Chung Ngưng trừng mắt nhìn di động, trong lòng yên lặng tính giờ, thời điểm cô đếm tới ba mươi, âm thanh báo tin nhắn vang lên.
Nội dung tin nhắn của bà
Tằng trước sau như một, lời ít ý nhiều mà đề cập thẳng đến chủ đề cùng với sự uy hiếp cực mạnh.
【Thiệu Dương, nam, 28 tuổi, diện mạo dáng người tương xứng với con, ở thành phố B có xe có nhà công việc ổn định, số điện thoại của cậu ấy mẹ sẽ không đưa cho con, dù sao con cũng không lưu lại, con chờ cậu ấy liên hệ là được. Con gái, mẹ xin khuyên con một câu, trốn được mùng một cũng tránh không khỏi mười lăm. Trân trọng.】
Xem xong tin nhắn này, Chung Ngưng nhịn không được trợn trắng mắt, nghĩ ngợi, quyết định hồi đáp bà. 【Mẹ, không cần cường điệu giới tính của anh ấy đâu.】
Rất nhanh bà Tằng đã trả lời. 【Con gái, giới tính vẫn là rất quan trọng.】
【Mẹ, nếu như con không muốn đùa thì sao?】
【Không đùa thì thôi, con có thể tìm một người khác, nếu như không tìm được, con cũng đừng về nhà ăn tết, mẹ sẽ nói với người khác là con đi với bạn trai rồi.】
Chung Ngưng khó có thể tin, đây... có cần phải tàn nhẫn như vậy không?
【Mẹ, thế giới này người xấu nhiều như vậy, mẹ không sợ đứa con gái bảo bối duy nhất của mẹ bị người ta bán sao?】
【Ai có bản lĩnh như vậy thì nói với mẹ. Mẹ thật kính nể cậu ấy, mẹ bán hai mươi mấy năm nay cũng chưa bán được, cậu ấy lại có thể tùy tùy tiện tiện bán đi, quá mạnh.】
【Mẹ, mẹ nói thật đi, rốt cuộc con có phải do mẹ sinh ra không?】
【Nếu con đã nhìn ra thì mẹ cũng không gạt con nữa, nhặt được ở ven đường đó.】
Chung Ngưng:...
Thời điểm Chung Ngưng đang ai thán về thân thế thê lương của mình thì âm thanh báo tin nhắn lại vang lên, lần này là ba nhắn.
【Tiểu Ngưng, đừng để ý lời mẹ con nói. Hôm nay con gái của dì Vương trước kia ở đối diện nhà ta đính hôn, mẹ con chịu kích thích.】
Được rồi, Chung Ngưng đã hiểu rõ. Trước kia bà Tằng và dì Vương chính là đối thủ một mất một còn, lúc trước cãi nhau đã lấy chuyện con cái ra nói. Dì Vương nói Chung Ngưng nhỏ gầy về sau không tìm được chồng, bà Tằng trong lúc tức giận lại cao giọng nói con gái của dì ta vừa cao vừa cường tráng mới không gả được.
Hiện tại người ta đã đính hôn, Chung Ngưng lại một người bạn trai cũng không có.
【Ba, yên tâm đi, con sẽ đi xem mắt.】Cô không miễn cưỡng chính mình, cô vẫn luôn ôm thái độ thuận theo tự nhiên, cũng chờ mong gặp được ý trung nhân. Bà Tằng sắp xếp cho cô xem mắt, cô phải đi, có khi anh ấy lại là người đó của cô.
【Con đừng ủy khuất bản thân, cảm thấy không thích cũng không sao, con còn nhỏ, không nóng vội.】
Cuối cùng Chung Ngưng cũng tìm lại được sự ấm áp từ gia đình, đều nói con gái chính là tiểu tình nhân của bố, như vậy thì chính là tình địch của mẹ rồi, aaaaa, mẹ cô không yêu cô TvT.
Hôm sau là thứ sáu, giữa trưa Thư Nguyệt gọi điện thoại mời cô đến nhà ăn cơm chiều, Chung Ngưng vui sướng nhận lời. Gần đây công việc bận rộn, các cô đều không có thời gian gặp mặt, cô rất nhớ nhung tiểu bảo bối nhà Thư Nguyệt.
Mang theo tâm tình chờ mong, rốt cuộc cũng đến lúc tan tầm, Chung Ngưng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Còn chưa ra khỏi công ty, di động của cô đã vang lên. Nhìn thấy một dãy số xa lạ, cô suy đoán một chút rồi tiếp máy. "A, xin chào."
"Chào, tôi là Thiệu Dương, cô biết tôi không?" Đối phương không xác định lắm. Thanh âm hắn trong sáng, ngữ khí cũng được tính là nhẹ nhàng.
Chung Ngưng cũng không ngoài ý muốn, "Biết."
Đối phương rất vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi. Là vầy, mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn cơm."
Chung Ngưng chỉ trầm tư một lát rồi nói: "Có rảnh."
"A! Tôi còn lo sợ là cô nói không rảnh, thật vinh hạnh." Ngữ khí Thiệu Dương trở nên thoải mái hơn, giống như vừa rồi thật sự rất khẩn trương. Nhưng Chung Ngưng cảm thấy hắn cũng không cần phải khẩn trương.
"Chung Ngưng, cô muốn ăn đồ Tây hay là đồ Trung?"
"Đồ Trung đi."
Thiệu Dương cười, "Thật may là cô không nói "sao cũng được"."
Chung Ngưng cũng cười.
"Vậy ngày mai tôi đặt nhà hàng xong lại gọi cho cô, có thể không?"
"Có thể."
Chuyện hẹn hò cứ như vậy đã đặt xong, Chung Ngưng cúp điện thoại, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người khiến cho cô hoảng sợ.
"Chung Ngưng, cô muốn đi hẹn hò à?" Lý Nhạc Kỳ vẻ mặt bát quái.
Chung Ngưng vốn định tùy tiện ứng phó, nhưng đột nhiên bỗng nghĩ lại, cười nói: "Đúng vậy, tôi đi xem mắt."
Các cô vừa đi vừa nói chuyện, trước sau có đồng nghiệp cách không xa, cô cũng không để bụng, dù sao Lý Nhạc Kỳ đã biết, cũng không khác gì là toàn công ty sẽ biết. Cô đã nhìn ra, sở dĩ mình không được hoan nghênh, là bởi vì tất cả trợ lý nữ của Hứa Huyền Thụy đều không được hoan nghênh.
Cô biểu lộ lập trường của mình, có lẽ sẽ giảm bớt được địch ý của các nàng.
"Xem mắt!" Lý Nhạc Kỳ thập phần kinh ngạc, nhanh chóng chớp chớp làn mi. Cho nên cô cùng ông chủ không có bí mật không thể cho ai biết? Hiện tại suy nghĩ của Lý Nhạc Kỳ có chút loạn.
"Đúng vậy, cô cũng nói, tuổi tôi không nhỏ, xem mắt cũng không tồi đúng không?"
Lý Nhạc Kỳ cười gật đầu, "Đúng vậy, quả thực không tồi."
Khi nói chuyện, các cô đã đi đến gần thang máy.
"Tổng giám." Thời điểm vừa rồi Hoàng Khôn cúp máy, vốn là định chào hỏi Chung Ngưng và Lý Nhạc Kỳ, sau đó nhìn thấy Hứa Huyền Thụy đi theo sau các cô.
Lý Nhạc Kỳ cùng Chung Ngưng đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy ở phía sau. Các cô đồng loạt quay lại gật đầu chào anh, Chung Ngưng rất xấu hổ, lại bị anh biết được một chuyện riêng tư. Tuy là việc này sớm muộn gì anh cũng biết, nhưng mà nghe từ người khác nói không giống với chính tai nghe thấy Chung Ngưng nói.
Lý Nhạc Kỳ rất vui vẻ, hưng phấn mà tiếp tục đề tài. Sao lại có thể không tiếp tục, cần phải tiếp tục nha.
"Chung Ngưng, tôi nói cho cô nghe, hiện tại có rất nhiều người tài giỏi đều lựa chọn xem mắt..."
"Cái gì? Chung Ngưng muốn đi xem mắt?" Hoàng Khôn kinh ngạc, sau đó lại nói: "Chung Ngưng à, cô nghĩ không thông hay sao mà đi xem mắt vậy? Tôi nói này, đàn ông xung quanh có rất nhiều người là cực phẩm, cô căn bản không cần lãng phí thời gian với mấy cái loại xem mắt này."
Lời Hoàng Khôn nói, Hứa Huyền Thụy rất tán đồng, đồng thời quyết định lần sau đi KTV vẫn sẽ cho cậu ta đi.
Bị ngắt lời, Lý Nhạc Kỳ rất khó chịu, đưa ra ý kiến phản đối, "Anh đừng nói bừa, có rất nhiều người đàn ông đi xem mắt cũng rất tốt, tôi thấy rất nhiều rồi."
"Dừng! Tôi là đàn ông tôi chắc chắn. Chung Ngưng, nói thật đấy đừng đi xem mắt, anh đây sẽ giới thiệu cho cô." Hoàng Khôn vỗ ngực phóng khoáng nói.
Lý Nhạc Kỳ "hừ" một tiếng, "Anh sẽ không tự giới thiệu mình đấy chứ?"
Quy tắc thứ nhất của nhân viên đã cấm điều này, lời của Lý Nhạc Kỳ làm cho Chung Ngưng cùng Hoàng Khôn giật nảy mình, sôi nổi tỏ vẻ tuyệt đối không phải.
Chung Ngưng xấu hổ nói: "Là bạn của mẹ tôi giới thiệu, hẳn là vẫn ổn."
Thang máy vừa vặn tới, đúng là giờ cao điểm tan tầm, người trong thang máy không ít, sau khi bọn họ đi vào liền không tiếp tục đề tài xem mắt này nữa.
Thang máy tới tầng 15 thì ngừng lại, đều là đồng nghiệp ở RZ, bọn họ nhìn thấy Hứa Huyền Thụy đều cùng anh chào hỏi, Hứa Huyền Thụy lãnh lãnh đạm đạm mà "Ừm" một tiếng.
Đối với sự lãnh đạm của Hứa Huyền Thụy, bọn họ đều đã thành thói quen, cũng không để ý lắm.
Nhân viên ở tầng 15 đều rất náo nhiệt, phần lớn là phụ nữ, ở chung rất khá. Chung Ngưng làm việc ở đó ba tháng, mối quan hệ tốt không cần phải nói.
"Chung Ngưng, tôi thấy cô gần đây hình như càng ngày càng xinh đẹp, có phải có chuyện tốt gì không?" Tiểu Ngọc ở bộ phận nhân sự hỏi với vẻ đầy thâm ý.
"Tôi thấy hình như là vận đào hoa đến rồi."
Lý Nhạc Kỳ nghe vậy, nói: "Đúng vậy, ngày mai Chung Ngưng đi xem mắt đấy."
Vì thế cái đề tài này lại lần nữa được triển khai, chen chúc trong chiếc thang máy chật chội, bầu không khí nóng nực, bởi vì mỗi tầng đều ngừng lại nên rất lâu cũng không tới tầng một. Trạng thái như vậy vốn đã khiến người ta bực bội, hơn nữa thanh âm của mấy người phụ nữ cứ ríu rít như một bầy chim, tâm tình Hứa Huyền Thụy càng trở nên không tốt.
Rốt cuộc anh cũng mở miệng, "Nơi công cộng đừng lớn tiếng ồn ào."
Tức khắc, trong thang máy bỗng lặng ngắt như tờ.
Nhưng mà, anh vẫn bực bội, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy bộ dáng tràn ngập chờ mong đi xem mắt của Chung Ngưng.
Thật là, đàn ông tốt cần phải đi xem mắt sao? Cho dù có thì điều kiện khẳng định rất nhiều, kén cá chọn canh yêu cầu hà khắc, cô đi làm cái gì?
Thế mà anh lại có một trợ lý vụng về không có ý thức nguy hiểm như vậy, thật là ném mặt của anh cho chó gặm rồi.
Thang máy rốt cuộc cũng tới tầng một, thời điểm Chung Ngưng ra khỏi thang máy thì lễ phép mỉm cười nói với người lãnh đạo trực tiếp của mình: "Tổng giám gặp lại sau, chúc anh cuối tuần tốt đẹp."
Cuối tuần tốt đẹp? Chỉ có cô thôi.
Hứa Huyền Thụy "hừ" một tiếng, nhưng mà Chung Ngưng không nghe thấy.
Thời điểm Chung Ngưng đứng ở ven đường chờ xe thì gọi điện nói chuyện với Thư Nguyệt, tâm tình tất nhiên rất tốt, thần thái cũng tựa ánh mặt trời. Đặc biệt là đầu kia điện thoại còn thường xuyên truyền đến thanh âm ê ê a a của tiểu bảo bối, cô càng vui vẻ.
Hứa Huyền Thụy lái xe, nhìn bộ dáng cao hứng giống như con mèo nhìn thấy cá khô của mẹ anh ở ven đường kia, khinh thường mà thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn là nhìn thấy cô bắt được xe taxi từ kính chiếu hậu.
Thư Nguyệt rất hào hứng với việc Chung Ngưng muốn đi xem mắt, còn kể thời đại học khi nàng và chồng quen biết chỉ là quan hệ hữu nghị, sau đó thì cùng nhau đi xem mắt, không phải đã tu thành chính quả sao.
Nhìn thấy một nhà Thư Nguyệt hoà thuận vui vẻ, Chung Ngưng có một tia chờ mong đối với ngày mai.
...
Thứ bảy, trời trong nắng ấm, nhiệt độ mấy ngày trước đã hạ xuống nay lại tăng lên, Chung Ngưng mặc một chiếc váy dài bằng bông màu trắng, bên ngoài là chiếc áo len hồng, thoạt nhìn rất thanh tú.
Thiệu Dương đã đặt xong nhà hàng, là nhà hàng Việt Thức có danh tiếng nhất ở thành phố B, đương nhiên chi phí rất cao. Chung Ngưng rất vừa lòng với nhà hàng này, cô rất thích ăn món Quảng Đông.
Nhưng mà cô có chút lo lắng, không biết nếu như không hơp nhau, có phải là sẽ AA[1] hay không? Cũng không biết tiền mặt có đủ hay không, nhưng ngẫm lại thì không đủ cũng không sao, có thể quét thẻ.
[1] AA: Hai bên chia đôi, mỗi người một nửa.
Vì thế lòng cô không gánh nặng mà ra cửa.
Vốn dĩ Thiệu Dương muốn tới đón cô, nhưng cô cự tuyệt. Thiệu Dương cũng không nhiều lời, tôn trọng lựa chọn của Chung Ngưng.
Cho tới bây giờ, cảm giác của Chung Ngưng đối với Thiệu Dương cũng không tệ lắm, cảm thấy anh là một người chỉnh tề có phép tắc, không có chủ nghĩa gia trưởng, cũng không quá lề mề. Đương nhiên, đó chỉ là cảm giác, không biết gặp mặt sẽ như thế nào?