Trong thư trai, một phòng người hòa thuận vui vẻ ăn cơm tối. Ngọn đèn vàng nhạt chiếu sáng gương mặt hạnh phúc tươi cười của mỗi người, cũng phác họa ra bóng lưng cô đơn của kẻ nào đó đang ngồi chép sách.
Lục Tri Phi nói được làm được, chép không xong, không riêng Tiểu Kiều không thể ăn cơm, ngay cả chó cưng của cậu cũng không thể ăn.
“Rột rột ọt ọt…” Bao tử của Tiểu Kiều hát vang, chỉ là vẫn cứng rắn đưa lưng về phía bọn họ, không chịu khuất phục.
Lão Trúc Tử mềm lòng nhất, để đũa xuống, “Tri Phi à, nếu không để tiểu thiếu gia ăn cơm trước, ăn no xong mới có sức để chép sách chứ. Huống hồ Tứ gia cũng không ở đây, không bị phát hiện đâu.”
Ngô Khương Khương chân chất nhiệt tình cũng cố sức gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, Tứ gia không ở đây, trộm lười một chút cũng không sao, bình thường tôi cũng hay làm vậy!”
Thái Bạch Thái Hắc quơ muỗng nhỏ, 120% tán thành.
Cả phòng đều là yêu quái mềm lòng, ngược lại càng tôn lên một nhân loại như Lục Tri Phi lòng dạ sắt đá. Lục Tri Phi bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra nhắm ngay Tiểu Kiều ‘tách’ một tiếng chụp lại tấm hình.
“Hử? Phi Phi chụp hình làm gì thế? Cho tôi xem, cho tôi xem.” Ngô Khương Khương thấy cái gì cũng tò mò, Lục Tri Phi liền hào phóng đưa cho cô xem, chỉ là Ngô Khương Khương vừa nhìn lướt qua, “Có gì đặc biệt chứ.”
“Chị nhìn kỹ tấm gương đối diện Tiểu Kiều đi.”
Gương?
Tiểu Kiều vẫn lặng lẽ nghe ngóng cũng ngược mắt nhìn lên, sau đó, đường nhìn đã không rời đi nữa rồi —— chỉ thấy trên mặt gương, hoàn mỹ phản chiếu khuôn mặt của cậu cùng với toàn bộ đám người giấy do cậu tạo ra đang hì hục giúp đỡ chép sách. Còn có… đôi mắt nhìn chăm chú của Lục Tri Phi.
Tiểu Kiều: “…”
“Roạt!” Tiểu Kiều một tay làm thịt hết đám người giấy, vứt vào thùng rác.
Gương mặt của Lục Tri Phi trong gương để lộ nụ cười, bàn tay cầm bút của Tiểu Kiều không tự chủ được run lên.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động, hẳn là Thương Tứ đã trở về, nhưng Lục Tri Phi quay đầu lại nhìn chỉ thấy được Tinh quân và Cù Tê.
“Anh ta đâu?” Lục Tri Phi hỏi.
“Hắn có việc đi ngoại ô một chuyến, nhờ ta đưa Cù Tê trở về.” Lúc này đây Tinh quân đối với Lục Tri Phi cũng khách khí hơn nhiều lắm, “Hứa Uyển Linh đã hồn phi phách tán, Cù Tê trước hết ở lại chỗ này cùng mọi người, những chuyện khác chờ Thương Tứ về lại giải thích rõ.”
Nói xong, Tinh quân đang muốn rời đi, chỉ là dư quang thoáng quét qua Tiểu Kiều, bật người dừng lại, hỏi: “Ngươi thế nào còn chưa chết?”
Lửa giận của Tiểu Kiều đang lo không có địa phương bộc phát, “Liên quan rắm gì đến ngươi.”
“Tiểu hài tử bướng bỉnh, vì sao không lễ phép đến vậy?”
“Liên quan rắm gì đến ngươi.” Tiểu Kiều lặp lại
Tinh quân nhìn về phía Lục Tri Phi, “Ngươi mặc kệ?”
Lục Tri Phi nhìn nhìn tiểu chó săn bên kia, “Lại liên quan gì đến tôi?”
“Giáo dưỡng nhà các người rất có vấn đề nha.” Tinh quân nói.
“Nếu anh còn không đi, cậu ta sẽ thả chó cắn anh.” Lục Tri Phi vừa nói xong, tiểu chó săn đúng lúc ngẩng đầu lên. Mặt Tinh quân đen lại, cảm giác mình quả thực đã không thể ở lại nữa, phẩy tay áo rời đi.
Cù Tê một mình đứng trước cửa, tiến thoái lưỡng nan, quả thực là một tên đầu gỗ.
Mấy người ngồi trên bàn cơm liếc nhìn nhau, Ngô Khương Khương tự nhiên hào sảng, cũng không biết lĩnh hội ý tứ của ai liền vỗ bàn, “Ha ha ha là ngôi sao lớn gì đó phải không, mau tới ăn cơm nha, lại không ăn thì cơm cũng nguội mất. Tôi lớn vậy rồi còn chưa được ăn cơm cùng ngôi sao đâu.”
Lão Trúc Tử thẹn thùng, nhìn Cù Tê cũng cảm thấy người này quá đáng thương, liền lên tiếng thúc giục, “Mau tới ăn đi.”
Cù Tê ngoan ngoãn bước đến, rồi lại do dự lắc đầu, “Cám ơn ý tốt của mọi người, tôi không phải nhân loại, không cần ăn.”
Lục Tri Phi lại kéo ghế cho đối phương, “Ngồi xuống đi, ăn no trước đã, ngày mai còn phải đi xin lỗi chị Tâm.”
“Chị Tâm? Tôi e rằng…” Cù Tê mặt lộ vẻ tự giễu.
Lục Tri Phi cắt lời, “Cho dù anh không phải người, đã đưa ra hứa hẹn thì phải tuân thủ.”
Cù Tê ngơ ngẩn, Lục Tri Phi lại quay đầu gắp rau cho hai bé mập. Cù Tê nhìn một bàn yêu quái lớn lớn nhỏ nhỏ còn có cả nhân loại đang cùng nhau dùng cơm vô cùng hòa bình, suy nghĩ xuất thần.
Mười giờ tối, Thương Tứ vẫn chưa trở lại, Lục Tri Phi đoán chừng cửa ký túc xá sắp khóa rồi liền đứng dậy muốn về. Cù Tê lại ngăn cản, “Vừa rồi Tứ gia bảo tôi nói với cậu, hôm nay ở lại thư trai, chỗ nào cũng không cho đi.”
“Vì sao?” Lục Tri Phi hôm qua đã không về, hôm nay lại biến mất nữa, không biết trí tưởng tượng của Mã Yến Yến có thể bay cao bay xa đến tận đâu.
Nghe vậy, Cù Tê lộ ra một tia khó xử tối nghĩa, “Tứ gia nói, bên ngoài quá nguy hiểm, vậy nên cậu không cần ra ngoài.”
Kỳ thực, nguyên văn của Thương Tứ chính là: “V ạn nh ất có k ẻ ng ốc m ắt mù nào đó l ại ra tay b ắt cóc thì sao, y c ứ b ị b ắt đi nh ư v ậy, lão t ử r ất m ệt m ỏi.”
Lục Tri Phi cũng không hỏi thêm, chuyện xảy ra ban ngày đã khiến trong lòng cậu có kiêng kỵ, vì vậy liền thành thật ở lại thư trai. Đối với chuyện này, người vui vẻ nhất chính là Thái Bạch Thái Hắc, hôm nay thư trai đột nhiên nhiều ra không ít người, vô cùng náo nhiệt, hơn nữa buổi tối còn có thể ngủ cùng Lục Lục!
Lục Tri Phi mỉm cười.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ Lục Tri Phi đã thức dậy, vừa mở mắt đã thấy hai cái đầu nhỏ của Thái Bạch Thái Hắc kề sát mặt mình, hai đứa bé thấy cậu đã thức liền hài lòng quơ tay nhảy loạn, “Lục Lục thức rồi! Lục Lục thức rồi!”
Lục Tri Phi vừa tỉnh, còn đang mơ màng đã thấy hai nhóc mập chạy nhanh như một làn khói ra ngoài, vừa chạy vừa la, “Chủ nhân chủ nhân! Lục Lục thức rồi!”
Đừng thấy bọn họ nhỏ người, chân ngắn, bọn họ tuy chạy không nhanh nhưng còn có thể lăn nha!
Lao ra cửa phòng, cuộn thành một đoàn, lăng lông lốc như hai bánh xe phong hỏa[1] vượt qua hành lang, sau đó lại hấp hấp tấp tấp xông vào phòng Thương Tứ, thuận theo chân giường lướt lên, sau đó đụng mạnh một cái!
Phanh, phanh, trên chăn bị đập thành hai hố sâu.
“Chủ nhân! Lục Lục thức rồi! Chủ nhân! Thức rồi!”
Ngay sau đó, Lục Tri Phi mơ hồ khoảng năm giây, giống như nghe được có nóc nhà nơi nào đó bị lật ngược. Bất quá, mặc kệ nó, Lục Tri Phi bình tĩnh rời giường thay quần áo, rửa mặt, mở cửa, đã thấy Thương Tứ vừa xoa xoa mái tóc rối bời vừa bước đến, trên người mặc một bộ áo ngủ hắc sắc long văn, vạt áo mở rộng phóng đãng không thể kềm chế đứng trước cửa phòng mình.
Cậu chợt nhớ đến, trước đây khi ở trường từng học qua một thiên cổ văn gọi là《Hạch Chu ký 》, trong đó có viết một điển —— Phanh ngực lộ nhũ (Khoe ng ực lộ ti).
“Có việc gì sao?” Lục Tri Phi rất bình tĩnh.
Thương Tứ nhíu mày, trên mặt đều là vẻ khó chịu khi bị đánh thức bất ngờ, chỉ là chuyện đứng đắn vẫn cần làm cho xong, “Đưa tay cho ta.”
“Tay?” Lục Tri Phi giơ tay lên, nghi hoặc, “Tay thì thế nào?”
Cơn buồn ngủ của Thương Tứ lại dâng lên, bất mãn sự rề rà của người trước mặt, trực tiếp nắm lấy bàn tay nọ. Nhiệt độ cơ thể cực nóng truyền thẳng vào lòng bàn tay Lục Tri Phi, khiến cậu thuận theo bản năng muốn rụt lại.
“Đừng nhúc nhích!” Thương Tứ trừng mắt một cái, bàn tay to vững vàng chế trụ tay của Lục Tri Phi, trong ánh mắt hung ngoan mang theo một tia chăm chú. Sau đó Lục Tri Phi chỉ thấy đối phương vừa híp mắt buồn ngủ vừa dùng ngón tay vẽ vẽ một chữ lên lòng bàn tay mình.
Lục Tri Phi cảm thấy ngứa ngứa, thật sự vô cùng kỳ quái. Vừa mới sáng sớm lại bị một người đàn ông chặn trước cửa phòng, còn cầm tay cậu vẽ chữ lên.
Chỉ là Lục Tri Phi cũng biết Thương Tứ làm vậy nhất định có lý do riêng, thế nên đành chịu đựng cơn ngứa cúi đầu nhìn lại. Thương Tứ hóa ra đang viết tên của hắn, còn là dùng loại cuồng thảo rồng bay phượng múa, viết xong thì bảo Lục Tri Phi nắm tay lại, sau đó cúi đầu, hai tay ủ lấy nắm tay của Lục Tri Phi, đôi môi cúi xuống thổi nhẹ một hơi.
Giống như một đứa trẻ, vẽ xong một bức tranh xong còn muốn thổi thổi.
Chỉ là, cố tình khác lúc hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt còn rất nghiêm túc, “Gặp phải nguy hiểm thì gọi tên ta, biết không?”
Thấy đối phương nghiêm túc như vậy, Lục Tri Phi cũng theo đó coi trọng, nghiêm túc gật đầu. Chỉ là ngay giây tiếp theo, sự nghiêm túc trong mắt Thương Tứ đã biến mất không thấy tâm hơi, mí mắt nheo nheo, nghiêng đầu xem xét Lục Tri Phi hai giây, toàn thân lộ ra một cổ không khí đáng yêu quỷ dị. Sau đó lại đổ cả cơ thể về phía trước, nhào vào trên người Lục Tri Phi, đầu thuận thế dựa vào vai đối phương, “Buồn ngủ quá, ta phải ngủ thêm chút nữa…”
Lục Tri Phi bị Thương Tứ xô đến lảo đảo, vất vả ổn định lại thì người trên vai đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
“Anh tỉnh lại cho tôi!” Lục Tri Phi đẩy đẩy, chỉ là cũng không đánh thức được người nọ.
Cậu thật muốn trực tiếp quăng anh ta xuống đất, lại nhớ đến những lời vừa rồi Thương Tứ căn dặn thì có hơi mềm lòng. Thế nên phí sức chín trâu hai hổ muốn đưa người vào giường.
Chỉ là không ngờ được, đến khi lôi người vào tới giường, Lục Tri Phi chợt chân đứng không vững, theo Thương Tứ cùng nhau té lên nệm. Cậu vội vàng đứng dậy, dư quang thoáng quét qua bóng người trước cửa.
Cù Tê vừa vặn đi ngang, thấy tình cảnh hai người đàn ông quần áo xốc xếch trong phòng cùng ngả xuống giường, kinh ngạc nhẹ chân bước qua.
Anh ta chân trước vừa đi, chân sau Tiểu Kiều đã đến, ôm chó của mình, vẻ mặt như đang nói ‘Ta t ừ s ớm đã nhìn th ấu s ự d ơ b ẩn c ủa th ế gi ới ng ười l ớn các ng ười’, phóng khoáng bước qua.
Sau đó là Thái Bạch Thái Hắc, bọn họ vẫn há to mồm duy trì vẻ kinh ngạc, nhảy nhảy xếp hàng sau hai người vừa rồi, trong miệng còn không ngừng hô lên, “Ai nha nha! Ai nha nha!”
Lục Tri Phi dám đánh cuộc, hai đứa nhỏ này thuần túy là bắt chước cười ngây ngô, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu hít sâu một hơi, xoay người cầm một cái gối ấn lên mặt Thương Tứ. Đi chết đi!
Đương nhiên, đến cùng Lục Tri Phi cũng không có mưu sát thành công, mà là mang theo một bụng lửa giận đi học. Mã Yến Yến quả nhiên đối với hai đêm không về của cậu nhớ mãi không quên, cũng cảm thấy rất lo lắng. Người bạn tên Thương Tứ này thực sự xuất hiện quá đột ngột rồi, mà anh ta vừa lộ diện, người trước giờ vẫn luôn rất tự hạn chế như Lục Tri Phi lại bắt đầu đi sớm về trễ, thậm chí là đi cả đêm không về. Quá khả nghi.
Mãi tận khi bọn họ đã đến văn phòng của Lý Như Tâm, cơn lải nhải của Mã Yến Yến vẫn chưa dừng lại, thẳng đến lúc Cù Tê xuất hiện. Sự xuất hiện của Cù Tê khiến đi bầu không khí áp lực phủ khắp phòng làm việc tản đi, mọi người một lần nữa trở nên sinh động.
“Chị Tâm, thật xin lỗi. Bởi vì có một người bạn quan trọng của em đột nhiên qua đời, em vội đi gặp cô ấy lần cuối, vậy nên không kịp nhắn lại cho chị một tiếng.” Cù Tê nói xin lỗi, thần sắc vẫn ôn hòa như trước, chỉ là ngay cả người vốn hời hợt như Lý Như Tâm cũng có thể cảm nhận được sự bi thương và thất lạc trong đôi mắt đối phương.
Lý Như Tâm vội vàng an ủi vài câu, cũng nói không có chuyện gì quan trọng.
Cùng ngày, Cù Tê rời khỏi thư trai, trở về căn nhà cũ đã cùng Hứa Uyển Linh chung sống nhiều năm. Trước khi đi còn nhờ Lục Tri Phi hỏi một câu, Thương Tứ có muốn anh ta giao lại cốt hương không.
Chỉ là, Cù Tê cần cốt hương để hấp thu niệm lực, nếu như không có cốt hương anh ta sẽ dần dần mục ruỗng. Lục Tri Phi nghe được những lời này, liền biết Cù Tê sợ rằng sẽ phải xui xẻo.
Lúc Lục Tri Phi trở về thư trai, chuyện đầu tiên là đi tìm Thương Tứ, lúc đó Thương Tứ cũng vừa từ trong bước ra, phía sau còn có Tiểu Kiều và chó săn đi theo.
“Mọi người muốn ra ngoài?” Lục Tri Phi hỏi.
“Đi tìm Nam Anh.” Thương Tứ nhìn cậu một cái, “Cậu cũng đi theo đi, người nhiều một chút Nam Anh cũng sẽ vui vẻ một chút.”
Lục Tri Phi lập tức đuổi kịp, đem lời của Cù Tê chuyển cáo lại.
Thương Tứ nhướn mày, rất lạnh lùng nói: “Có chết mới có sống, y cứ tìm chết như vậy là được, cũng không ai ngăn cản. Cậu nói cho y biết, nếu như y muốn chết thống khoái một chút có thể đến tìm Tiểu Kiều.”
Tiểu Kiều khó được một lần đứng chung mặt trận với Thương Tứ, cậu đẩy đẩy mắt kính viền vàng trên sống mũi, “Ừ, có thể tới tìm tôi.”
Lục Tri Phi: “…”
Rất nhanh bọn họ đã đến chỗ của Nam Anh. Người mở cửa vẫn là hai cô nương mắt ngọc mày ngài đã dẫn đường cho bọn họ lần trước, Nam Anh vẫn hệt như lần đầu gặp mặt, người vận áo khoác lông dày ưu nhã ngồi sau bức rèm, ôn hòa tĩnh hảo lại khó nén bệnh khí.
Đúng như lời Thương Tứ đã nói, thấy có nhiều người đến như vậy Nam Anh rất vui vẻ, “Hôm nay thật là một ngày lành, tiểu lư của ta đã lâu không có náo nhiệt như vậy rồi. Hồng Anh, Lục Ngạc, lập tức đi chuẩn bị bữa tối.”
Cuối cùng, y vừa cười vừa bỏ thêm một câu, “Lần này hương vị thanh đạm một chút.”
“Nam Anh ca ca.” Tiểu Kiều nước đến, lễ phép lại nhã nhặn.
“Tiểu Kiều cũng đã trở về sao, nào, đến ngồi bên cạnh ta.” Nam Anh ôn hòa vươn tay kéo Tiểu Kiều đến cạnh mình, tiểu chó săn cũng đi theo qua. Khi tay của Nam Anh cham vào nó thì hơi dừng một chút, khẽ a một tiếng, “Đây là… Sùng Minh?”
“Là anh ấy.” Tiểu Kiều nhẹ nhàng vuốt đầu tiểu chó săn, sắc mặt nặng nề, “Tràng đại chiến trăm năm trước, đệ lấy thân thử nghiệm rốt cuộc may mắn thắng được. Thế nhưng khống yêu thuật của Kiều gia quá mức bá đạo, đệ lại dùng trên người mình, phá hủy cấm kỵ, vốn là phải chết. Chỉ là Sùng Minh lại vì cứu đệ mà mạnh mẽ quán chú hơn phân nửa yêu lực của mình sang, nhờ vậy một mạng này của đệ mới có thể giữ lại.”
“Vậy nên cậu ta bị đánh về nguyên hình, đến bây giờ cũng chưa thể khôi phục?” Nam Anh vươn tay, năm ngón mềm mại đặt trên đỉnh đầu tiểu chó săn, ngón tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang cảm ứng cái gì.
Tiểu Kiều khẩn trương nói, “Đại chiến qua đi ta, đệ cùng anh ấy trốn vào phần mộ tổ tiên nhà họ Kiêu, gần đây mới phá quan mà ra. Đã nhiều năm như vậy, anh ấy đáng lý đã nên khôi phục.”
“Đừng nóng vội, để ta xem.” Nam Anh tỉ mỉ cảm ứng, những người khác cũng không dám quấy rối y. Một lúc lâu sau Nam Anh thu tay về, “Tình huống của Sùng Minh thật sự tương đối phức tạp, yêu đan của hắn tổn hại quá nghiêm trọng. Bất quá không cần lo lắng, hai người đã thành lập quan hệ khế ước, hiện tại trong thân thể của đệ có bảo tồn yêu lực của hắn, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, chuyện này có thể bắt tay vào xử lý từ trên người đệ. Thế nhưng ta cần thời gian ngẫm lại, đệ hãy kiên nhẫn chờ ta một thời gian.”
Ánh mắt của Tiểu Kiều vô cùng phức tạp, nhẹ nhàng gật đầu, trong con ngươi vẫn tràn ngập lo lắng. Tiểu chó săn hiểu rõ lòng chủ nhân, thuận theo trở về bên cạnh cậu, liếm liếm bàn tay nhỏ, tỏ vẻ an ủi.
“Chỗ ta còn có một chút dược thảo, rất có lợi với việc chữa trị yêu đan, ngày mai ta liền bảo Ngô Khương Khương đưa đến cho ngươi.” Thương Tứ nói, lại ngồi xuống đối diện cùng Nam Anh.
Nam Anh gật đầu, “Vậy liền không thể tốt hơn.”
Nói xong, y lại nhớ đến cái gì, nghiêm mặt nói: “Tinh quân đã kể lại chuyện đêm qua cho ta nghe, người nọ là hướng về ngươi mà tới. Ngươi có thể đoán được hắn đến tột cùng là người phương nào sao?”
Nghe vậy, Lục Tri Phi và Tiểu Kiều cũng không khỏi đưa mắt nhìn về phía Thương Tứ, chỉ thấy đối phương lộ ra một tia tự giễu, “Lần này ta chính là tự mua dây buộc mình rồi.”
“Ngươi xem.” Hắn lấy một vật từ trong tay áo ra đặt lên án kỹ, “Đây là gợi ý hắn để lại cho ta.”
Nam Anh nhìn lại, chỉ thấy đó là một tấm khăn sa bạch sắc, tính chất mềm nhẹ. Y kinh ngạc, “Nữ tử?”
“Không.” Thương Tứ lắc đầu, “Hắn là nam nhân, nhưng tấm khăn sa này là do ta đội cho hắn, xuất phát từ một trò đùa tinh quái.”
“Bằng hữu?” Nam Anh suy đi nghĩ lại cũng không nhớ ra Thương Tứ có người bằng hữu nào mà mình không biết.
Chỉ là Thương Tứ lại lắc đầu lần nữa, “Đơn giản mà nói, hắn cũng không phải thường nhân, hắn là cổ[2] do thần minh nuôi dưỡng.”
—————————-
1/ Bánh xe phong hỏa: còn gọi là Phong hỏa luân, cái mà Na Tra đạp lên để phi thiên độn địa ấy.