Yêu Thầm Kiểu Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 1

“Reng reng reng……”

Thời điểm chuông báo di động vang lên, Thịnh Hạ đang ngồi múa bút hành văn.

Còn năm ngày nữa đến kì học mới, đợt nghỉ đông vừa rồi cô chẳng may ăn uống thả phanh khiến cơ thể tròn thêm một vòng. Bài tập còn hơn phân nửa chưa động đến.

Tuy rằng học lực trung bình nhưng Thịnh Hạ vẫn là đứa trẻ ngoan. Mấy ngày nay cô luôn trong trạng thái hoảng hốt, cắm rễ tại phòng nhỏ của Dư Xán làm bài tập.

Dư Xán sớm đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này đang ôm điện thoại của Thịnh Hạ lăn lộn trên giường xem phim. Nghe thấy chuông báo thức, theo bản năng cô chạm vào màn hình xem thời gian, thấy đã 9 giờ năm mươi phút, liền tháo tai nghe nhắc nhở Thịnh Hạ: “Đến giờ nam thần nhà cậu trở về rồi.”

Thịnh Hạ đang sáng tác văn chương, chỉ còn vài câu nữa là hoàn thiện. Nghe được lời này, cô hơi do dự nhưng vẫn dừng bút, sau đó kẹp hết bài thi vào túi đựng tài liệu, thoát ra ngoài rồi phất tay về phía Dư Xán: “Tớ đi trước đây, ngày mai gặp!”

“Ê từ từ đã! Điện thoại của cậu……”

Thịnh Hạ dừng bước, quay đầu chớp mắt với cô: “Không, điện thoại của cậu mà.”

Dư Xán: “……”

“Ha, ba mẹ cậu không phải ngày mai mới trở về sao, nhân cơ hội này chơi thỏa thích đi, ngày mai tớ đến lấy!”

Ba mẹ Dư Xán một người công tác trong cơ quan, một người là giáo viên trung học. Tính cách của cả hai đều tương đối nghiêm túc, đối với Dư Xán có yêu cầu rất cao, quán triệt nghiêm khắc, không cho phép cô ấy chạm vào sản phẩm điện tử trừ khi họ ra ngoài. Ngay cả máy tính trong nhà cũng cố tình đặt mật khẩu. Dư Xán muốn lên mạng tra cứu tư liệu học tập phải có sự cho phép của bọn họ.

Thịnh Hạ đau lòng thay bạn, mỗi lần tới nhà họ Dư làm bài tập đều lén mang điện thoại của mình cho bạn đỡ thèm —— ba mẹ cô và ba mẹ Dư Xán như hai mặt đối lập. Từ nhỏ đến lớn yêu cầu duy nhất của họ với cô là thân thể khỏe mạnh, lớn lên vui vẻ. Đến cả phương diện học tập, khi cô còn nhỏ trải qua những giai đoạn đặc thù, hai vợ chồng già luôn luôn lo liệu. Bố mẹ cô tuân theo nguyên tắc “Muốn học thì đi học, không muốn học thì dẹp bỏ” cũng không có những yêu cầu khắt khe với cô.

Về điểm này Dư Xán hâm mộ đến xanh lè hai mắt. Nhưng hâm mộ được mười mấy năm, lòng cô đã sớm đã chết lặng.

Lúc này cô ấy cũng không khách khí, lanh lẹ nhét điện thoại trong ổ chăn, nhảy qua ôm bả vai Thịnh Hạ: “Không cần đi gặp anh trai Lăng đâu, gả cho tớ đi, tớ thích cậu đến vậy mà.”

“Không được” Thịnh Hạ đẩy cô rồi đi mở cửa: “Chúng mình ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.”

“Vì sao?” Dư Xán theo cô đi xuống cầu thang: “Bởi vì tớ không có chít chít nhỏ sao?”

“Không phải” Thịnh Hạ ngồi cạnh cửa ra vào, vừa buộc dây giày vừa nói: “Vì bọn mình thật ra là chị em thất lạc đã lâu.”

Dư Xán nghẹn một giây, trừng mắt nhìn cô: “Cậu là ma quỷ hả?”

“Đâu có” – Đôi mắt Thịnh Hạ tròn xoe, khi quay đầu để lộ lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện: “Tớ ở giữa ma quỷ và thiên thần.”

Dư Xán: “…… Sao cậu ăn nói hoạt bát thế, tớ nói gì cậu cũng cãi lại được vậy?”

Thịnh Hạ cười hì hì: “Chắc bởi vì mẹ tớ sinh ra tớ quá ưu tú chăng.”

Dư Xán không lời gì để nói: “…… Cậu thắng rồi. Được rồi được rồi, chạy nhanh đi gặp anh người yêu của cậu đi, chọn chỗ nào vắng người ý nhé.”

Thịnh Hạ trắng trẻo mềm mại, khuôn mặt y chang cái bánh bao bỗng nhiên đỏ chót, cô giận dỗi một cách đáng yêu: “Cái gì anh người yêu cơ, cậu đừng nói bậy, tớ không có ý đồ này với anh ấy.”

“Không có ý đồ kiểu này? Vậy ngày nào cậu cũng cố tình lượn qua chỗ quen nhìn lén cậu ta làm gì?”

“Tớ…… Tớ thấy cậu ấy một lần rồi nghiện, thỉnh thoảng hút tiên khí của nam thần không được sao?”

“Cái gì cái gì? Tiên khí? Cậu không sợ bị đục thủy tinh thể hả??? Người anh em kia sao có thể có tiên khí trên người? Rõ ràng là ——”

Dư Xán còn chưa nói hết câu, đã bị cô bạn nhỏ cảnh cáo hung dọa: “Không được nói cậu ấy như thế, nếu không về sau tớ không mang điện thoại cho cậu nữa.”

Dư Xán: “…… Rồi rồi, cậu là đại gia, cậu nói cái gì chính là cái đó.”

Thịnh Hạ lúc này mới cười hì hì, kéo khóa kéo áo khoác cao kín cổ, sau đó ôm tập tài liệu trong tay chạy vụt đi: “Tớ đi đây, ngủ ngon!”

Dư Xán nhìn bóng dáng cô gái nhỏ gần như hòa vào màn đêm, lắc đầu chẹp miệng: “Tình yêu…… ôi không, yêu thầm, yêu thầm khiến người ta mù mắt!”

Sao có thể nói bạn học Lăng đó trên người có tiên khí?

Đúng là chuyện cười vỡ bụng.

***

Thịnh Hạ không biết đồng bọn đang phỉ nhổ mắt nhìn người của cô. Vừa bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Dư đầu tiên cô đứng nhìn bao quát xung quanh, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, lúc này mới bước nhanh về hướng ngõ nhỏ.

Tên ngõ nhỏ là hẻm Đông Phong, nằm bên cạnh khu dân cư lâu đời của thành phố B. Ngõ trải dài theo hướng nam bắc, chiều dài khoảng bảy tám trăm mét. Xung quanh ngõ có mười mấy hộ gia đình đang sinh sống.

Nhà họ Dư nằm trong hẻm này, chỉ cần đi thẳng từ đầu ngõ rồi tìm nhà thứ hai bên tay phải. Nhà Thịnh Hạ cũng ở chỗ này nhưng phải đi sâu vào phía trong khoảng chừng hai trăm mét.

Thịnh Hạ không về nhà ngay mà chạy ra ngoài ngõ hẻm, bước nhanh về khu phố đối diện.

Tháng giêng mới qua một nửa, thời tiết còn rét căm căm, hơn nữa đã 10 giờ tối, trên đường không còn một bóng người. Cửa hàng hai bên đường cũng đều đóng cửa, chỉ còn siêu thị Phúc Tới vẫn còn hoạt động.

Cửa hàng tiện lợi nằm ở vị trí giao nhau giữa hai con đường, bên tay phải thông với hẻm nhỏ có tên là Tây Phong. Nam thần của cô…… Cũng chính là anh trai họ Lăng trong miệng Dư Xán, hiện giờ sống trong ngõ nhỏ này. Hơn nữa mỗi buổi tối đúng thời điểm này sẽ đi ngang qua cửa kính siêu thị.

Thịnh Hạ nhát gan, thích người ta đã hai năm nhưng không dám chủ động nói với đối phương quá một câu, chỉ dám trộm nhìn cậu ta qua lớp cửa kính vài lần. Lúc cô vừa vào siêu thị, có một con mèo khẽ bò vào trong, đôi mắt của nó trợn tròn nhìn về phía hẻm nhỏ u ám.

Hẻm Tây Phong nhỏ hẹp hơn rất nhiều so với hẻm Đông Phong. Đèn đường bên trong bởi vì không được tu sửa trong nhiều năm nên gần như hỏng hoàn toàn. Chỉ còn vài cái phía trong đang hấp hối giãy giụa.

Thịnh Hạ nhìn chằm chằm lớp kính mỏng manh, không dám chớp mắt sợ bỏ qua bóng hình cậu ấy. Nhưng đã quá giờ vẫn không thấy, đột nhiên cô có cảm giác không đúng.

Gần đèn đường cách đó không xa là bóng ma hay người?

Cô sững người, chờ đôi mắt thích nghi với ánh sáng hiu hắt lúc sau trong lòng cô hoảng hốt.

Là nam thần nhà cô! Nhưng cậu ta đang bị một hai ba bốn năm…… Năm người vây quanh!

Những người đó đứng ở góc nghiêng so với cô, lại chìm sâu trong bóng tối. Thịnh Hạ nhìn không ra hình dáng bọn họ, chỉ có thể nhận ra bọn họ cầm những vật có hình dạng rất dài, cử chỉ có vẻ kích động, dường như người tới không có ý tốt.

Nghĩ tới nam thần nhà cô hồi còn ở trong trường tùy ý ngay thẳng, đắc tội với không ít kiểu người, Thịnh Hạ ngay lập tức không thể đứng nhìn thêm nữa.

Cô chần chừ một lát, cắn chặt môi, rốt cuộc ôm chặt túi đựng tài liệu trong tay chạy ra khỏi siêu thị. Sau đó nhờ bóng đêm che dấu, lặng lẽ đến gần đầu hẻm nhỏ.

“Nhà mày phá sản, cha mày nhảy lầu rồi mày còn thể hiện dáng vẻ hiên ngang bất khuất làm gì? Mày tưởng mày vẫn còn là đại thiếu gia nhà họ Lăng quyền thế ngất trời như ngày xưa sao!”

“Chuyện đâu xa, cha mày chết vì không có tiền, mẹ mày còn nằm liệt giường vì bệnh tim ở viện, đại thiếu gia nhà họ Lăng đã trở thành cái dạng gì! Nhìn vẻ mặt không để ai vào trong mắt và bộ dạng ra vẻ tài giỏi hơn người của mày, ai có thể nghĩ đến mày bây giờ còn không thể tiếp tục đi học, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ khiến ngõ này dơ loạn. Thậm chí mỗi ngày phải tìm nơi làm việc để kiếm tiền hả?”

Giọng nói của thiếu niên như tiếng vịt đực tràn ngập căm hận và ác ý vang lên nơi ngõ nhỏ yên tĩnh. Trong lòng Thịnh Hạ kích động, không nhịn được nắm chặt hai tay.

Những người này quả nhiên tới gây sự với cậu!

Cô vừa tức giận lại lo lắng, nhanh trí nghĩ cách mở điện thoại lên để bật âm thanh còi xe cảnh sát. Cô định bụng nếu bọn họ dám xằng bậy làm càn thì sẽ dùng cách này dọa sợ họ!

***

Lăng Trí không biết có người đang khẩn trương lần mò điện thoại nghĩ cách cứu mình, ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn mấy cánh tay cầm gậy bóng chày trước mặt, im lặng không nói lời nào, vẻ mặt thể hiện biểu cảm “Bố mày là dân xã hội đen”. Thật ra cậu vẫn là đứa trẻ ngốc nghếch chưa đủ lông đủ cánh, không kiên nhẫn theo bản năng bặm chặt môi.

“Buổi tối bọn mày chặn bố ở đây để đánh rắm cho tao nghe? Muốn đánh thì đánh mau lên, đánh xong rồi cút.”

Âm thanh trầm thấp dù những câu khó nghe nhưng không giống tiếng quát tháo mà vô cùng cuốn hút. chính là giọng nói âm trầm kiêu ngạo khiến bọn đối diện phát cáu.

Vốn khó chịu đầy mình, nghe xong đám “xã hội đen” tức khắc bùng phát cơn giận, tiếng cả lũ chửi bậy “Đ(ập) c(on) m(uỗi)”, “Đậu xanh rau má” hòa cùng tiếng gậy bóng chày loảng xoảng vang lên.

Lăng Trí vốn hơi đau đầu, vừa nghe thấy động tĩnh này càng cảm thấy ức chế. Cậu cực kỳ khó chịu vỗ nhẹ phần đầu, nhấc chân đạp về phía cây gậy bóng chày của một thằng to con: “Đánh lộn thì đánh ngay đi, đừng nói mẹ nó mấy lời vô nghĩa.”

“Đậu xanh! Mày mẹ nó tìm đường chết rồi con ạ!”

Một đứa nhóc to xác gào lên, tuy rằng không học cùng trường nhưng đã không ít lần khiêu chiến Lăng Trí từ trước. Cậu ta kết thù với Lăng Trí đã lâu. Do vừa nãy nghe bọn bạn nói lại ít chuyện xưa cộng thêm trong người có sẵn hơi men nên mới chặn đường Lăng Trí phiền phức.

Lăng Trí vốn dĩ không muốn phản công, cậu vất vả làm việc cả ngày trời sức lực cạn kiệt như cún. Nhưng thằng to xác này hiển nhiên không thả cậu đi dễ dàng như vậy. Trong lòng cậu quyết định liều ăn nhiều, nghiêng người tóm được gậy bóng chày của một đứa trong nhóm, vỗ vào chân nó: “Tới đi đồ ngốc.”

“Mày nói ai ngốc?!”

Các anh em to con nổi giận xông tới áp sát cậu. Hai mắt họ trợn trừng cùng bộ dạng hung hăng như muốn đòi mạng.

Đúng lúc này, từ đầu ngõ đột nhiên truyền đến giọng hát thánh thót ngân vang từ ca khúc đã lỗi thời: “Mùa hè mùa hè lặng lẽ trôi qua mang theo bí mật nhỏ!”

Mọi người sửng sốt đến mức không kịp phản ứng, chợt nghe thấy đàn em của thằng to xác hào hứng hát theo bản năng: “Nén xuống đáy lòng không thể nói cho anh!”

Thằng to con: “……”

Lăng Trí: “……”

Những người khác: “……”

“Nén xuống cái đầu mày! Bố kêu mày tới để mày ca hát hả?!” – Thằng to con vừa bực mình vừa xấu hổ, lập tức đánh vào ót thằng đệ làm gương rồi quay đầu về phía phát ra âm thanh: “Mẹ nó ai ở kia? Lăn ra đây cho bố!”

“……!”

Thịnh Hạ luống cuống tay chân ấn tắt chuông điện thoại, khóc không ra nước mắt. Vừa rồi quá khẩn trương, cô đã quên chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng. Kết quả mẹ cô lại gọi đúng thời điểm mấu chốt…… Giờ thì vui rồi, không kịp bật tiếng còi xe cảnh sát ngược lại còn bại lộ hành tung của mình.

Trong lòng Thịnh Hạ hốt hoảng, muốn chạy cũng không còn kịp nữa. Tên đàn em của thằng to con vừa mất hết mặt mũi không nhịn được xông tới túm chặt cô: “Hóa ra là con gái!”

“Xin, xin lỗi vì quấy rầy, tôi ngoài ý muốn đi ngang qua……” Thịnh Hạ sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lắp bắp không nói hết câu.

“Con gái? Đi ngang qua?” Tên to con vừa nghe không kiên nhẫn liền nói: “Thả thả!”

Trong lòng Thịnh Hạ thả lỏng, quả nhiên chỉ cần giả bộ không quen biết Lăng Trí, bọn họ sẽ không làm khó cô.

Cô siết chặt di động trong tay, không dám mơ tưởng về kế hoạch bật tiếng còi xe cảnh sát nữa.

Không nghĩ tới đang muốn xoay người, đôt nhiên tên đàn em giữ lấy cô kêu to: “Không đúng! Tao gặp qua nhỏ này rồi…… Nghĩ ra rồi! Nó học lớp 11! Lăng Trí trước kia cũng học lớp 11…… Hóa ra sơn ca này là bạn của họ Lăng! Buổi tối xuất hiện ở chỗ này không thể nào vô tình đi ngang qua!”

Thịnh Hạ không thể tưởng tượng nổi có người nhận ra mình: “……!!!”

Lăng Trí cũng sửng sốt, nhíu mày nhìn ra phía sau.

Dưới ánh đèn đường hiu hắt, một khuôn mặt bánh bao cùng mái tóc ngắn xõa tung quen thuộc nhảy vào trong mắt cậu.

Đây không phải cô bé nhà nghèo hồi đi học ngồi trước cậu một bàn sao?

Sao cô lại ở chỗ này?