Yêu Thầm Cô Ngốc

Chương 33: Chú giỏi nhất

Edit: Pe Heo

***

Không trách được, dù sao Hề Hề cũng không hiểu được quá nhiều đạo lý đối nhân xử thế, nhìn sắc mặt cũng chỉ nhìn biểu cảm bên ngoài, căn bản không biết anh có thật sự tức giận hay không.

Đầu tiên anh kéo Lục Ý Hồi dậy để cô thay quần áo cho Dạ Hề Hề, bản thân cũng tự quay về phòng tắm thay quần áo, lúc đi ra cũng chỉ liếc nhìn Dạ Hề Hề một cái rồi đi ra ngoài.

Dạ Hề Hề thay một cái quần dài với nhiều bông hoa nhỏ rải rác bên trên, tóc được Lục Ý Hồi quấn lại giống bánh quai chèo thả trước ngực tạo nên hương vị thanh xuân thùy mị nhưng không hề có chút quê mùa nào, trái lại có chút đáng yêu.

Dạ Hề Hề khẩn trương mím môi không dám nói câu nào, chờ Lục Ý Hồi vừa leo lên giường chuẩn bị đi ngủ cô mới thận trọng hỏi: “Hồi Hồi? Chú đang giận mình đúng không? Mình làm dơ quần áo của chú, lúc nãy chú cũng không nhìn Hề Hề một cái.”

Lục Ý Hồi mệt chết đi được, nằm lỳ ở trên giường không muốn nhúc nhích, sờ soạng nửa ngày mới tìm về chút ý thức, mơ mơ màng màng nói: “Không có… Nếu anh ấy giận chị… Em liền theo họ chị…”

“Thế nhưng…”

“Không nhưng nhị gì nữa, chị khiến cho lão nhân gia chật vật như vậy, anh ấy lại thích sạch sẽ, khó tránh khỏi có chút bực bội… Chị chỉ cần đi quấn quít lấy anh ấy, lại hôn anh ấy hai cái là ổn rồi, đi đi, đi đi…” Đều đi hết đi, đừng tới quấy rầy giấc ngủ của cô nữa…

Dạ Hề Hề chăm chú lắng nghe, thật sự không tức giận sao?

Cô cẩn thận bước ra ngoài, phát hiện phòng khách không ai.

Cô nhón chân bước khẽ đi tìm Jersey, đáng tiếc tìm nửa ngày cũng không tìm được, cô xoay người không biết phải làm sao, ngay lúc này một người hầu thấy cô đáng thương như vậy liền chỉ phương hướng cho cô: “Tiểu thư, tiên sinh ở ca bin phía trước.”

Dạ Hề Hề cảm ơn sự chỉ dẫn của người hầu kia, sau đó vui mừng phấn khởi chạy theo hướng đã được chỉ.

Nhân viên công tác thấy Dạ Hề Hề đi tới, có chút kỳ quái, bất quá cũng không có người nào dám ngăn cản cô bước về phía trước.

Dạ Hề Hề đẩy ra một cánh cửa cuối cùng, lúc ngẩng đầu thì thấy một mảng mây lớn bồng bềnh trắng noãn, mà Jersey đứng trước cabin, đưa lưng về phía cô, có chút nghi ngờ nhìn một mảng bầu trời rộng xanh biếc như đại đương.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa, tạo thành một âm thanh nho nhỏ khiến Dạ Hề Hề càng hoảng sợ, lập tức nhảy về phía trước.

Người phi công quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Hề Hề, nói một câu Tây Ban Nha, Dạ Hề Hề nghe không hiểu, chỉ nhìn về phía Jersay, có chút sợ hãi lui về phía sau.

Jersey chỉ nhìn cô một cái liền quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía từng mảng mây trắng bên ngoài.

Dạ Hề Hề nhớ lại lời nói của Lục Ý Hồi, âm thầm thúc dục tăng thêm khí thế cho bản thân, cô thầm nghĩ vì muốn chú Trạch không giận mình thì cái gì cô cũng nguyện làm.

Từng bước một đi lên trước, cô vươn tay nắm lấy áo Jersey.

Jersey không có phản ứng gì, cô lại nhẹ nhàng hô: “Chú…”

Jersey không để ý tới cô, chỉ kéo tay cô ra khỏi áo mình, sau đó ngồi xuống chỗ kế bên phi công.

Dạ Hề Hề chu môi, tuy cảm thấy tủi thân nhưng vẫn cố nén lại nước mắt, chạy tới nắm lấy cổ của Jersey hung hăng hôn hai cái lên hai má của anh.

Hôn xong liền lùi lại, cô phát hiện Jersey nhìn mình lom lom, liền lui lại thêm hai bước nữa.

Chú làm sao lại giống như… Càng tức giận hơn vậy nhỉ? Không được, cô trước tiên phải lui lại, khiến chú càng thêm tức giận thì không tốt.

Cô xoay người muốn chạy trốn, nhưng anh đã kịp gọi cô lại: “Dạ Hề Hề!”

Dạ Hề Hề dừng chân, từ từ quay đầu lại nhìn anh, lông mi run run: “Chú? Chú gọi cháu?”

“Qua đây.” Anh ra lệnh.

Cô có chút do dự, chân cũng không dám bước.

“Qua đây.” Anh chỉ chỉ chân của mình, “Hề Hề, ngồi lên đùi anh, chúng ta đi Châu Phi.”

Dạ Hề Hề thấy trong mắt Jersey không còn sự tức giận nữa mới không chần chờ bước tới, đứng trước mặt anh.

Anh đưa tay ôm lấy cô đặt lên đùi mình rồi cúi đầu xuống liếm cắn lỗ tai cô “Em đúng là một tiểu yêu tinh. Nói em biết, phải ngoan ngoãn nghe lời, lần kế có nghe lời hay không?”

Dạ Hề Hề vừa đau vừa ngứa, đáng thương cúi thấp đầu: “Hề Hề thật biết điều rất nghe lời…”

“Không được nói sạo. Lần sau, ăn không vô … Thì không nên miễn cưỡng, biết không?”

“Nhưng đó là do chú làm…”

“Ai làm đều không được. Còn nữa, những thứ đã bẩn rồi thì không được ăn lại biết không?” Bàn tay to chậm rãi đi tới bụng của cô, nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày của cô, dạ dày của cô nếu như lại không thoải mái, đến lúc đó không biết chừng lại đau lại kêu khóc.

Dạ Hề Hề mê man gật đầu. Hơn nửa ngày mới phản ứng được: “Chú, chú không giận Hề Hề làm bẩn quần áo của chú sao?”

“…” Tay anh đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt phẳng, híp hai mắt, “Nếu như chỉ vì vậy thì anh chẳng phải đã sớm bị em chọc cho tức chết sao.”

Dạ Hề Hề xoay người lại, nghiêng người vùi đầu làm tổ ở hõm cổ anh: “Chú là tốt nhất.”

“Đây là do em nói, về sau không được nói người khác tốt nữa, ai cũng không được.” Anh mím chặt môi, nhìn cô chăm chú, nhớ đến câu nói lúc trước của Dạ Hề Hề khiến anh sinh ra bóng tối trong lòng.

Dạ Hề Hề ngẩng đầu, thắc mắc “Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng.” Anh cực kỳ bá đạo, ôm chặt thân thể cô.

“Nga…” Cô rũ mi, chú thật là dữ nha.

Anh hài lòng vẽ theo lông mày cô mới coi như xong

Lúc đến thủ đô lập pháp của Nam Phi *Cape Town thì đã là tám giờ tối, bọn họ trực tiếp vào ở khách san XX lớn nhất Nam Phi, mướn hai phòng tổng thống và mấy gian phòng bình thường để người hầu đi theo vào ở.

Lục Ý Hồi tinh thần đầy người, Dạ Hề Hề cũng là tinh thần sáng láng, Lục Ý Hồi muốn kéo Dạ Hề Hề đi dạo phố và dẫn cô đi xem phong cảnh buổi tối ở đây.

Jersey Moramike cũng không biểu đạt ý kiến của mình, không gật đầu cũng không trực tiếp từ chối, Lục Ý Hồi len lén kéo Dạ Hề Hề ra cửa, xuống lầu dưới mở cửa leo lên xe mới mướn được từ chỗ khách sạn.

Hai người vừa biến mất ở cửa trước khách sạn thì Jersey đứng trước cửa sổ bao quát nhìn phong cảnh phía dưới, móc điện thoại ra dặn dò các vệ sĩ đuổi theo bảo vệ hai cô rồi mới xoay người ngồi xuống giải quyết một ít chuyện vướng tay chân.

Lúc anh xoay người tự nhiên không chú ý tới năm chiếc xe đã mai phục ở một bên từ sớm đang chuyển bánh đuổi theo hướng mà Dạ Hề Hề và Lục Ý Hồi rời đi.

*Cape Town: là thành phố đông dân thứ nhì Nam Phi và đồng thời là một bộ phận của khu vực đại đô thị thành phố Cape Town. Cape Town là thủ phủ của tỉnh Tây Cape và đóng vai trò là thủ đô lập pháp của Nam Phi. Đây là nơi đặt trụ sở của tòa nhà quốc hội Nam Phi cùng nhiều cơ quan chính phủ quan trọng khác