Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 7: Chương 7

Chương 7
 
“Em vẫn nên ở nhà đợi anh đi, anh sẽ cố nhanh.” Hàng Gia Chú nói.
 
Xem ra là không tìm tài xế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuệ Hạnh đảo tròng mắt, nói: “Không sao đâu, em qua tìm anh nhé.”
 
Có thể thật sự quá bận, Hàng Gia Chú hết cách chỉ có thể dặn dò cô ngoài miệng mấy câu, thỏa hiệp để cô tự đến.
 
“Ừm, em biết rồi” Tuệ Hạnh nói, “Nhưng anh hai nè tốt nhất anh hãy chuẩn bị tâm lý. Có vài chuyện nếu thật sự sẽ xảy ra, không phải chỉ ngoài miệng nói thì có thể tránh khỏi.”
 
“...”
 
“Nếu qua thật lâu mà em vẫn chưa đến, anh đừng chần chừ, mau chóng gọi cảnh sát.”
 
“...”
 
“Đừng nói với bố mẹ, em không muốn để họ lo lắng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
 
“Dưới bàn học của em còn giấu rất nhiều đồ ăn vặt, đến lúc đó anh nhớ ăn giúp em nha.”
 
Hàng Gia Chú ngắt lời cô: “Ai muốn ăn đồ thừa của em chứ. Ở nhà đợi đi, anh tìm người đón em.”
 
Tuệ Hạnh rất do dự: “Như vậy phiền người ta thì không hay đâu, một mình thật sự có thể mà.”
 
“Con nhóc như em có thể cái rắm.”
 
Hàng Gia Chú cúp máy.
 
Hôm nay cuối tuần, người tăng ca không nhiều, Hàng Gia Chú đang định xông vào phòng nghỉ cưỡng ép cắt đứt hoa đào của Thẩm Tư Lam, không ngờ người này lại tự mình đi ra.
 
“Cậu nói chuyện với bạn học xong rồi hả?” Hàng Gia Chú hỏi.
 
Thẩm Tư Lam mặt lạnh: “Không có.”
 
“Chưa hả? Rốt cuộc các cậu nói cái gì, là chuyện đứng đắn hả?”
 
“Chuyện học kỳ sau có muốn tiếp tục tham gia tranh cử không.”
 
Hàng Gia Chú cau mày: “Vậy không phải là hai lựa chọn tiếp tục hoặc không tiếp tục thôi sao? Đến nỗi nói lâu như vậy.”
 
Thẩm Tư Lam lấy ngón trỏ chỉ vào tai mình, hờ hững nói: “Không phải nói, là tôi đã nghe lâu như vậy.”
 
Hàng Gia Chú có ý ám chỉ, “Vậy người bạn học này của cậu nói chuyện rất được. Vốn dĩ tôi còn muốn cậu giúp tôi một việc, xem ra bây giờ nếu thật sự tìm cậu, đoán chừng bạn học của cậu trách tội tôi mất.”
 
“Tôi giúp.”
 
Hàng Gia Chú cho rằng mình đã nghe nhầm.
 
Bình thường kêu hắn giúp đỡ giống như là mời tổ tông vậy, hôm nay dứt khoát như vậy, ngay cả anh bảo hắn giúp việc gì cũng không biết đã đồng ý thẳng rồi.
 
Tính cảnh giác của Hàng Gia Chú rất cao, “Cậu biết tôi bảo cậu giúp việc gì không?”

 
Lúc này Thẩm Tư Lam mới thuận theo lời của anh thờ ơ hỏi: “Việc gì?
 
“Giúp tôi đến nhà đón em gái tôi qua đây, tôi đồng ý hôm nay phải dẫn con bé đi ăn buffet BBQ.”
 
Hàng Gia Chú lấy chìa khóa trong túi ra ném cho hắn.
 
Ồ, thì ra là muốn dắt bé Pomeranian đi ăn thịt.
 
Thẩm Tư Lam nhận lấy, ngón tay vừa lắc chìa khóa, vừa chậm rãi nói: “Học trưởng à, nếu tôi đã làm tài xế giúp cậu, có phải buffet nên tính một phần của tôi không?”
 
Anh biết ngay tên này không nhiệt tình như vậy mà.
 
“Tôi nói này cậu Thẩm, làm ơn cậu làm người đi” Hàng Gia Chú cười khẩy, “Nếu cậu muốn ăn buffet thì tự mở nhà hàng, một ngày hai mươi bốn giờ cậu ăn tha hồ, tội gì phải uất ức bản thân để bóp giờ cơm đi ăn với bọn tôi chứ?”
 
Cậu Thẩm Tư Lam ra vẻ cười khúc khích vô cùng khinh thường.
 
Trước khi đi hắn dùng cằm chỉ vào phòng nghỉ, “Người đó giao cho cậu đuổi.”
 
Cuối cùng Hàng Gia Chú nói: “Nếu em gái tôi nhất quyết đòi ngồi ghế phụ, cậu đừng đồng ý, con bé nói nhiều lắm, sẽ ảnh hưởng cậu lái xe.”
 
Thẩm Tư Lam dùng sau ót trả lời anh: “Ờ.”
 
Người đi không bao lâu, Hàng Gia Chú phát hiện trong phòng nghỉ vẫn không có động tĩnh.
 
Sau khi anh lịch sự gõ cửa, mới đẩy cửa đi vào.
 
Cô gái trẻ mặc váy dài phối với áo hở cổ đang chờ Thẩm Tư Lam trở lại, mái tóc đen được tết thành bím xương cá rời rạc rũ trên vai.
 
Hàng Gia Chú nhận ra, đó là Uông Dục Phi.
 
Đại biểu sinh viên ưu tú được dán trên bàng vàng ở khoa bọn họ, cũng là trụ cột của đoàn hội khóa này.
 
Uông Dục Phi thấy người đến không phải Thẩm Tư Lam, giọng nói có chút mất mác: “Học trưởng Hàng? Thẩm Tư Lam cậu ấy vẫn chưa quay lại à?”
 
Hàng Gia Chú thay người truyền đạt: “Cậu ấy có việc đi trước rồi.”
 
Uông Dục Phi rũ mắt, dường như không tin lời anh nói lắm: “Nhưng, vừa nãy em hẹn cậu ấy tối cùng ăn cơm mà.”
 
Hàng Gia Chú đã rõ.
 
Thảo nào tên thiếu gia này muốn cải trang đi tuần ăn buffet BBQ với anh.
 
“Vậy em có cần về trường trước không?”
 
Uông Dục Phi suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu em ở đây đợi Thẩm Tư Lam quay lại, chắc sẽ không làm phiền đến công việc của Hàng học trưởng các anh đâu nhỉ?”
 
Hàng Gia Chú sững sờ, lập tức cười híp mắt nói: “Sao có thể chứ, em tự nhiên.”
 
Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, Hàng Gia Chú uể oải buông lỏng bả vai, cười giống như con cáo già ý nghĩ xấu đầy bụng.
*
Trong tivi đang phát chương trình nghệ thuật, Tuệ Hạnh chống cằm nhìn chăm chăm vào màn hình tivi, nhưng có thế nào cũng không xem nổi.
 
Lần đầu tiên xem ti vi cũng sẽ xem đến thất thần.
 
Cô lơ đãng nhìn điện thoại trên bàn trà.
 

Cuối cùng vẫn cầm lên, nhấn mở vào nhật ký trò chuyện của cô và Hàng Gia Chú mấy phút trước.
 
【Anh bảo Thẩm Tư Lam đến đón em】
 
【Cậu ta đang trên đường, anh gửi số điện thoại cậu ta cho em, đợi không kịp thì gọi điện hỏi cậu ta đến đâu rồi】
 
Sau đó là một dãy số
 
Tuệ Hạnh nhìn chằm chằm, muốn nhìn xuyên thủng mỗi chữ số Ả Rập.
 
Cô hít sâu vài hơi, cuối cùng vẫn lấy can đảm bấm điện thoại.
 
Không tới mấy giây, bên kia đã nghe máy.
 
“Alo?”
 
Lời mở đầu ngắn gọn.
 
Tim Tuệ Hạnh như trống đánh, giả vờ bình tĩnh: “Em là Tuệ Hạnh.”
 
“Ừm, có chuyện gì” người đàn ông dừng lại, nói, “Còn khoảng mười mấy phút nữa anh đến.”
 
“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem còn bao lâu nữa thì anh đến.”
 
“Vậy cúp máy nhé.”
 
“Ồ, dạ, bye bye.”
 
Cuộc gọi kết thúc, Tuệ Hạnh liếc nhìn thời gian, ngay cả hai mươi giây cũng chưa tới.
 
Nhưng cô đã không có thời gian để mất mác chuyện này, vứt điện thoại chạy đến trước gương nhìn trái nhìn phải khắp người.
 
Hôm nay cô búi tóc củ tỏi, trên dây buộc tóc còn có một quả dâu tây nhỏ đính đá.
 
Cô còn mặc váy bông màu vàng sữa, trên váy in bông cúc hoạ mi mảng lớn, đây là cái cô cảm thấy không trẻ con nhất, xinh đẹp nhất trong quần áo của mình.
 
Khi đi siêu thị mua chiếc váy này, ngay cả bố cũng nói, Tuệ Hạnh mặc chiếc váy này trông ra dáng thiếu nữ rồi.
 
Theo lý mà nói, hôm nay trăm phần trăm cô sẽ mặc chiếc váy này.
 
Nhưng không biết tại sao, cô cầm chiếc váy, rồi lại chạy về phòng, đổi một bộ quần với hoodie khá đơn giản.
 
Trước nay Tuệ Hạnh chưa từng quấn quýt như vậy.
 
Quá bình thường, cô lại không thích, nhưng mặc chiếc váy đó, cô lại có chút sợ sệt.
 
Cô không muốn bị bắt kỳ ai, kể cả người kia nhìn ra, cô đã trang điểm.
 
Nếu hắn không để ý, cô sẽ ủ rũ, nếu hắn để ý, cô sẽ xấu hổ.
 
Sẽ không giấu được tâm trạng này.
 
Sẽ bị nhìn ra.
 
Khi cô đang nghĩ có cần chơi may rủi đổi lại chiếc váy kia không, thì điện thoại vang lên.

 
Thẩm Tư Lam đã lái xe đến dưới lầu rồi.
 
Tuệ Hạnh không còn thời gian nữa, cuối cùng chỉ đành nắm chắc thời gian lấy lược chải sơ mái tóc của cô, vội vàng ra cửa xuống lầu.
 
Khi xuống lầu, cô chăm chăm nhìn con số không ngừng nhỏ đi trên thang máy.
 
Tim đập có tỉ lệ nghịch với chiều hướng tăng lên của thang máy, Tuệ Hạnh nắm chặt ngón tay, chăm chú nhìn xung quanh thang máy, phản xạ lại hình dáng mờ nhạt của chính mình
 
Đúng như dự đoán, cô hối hận đã thay quần áo.
 
Nhưng nếu cô mặc chiếc váy bông cúc hoạ mi kia, có thể lúc này cũng sẽ hối hận, quá huênh hoang, tỏ ra cô đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt mong chờ nhìn thấy hắn.
 
Ding một tiếng cửa thang máy mở ra.
 
Tâm tư của Tuệ Hạnh đều đợi lát nữa đi đến bên chiếc xe, nên lên tiếng chào hỏi với người đàn ông lái xe như thế nào.
 
Lại không ngờ hắn đang đứng ở cửa thang máy.
 
Thẩm Tư Lam một tay vắt túi quần, đang cúi đầu nhìn điện thoại, thấy cửa thang máy mở ra, giương mắt liếc nhìn bên trong, đúng lúc chạm vào mắt cô.
 
Hắn ung dung nói: “Nhanh vậy, vốn dĩ muốn lên lầu đón em.”
 
Tuệ Hạnh không biết nên trả lời thế nào.
 
“Ra xe thôi.”
 
Làm sao đây, còn chưa quen với việc hai người đi riêng trên đường.
 
Tuệ Hạnh chỉ đành vùi đầu đi theo phía sau hắn.
 
May mà Thẩm Tư Lam không nói gì, cả đoạn đường cũng không lên tiếng.
 
Khi đi đến cạnh chiếc xe, Tuệ Hạnh liếc nhìn cửa xe chỗ ghế phụ, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi phía sau.
 
Tình huống của Hàng Gia Chú vẫn chưa xảy ra, Thẩm Tư Lam nhíu mày, ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy ra khỏi chung cư.
 
Bầu không khí trong xe thật sự quá ngột ngạt.
 
Trước kia đi xe, bố và Hàng Gia Chú đều quen mở nhạc trên xe, nhưng bây giờ người lái xe là Thẩm Tư Lam, hiển nhiên hắn không có hứng thú nghe nhạc.
 
Người đàn ông xuyên qua kính chiếu hậu bên góc phải nhìn ra phía sau.
 
Cô cứ yên lặng ngồi ngay ngắn ở phía sau, rũ mí mắt, hai mắt không có tiêu điểm, là trạng thái đang ngẩn người điển hình.
 
Cũng không giống như Hàng Gia Chú nói, rất nói nhiều, sẽ ồn đến hắn lái xe.
 
Đột nhiên Thẩm Tư Lam lên tiếng, “Không phải anh hai đến đón em, em không vui hả?”
 
Tuệ Hạnh hoàn hồn lại, lắc đầu giống như trống lắc: “Không có không có.”
 
Cô sợ hắn sẽ hiểu lầm, rồi lại vội vàng nói câu cảm ơn.
 
“Người nên nói cảm ơn là anh” Thẩm Tư Lam liếc mắt ra cửa kính xe, “Muốn uống trà sữa không?”
 
Tuệ Hạnh không hiểu câu đầu của Thẩm Tư Lam là ý gì, nhưng câu sau kia thì cô hiểu.
 
Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh mời em uống hả?”
 
“Ừm, anh nhìn thấy quán trà sữa rồi.”
 
Hắn dừng xe bên lề, vốn dĩ Tuệ Hạnh cũng muốn xuống xe, kết quả Thẩm Tư Lam chỉ hỏi cô muốn uống gì, rồi trực tiếp đóng cửa xe bước đi.
 
Tuệ Hạnh rụt lại về chỗ ngồi, có chút thất vọng.
 

Vốn là muốn cùng hắn xếp hàng mua trà sữa mà.
 
Mười mấy phút sau, Thẩm Tư Lam cầm theo trà sữa quay lại.
 
Hắn ngồi lên xe, cũng không đưa trà sữa cho cô.
 
Hai tay của Tuệ Hạnh nắm lưng ghế lái, thò người lên: “Không phải nói mời em uống trà sữa sao?”
 
“Muốn uống hả?” Thẩm Tư Lam nghiêng đầu hỏi cô.
 
Cái này vốn không phải là mua cho cô à? Lẽ nào cô nói không muốn thì hắn không cho cô uống?
 
“Muốn chứ.”
 
Hắn ngoắc ngón tay, chỉ vào ghế phụ trống rỗng, “Lên phía trước ngồi uống.”
 
Tuệ Hạnh ngoan ngoan nói: “Ồ.”
 
Cô xuống xe, rồi lại ngồi vào ghế phụ, Thẩm Tư Lam đưa trà sữa cho cô.
 
Ly cô chọn là trà sữa Milk Foam⑴ vị muối biển, Tuệ Hạnh rất thích ăn lớp phủ sữa mềm nhuyễn và mang theo vị mặn kia, trực tiếp xé giấy bọc ra định ăn một miếng.
⑴Trà sữa phía dưới là trà phía trên phủ một lớp kem sữa dày khoảng 3cm.
 
Thẩm Tư Lam chỉ vào ống hút: “Lấy ống hút uống.”
 
Tuệ Hạnh nói: “Em không cần ống hút.”
 
Giọng đàn ông bình tĩnh: “Nếu không dùng ống hút, son môi trên miệng sẽ bị phai.”
 
Mặt cô chớp mắt liền đỏ lên, không nói lời nào, đã cắm ống hút vào.
 
Nếu Thẩm Tư Lam hỏi cô tại sao hôm nay thoa son, cô nhất định sẽ xấu hổ đến mức chết tại chỗ mất.
 
Nhưng vẫn may, hắn không hỏi.
 
Cô cũng không cần chết.
 
Tuệ Hạnh cúi đầu uống trà sữa, còn chưa hoàn hồn lại sau các hoạt động tâm lý phong phú của mình.
 
“Ngon không?”
 
“Ngon.”
 
“Quà cảm ơn của anh đưa em rồi, quà cảm ơn của em đâu?”
 
“Hả?”
 
“Quà cảm ơn anh lái xe qua đón em.”
 
Quà cảm ơn này của Tuệ Hạnh có thể nào cũng nên đi đòi Hàng Gia Chú mới đúng chứ.
 
Nhưng hắn đòi cô, chắc chắn cô cũng sẽ cho.
 
“Anh muốn quà cảm ơn gì?”
 
Tay Thẩm Tư Lam để ở vô lăng gõ hai cái, “Tối mời anh ăn một bữa đi.”
 
Đương nhiên Tuệ Hạnh đồng ý, nhưng cô vẫn thành thật thú nhận: “Tối nay sao? Tối nay là anh hai em mời, phải nói với anh ấy mới được.”
 
“Em gái” Thẩm Tư Lam nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi kéo dài giọng điệu, âm thanh trong trẻo lạnh lùng cũng bị kéo ra những câu lan man đểu giả không thể nói rõ được, “Em cứ đồng ý với anh đi, có được không?”
 
Tác giả có lời muốn nói: Tuệ Hạnh: Đồng! ! ! ! ! ! ! ! ! Ý! ! ! ! ! ! ! ! ! Cái mạng cũng cho anh! ! ! ! !
 
Anh hai: Gia môn bất hạnh ☺