Yêu Thần Trọng Sinh Về Đô Thị

Chương 12: Kiến cắn càn

Nàng suy nghĩ chỉ mình nàng biết, Triệu Vũ Hinh và Lý Thần Dương tất nhiên không biết.

Bất quá nam nhân bên cạnh sắc mặt có chút âm trầm, hắn đi đường xa từ Nam Quan đến đây là đi làm ăn, nhưng vẫn có lý do khác, đó là hắn tình cờ nghe nữ nhân bên cạnh nói Triệu Vũ Hinh mở quán net ở chỗ này, hơn nữa nàng vẫn chưa có bạn trai.

Hắn và cô gái bên cạnh đã mấy năm không gặp qua Triệu Vũ Hinh, cho nên tự nhiên là không biết đến tên em họ Lý Thần Dương này của nàng.

Nhìn hai người tình tứ, hắn có chút giận dữ. Dù sao năm xưa mình điên cuồng truy cầu nàng, nàng đến nửa chữ cũng chưa hề đáp lại. Bây giờ thời thế thay đổi, mấy năm trôi qua lấy địa vị của mình, hắn nghĩ mình lần nữa quan tâm đến Triệu Vũ Hinh thì chính là diễm phúc của nàng. Nhưng nữ nhân vậy mà có bạn trai, cái này làm cho hắn không khỏi thấy phẫn nộ.

Hắn truy cầu qua rất nhiều cô gái, người ta thấy gia sản của hắn đều mắt sáng rỡ, ai mà không nguyện ý theo hắn làm bạn gái? Chỉ có cô gái này, mấy năm trước đã rất xinh đẹp, lúc này càng động lòng người, lạnh nhạt bỏ qua mình lại không ngờ đã có bạn trai.

Địa vị, tài sản, hắn tin tưởng mình đã là một tiểu phú ông rồi. Trên đường đến đây hắn suy nghĩ khi Triệu Vũ Hinh biết mình có thật nhiều tiền thì sẽ nghĩ ra sao đây. Hắn còn chuẩn bị một ít quà tặng cho nàng, muốn lấy lòng nàng.

Nhưng mà, tất cả đều thành công cốc, cô nàng này vậy mà có bạn trai.

Nhìn vẻ mặt búng ra sữa của Lý Thần Dương, nam nhân hừ lạnh một tiếng nói:

- Vũ Hinh, ngươi quen bạn trai cũng không cần quen một thằng nhóc miệng còn phún ra sữa đi a!

Giọng nói của hắn tràn ngập coi thường, khinh miệt nhìn Lý Thần Dương hừ lạnh. Lấy tài sản và địa vị của hắn, tự nhiên là không coi một tên nhóc như Lý Thần Dương ra cái ôn gì cả.

Nữ nhân bên cạnh có hơi kéo lại nam nhân, nhỏ giọng nói:

- Ngươi làm gì thế?

Nam nhân lạnh lùng không có để ý nàng, cô gái này tuy là bạn học nhưng chỉ là quen biết sơ mà thôi, hắn đi chung với nàng chủ yếu là vì nàng biết chỗ ở của Triệu Vũ Hinh.

Nam nhân nói ra câu này, Triệu Vũ Hinh có chút tức giận muốn đáp trả. Nam nhân này từ đầu chí cuối đều có ý muốn theo đuổi nàng, nàng sao mà không rõ. Nam nhân theo đuổi mình, nàng không để tâm, nhưng vì theo đuổi nàng mà nói ra những câu khó nghe, nàng nhất định sẽ mắng lại. Với lại Lý Thần Dương dù sao cũng là em họ nàng, người kia mắng hắn cũng làm nàng tức giận.

Ma đầu chị Triệu, cái danh này không phải để chơi. Trong quán net tuy nàng rất chăm sóc đám nhân viên, nhưng bọn họ ai cũng biết nàng có tính tình bạo liệt, không cẩn thận rất dễ ăn bộp tay.

Có điều chưa đợi Triệu Vũ Hinh nói gì, thì Lý Thần Dương đã đứng dậy, cánh tay gầy yếu vươn ra, nhếch miệng nhìn tên nam nhân kia.

Nam nhân hừ lạnh, bất quá nhìn bộ dạng gầy yếu của Lý Thần Dương, bỗng nhiên hắn cười lạnh trong lòng, liền vươn bàn tay ra muốn bắt tay với Lý Thần Dương.

Nam nhân cao 1m8, nặng 80kg, dáng người cũng tính là cường tráng. Mà Lý Thần Dương thân cao 1m7 nặng có 60kg, nhìn đi nhìn lại cũng đều thấy chênh lệch của hai người. Như là cự nhân bắt tay golbin, rồi bóp bóp bóp, golbin liền bị bóp nát.

Nam nhân híp mắt, nói:

- Chàng trai trẻ, ta tên Tần Thông, nhớ kỹ đó.

Vừa nói, cánh tay hắn liền bắt lấy tay Lý Thần Dương, sau đó âm thầm phát lực, trong lòng khoái trá cười lạnh lùng.

Lý Thần Dương nghẹo đầu, lòng tong? trảm phong?

Thấy nam nhân diễn trò, tay đã phát lực trong lòng hắn liền phát lạnh, người đã không chọc hắn, tựu hắn sẽ chớ chọc người. Nhưng chọc hắn, để lại nửa cái mạng đi.

“Rắc rắc.”

Triệu Vũ Hinh bên cạnh không biết gì, nữ nhân kia cũng không chỉ là cho rằng hai người đang bắt tay làm quen mà thôi. Nhưng mà hồi lâu bọn họ dần cảm thấy không đúng lắm, bởi vì lúc này bọn họ mơ hồ nghe được tiếng xương vỡ vụn.

Tần Thông lúc này mặt mày đã tái xanh, hắn làm sao nghĩ đến tên thiếu niên này lực lượng khủng bố đến như thế. Lúc nảy muốn phát lực bóp tay của hắn, nào ngờ lại có cảm giác như bóp phải tấm sắt, càng bóp càng cao, cuối cùng tấm sắt biến hóa thành cái kiềm, bóp ngược lại hắn.

“Đau, thật con mẹ nó đau. Ta kháo.”

“Ngao!”

“Tay của a, ngao.”

Cuối cùng nam nhân gào lên thống khổ, cánh tay xụi lơ co quắp ngồi dựa vào tường.

Lý Thần Dương bỏ tay ra, làm như mơ hồ nhìn cánh tay của mình, sau đó gãi gãi đầu, cười nói:

- Ây, kỳ nhông, à Tần Thông, anh có sao không? Ngại quá, lực lượng của ta có chút lớn, ông ngoại ta nói hễ mà có con gì cắn càn là nó bộc phát liền. Để ta coi, a, đây có một con kiến vừa cắn ta, mẹ nó kiến bát đản nhà ngươi.

Triệu Vũ Hinh nhìn vẻ mặt của hai người, chợt trong lòng cảm thấy không ổn. Nhớ đến việc hôm qua, tức thì trong lòng có chút cười khổ. Nàng trừng mắt nhìn Lý Thần Dương, đã thấy hắn kín đáo quay đầu nháy mắt, trong lòng lại càng buồn cười. Bất quá dù sao Tần Thông cũng là có chút địa vị, nàng lo lắng hắn sẽ kiếm chuyện với Lý Thần Dương.

Thấy Tần Thông rên rỉ lăn lộn, mà bàn tay đã có chút vặn vẹo, nữ nhân bên cạnh liền sợ hãi kinh hô. Nàng ngạc nhiên nhìn Lý Thần Dương, không ngờ tên này có lực lượng to đến thế. Nam nhân Tần Thông này dù sao cũng là dân thể hình, dáng người cũng rất cường tráng, có điều vẫn bị tên thiếu niên gầy yếu này làm cho co quắp thế kia.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên biết được tên thiếu niên này không chỉ có tiền, mà còn có thực lực. Lúc này nàng đã biết vì sao Triệu Vũ Hinh lại thích thiếu niên này rồi.