi siêu thị, ghé vào một tiệm ăn gần đó, tùy tiện gọi một tô bún ăn cho no bụng.

Ăn uống xong thì trời cũng đã tối, Trình Duyệt nhớ ra phải tới chỗ Giang Tử Đông lấy tài liệu, vì vậy xoay người đi về phía ký túc xá.

Lúc leo lên tới lầu bảy đã thở không ra hơi nữa, Trình Duyệt tính gõ cửa nhưng cửa không khóa, hiển nhiên là vì không được đóng kỹ. Trình Duyệt vừa định hỏi ai không đóng cửa thế này, lại bị cảnh tượng trong phòng làm cho hoảng sợ.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng cực kỳ u ám, ở trong góc mơ hồ có một bóng đen đang lẳng lặng ngồi đó không nhúc nhích. Đầu ngón tay của người nọ còn kẹp một điếu thuốc, đốm lửa yếu ớt chợt lóe trong bóng đêm, khói thuốc bốc lên xung quanh, bọc lấy cả người hắn.

Trình Duyệt giật mình trong chốc lát, thân hình người này nhìn như thế nào cũng giống Giang Tử Đông như đúc, thế nhưng Giang Tử Đông chưa bao giờ hút thuốc cả.

Trình Duyệt vội vàng ấn công tắc ở trên tường, "tách" một tiếng, bóng đèn đột nhiên sáng lên, trực tiếp chiếu xuống rất chói mắt, không khỏi khiến cho người ngồi trong góc phòng hơi nheo mắt lại.

"Cậu tới rồi à." Hắn nói, thanh âm có chút khàn khàn.

Quả thật là Giang Tử Đông.

Trình Duyệt lúc này mới nhìn rõ, gạt tàn trong tay hắn đã đầy tàn thuốc. Chẳng biết hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi, khắp phòng đều là mùi thuốc lá gai mũi.

Trình Duyệt nhíu mi: "Sao anh lại hút nhiều thuốc như vậy? A Vinh và Tiểu Uy đâu, bọn họ mặc kệ anh à? Anh xem anh khiến ký túc xá biến thành cái dạng gì rồi?"

Trên mặt đất có rất nhiều tàn thuốc, trên giường là một đống quần áo lộn xộn, trong ký túc xá quả thật là bừa bộn không thể chịu nổi.

Giang Tử Đông cười cười, vẩy vẩy tàn thuốc một cái, ấn tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

"Bọn họ còn chưa về, tôi là vì nghỉ học nên mới quay về trường sớm để thi lại. Yên tâm, tôi sẽ thu dọn xong trước khi họ trở về." Nói xong lại chỉ về phía bàn chỗ Trình Duyệt, "Tài liệu tôi đã chỉnh lý xong rồi, kia kìa, ở trên bàn cậu đó."

Trình Duyệt cầm xấp tài liệu dày cộm trên bàn lên, tổng kết cuối kỳ của tất cả các môn đều có đủ, chỉ cần kẹp lại một xấp là được rồi, đằng này còn được phân chia rõ ràng, thậm chí ngay cả các phần quan trọng có trong bài thi còn được dùng bút đỏ đánh dấu nữa.

"Cảm ơn anh." Trình Duyệt nói.

Thấy hắn không nói lời nào, Trình Duyệt có chút lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Giang Tử Đông đứng lên, chậm rãi đi về phía Trình Duyệt.

Bị ánh mắt trực tiếp của hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Trình Duyệt hơi hoảng hốt, không khỏi lùi về phía sau một bước.

Giang Tử Đông dừng bước lại, nói rõ từng câu từng chữ: "Trình Duyệt, không phải cậu vừa mới nói, cậu đã suy nghĩ rõ ràng muốn đi trên con đường này rồi sao? Như vậy, tôi đi cùng cậu có được không?"

Thanh âm của hắn rất trầm, ngữ khí lại cực kỳ chân thật, biểu tình trên mặt cũng rất nghiêm túc.

Bị đôi mắt còn mang theo tơ máu của Giang Tử Đông nhìn chăm chú như vậy, khiến Trình Duyệt không khỏi bị cảm giác gì đó kỳ quái áp bách.

Trình Duyệt lại lui một bước nhỏ, có chút miễn cưỡng cười cười, "Đông ca ý của anh là sao, tôi không rõ lắm."

Giang Tử Đông trầm mặc một chút, mới giống như là đang tuyên bố cái gì đó, thận trọng nói ra đáp án của mình.

"Tôi thích cậu, Trình Duyệt."

"Từ khi bắt đầu năm nhất, đã một mực... Thích cậu rồi."

******

Suy nghĩ của tác giả: Nụ hôn cổ vũ của mọi người tôi đều nhận, cảm ơn mọi người nha >o<

Giang Tử Đông pháo hôi (ý là bia đỡ đạn á) lên sân khấu rồi nhá, kỳ thực có rất nhiều bạn trẻ đều nhìn ra được hắn thích Chanh Chanh a, Giang Tử Đông anh làm pháo hôi cũng phải chịu bi kịch như thế V_V