Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 47

"Tình huống này là thế nào?" Đường Lan Thanh chờ sau khi tiếng chuông tan học vang lên thì đi ở phía sau chủ nhiệm lớp hỏi, chủ nhiệm lớp cười chỉ chỉ tay, ra hiệu trở về văn phòng tiếp tục nói chuyện.

Tiểu nam nhân cố ra vẻ thần bí, lại còn nửa úp nửa mở... Đường Lan Thanh thở dài, đi theo phía sau hắn, sau khi tiến vào văn phòng không thấy các lão sư khác, chủ nhiệm lớp mới nói "chủ nhiệm phòng giáo vụ, buổi trưa lúc ăn cơm có đề cập với ta về ngươi, vì vậy ta đề nghị trường học chuẩn bị phần học bổng này, chuyện lần này là trường chúng ta sơ suất."

"Có người từ bên trong làm khó dễ, hay đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên?"

"Khó nói, hiệu trưởng đồng ý bồi thường cho ngươi, xem chừng là bởi vì chuyện hiểu lầm thi cử lần trước đi."

"Ừm, đã hiểu. Cảm tạ chủ nhiệm lớp giúp đỡ."

"Không có gì, ngươi là môn sinh đắc ý nhất của."

"Hiểu rồi, ngươi là muốn tìm lạc thú từ trên người ta đi." Đường Lan Thanh đương nhiên không tin từ ngữ đường hoàng chính nghĩa của hắn, nàng trực tiếp chọc thủng ác thú vị của chủ nghiệm lớp "có điều, vẫn là cảm ơn ngươi."

"Khách khí làm gì, hảo hảo học tập, con đường của ngươi còn xa."

"Ừm."

Nói qua loa vài câu xong, Đường Lan Thanh từ văn phòng đi ra. Trong phòng làm việc, nam tử ước chừng hai mươi mấy thích đùa khi nãy từ từ nở nụ cười. Rất ra dáng một chủ nhiệm, hoàn toàn không giống như thường ngày mang theo chút giảo hoạt của một nam sinh không lớn thích bày trò đùa dai vậy. Nói cho cùng, cũng là người làm mấy năm chủ nhiệm lớp, xử lý sự việc cũng rất nhanh chóng dứt khoát.

Trong bìa thư có ước chừng năm ngàn nhân dân tệ*** Đường Lan Thanh nghĩ đến tình hình gần đây, luôn cảm thấy hình như có người ở nơi nào đó gây khó dễ cho mình, Vệ Tinh là loại người làm việc không dùng não suy nghĩ, những việc nàng làm rất dễ dàng nhìn ra, nàng căn bản không làm nổi những chuyện này, nếy vậy là ai... Vệ Quân Thư?

***gần 16 triệu 500

Suy đoán chung quy suy đoán, Đường Lan Thanh không có bằng chứng cụ thể cũng không dám khẳng định kết luận của nình, nàng đi đến văn phòng đoàn ủy ở lầu một, nhìn từ cửa có bóng người thì liền gõ cửa, nghe được được tiếng đồng ý mới đẩy cửa đi vào.

Diệp Hoan khẽ ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa ý "này, tiểu tử."

Nhìn quanh một vòng, Đường Lan Thanh không có nhìn thấy bóng dáng Cố Hoài Cẩn, buồn bực thu hồi tầm mắt, Diệp Hoan hiểu ý nói "tìm tiểu Cẩn?"

"Ừm, nàng đang rất bận sao?"

"Cũng không có gì, nàng đi đưa đồ, rất nhanh sẽ trở về." Diệp Hoan đem cái ghế kéo lại bên cạnh, vỗ vỗ, ra hiệu Đường Lan Thanh ngồi xuống "Tiểu tử, đầu óc vẫn rất thông minh, có thể xem như văn võ song toàn."

Trong nhóm các nàng, ngoại trừ Phân Khối bởi vì nguyên nhân thể dục nên thành tích học bị trượt xuống rất nhiều, còn lại năng lực học tập đều giỏi hơn nàng. Nàng là dựa vào kiến thức trước đây cùng nỗ lực mới thu được thành tích như hiện tại, Diệp Hoan khích lệ như vậy, thật làm nàng tiếp thụ không nổi, Đường Lan Thanh liên tục lắc đầu "may mắn thôi."

"Đứa nhỏ ngốc."

Diệp Hoan đưa tay cưng chiều mà vò vò mái tóc mềm mại của nàng, xúc cảm mềm mại khiến nàng có chút yêu thích không muốn buông tay, thời điểm Cố Hoài Cẩn từ ngoài cửa đi vào nhìn thấy, con ngươi trầm xuống ho nhẹ một tiếng "không đi học đi, ngốc ở đây làm gì?"

Đường Lan Thanh quay đầu, nghe vậy đương nhiên biết nàng đang nói chính mình vội vàng đứng lên tiếp đón "chờ ngươi."

Chờ nàng chờ đến ngồi trước mặt Hoan, đem đầu cho đối phương sờ?

"Nói đi." Cố Hoài Cẩn tìm vị trí của mình ngồi xuống, ngón tay theo tiết tấu mà gõ xuống bàn kiếng, khóe mắt mang theo chút mệt mỏi. Đường Lan Thanh trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, không nhịn được đem tay chạm vào hai hàng lông mày của nàng, tựa hồ muốn đem lông mày đang nhíu chặt của nàng vuốt lên "rất mệt?"

Không được tự nhiên mà đem nàng tay đẩy ra, Cố Hoài Cẩn hơi né tránh nàng đụng vào "Đường Lan Thanh."

"Xin lỗi." Thức thời thu ngón tay lại, cung kính mà đứng một bên, Đường Lan Thanh cho rằng nàng không quen chính mình đụng vào nàng, liền không dám vi phạm nữa, đem phong bì phình to trong túi đem giao vào  tay Cố Hoài Cẩn "giữ giúp ta... Ta buổi chiều có buổi huấn luyện, sợ sẽ làm mất."

"Hửm?" Cầm phong bì nặng trịch trong tay, nhìn độ to nhỏ của nó, mắt Cố Hoài Cẩn híp lại, trong lòng mơ hồ đoán được bên trong là cái gì.

"Học bổng."

"Tin tưởng ta như vậy?" Cầm phong bì trong tay thảy mạnh lên bàn, mặt bàn vang lên một tiếng trầm thấp, Cố Hoài Cẩn mang theo giọng điệu hùng hổ doạ người*** "hay là muốn thăm dò ta cái gì?"

***giọng điệu khiến người sợ hãi

"Cẩn..." bên trong mắt phượng nhỏ dài xẹt qua tia thương tâm, Đường Lan Thanh căn bản là không hề có ý đó, chỉ là...thuần túy muốn giao cho nàng cất giữ mà thôi...

"Tiểu Cẩn." Diệp Hoan cũng cảm thấy lời nói của Cố Hoài Cẩn có chút quá mức, đi tới giữa hai người mở miệng hoà giải "Tiểu tử là hạng người gì ngươi và ta không phải không biết, vận động viên trên nhảy sân nhảy nhót khó tránh khỏi sẽ đem phong bì tiền làm rớt, nếu không thì học bổng này ta giúp nàng cất giữ."

Chuyện này rõ ràng hợp tình hợp lý, nhưng tiểu Cẩn làm sao vậy...

Diệp Hoan nhanh tay cầm lấy phong bì đưa qua, Cố Hoài Cẩn đem nó để vào trong bao sách của chính mình, sau đó bỏ vào tủ khóa kỹ, sắc mặt lạnh nhạt nói "Tan học tìm ta lấy, ngươi đi  luyện tập đi."

"Cảm ơn." Con ngươi lấp loé, Đường Lan Thanh không hề tiếng động thở dài một cái, đi ra văn phòng đoàn ủy, Cố Hoài Cẩn âm tình bất định*** làm cho nàng không cách nào nhìn thấu, nhiều lần giống như vậy không lý do liền bài xích nàng, nhưng lại không cho nàng biết nguyên do là gì.

***tâm tình không ổn định

Nàng thật sâu nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Ngươi làm sao vậy?" Diệp Hoan ôn tồn đặt tay lên đầu gối Cố Hoài Cẩn  thân thiết hỏi.

"Không có gì, nhanh lên một chút đem mấy thứ còn lại làm xong đi, xong tiết này chúng ta phải trở về học, muốn trao đổi về bài thi." Cố Hoài Cẩn lắc đầu một cái, không dấu vết né tránh nàng đụng vào, cầm bút đặt lên giấy viết tiếp.

Lúc nãy khi nàng đem giấy hoạt động của các đoàn viên mới đến các ban thì trùng hợp gặp phải Cổ Đình Tây đang đi ngang qua, hắn cũng nhiệt tình cùng nàng cùng nhau đi phát giấy.

Thời điểm tiễn nàng xuống lầu, Cổ Đình Tây vô tình cùng nàng trò chuyện về Đường Lan Thanh "Ừm... Ngươi cùng Lan Thanh quan hệ không tệ, ngươi cảm thấy nàng thích loại hình nam sinh như ta sao? Ta gần đây về nhà rất hay suy nghĩ, hình như ta có chút luyến muội*** biểu hiện."

***nói nôm na làcuồng muội muội

Trong đầu xẹt qua đủ loại hình ảnh bọn họ đùa giỡn bên nhau bị chính mình nhìn thấy, cùng với Đường Lan Thanh buổi trưa hôm đó tựa vào ngực hắn, dáng vẻ của nàng được hắn che chở ra căn tin, Cố Hoài Cẩn trong lòng không biết tại sao có chút khó chịu, để lại một câu "nàng còn nhỏ" sau đó thì gật đầu đi vào văn phòng.

Đường Lan Thanh nói thích nàng, thế nhưng nàng ấy mới 16 tuổi, thật sự hiểu rõ cái gì là tình yêu sao? Hay chỉ  là sùng bái mù quáng? Một cô bé mới biết yêu, đều sẽ có ảo tưởng. Chẳng lẽ Cố Hoài Cẩn nhất định phải theo nàng chơi một trò chơi tình yêu không chắc chắn sao?

Nàng chơi không nổi, bên trong tình yêu không cho phép xuất hiện chữ "chơi đùa" này, hoặc là cùng nhau cả đời, hoặc là...bóp chết trong nôi.

Thế nhưng đối với Đường Lan Thanh một mảnh tiền đồ sáng lạng mà nói, nàng có nàng sự nghiệp thể thao, xem như bỏ võ theo văn, Cố Hoài Cẩn tin tưởng tương lai của nàng cũng sẽ có một mảnh tiền đồ. Nhớ tới sự tình trong nhà, Cố Hoài Cẩn tất nhiên không thể huỷ hoại.nàng, Cổ Đình Tây là một lựa chọn tốt, ít nhất... Yêu nàng, thương nàng, sủng nàng...

Mà chính mình đâu? Có thể cho nàng cái gì? Nhiều lần mắt lạnh đối đãi, đối mặt liền lạnh lùng, tính cách trong ngoài không đồng nhất của nàng có phải đã rất nhiều lần ở thời điểm vô ý tổn thương nàng không?

Nếu chỉ có tăng thêm thống khổ cho nàng, như vậy không bằng ngay lúc tình cảm chỉ mới bắt đầu chặt đứt hết đi.

Còn ở bên này, Cổ Đình Tây bởi vì một câu vô tâm của Cố Hoài Cẩn "nàng còn nhỏ" mà suy nghĩ. Hắn lớp 12, Đường Lan Thanh năm nhất, hai người bọn họ nếu lúc này nói chuyện yêu đương hình như cũng quá sớm đi. Hơn nữa hắn cũng không xác định được một trăm phần trăm đối với Đường Lan Thanh là tình yêu hay là tình huynh muội, hay là tạm thời chậm một chút đi, quan sát một quãng thời gian nữa đã rồi hẳn nói sau.

Cổ Đình Tây đến sân huấn luyện liền có người báo cho hắn đến văn phòng của Hoàng giáo luyện, hắn vừa vào cửa liền phát hiện Đường Lan Thanh cùng Vệ Tinh cũng ở đó, mặt liền có chút nhăn lại, thái độ thẳng thắn "Hoàng giáo luyện, ta nói rất nhiều lần rồi, ta không đổi người hợp tác."

"Ta biết, ngươi nghĩ thử một chút có thể hay không, một chọi hai?" Hoàng giáo luyện hình như cũng bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán, hắn từ trước đến giờ đều hiểu rõ Cổ Đình Tây đang dạy là đại cầu thủ, nhưng là cấp trên lại liên tục tạo áp lực.

"Không làm nổi, theo nội quy trường học đội huấn luyện sẽ dạy theo chế một chọi một, không có chuyện một chọi hai."

Hoàng Giáo luyện vung tay vỗ mạnh lên mặt bàn trước mặt, phì phò thổi râu mép, trừng mắt "ngươi liền không thể nhường một bước sao!"

"Không thể, đây là vấn đề nguyên tắc." Cổ Đình Tây không nhượng bộ chút nào, ngược lại là thái độ bình thường của Vệ Tinh lại thay đổi, nàng nhường nhịn nói "Hoàng giáo luyện, ta hôm nay không phải tới nói chuyện ta cùng Cổ Đình Tây hợp tác. Ta đồng ý cùng một vị học trưởng khác luyện tập."

Ca ca của nàng nói rồi, một số thời điểm không cần quá mức cứng rắn, đôi khi nhượng bộ trái lại sẽ có được hiệu quả tốt hơn.

"Vậy dĩ nhiên là được, " có một bên chịu nhượng bộ, Hoàng Giáo luyện cũng thấy vui vẻ, bắt đầu hạ lệnh tiễn khách "nếu đã như vậy, các ngươi từng người đi luyện tập đi."

"Vâng." Ba người dồn dập đi ra văn phòng, Đường Lan Thanh cùng Cổ Đình Tây hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự khó hiểu. Đường Lan Thanh nhún nhún vai, nàng không để ý lắm, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chuyện này đã kết thúc, thời gian  luyện tập sau nàng của nàng, hẳn là có thể sống yên ổn.

"Đi thôi, đã lâu không đánh cầu với ngươi," Cổ Đình Tây câu cổ Đường Lan Thanh, ép buộc nàng hướng về sân bóng mà đi

Nhưng mà...trời không toại lòng người, Đường Lan Thanh từ tủ chuyên dụng cầu lông lấy ra vợt câu lông của mình, nhìn cây vợt Đường Lan Thanh không biết phải thứ giận hay không mà nàng lại thở dài, một bộ vợt mới như vậy, lại có người dùng sức mạnh cắt đứt mấy sợi dây, làm nó không có cách nào sử dụng được nữa.

"Xảy ra chuyện gì?" Cổ Đình Tây lấy ra một cây vợt khác trong tay đưa đến, Đường Lan Thanh chỉ có thể cầm lấy vợt lắc đầu đáp lại.

Chỗ dây bị cắt đứt vô cùng thô ráp, nhìn như bởi vì trải qua nhiều lần ma sát mới tạo thành, những chỗ khác cũng có một số dấu hiệu, xem ra cũng không giống như bị người dùng kéo cắt đứt hoặc là dùng đá cắt đứt.

Thời điểm nàng đang buồn bực, một thể dục sinh cùng cấp đi đến tốt bụng nhắc nhở "Vợt này là của ngươi a, sáng hôm nay khi ta mở cửa tủ có con chuột chạy qua, vợt này của ngươi rất có thể là bị chuột cắn đứt."

Lại là chuột...

Đường Lan Thanh vừa nghĩ tới con chuột dạ dày liền bắt đầu co thắt, trong lòng đối với con chuột sản sinh tia chán ghét. Một A cao lớn như vậy, xung quanh lại có chuột? Là A cao rất thơm, hay là phòng thể dục của các nàng rất được chuột yêu thích?