Yêu Thầm Cô Ngốc

Chương 3: Người cô muốn gặp nhất

Edit: Pe Heo

Beta: Vịt

***

Dạ Hề Hề nhìn những người trong phòng, cô sợ hãi lui về phía sau, ôm lấy chân, cảnh giác nhìn đám người đang đổ dồn con mắt vào mình, mái tóc đen rũ xuống, đôi môi trắng xanh run rẩy trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

“Các người là ai?” Một lúc sau cô mới chịu mở miệng, căng thẳng sợ sệt nắm chặt lấy ống quần của mình.

“Chị… Chị có nhớ mình tên là gì không?” Cô gái trẻ tuổi đứng cạnh giường run rẩy nói, cô gái ngập ngừng vươn tay muốn sờ lên mặt Dạ Hề Hề nhưng cô lại né qua một bên, Dạ Hề Hề nhìn cô gái trẻ tuổi bằng ánh mắt kỳ quái, cô cảm thấy gương mặt này rất quen…

Dạ Hề Hề đưa tay lên sờ mặt mình nhưng bị cô gái trẻ tuổi giữ tay lại, cô ta nói: “Hề Hề, chị thật sự đã quên hết mọi chuyện rồi sao? Em không tin…” Dạ Lai Lai cắn môi, nước mắt chảy xuống từng giọt tí tách.

Cô gái này thật kỳ quái, nhưng cậu thanh niên trẻ tuổi tóc vàng luôn im lặng đứng cúi đầu bên cạnh lại hấp dẫn ánh mắt của Dạ Hề Hề, cô ngẩng đầu ngây ngô nhìn cậu ta, đẹp trai quá… Cô quay đầu nhìn sang người đàn ông tóc vàng khác đang trầm mặc nhìn chằm chằm vào cô, người này có vẻ thành thục ít nói, vẻ ngoài thì lạnh như băng. Nhưng bọn họ… là ai?

Dạ Hề Hề lắc đầu: “Tôi không biết tôi là ai…” Nói xong, cô giật lại bàn tay của mình, bản thân lùi thêm về phía sau, ôm chặt lấy chân sợ hãi nhìn mọi người.

“Hề Hề, em là Lai Lai, em là em gái của chị, ba người chúng ta gồm có chị, em và Mạt, ba chúng ta là chị em sinh ba, chị đã quên rồi sao? Chúng ta còn có một đứa em gái tên Tuyết Lý mười bảy tuổi đang học bên Trung Quốc nên không thể đến được, nhưng bốn người chúng ta… đều là những đứa con cưng yêu dấu nhất của ba mẹ…” Cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt giống Dạ Hề Hề như đúc vươn tay nắm lấy bàn tay của cô, sau đó cô gái quay đầu nhìn về phía đôi vợ chồng trẻ đứng ở bên cạnh, người đàn ông tóc vàng dáng vẻ thành thục còn người phụ nữ xinh đẹp đang khóc, gương mặt đẫm nước mắt. Mặc dù bọn họ có ba đứa con 23 tuổi nhưng họ cũng chỉ mới ba tám, ba chín tuổi thôi, nhìn bề ngoài họ rất trẻ nên không ai tin rằng họ còn có đứa con thứ tư.

Dạ Hề Hề vẫn lắc đầu: “Tôi không biết… Tôi không biết…” Mấy người này nói toàn những lời kì lạ…, rõ ràng bọn họ lớn hơn cô nhiều như vậy sao lại nói là em trai và em gái của cô… Cô không tin.

Trong lòng Dạ Hề Hề rất lo lắng, cô giật lại bàn tay của mình một lần nữa rồi tiếp tục ôm chặt hai chân của mình.

Tình cảnh này duy trì suốt nửa tiếng đồng hồ, chỉ cần có người đến gần là cô lập tức sợ hãi lui về phía sau, lui đến mức dán chặt vào góc giường, cô đã quên hết mọi thứ, cô không hiểu gì và càng không tin bất cứ thứ gì.

Cô yếu ớt như đứa trẻ con, ngây thơ không biết gì về thế giới này.

Đôi vợ chồng trẻ đang định bước lên thì người vệ sĩ đứng ngoài cửa đột ngột chạy vào, y vừa thở hổn hển nuốt nước miếng vừa hoảng hốt run rẩy nói: “Tiên… tiên sinh, hắn… hắn đến rồi…”

Mọi người trong phòng đều không có phản ứng gì, ngược lại còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cô gái ở trên giường, bọn họ vừa như lo lắng, khó chịu, lại giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Bên ngoài phòng vọng đến một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ có trật tự, tiếng bước chân ngày một lớn dần. Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn có một đám vệ sĩ áo đen đang đứng đầy cả dãy hành lang bên ngoài, dẫn đầu đám người đó là một người đàn ông có dáng người tiêu chuẩn, khoác bên ngoài một bộ quần áo màu đen, trên mặt đeo một chiếc kính đen giúp toàn thân anh như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.

Anh xuất hiện mang theo hơi thở lạnh lùng cao quý, và thái độ cao ngạo như chim ưng, phụ nữ nhìn thấy anh chắc chắn phải thét ầm ĩ, nhưng trong đó không bao gồm cả những người phụ nữ có mặt trong phòng bệnh này.

Lúc cửa bị đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào thổi qua Dạ Hề Hề, cô mơ màng ngước lên nhìn người đàn ông vừa xuất hiện ở cửa, dòng máu lai giữa Italy và Trung quốc khiến cho người đàn ông này trở thành động vật giống đực đẹp nhất mà cô từng thấy trên đời này.

Anh gỡ kính xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái quấn băng gạc đang ngồi trên giường, sau đó anh chuyển tầm mắt sang đôi vợ chồng trẻ đứng gần đó rồi gật đầu chào hỏi: “Dì Dạ, chú Sơ.”

Hai vợ chồng cũng gật đầu, và tiếp tục quay lại với đứa con gái đột nhiên trở thành người ngốc của mình.

Còn mười người vệ sĩ đứng ở cửa luôn thề sống thề chết bảo vệ tiểu thư lại quay sang trố mắt nhìn nhau, tại sao bầu không khí lại hòa bình như vậy… Người đàn ông có khí thế vương giả này quen biết đại tiểu thư và Sơ tiên sinh sao?

Anh bước từng bước vững chắc tới bên cạnh giường bệnh, Dạ Lai Lai và Dạ Mạt đều đứng lên, Dạ Mạt là cậu thanh niên tóc vàng lạnh lùng không thua gì ông bố Sơ Thúy của cậu, cậu vốn là người rất ít nói chuyện với người khác, bây giờ lại gật đầu với người đàn ông này, miễn cưỡng nói: “Anh… nhìn chị ấy chút đi”

Toàn bộ mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại Dạ Hề Hề và người đàn ông có vẻ đẹp như thần kia ở trong phòng bệnh. Dù các vị chủ nhân không nói gì nhưng trong lòng mười người vệ sĩ của Dạ Hề Hề đều cảm thấy không thể yên tâm, bọn họ tò mò nhón chân nhìn vào trong phòng nhưng lại bị đám người Dạ Lai Lai kéo ra: “Các anh không cần lo lắng, trên thế giới này, người mà chị muốn gặp nhất chính là anh ấy.”

Mười người vệ sĩ đều kinh ngạc há to mồm, Dạ Lai Lai khẽ cúi đầu: “Bằng chứng là lúc gặp chuyện không may chị luôn ôm quyển sổ vẽ kia.”

Lúc này mười người vệ sĩ mới chợt nhớ ra, bọn họ vẫn luôn cảm thấy người con trai trong các bức phác họa của tiểu thư trông rất quen, giờ mới chợt hiểu ra, đó… đó không phải là anh ta sao? Đương gia của tổ chức Mafia đứng đầu thế giới – Jersey Moramike.