Thiếu niên phun ra máu làm Hiên Viên Mộ hoảng sợ, thấy thân mình thiếu niên xụi lơ ngã quỵ trên đất, liền vội vàng vươn tay ôm lấy, bế thiếu niên lên, vội vã đi tìm bác sĩ gia đình.
Lướt qua đại sảnh, đã thấy Hiên Viên Bạc đang ăn điểm tâm. Nhìn thấy Hiên Viên Mộ ôm thiếu niên cả người toàn vết thương trong ngực, không khó đoán ra vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhíu mày nhắc nhở: "Công ty đang có nhiều chuyện phải giải quyết đấy, chú không cần phải ở đây lãng phí thời gian như vậy."
Bước chân Hiên Viên Mộ thoáng ngừng lại một chút, đem thiếu niên trong lòng giao cho quản gia đang đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dáng không hề hay biết gì của thiếu niên, nghĩ muốn nói cho quản gia thiếu niên vừa mới phun máu cần cho bác sĩ khám kỹ một chút, nhưng khi thấy Hiên Viên Bạc mang theo thần sắc bất mãn nhìn mình, lời muốn thốt ra liền nuốt trở vào, biểu tình không quan tâm nói một câu: "Đừng làm cho nó chết."
Quản gia liền ôm thiếu niên đi tìm bác sĩ, bác sĩ thấy thiếu niên lại bị đưa đến trước mắt, trong lòng sợ hãi, vẻ mặt đáng sợ của Nhị thiếu gia hồi nãy làm hắn đứng ngồi không yên, nghe được quản gia thuật lại lời của Nhị thiếu gia, chỉ cần lưu lại cái mạng cho thiếu niên là được rồi, bác sĩ nhìn thiếu niên hôn mê trên giường tựa như đang nhìn quả bom hẹn giờ.
Hắn cũng không dám chạm vào thiếu niên trên giường, qua loa cầm mấy viên hạ sốt nhét vào miệng thiếu niên, lúc đút nước vào thiếu niên có chút kháng cự, hắn hung ác bóp lấy cằm thiếu niên rót vào.
Bác sĩ biết đã gần hai ngày nay thiếu niên không có ăn uống gì, nhưng hắn không biết các thiếu gia có đồng ý cho nó đồ ăn không, cũng không có can đảm đến hỏi, đành phải tiêm một ống đường gluco qua loa cho xong. Thậm chí vết thương trên người và hậu huyệt, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám xem.
Không biết là do tác dụng của thuốc hay do từ nhỏ đã chịu biết bao tra tấn mà sức lực thiếu niên lại mạnh như vậy, nằm nửa ngày cuối cùng nhiệt độ trên người thiếu niên cũng giảm dần, bác sĩ sờ trán thiếu niên thở hắt ra một hơi.
Cả ngày nay Hiên Viên Mộ vẫn không tài nào làm việc được, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại buổi hoan ái sảng khoái sáng nay, từ trước đến nay vô số tuấn nam mỹ nữ leo lên giường Hiên Viên Mộ, loại nào hắn cũng đều đã từng thử qua nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới cư nhiên lại có cuộc yêu không hề cố kỵ như thế, trong nháy mắt xuất tinh ấy, dường như linh hồn của hắn cũng theo tinh dịch bắn ra ngoài.
Trong cơ thể thiếu niên quả thật mất hồn không thể dùng ngôn ngữ hình dung, Hiên Viên Mộ cảm thấy bụng dưới dâng lên một dòng nhiệt lưu, dưới háng đau nhức, hắn cương rồi.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà Hiên Viên...
Bác sĩ thấy thiếu niên đã hạ sốt, tự giác dặn dò vài câu, hắn ôm lấy hộp thuốc, vội vàng rời khỏi phòng khách, sợ Nhị thiếu gia nhìn thấy mình cùng thiếu niên quá thân cận thì nhớ tới chuyện hồi sáng.
Sau khi bác sĩ đi không lâu, cửa phòng khách khẽ mở ra, một bóng đen chen vào trong.
Lưu Ngô là lái xe cho nhà Hiên Viên, là lái xe cho Nhị thiếu gia Hiên Viên Mộ, nhưng Hiên Viên Mộ thích tự mình lái xe hơn, thế nên Lưu Ngô là tên rảnh rổi nhất nhà Hiên Viên, nhà Hiên Viên sự nghiệp to lớn cũng không để ý phải nuôi một hai người rảnh rỗi, huống chi Lưu Ngô chỉ là con quản gia.
Bọn hạ nhân bởi vì quan hệ của hắn với quản gia nên đều đối xử với Lưu Ngô khách khí ba phần, Lưu Ngô thường xuyên ở trong biệt thự nhà Hiên Viên đi dạo lung tung cũng không có ai ngăn cản. Tối hôm qua Lưu Ngô nghe được phòng ngủ có tiếng vang, lá gan lớn liền nhìn lén qua khe cửa, vừa nhìn liền thấy một hồi xuân cung sống, thiếu niên gầy yếu bị hai nam nhân thay nhau đâm chọt, tính khí to lớn rút ra cắm vào hai cái miệng trước sau của thiếu niên, cảnh tượng dâm loạn làm Lưu Ngô trợn mắt há hốc mồm.
Phát hiện thiếu gia cũng không để ý gì tới thiếu niên, nhất thời một ý niệm to gan hiện lên trong đầu Lưu Ngô.
Chờ bác sĩ rời khỏi phòng khách, Lưu Ngô nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, liền lách mình đi vào.