Lúc Dạ Hề Hề tỉnh lại thì trời đã sáng, cô ngủ rất ngon nên tinh thần cực kì tốt
Giật giật người lại phát hiện mình đang nằm trong lòng của người nào đó, ngước đầu nhìn lên, đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười, là chú nha. Chú luôn ôm mình ngủ, chú không có nói dối, không rời khỏi mình…
Đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cô bỗng phát hiện chú rất đẹp trai. Cô vươn tay nhẹ nhàng vẽ theo đường nét lông mi của chú đến mũi rồi đến… miệng.
Đột nhiên ngón tay bị giữ lại, cô lập tức giật mình, ngước mắt lên nhìn lại phát hiện chú Trạch đã mở mắt đang cúi đầu nhìn mình.
“Dậy rồi sao?” Giọng anh khàn khàn, lòng bàn tay nắm chặt tay cô, bàn tay cô mềm mại khiến anh không nỡ buông tay.
Dạ Hề Hề thẹn thùng gật gật đầu, nói với anh: “Chú ơi, tối qua cháu không mơ thấy sói xám lớn á.”
Jersey Moramike nhướng mày, thật sự là không quen, Dạ Hề Hề trong mơ là người kiêu ngạo nhưng khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy một Dạ Hề Hề ngốc nghếch, đáng yêu, dù thế anh vẫn chống nửa đầu hỏi lại “Tại sao là sói xám lớn?”
“Chú Cổ kể truyện cho Hề Hề nghe, trong đó có sói xám lớn và con cừu nhỏ nha, Hề Hề rất thích truyện này, nhưng sói xám lớn rất xấu xí mà lại có một bà vợ rất đáng yêu…, tên là sói hồng…”
Trên trán Jersey chảy xuống vài sọc đen, đây không phải phim hoạt hình khi cô buồn chán sẽ lấy ra xem sao? Xem ra tên Cổ Luân kia… thật sự không thể khinh thường.
“Được rồi, anh muốn rời giường, Hề Hề cũng dậy thay quần áo đi, lúc ăn cơm sẽ có người đến chơi với em.” Anh ngồi xuống, trên người vốn không mặc quần áo, phía dưới cũng chỉ quấn một cái khăn tắm, ai bảo ngày hôm qua vừa mới tắm xong ra lại thấy cô nàng kia khóc, sau đó cô lại còn dựa vào trên người anh ngủ thiếp đi, khiến anh không thể thoát ra được.
“Nga….” Dạ Hề Hề lập tức đứng lên, ngồi ở trên giường bắt đầu cởi quần áo, Jersey Moriamike cũng không chú ý tới, đứng lên bước tới phòng thay đồ, đi được mấy bước liền nhớ đến cô, vốn định quay đầu bảo cô chờ anh lấy quần áo cho ai biết vừa quay đầu lại liền thấy cô trần truồng ngồi trên giường cười khúc khích với anh.
“Phốc” thiếu chút nữa phun máu mũi, phải biết rằng, anh và cô đã hơn nửa tháng không làm bất kỳ hành động thân mật nào, hiện tại nếu không phải biết cô nàng này ngu ngốc thì anh nhất định sẽ cho rằng cô đang câu dẫn anh.
Anh nhanh chóng quay đầu đi, hòa hoãn lại nhịp thở của mình, không được tự nhiên đi về phòng thay đồ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không cần đi theo, anh sẽ đem quần áo qua cho em.”
Dạ Hề Hề gật gật đầu, ngón trỏ tay phải đặt trên cằm, kỳ quái lầm bầm: “Sao chú lại tức giận rồi…?”
Đợi một lúc lâu cũng không thấy chú trở lại, cô hoàn toàn quên lời nói của Jersey, xuống giường chạy đến chỗ phòng thay đồ.
Cô ghé vào cửa lo thấp thỏm gọi”Chú Trạch?”
Hô lần thứ nhất không ai trả lời, cô lại hô lần thứ hai: “Chú Trạch, cháu vào nha.” Bàn chân trắng tinh nhẹ nhàng giẫm lên sàn gỗ trong phòng thay đồ, lành lạnh thoải mái, lúc hai chân chạm vào cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi vào bên trong, ngẩng đầu nhìn xung quanh, toàn bộ đều là quần áo của chú Trạch, áo sơmi, tây trang, quần, cà- vạt, đồng hồ, giày, mắt kính, đồ ở nhà, áo lạnh, thật là nhiều…, cô vừa mới rẽ sang một hướng khác liền đụng phải Jersey Moramike.
Dạ Hề Hề bị va chạm té xuống đất, mông đau quá, cô chảy nước mắt, chậc chậc nhìn người vừa đụng phải mình.
“Em…sao lại vào đây được.” Anh cúi đầu nhìn cô trần truồng ngồi dưới đất, hơn nữa vì bị té mà hai chân cô tách ra khiến dục vọng anh cố kìm nén lại một lần nữa bùng lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, anh không khỏi thở dốc một tiếng, đưa tay đỡ cô dậy, Dạ Hề Hề khóc lóc thảm thiết, xoa xoa mông mình: “Đau… chú thổi vù vù…”Đây khác gì là hành hạ anh, cũng không biết cô người hầu nào đêm qua tắm cho cô, tắm xong tại sao lại không mặc quần lót cho cô chứ!? Anh nghĩ thầm, lát nữa phải mắng cô người hầu kia một trận mới được.
Mặc quần lót cho cô xong, anh lại mặc cho cô một bộ váy dài màu tím nhạt, bộ dáng Dạ Hề Hề rất xinh đẹp, thân cao gầy, dáng người có lồi có lõm, mái tóc thẳng mượt, nhìn sao cũng thấy đẹp, sau khi đã chuẩn bị tốt Jersey mới kéo Dạ Hề Hề đến chỗ phòng tắm, hai người cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, Dạ Hề Hề giống như đứa bé, hất nước lên mặt Jersey, bọt cạo râu của Jersey thì cô lấy đến cầm trong tay thổi thổi sau đó lại ăn luôn, chơi rất vui vẻ, nhưng Jersey lại đen mặt lấy nước rửa sạch mặt và bọt trên miệng cô.
Dạ Hề Hề nhìn chằm chằm gương mặt của chú Trạch, chú Trạch là người đối xử với cô tốt nhất.
Cô mất đi trí nhớ, không biết người đàn ông trước mắt này là người cô yêu bằng cả tính mạng, cũng không biết việc anh đã làm với cô… là bao nhiêu hư hỏng.
Nhưng Dạ Hề Hề ngốc nghếch lại hạnh phúc, tuy không hiểu hạnh phúc là gì,ngày nào trong lòng cũng đầy những bong bóng hạnh phúc, mãi đến khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia, cô mới cảm giác được chú Trạch đối với cô gái xinh đẹp kia còn tốt hơn mình rất nhiều.