Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 9: Chương 9

Chương 9
 
Hai người đàn ông cùng nhìn Tuệ Hạnh.
 
Tuệ Hạnh thở dài, úp mở từ chối chuyện này: “Em chỉ cần một anh hai là đủ rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cô úp mở đi nữa, hai người này thế nào lại không nghe không ra.
 
Ý chính là cô chỉ nhận một anh hai là Hàng Gia Chú này.
 
Hàng Gia Chú nhướng mày, xin lỗi Thẩm Tư Lam một cách qua loa: “Ngại quá. Giữa anh em với nhau không cho phép người thứ ba.”
 
Thẩm Tư Lam: “….”
 
Vẻ mặt của Tuệ Hạnh một lời cũng khó nói hết.
 
Hàng Gia Chú thật sự rất thiếu sự dạy dỗ của xã hội, muốn cải tà quy chính cũng vô dụng, phải đến Châu Phi tiếp nhận lao động cải tạo mới có thể rửa sạch được tội nghiệt đầy mình của anh.
 
“Bài tập cũng chỉ em làm, tài xế cũng làm cho em, trà sữa cũng mua cho em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tư Lam chậm rãi tính nợ cũ với anh em này, bình tĩnh tố cáo.
 
Người đàn ông dùng đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp kia của hắn, giương đôi mắt, che giấu tâm trạng không để người khác phát hiện, chỉ thể hiện bên ngoài sự oán giận có chút ra vẻ lại ủ rũ.
 
“Chẳng mấy chốc đã không nhận người anh trai này rồi.”
 
Tuệ Hạnh cúi đầu lấy đũa khuấy gia vị trong bát.
 
Cô thầm nghĩ, anh hiểu cái gì chứ.
 
Hàng Gia Chú làm bộ làm tịch vỗ vai Thẩm Tư Lam, “Người anh em à không sao, bây giờ kêu bố mẹ cậu sinh cho cậu một đứa cũng không muộn mà.”
 
Thẩm Tư Lam cười nhạt, “Bây giờ sinh một đứa con gái cho tôi nuôi à?”
 
Hàng Gia Chú lại nói: “Sao có thể là con gái được, bây giờ cậu mới hai mươi, đang là độ tuổi tươi đẹp hạt đậu đầu cành, nụ hoa đợi nở mà.”
 
Thẩm Tư Lam: “…”
 
Tuệ Hạnh không nhịn được liền nói chen vào: “Anh hai anh từng học Ngữ Văn à?”
 
“Thi đại học Ngữ Văn của anh 120 đó em nói xem, em muốn so với anh à?” Hàng Gia Chú nghĩ lại rồi nói, cười một cách ti tiện: “Quên mất con nhóc em đã không học cấp 3 nữa.”
 
Thẩm Tư Lam hỏi: “Không học cấp 3 nữa là ý gì?”
 
Tim Tuệ Hạnh chợt đập mạnh, chỉ sợ Hàng Gia Chú lỡ miệng nói ra, vậy chút tâm tư nhỏ kia của cô sẽ bị bại lộ sạch sẽ từ ngày đầu tiên.
 
Hàng Gia Chú chậm rãi ồ một tiếng, giọng điệu nói một cách không thể nào nghiêm chỉnh: “Gây họa rồi, trường không cần nó nữa.”
 
“….”
 

Đương nhiên Thẩm Tư Lam sẽ không tin, chủ đề này dừng lại tại đây.
*
Ăn xong đã hơn tám giờ, tiền là Thẩm Tư Lam trả.
 
Đột nhiên Hàng Gia Chú cảm thấy thật ra ăn cơm với học đệ cũng không tệ hại như vậy.
 
Thanh toán xong, cầm vé đậu xe mà nhà hàng đưa, ba người đi thang máy xuống chuẩn bị về nhà.
 
Hàng Gia Chú hỏi Thẩm Tư Lam: “Cậu về đâu?”
 
“Ký túc xá.”
 
“Vậy tôi tiễn cậu?”
 
“Không cần đâu.”
 
Hàng Gia Chú đổi cách hỏi: “Vậy cậu tiễn tôi?”
 
Thẩm Tư Lam liếc anh, giọng nói lạnh lùng: “Bữa cơm này tôi trả tiền, còn muốn tôi làm tài xế cho cậu à?”
 
Hết mưu mẹo, Hàng Gia Chú coi như không có gì: “Vậy cậu tự về đi. Đưa vé đậu xe cho tôi, tôi với em gái tôi xuống lầu một.”
 
Tuệ Hạnh do dự một lát, nói: “Em xuống thẳng cửa lầu một đợi anh nha, anh đi lái xe trước đi.”
 
Cũng được.
 
“Vậy anh đừng lề mề nữa.”
 
Tuệ Hạnh theo Thẩm Tư Lam xuống thang máy ở lầu một.
 
Gió đêm tháng tư có chút mát lạnh, tóc Tuệ Hạnh bị thổi rẽ ra hai bên, lộ ra cái trán thanh tú.
 
Khi đi riêng với nhau, tay không làm gì khác thì luôn thấy lúng túng, cô cúi đầu, dứt khoát vuốt thẳng tóc lên.
 
Hai người một trước một sau đứng ở cổng quảng trường, tay Thẩm Tư Lam đút vào túi, xoay đầu nhìn cô.
 
Dáng người cô không cao, khi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu mượt mà của cô.
 
Cũng không biết mái tóc đã trêu chọc cô thế nào, hí hoáy cả buổi cũng không thấy cô có ý vuốt xong.
 
Trước đây Thẩm Tư Lam chưa gặp Tuệ Hạnh, đã thường nghe Hàng Gia Chú nhắc đến cô em gái này của anh.
 
Cô gái nhỏ ngâm trong lọ mật, lớn lên không buồn không lo, cho nên không cần phải trưởng thành sớm, cô không cần hiểu đời, chỉ cần chăm chỉ học hành, dễ dàng lớn lên thành một người lớn khỏe mạnh.
 
Trên người Tuệ Hạnh sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của gia đình trí thức dạy dỗ, cũng có bướng bỉnh và ngây thơ ở tuổi của cô nên có.
 
Vì thế Hàng Gia Chú vừa nhắc đến cô liền đau đầu, miệng mồm lanh lợi, lúc nào cũng nói nhiều, hai anh em thường xuyên cãi nhau.
 
Nhưng Thẩm Tư Lam cảm thấy cô rất yên tĩnh.
 
Ít nhất ở trước mặt hắn là như vậy.

 
Chắc là sợ người lạ.
 
Thấy cô chỉ hận không thể kéo mái tóc của mình xuống, Thẩm Tư Lam thu lại ánh mắt, đột nhiên nhớ đến gần đây con vật trong nhà kia hình như cũng nên chải lông rồi.
 
“Anh đi trước đây.” Thẩm Tư Lam nói.
 
Động tác trong tay Tuệ Hạnh dừng lại, gọi hắn: “Anh ơi.”
 
Thẩm Tư Lam rũ tròng mắt nhìn cô, tỏ ý để cô nói:
 
“Em không gây họa ở trường, trường họ cũng không phải không cần em.”
 
Cô cũng không biết hắn có để ý lời nói vừa nãy của Hàng Gia Chú không, nhưng cô không muốn để hắn hiểu lầm cô là một đứa trẻ thích gây họa.
 
Cuối cùng, cô lại xứng danh cho mình: “Thật ra thành tích của em rất tốt.”
 
“Thành tích tốt là phải có” Ánh mắt Thẩm Tư Lam yên bình, “Không phải nói muốn đến đại học Thanh Hoa sao?”
 
“Anh sẽ nhìn thấy em ở Thanh Hoa.” Cô nói.
 
Rất nhanh thôi, chính là vào tháng chín này.
 
Không cần chờ thêm một năm nữa.
 
Trước đây bạn bè đều ngưỡng mộ cô không cần học 12, nhưng Tuệ Hạnh nghĩ, không cần học 12 thì có gì đáng ngưỡng mộ chứ.
 
Lên đại học cũng vẫn phải tiếp tục đọc sách.
 
Cho đến bây giờ, lần đầu tiên cô mới ý thức được, không cần học 12 thật sự rất hạnh phúc.
 
Tuy từ nhỏ thời gian chơi đùa của cô ngắn hơn người khác, lúc tham gia khóa huấn luyện Olympic rất vất vả, sau đó lúc thi đấu mỗi ngày đều ngủ không đủ, các kiểu thi viết và phỏng vấn lớn nhỏ dồn ép đến mức cô không thở nỗi.
 
Cô cảm thấy bản thân rất thông minh, thật ra không cần cố gắng như vậy, cũng có thể lấy được thành tích rất tốt.
 
Nhưng bố mẹ nói, chính vì có ưu thế này, mới phải bỏ ra nỗ lực gấp đôi để duy trì nó.
 
Trời sinh khiến người ta thắng ở vạch xuất phát, nhưng sau này đổ mồ hôi mới là điều quan trọng của đời người.
 
Cuối cùng Tuệ Hạnh đã hiểu.
 
Cô đều đến gần người và sự vật cô khát khao trong lòng trước một bước so với bất kỳ ai.
 
Tuệ Hạnh lấy dũng khí nói: “Đợi đến lúc đó, em có thể gọi anh là học trưởng rồi.”
 
Thẩm Tư Lam sẽ không biết, ý nghĩa câu nói này của cô rốt cuộc là gì.
 
Nhưng không sao, cô hiểu là được.
 

Chầm chậm dè dặt lại gần, vì sợ bị phát hiện mà giả vờ thăm dò lơ đãng, chỉ cần có thể có được một chút hồi đáp thờ cơ của hắn, cũng sẽ vén lên sóng lớn mãnh liệt trong lòng cô.
 
Tiếng còi xe vang lên cách đó không xa, là Hàng Gia Chú đang hối thúc.
 
Tuệ Hạnh chạy về phía chiếc xe.
 
Cô cố gắng nở nụ cười tươi đẹp nhất của mình, nói với hắn: “Tạm biệt anh.”
 
Bước chân nhanh nhẹn của cô gái non nớt thanh tú, chiếc dâu tây nhỏ xinh xắn ẩn trong mái tóc đang thấp thoáng dưới trời đêm, những ngôi sao nhỏ lơ lửng trên bầu trời, lại giống như rơi bên đôi chân đang mang giày vải màu trắng của cô, tựa như cô ở đâu, thì sẽ ở đó. Lúc chạy đi, tai thỏ trên mũ áo của cô lắc lư theo, dường như cũng đang nói tạm biệt Thẩm Tư Lam.
 
Thẩm Tư Lam nghĩ, có phải nên mua một chiếc kẹp dâu tây cho con vật ở nhà kia cài thử xem.
*
Trên đường về nhà.
 
Tuệ Hạnh ngồi ở ghế sau, cố ý tìm Hàng Gia Chú nói chuyện.
 
Dây an toàn không buộc được cái miệng nhỏ ríu rít kia của cô.
 
“Anh hai, đợi học kỳ sau em khai giảng, ở trường học gọi anh là anh hai hay gọi là học trưởng vậy?”
 
Câu hỏi này nhàm chán đến mức Hàng Gia Chú không muốn trả lời.
 
Anh nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Em muốn gọi là bố anh cũng không ý kiến.”
 
“…”
 
Tuệ Hạnh im lặng mấy giây, nói: “Anh mơ đi.”
 
“Anh hầu em ăn hầu em uống, còn thiếu không hầu em đi vệ sinh, còn không nhận nỗi một tiếng bố của em à?” Hàng Gia Chú dừng một lát, dường như nghĩ ra gì đó, lại phủ nhận câu phía trước: “Không đúng, trước đây anh từng thay tã cho em, nói như vậy, em ăn uống vệ sinh đều là anh hầu hạ, nói ra thật sự là mất mặt, em gái của anh hai tuổi vậy mà còn mặc tã.”
 
Lúc nhỏ dạ dày của Tuệ Hạnh không tốt lắm, thường hay tiêu chảy, khả năng tự kiềm chế của trẻ con khá kém, tuy biết buồn ị phải đi nhà vệ sinh, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có thể chạy kịp, thường xuyên đứng trước cửa nhà vệ sinh khóc lớn, gọi bố gọi mẹ, mồm miệng gọi không rõ thì ị ra quần mất rồi.
 
Mẹ chỉ đành lừa Tuệ Hạnh mặc tã, cũng đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.
 
Sẽ không nói ra cũng chỉ giới hạn sẽ không nói với người ngoài, tuy Tuệ Hạnh không chút ấn tượng với đoạn ký ức này, nhưng vì người nhà đều biết, vì thế không cách nào phủ nhận.
 
Cũng hoàn toàn đóng đinh cô lên cột trụ sỉ nhục, luôn bị Hàng Gia Chú khơi gợi lại cười nhạo.
 
Tuệ Hạnh kiên quyết phủ định: “Em không ấn tượng, anh bịa chuyện!”
 
Hàng Gia Chú cười vô cùng xấu xa, “Hay là gọi điện thoại cho bố mẹ để xác nhận chút?”
 
Tuệ Hạnh tức giận đến mức da đầu ngứa ran, không dễ gì mới đợi đến nhà, cô tìm đúng thời cơ, Hàng Gia Chú vừa khóa cửa xe xong, cô liền giương nanh múa vuốt nhào tới.
 
Hàng Gia Chú ỷ tay dài chân dài, nhanh tay lẹ mắt tránh né, thoáng cái đã chạy mất dạng.
 
Buổi tối chung cư có không ít các bà các ông đi dạo khiêu vũ dưới lầu, không dễ gì mới vào thang máy, liên tục đụng phải hàng xóm ở cùng một tầng, Tuệ Hạnh kìm nén đến cửa nhà, đợi Hàng Gia Chú mở cửa, lúc này mới vội vã hiện nguyên hình.
 
Điện thoại trong túi Hàng Gia Chú vang lên, anh một tay cầm điện thoại, khom lưng, tay còn lại đang cởi giày, hoàn toàn không để ý tình hình phía sau.
 
“Bọn tôi đến nhà đã….”
 
Tuệ Hạnh đá một cái lên lưng Hàng Gia Chú.
 
Hàng Gia Chú không kịp phản ứng đã loạng choạng mấy bước, đỡ lấy tủ giày mới không ngã xuống.
 
“Tuệ Hạnh em tiêu rồi.”
 
Hàng Gia Chú ném điện thoại, mặt lạnh lùng trực tiếp túm lấy mũ của Tuệ Hạnh, ngay cả giày cũng không thèm cởi đã kéo cô đi vào, cánh cửa đùng một tiếng bị đóng lại một cách hung hãn.

 
Đóng cửa đánh chó.
 
Tuệ Hạnh bị kéo đến mức không thở nỗi, không ngừng vùng vẫy: “Đây là mưu sát! Mưu sát!”
 
Hàng Gia Chú dùng cánh tay kìm chế nâng cổ cô lên, vẻ mặt dữ tợn: “Đá anh một cái thì có thể che giấu được sự thật em hai tuổi còn ị trong quần à?”
 
Anh còn nói! Anh còn nói!
 
“Anh im miệng!”
 
“Anh không im, anh còn phải gửi chuyện này cho mọi người trong nhóm wechat, để mọi người đều biết hai tuổi em còn ị trong quần.”
 
“Vậy em sẽ đăng hình tự sướng phi xu hướng của anh trước đây lên Qzone(1) cho người mọi người!”
(1) QQ một trang mạng xã hội của Trung Quốc.
 
Hàng Gia Chú hừ lạnh: “QQ của anh khóa lâu rồi.”
 
Tuệ Hạnh cũng hừ: “Trước đây em chơi game trên tài khoản của anh, em đã chụp toàn bộ màn hình QQ của anh rồi!”
 
“…”
 
Nắm được các điểm yếu của đối phương, hai anh em cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
 
Hàng Gia Chú hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc: “Xóa ảnh chụp màn hình, nát nhừ chuyện này trong bụng nghe chưa?”
 
Tuệ Hạnh xoa cổ, con ngươi trừng thật to: “Sau này không được nhắc đến chuyện em ị trong quần.”
 
Hàng Gia Chú ừm một tiếng, coi như đạt được thỏa thuận.
 
Anh khom lưng nhặt điện thoại vừa bị ném trên mặt đất.
 
Màn hình vẫn đang sáng.
 
Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
 
“Đệch.”
 
Hàng Gia Chú chửi một tiếng, nhặt điện thoại lên, ấn mi tâm trầm giọng hỏi: “Cậu nghe hết rồi hả?”
 
Tuệ Hạnh thò đầu ra phía sau anh: “Ai vậy?”
 
Hàng Gia Chú hung hăng lườm cô, để điện thoại xuống, ấn nút loa.
 
Người đàn ông miễn cưỡng hỏi: “Nghe cái gì?”
 
Hàng Gia Chú lạnh giọng: “Thẩm Tư Lam cậu đừng giả vờ với tôi.”
 
Người bên kia điện thoại thật sự không giả vờ, chậm rãi nói: “Nghe hết rồi.”
 
Hai anh em mặt xám như tro tàn trong phút chốc, trên thế giới to lớn này, lại không đất dung thân của hai anh em họ.
 
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện này nói với chúng ta hai đạo lý
 
1. Dạ dày không tốt phải mau chóng khám bác sĩ.
 
2. Khóa QQ vô dụng, đề nghị trực tiếp phóng hỏa đốt nhà Tencent.