Sự việc này cô có về và thuật lại với Andrew, thật tình thật dạ thương xót cho hai đứa trẻ đã mồ côi cha, mẹ lãnh án tù lại còn gặp phải người cô tàn nhẫn.
“Phải chi tôi có khả năng để nhận nuôi chúng.”
Cô cúi đầu buồn bã giữa toàn cảnh thành phố nhìn từ trên cao. Andrew quay qua nắm lấy cổ tay Diệp, cô quá đỗi bất ngờ. Anh ngước mắt cất lời: “Hay là cô kết hôn giả với tôi đi.”
“Anh nói gì vậy?” Diệp sốc trước lời đề nghị đó.
“Nghe tôi nói cho kĩ, đây là kết hôn trên danh nghĩa, ngoài mặt thì diễn như vợ chồng thật, nhưng mục đích để cô có quyền nhận nuôi, chứ tôi hoàn toàn không có ý gì xấu cả.” Andrew giải thích cặn kẽ cho cô hiểu.
“Nhưng mà…”
“Chỉ kết hôn trong ba năm cho đến khi chị Hoa mãn hạn tù, cũng như tôi sẽ đảm bảo danh dự cho cô.”
Trong lòng Lê Diệp ngập tràn sự đắn đo, cuối cùng thốt nên câu mong anh chờ đợi để cô suy nghĩ cho thấu đáo.
Cô rất đau xót cho hai đứa bé, sợ rằng chúng nó bị đẩy vào cô nhi viện lần nữa. Thời gian không có nhiều, mất một quãng ngắn sau đó cô đã đáp lời anh câu đồng ý.
Bản hợp đồng hôn nhân giả được lập ra, hai người họ cùng nhau đi đăng ký kết hôn trước ngày tổ chức lễ cưới, và ngay cả trước hôm phiên tòa xét xử chị Hoa diễn ra. Vì anh với chức danh giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn cho nên không phải chỉ cần ký hợp đồng là xong xuôi. Mà còn tổ chức đám cưới cho thật đàng hoàng, thứ nhất trở thành lễ nghi thông báo cho dòng họ. Thứ hai lỡ khi anh cùng cô đi đến đâu đó, với tiếng tăm đồn xa như anh, lúc người ta hỏi đến còn có thể trả lời.
Khi khoảng độ vài hôm nữa là tới ngày quan trọng, những người giúp việc trong đó có quản gia tất bật lo trước lo sau. Ông quản gia vừa lên thiệp khách mời vừa trông nom, giám sát kĩ lưỡng cách làm của những người giúp việc. Lê Diệp cùng Andrew giấu kín chuyện bản hợp đồng, chỉ hai người được biết mà lập ra, sau này cũng vậy, hủy bỏ trong bí mật. Vào ngày kia Diệp đến theo chính xác là vợ sắp cưới danh chính ngôn thuận, hỏi quản gia xem có việc gì cần phụ giúp không. Ông quản gia chẳng bảo gì, nào có ai dám để chủ nhân sắp tới của căn nhà này chạm dù chỉ một ngón tay. Ông hiền từ nói với cô:
“Có một chuyện cô nhất định phải biết.”
“Là chuyện gì vậy ông?” Lê Diệp ngồi chỉnh tề trên chiếc ghế trải nệm bông trắng, người quản gia đặt lên bàn tách trà nóng, cô nhìn ông nghi hoặc hỏi.
“Cậu chủ vốn dĩ là mafia, mang họ Garcia Marquez, một dòng tộc rất có tiếng trong giới ngầm.”
Diệp vô cùng ngỡ ngàng với điều mà trước đó chưa từng nghĩ tới, cứng đờ ít giây rồi nhíu mày: “Tại sao tôi chưa từng biết chuyện này?”
“Cậu chủ kinh doanh với nhiều đối tác, thân phận mafia đã mang định kiến không tốt nên cậu không muốn để ảnh hưởng tới công việc. Tuy có vài người bên ngoài biết nhưng họ im lặng không nói gì. Danh phận mafia thì cậu thường để giải quyết những chuyện phía sau chuyện làm ăn và cả việc trong dòng họ.”
Ông quản gia cắt nghĩa cho cô hiểu, những sự việc mà chỉ có người thân thuộc mới được phép biết, cô thì lại sắp thành con, cháu trong dòng tộc nhà Garcia Marquez.
“Có thể cậu chủ chưa kịp nói với cô. Cô cũng đừng có lo sợ, cậu chủ tôi vốn là người tốt.”
“Nhưng mafia thì rất là nguy hiểm.”
“Nguy hiểm là tất nhiên, nhưng đó là việc cậu cần làm cho dòng họ.”
Câu chuyện bị ngắt nửa chừng khi có người giao hoa tới, ông ra chỉ dẫn họ chỗ đặt cũng như xin phép cô đi chuẩn bị nốt các việc còn lại.
Tầm giờ trưa Andrew có ghé ngang nhà và chở cô đi thử váy cưới ở một cửa hàng. Nhân lúc cô đang thử váy thì anh đã chỉnh chu xong bộ vest trên người. Dù ngày bình thường Andrew đã rất lịch lãm trong những bộ vest công sở, song trông anh với trang phục này nhưng ở vị trí khác lại càng cuốn hút hơn.
Chiếc váy cô chọn phủ đều màu trắng nằm chìm xuống những dải ren chạy dọc từ thân tới nửa đuôi. Là một chiếc váy ngang vai với tay bèo vải mỏng. Anh nhìn cô ánh mắt không thể rời cũng không chớp trong suốt mấy giây liền. Quả nhiên xinh đẹp hết phần thiên hạ, anh tự nói thầm trong lòng như thế.
Cuối ngày Andrew đưa cô đến một nhà hàng dùng bữa tối, lúc ăn anh hỏi khéo một câu: “Sau khi cưới, chỗ ở cô định thế nào?”
Diệp bất giác buông dao và nĩa xuống: “Có thể cho tôi chăm nom hai đứa nhỏ ở nhà tôi được không?”
“Được. Tôi sẽ để quản gia và những người giúp việc về lại nhà cha mẹ, không có họ sẽ không ai để ý đâu. Nên cô cứ an tâm sống ở nhà mình, còn nữa, tôi sẽ đưa đón bọn trẻ đến trường, thi thoảng qua phụ giúp cô.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Lần này Diệp để hai cánh tay khép lại xuống dưới bàn, mở đôi mắt cảm kích nhìn Andrew.
“Sao vậy? Tôi và cô cùng chăm sóc, sao lại cảm ơn tôi.” Andrew mở khóe miệng cười. “Ăn cái này đi, gần đây có vẻ việc học bận bịu nên trông cô ốm quá đấy. Sắp trở thành cô dâu của tôi rồi đấy.”
“Nè, tôi với anh chỉ là vợ chồng giả thôi.” Cô lườm anh.
*
* *
Ngày cưới diễn ra rất long trọng trong một đại sảnh kiểu mẫu hoàng gia, chứng tỏ gia tộc Garcia Marquez không phải tầm thường. Trình tự cũng như mọi buổi lễ khác, Andrew nắm tay Lê Diệp tiến lên lễ đường. Như hoàng tử và công chúa, hai người cùng cắt bánh, uống rượu vang. Đến khoảnh khắc quan trọng mọi người hô to: “Hôn đi! Hôn đi!”
Thì Andrew mới từ tốn đáp: “Chúng tôi định sẽ dành nụ hôn đầu tiên cho đêm động phòng.”
Lê Diệp nghiến răng, trừng mắt về phía anh, cánh tay đang khoác bấu lấy tay anh. Lời công khai trắng trợn, mang tính độc nhất vô nhị khiến ai nấy đều ồ lên. Người ta nghĩ rằng anh trân quý cô dâu nên mới làm như vậy.
Ngày hôm đó lễ cưới chỉ diễn ra trong nội bộ dòng tộc, tránh sự rộ thông tin ra bên ngoài nên đã được bố trí vệ sĩ canh gác cẩn mật.
Vào buổi sáng đầu tiên, sau khi đêm qua tân lang, tân nương âm thầm ai về nhà nấy, thì Lê Diệp đang bận rộn vừa chuẩn bị bữa sáng vừa chuẩn bị sách vở, quần áo để cô tới trường. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn biết tự lo nhưng nếu có gì cô liền giúp bọn nó. Andrew đậu xe dưới tòa chung cư từ khá sớm, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng nhưng đã dời sang lúc chiều, bởi vì đây cũng là ngày đầu tiên Lorca và Darwin đến ngôi trường mới. Anh đưa hai đứa trẻ và cô tới trường học sau đó mới đến công việc của mình.
Gần cuối trước khi kết thúc cuộc họp cổ đông, anh có nhắc đến một vấn đề đang xảy ra với công ty.
“Theo như các cổ đông đã biết, mặt bằng đảo Ibiza ở đoạn này có tầm quan trọng đối với chiến lược xây dựng khu nghỉ dưỡng.” Andrew vừa nói vừa chỉ lên màn hình chiếu. “Nhưng hiện nay giữa ta và công ty Liu Shang đến từ Hồng Kông đang có sự tranh giành. Một người nào đó trong công ty tiết lộ thông tin, khiến Liu Shang đã nâng cao giá giao dịch.”
“Là ai được cơ chứ?”
“Nghe nói đây là công ty mới nổi nhưng có chống lưng.”
“Là ai thì các vị hãy xem cái này.”
Một đoạn băng ghi hình được công chiếu lên giữa mấy chục người quay lại cảnh chức cấp SDAT đang ngồi trò chuyện vui vẻ với ông Liu Shang trong vũ trường, hơn nữa còn hí hửng với mấy cô đào chân dài. Liu Shang là người đã ngoài năm mươi, hắn ta có gương mặt lãnh ác, bộ râu dê đã bạc. Hắn thường thích quần áo Thượng Hải kèm cái nón cao bồi trên đầu, miệng châm điếu thuốc, tay chống gậy.
“Chỗ Liu Shang ngồi là chỗ không có gắn thiết bị an ninh, nhưng hãy nhìn cô gái mặt lúc nào cũng hướng quay vào kia đi. Trên hoa tai cô ta có gắn camera mà tôi đã cố tình dàn xếp.”
Nghe tới đây liền có người rục rịch, Andrew chớp mắt một cái đưa cái nhìn về phía bên trái: “Đây phó giám đốc có phải không?”
Mọi người liền đổ dồn ánh mắt chĩa vào phó giám đốc mặt mày tái mét, mồ hôi tuôn rơi lả chả. Andrew đã cho cảnh sát kinh tế phục sẵn, chỉ cần anh công bố xong là đến bắt áp đi ngay, nhằm tiêu diệt tận gốc những người trục lợi từ việc bán thông tin mật công ty.
Andrew cũng nhân vụ này muốn điều tra thêm về Liu Shang.
“Làm cách nào Liu Shang có nhiều tiền để chi trả không chỉ một mà cho tất cả những người dân trên đảo.” Anh nghĩ thầm như thế, bởi vì để xây dựng được khu nghỉ dưỡng mà đã vấp phải phản đối của những cư dân ở Ibiza suốt những ngày qua.
Gia tài của ông ta khổng lồ đến mức nào mà lại rộng lượng chi cho hết những người nơi đây, trả bằng sự đồng ý xây dựng khu đất này. Hơn nữa chịu chi trả gấp ba số tiền SDAT định mua.
Andrew đi tới một ngôi làng, nơi này nhà cửa vẫn còn đơn sơ chứ không sánh được như ở thành phố. Người dân sống chủ yếu bằng nghề thủ công như làm bánh và dệt vải là chính. Mấy ngôi nhà đổ dài theo chiều con dốc, hiếm khi có được một ngôi làng vẫn còn giữ nguyên những tường bờ vàng nung, khi người ta đã xây lên nhiều kiến trúc khang trang hơn. Nóc ngói đỏ cam, cửa sổ hai cánh dang ra hai bên, những bụi hoa cẩm chướng hồng đượm trồng trên lan can nhà, hay xếp thành hàng ở bậc tam cấp bên dưới mái hiên khiến nó được gọi là ngôi làng cổ Tây Ban Nha. Tiến dần tới cuối khi đã qua những sạp hàng buôn bán, Andrew rẽ vào ngôi nhà lụp xụp nọ. Bởi vì được xẻ ra thành một ô đất bé tí, khi cất lên lại trông khá eo hẹp nên anh mới thấy như thế. Cổng nhà thấp, Andrew vào phải cúi đầu, anh lịch sự hỏi chuyện ông lão bằng một câu:
“Xin hỏi chỗ ông từng nhận mua đồ cổ của người này chưa?”
Andrew chìa bức ảnh chụp trong điện thoại ra, ông lão kéo cặp mắt kính xuống gần đầu mũi, nhìn anh trả lời:
“Có… hình như… vài tháng ghé vài lần.”
Ông chỉ nhớ mang máng thì anh hỏi tiếp:
“Cảm phiền ông cho tôi xem tên những món đồ cổ đó cùng giá bán. Tôi là cảnh sát cục điều tra tội phạm.” Chả hiểu từ đâu Andrew sở hữu được tấm thẻ ngành có ghi tên, dán ảnh mình hẳn hoi và lôi ra cho ông lão xem.
Ông kêu anh chờ và ông mang ra một quyển sách dày cộm, lật tới đúng trang cần tìm ông xoay ngược sách lại về phía anh.
Một con số khủng theo anh nhẩm qua có thể lên tới cả chục tỷ euro. Đúng theo những thông tin anh mày mò ra, Liu Shang đã buôn đồ cổ từ tên siêu trộm đồng thời là thuộc hạ. Bản chất Liu Shang đa nghi nên những tay sai thế này cuối cùng cũng chỉ rơi vào con đường chết. Ngược lại, tính cách của kẻ trộm kia hay phản bội đồng bọn, bên nào có lợi hơn liền không do dự tiến tới.
Andrew nghĩ thầm trong đầu: “Hóa ra đây là số tiền đã cho những người dân trên đảo, vậy số còn lại chảy đến đâu?”
Anh chụp ảnh lại rồi quay ra đi về.
*
* *
Buổi tối ấm áp với không gian có bốn người, tháp nến giữa bàn ăn được thắp lên tại nhà Andrew. Andrew đi vào thấy Lê Diệp đang nấu ăn trong bếp, anh khẽ chạm vào bàn tay đang thái hành tây:
“Để tôi làm cho. Nước mắt cô sắp gần bằng nồi canh rồi kìa."
Diệp bỏ con dao đưa cho anh, lúng túng quay sang nồi nước đang sôi sùng sục. Cô mở nắp ra, hơi nước nhanh chóng bốc lên làm tay cô rụt lại, chiếc nắp rơi từ trong tay rơi xuống nền nhà cái “xoảng”. Andrew vội chụp bàn tay bị bỏng rửa qua nước lạnh rồi lau khô, đi lấy tuýp kem nhẹ nhàng thoa cho cô.
Diệp nâng bàn tay mình lên nhìn chỗ bỏng, đứng yên vị một góc, trước đó Andrew đã ngăn cô lại: “Đừng bước tới đây, chảy máu đấy! Để tôi thu gom mảnh vỡ.”
Anh nhặt kĩ từng mảnh vỡ thủy tinh rồi lau dọn chỗ đó thật sạch sẽ. Một lúc lâu sau bất chợt cầm tay cô xem lại lần nữa, giọng lo lắng: “Có còn rát không?”