[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Song Sinh Chung Khê

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay từ đầu, chỉ có một người.

Khi sư phụ ở trước mặt Chung Khuê, ăn 999 tiên đan luyện từ người sau, một Chung Khuê khác được sinh ra.

Một Chung Khuê giống như hắn, một cá thể độc lập do thân thể hắn phân liệt ra.

Hắn nhìn kẻ xích thân lỏa thể, giống mình như đúc, như ảnh ngược.

“Hắn” nói: “Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta là một đôi chặt chẽ không thể phân.”

Cho nên bọn họ cùng chung danh tự, đem Chung Khuê một phân thành hai. Chung Khuê – nhân loại, có được họ, gọi là Tiểu Chung; Chung Khuê – không phải người, có được tên, gọi là Tiểu Khuê.

Hắn cùng với Tiểu Khuê rời đi Tu Chân đường, vì giúp chân nhân luyện đan, nhiều năm chưa từng xuống núi. Chuyến này không yên, nếu không có Tiểu Khuê làm bạn, hắn còn thật không hiểu nên làm thế nào cho phải.

Chân núi có một thôn trang, hắn hỏi Tiểu Khuê: “Chúng ta đặt chân ở thôn trang này như thế nào?” Hắn đã vô lực hành tẩu.

“Cũng được.” Tiểu Khuê trả lời hắn.

Bởi vậy hai người đứng ở thôn trang chân núi, một lần ở chính là sáu năm.

Vừa mới bắt đầu bọn họ ở chỗ trống ngoài thôn trang, dựng nhà tranh, nhưng nhà tranh lại chịu không nổi gió thổi mưa rơi. Bởi vậy sửa thành nhà cây, nhà cây so nhà tranh chắc chắn hơn, trừ bỏ khuyết điểm rỉ nước, kỳ thật coi như không tệ.

Người trong thôn đối khách ngoại lai bọn họ tương đối thân thiết, thôn trưởng hảo tâm an bài bọn họ đến Vương thị công tác. Vương thị bởi vì chồng mất sớm, dưới gối chỉ có một đứa con gái không con trai, vài mẫu đất trong nhà đã lâu không vun trồng.

Vừa vặn để Chung Khuê hai người bổ sung vào chỗ trống này, song phương theo như nhu cầu đều vô cùng hoan hỉ.

Con gái Vương thị, cùng Chung Khuê quen biết là lúc, đúng ngay đậu khấu chi niên (tuổi dậy thì của thiếu nữ cỡ 13 ~ 14), mối tình đầu. Đối tính cách sang sảng trung hậu của Chung đại ca thật là thích, âm thầm ái mộ. Ngược lại, đối với Khuê đại ca âm trầm ít lời rất là chán ghét, hơn nữa nàng có thể cảm nhận được Khuê đại ca đối nàng cực bất thiện. Cố tình hai người này lại như hình với bóng, làm cho nàng khó có thể thổ lộ với Chung đại ca.

Xuân nhật trì trì, thải phiền kỳ kỳ*. Tháng ba là mùa cải trắng thu gặt, Vương thị cùng con gái và Chung Khuê hai người vội vàng thu gặt. Nghe Trương thị cách vách làm ruộng nói, ngày xuân thời tiết tốt, sâu bọ ăn lá xanh như hổ ngựa chạy qua, tổn hại đến mức còn lại ở giữa đã là tốt, khiến các hộ nông gia tổn thất đến cân não. Có đồng ruộng trồng lúa, còn có thể bị chim phá hư.

*Trong một bài thơ [Xuất xa] – 出车, chỗ này đầy đủ là “Xuân nhật trì trì, hủy mộc thê thê. Thương canh dê dê, thải phiền kỳ kỳ” ý là: Mùa xuân tới rất chậm, để người rất là chờ mong. Lúc này đây, hoa cỏ đều trưởng thành rất nhanh, sinh cơ bừng bừng, cỏ mọc chim oanh hót, các loại cây nông nghiệp, đều mọc rất tốt. 

Một phen thu gặt, đồng ruộng thuộc quyền Vương thị, xem như may mắn, vừa không sâu cắn, cũng không chim mổ. Hoàn chỉnh mạnh khỏe toàn bộ thu gặt. Việc này vừa ra, ở trong thôn gợi ra sóng to gió lớn.

Thế gia nghề nông các nơi ồn ào đến nhà Vương thị hỏi bí phương phòng sâu chim, Vương thị chỉ là cười nói: “Cũng không có bí phương gì. Chuyện gieo trồng, đều là giao cho người trẻ tuổi phụ trách.”

Bởi vậy mọi người ồn ào chuyển dời manh mối, đặc biệt đến nhà cây huynh đệ Chung thị dựng lên quấy rầy.

Bên cạnh nhà cây có xây thêm vườn, Chung Khuê đang cho gà vịt ăn thức ăn trộn, nghe được một số đông nhân mã ở ngoài cửa kêu gọi.

Trong nhà cây một chút phản ứng cũng không có, khả rõ ràng Tiểu Khuê đang ở trong nhà cây. Hắn muốn mặc cho thôn nhân ở ngoài cửa kêu rách cổ họng, Tiểu Khuê cũng sẽ không chủ động mở môn.

Chung Khuê vì Tiểu Khuê tính cách lạnh lùng, thở dài thiệt nhiều, buông thức ăn trộn, nhanh chóng đến nhà cây giúp thôn nhân mở cửa. Miệng không quên nói Tiểu Khuê vài câu: “Ngươi như vậy không được rồi.”

Tiểu Khuê chỉ là ngẩng đầu liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục công tác bóc vỏ đậu trong tay mình.

Chung Khuê mở cửa, đối mọi người lộ ra mỉm cười khó hiểu, một bên chào hỏi: “Trương huynh, Lý tẩu, Trần huynh, Đại Mao, Lâm tẩu —— a? Thôn trưởng ngươi cũng tới rồi!”

“Ôi chao, ” thôn trưởng đẩy chúng thôn dân ra, cầm bố khăn thô ráp phu nhân may cho mình, lau mồ hôi, nói với Chung Khuê: “Tiểu Chung a, nghe Vương tẩu nói, các ngươi phụ trách gieo trồng rau với lúa cơ hồ không bị sâu chim phá hư, mọi người là tới hỏi hỏi các ngươi có phải có cách làm đặc biệt gì hay không, hay là bí phương để mọi người tham khảo tham khảo.”

Phương pháp? Chung Khuê sửng sốt một hồi, nghĩ rằng, không phải là nông canh bình thường sao? Nào có cái bí phương gì. Theo đó nói thật: “Nhưng chúng ta không dùng bí phương gì.”

Thôn dân sắc mặt suy sụp, bắt đầu nghị luận ồn ào.

Có phải muốn tàng tư hay không, không muốn chia sẻ cùng mọi người.

Chung thị huynh đệ nhỏ mọn như vậy, uổng phí chúng ta đối tốt bọn họ như vậy.

Thôn dân phẫn oán bốc lên, thôn trưởng đứng mũi chịu sào, mồ hôi lạnh chảy ròng, lại xoa xoa, hảo thanh khuyên bảo: “Chung lão đệ, ngươi chỉ lộ ra một chút, tất cả mọi người một nhà, thu hoạch phong phú đối tất cả mọi người đều tốt.”

“Các ngươi đợi đã, ta đi hỏi đệ đệ của ta, nói không chừng thật sự có bí phương gì.” Chung Khuê xấu hổ cười, khép cửa, quay đầu. Đối Tiểu Khuê nhỏ giọng hỏi: Làm sao được?

Tiểu Khuê ngừng công tác trong tay, buông cây đậu chưa bốc vỏ, im lặng nhìn hắn.

“Ngươi biết rõ có bí phương gì sao?” Chung Khuê hỏi. Tiểu Khuê khẳng định có nghe những lời người ngoài cửa đó nói, đáng giận, lúc này trầm mặc là có ý gì.

“Không có bí phương.” Tiểu Khuê cho đáp án.

Chung Khuê không chút nào ngoài ý muốn, phiền não gãi gãi đầu, “Ta đã biết không có. Không xong, không cho đáp án, những người đó khẳng định sẽ không bỏ qua.” Vừa mới câu oán hận, thôn nhân nói cũng không nhỏ, cái gì Chung thị huynh đệ nhỏ mọn như vậy linh tinh, khó mà nói không chừng còn có thể trên lưng đeo thanh danh vong ân phụ nghĩa.

Tiểu Khuê đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người, đi ra ngoài cửa, y nói: “Ta đến.”

Chung Khuê sửng sốt, đến? Tới làm cái gì? Đang muốn ngăn cản, Tiểu Khuê đã mở đại môn, mặt hướng thôn nhân.

Thôn trưởng cầm đầu không hiểu ra sao nhìn Tiểu Khuê, hỏi: “Đệ đệ của ngươi nói cái gì đó?” Hiển nhiên nhận không ra bọn họ là hai người khác nhau.

“Các vị không ngại dùng ngải thảo. Ngải thảo có công dụng khu trùng, về phần chim chóc chỉ có thể nói đồng ruộng may mắn nhà ta, trước đó gặp chim thú công kích.” Tiểu Khuê nói với mọi người.

Thôn dân phân phân thấp giọng thảo luận, ngải thảo a ngải thảo. Sau đó cảm thấy mỹ mãn rời nhà cây Chung thị.

Vài ngày sau, ngải thảo nháy mắt lưu hành trong thôn trang. Từng nhà cơ hồ đều treo lên ngải thảo, trữ hàng ngải thảo nhiều nhất, hai cân, gieo trồng ngải thảo hình thành thị hiếu, mỗi hộ nhân gia nghề nông đều trồng một chút.

“Thực sự có của ngươi. Ngươi như thế nào sẽ nghĩ đến dùng ngải thảo khu trùng?” Chung Khuê cầm ngải thảo, vỗ vỗ vai Tiểu Khuê, khen ngợi có thêm. Vừa rồi đi qua đồng ruộng nhà Trần huynh, bọn họ tặng mấy cây ngải thảo cùng lạp xưởng tự mình yêm chế coi như tạ lễ. Bên trong tràn ngập hương khí ngải thảo, mình cũng không bài xích mùi vị kia. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi Tiểu Khuê: “Không đúng a, đồng ruộng Vương thị căn bản không trồng ngải thảo, rốt cuộc vì cái gì côn trùng có hại sẽ không đến ăn ruộng chúng ta?”

Thập phần khó hiểu, Chung Khuê lấy ngải thảo gảy mặt mình,  gãi ngứa. Chính là không nghĩ ra.

Tiểu Khuê hừ cười, trả lời hắn: “Nếu ngươi thấy yêu quái gieo trồng đồng ruộng, ngươi có dám bước vào?”

“Đương nhiên không dám.” Chung Khuê trả lời ngay.

“Đúng vậy, chính là đạo lý đó.” Tiểu Khuê gật gật đầu, “Đám sinh vật bậc thấp tự nhiên không dám tới gần.”

Chung Khuê tỉnh ngộ, ánh mắt phục tạp,, hỏi Tiểu Khuê: “Tiểu Khuê, ngươi là yêu quái sao?”

Tiểu Khuê lắc đầu. Phủ nhận.

Chung Khuê thở khẩu khí, an tâm nói: “Haizz, vậy là tốt rồi. Tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc là cái gì, nhưng so yêu quái tốt hơn. Yêu quái là sẽ hại người, Tiểu Khuê sẽ không hại người, Tiểu Khuê không phải yêu quái.”

Tiểu Khuê mỉm cười. Y quả thật không phải yêu quái, nhưng mà tuyệt đối sẽ không phải nhân loại.

“Ta đi ngủ trước.” Chung Khuê vỗ vỗ vai Tiểu Khuê, đem ngải thảo giao cho Tiểu Khuê, tự đi đến giường, ngủ trước.

Tiểu Khuê nắm ngải thảo, nháy mắt hóa thành khói bụi.

Đáy lòng y có dục vọng hủy diệt, đến nay không ngừng áp lực cổ dục vọng này, nhưng y không biết mình còn có thể giả vờ tới khi nào. Nhưng vì Chung Khuê, y sẽ tiếp tục nhẫn nại.

Chỉ cần y nghĩ đến Chung Khuê, vẫn nghĩ, liền có thể áp dục vọng hủy diệt, lần nào cũng đúng.

Tiểu Khuê sẽ không hại người, Tiểu Khuê không phải yêu quái. Tiểu Khuê nhớ tới lời Chung Khuê nói, trong lòng vô cùng vui vẻ, lộ ra tươi cười ngọt ngào khả ái.

Năm thứ tư, cuối thu khí sảng, Vương thị cùng này nữ nhi ngắt dâu nấu kén, vì mùa đông đan áo ấm. Đặc biệt vì các nam nhân đang trồng trọt trong ruộng. Nữ nhi Vương thị, đến năm cập kê, đã thành niên.

Nàng đối Chung đại ca tình hữu độc chung, đem tình ý của mình một châm một đường dệt áo ấm, nguyện hắn có thể hiểu được tâm ý của mình.

Thân là mẫu thân Vương thị làm sao nhìn không thấu tâm tư nữ nhi, đối Tiểu Chung người này cũng là trúng ý thật sự, nếu tiểu nữ có thể cùng người kết quả, chẳng phải giai đại hoan hỉ. Mẹ con một tâm, dệt tơ tích toát.

Chung Khuê vốn xoay người cấy mạ, đột nhiên giật mình một cái, đánh hắt xì thật to. Thô lỗ chà xát mũi, đứng lên, nhấc tay lau mồ hôi, mới hoàn thành ba phần ruộng đất. Quay đầu nhìn phía Tiểu Khuê, không biết Tiểu Khuê tốc độ như thế nào. Kinh thấy Tiểu Khuê đã hoàn thành năm phần ruộng đất, cái này thật sự xấu hổ, nhanh chóng xoay người tiếp tục cấy mạ không ngừng nghỉ.

Y theo tốc độ này, chạng vạng có thể đem mạ mới cấy xong.

Cùng ngày, không kịp chạng vạng, hai người thấy mạ đã cấy xong. Nhờ có Tiểu Khuê người nhanh nhẹn, hoàn thành bộ phận của mình sau, thuận đường hỗ trợ Chung Khuê cây mạ, rất nhanh  đem toàn bộ mạ cấy xong.

“Thời tiết chuyển lạnh, chú ý nhiều một chút.” Tiểu Khuê biểu đạt quan tâm. Thưởng ở phía trước Chung Khuê, đem mạ còn thừa cắm vào trong đất. Mạ yếu bị hao tổn, những mạ còn thừa, có thể thay thế bổ sung vào.

“Lúc về, kiểm chút củi lửa, đốt lấy ấm.” Chung Khuê nói, thu thập công cụ.

Hai người đến Vương thị làm xong bữa tối, cùng người cáo biệt, trên đường về nhà, hai người không ngừng nhặt nhánh cây, ước chừng là hai tay ôm rất nhiều, mới cam nguyện về nhà.

Đốt củi sưởi ấm, Chung Khuê ấm áp tiến vào ổ chăn, do Tiểu Khuê phụ trách tắt lửa. Xác định Chung Khuê ngủ say, Tiểu Khuê mới tắt lửa, ngủ ở một bên Chung Khuê.

Mấy năm qua, bọn họ đều là như thế này đồng giường cộng chẩm. Ỷ lại với nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau vượt qua trời đông giá rét.

Một ngày bắt đầu gió bắc thổi, chân vào nước ruộng nhịn không được lạnh run, lại đến mùa này.

Ngày đó kết thúc công việc, y theo lệ thường đến Vương gia cọ cơm. Sau bữa cơm, Vương thị để cho bọn họ ở lâu một hồi, cầm ra hai kiện xiêm cùng nữ nhi may, đưa cho Chung Khuê bọn họ. Để cho bọn họ lập tức mặc thử, nếu không hợp, có thể lập tức sửa chữa.

Chung Khuê mặc vào áo ấm, ngoài ý muốn phát hiện bên trong lại lót một lớp bông chống lạnh, vừa người hay không là thứ yếu, tâm ý trọng yếu nhất. Áo Tiểu Khuê cùng mình không khác lắm, Chung Khuê đi đầu hướng hai người nói lời cảm tạ.

“Thích thì tốt.” Vương thị vui vẻ cười vỗ vỗ vai hắn, lại nhìn phía tiểu nữ.

Chung Khuê theo tầm mắt của nàng, thấy nữ nhi Vương thị mỉm cười ngại ngùng. Hại hắn không khỏi cũng thẹn thùng.

Thấy hai người như thế, Vương thị trong lòng tự có sách, cười đến vui vẻ.

Năm thứ năm, trời đông giá rét chưa xong, tân niên đã tới.

Kề bên này tổng cộng ba chỗ thôn trang, chợ hàng năm đều là thay phiên tổ chức, năm nay đến phiên thôn trang cách vách đỉnh núi lo liệu chợ. Trong thôn Chung Khuê nam tử ước hẹn tụ hợp, tính toán cùng nhau đến thôn trang cách vách buôn bán cây trồng mình trồng.

Do thôn trưởng đi đầu, tiếp nhận xe đẩy mọi người chất đầy hàng hóa, cơ hồ mỗi một hộ đều xếp cây trồng tràn đầy. Hơn nữa rau cải trắng là nhiều nhất. Một thôn bán cải trắng, nmột thôn bán da thịt dã thú, một thôn buôn bán trúc kim. Có thôn bán thương phẩm, có thể nhìn ra địa phương thừa thãi vật gì. Nói là buôn bán, nhưng kỳ thật cũng chỉ là lấy vật đổi vật giao dịch đơn giản, cùng tiền tài không quan hệ.

Tiểu Khuê phụ trách đẩy xe, phía trên chất đầy cải trắng, đợi đến trên đường mệt mỏi, mới cùng Chung Khuê đổi tay. (Trên cơ bản, Tiểu Khuê chưa từng để Chung Khuê đẩy xe.)

Chung Khuê đi theo bên người Tiểu Khuê, cùng Trần gia đại lão cách vách đẩy xe nói chuyện phiếm, “Chúc mừng chúc mừng, nghe nói sinh nam hài.”

“Cám ơn.” Trần huynh cười to, “Con ta rất khỏe mạnh, tương lai nhất định có thể làm.”

“Vậy về sau không phải thoải mái hơn.” Chung Khuê cùng cười, chia sẻ vui sướng.

“Đúng vậy a, ” Trần huynh nhất thời hoan hỉ, liền đáp lại: “Mấy ngày nữa đầy tháng, cơm hấp* không thiếu một phần các ngươi.”

*Nguyên văn là 油饭, trộn gạo nếp hấp với thịt xé sợi, hành phi, tôm, mực khô, hạt dẻ,v.v..cũng lấy dầu mè và xì dầu làm gia vị. Theo tập tục của Đài Loan, trong nhà có trẻ con chào đời sẽ lấy canh gà và cơm này tế tổ và gửi thân hữu.



“Này đương nhiên.” Chung Khuê sang sảng cười, quay đầu, đối Tiểu Khuê bên cạnh nhướn mày, truyền đạt: Ngươi xem, lần này đồ ăn tân niên, có cơm hấp có thể ăn.

Tiểu Khuê mặt không chút thay đổi gật gật đầu, thờ ơ.

Chung Khuê đối Tiểu Khuê lãnh đạm sớm thấy nhưng không thể trách, không lưu tâm, tiếp tục cùng thôn nhân khác nói chuyện phiếm.

“Lý tẩu lần trước muối dưa giòn còn ăn ngon thật.” Lần này mục tiêu là Lý thị đại lão.

“Ăn ngon mới nói, ta lần sau mang thêm một chút cho ngươi.” Lý bá cười nói.

Chung Khuê lại xem Tiểu Khuê liếc mắt một cái, lại thêm đồ ăn. Bộ dáng dương dương tự đắc. Mượn danh nói chuyện phiếm hư phủng, thật ra là xin xỏ thức ăn, nhưng Chung Khuê làm không biết mệt.

Lướt qua một ngọn núi, Chung Khuê theo thôn nhân kia nhận lời tân niên thêm đồ ăn, đã nói hơn mười lần.

Chung Khuê hừ ca đồng dao trong thôn, dần dần thôn dân yêu ca hát cùng gia nhập, mọi người khí thế ngẩng cao, hoan hoan hỉ hỉ đi vào một thôn trang khác.

Thôn trang sớm có nhân bài trí đầy đủ hết, nhận ra thôn trưởng hướng hắn tiếp đón: “Ô! Tới rồi! Chúng ta bên này cơ hồ đều đổi xong. Chờ các ngươi đã lâu, như vậy liền tất cả đều đến đông đủ.”

“Thôn bọn ta cách đây xa nhất, đương nhiên tối nay đến.” Thôn trưởng nói. Mỗi ba năm được giải thích nguyên nhân một lần, từng đời thôn trưởng truyền xuống, lại truyền đến thôn trưởng này, mỗi ba năm liền được nói một lần. Bởi vậy oán giận bọn họ tới trễ, tựa hồ biến thành tập tục, mỗi ba năm đều phải một hỏi một đáp, mới tính có không khí tân niên.

Thôn nhân phần mình tản ra, cùng thôn nhân khác giao dịch đồ vật. Chung Khuê hai người cũng không ngoại lệ, ấn quy củ mười củ cải trắng có thể đổi một cái lồng trúc, mười lăm củ cải trắng có thể đổi một tấm da thú, bọn họ mang vật phẩm ước chừng có thể đổi b lồng trúc hoặc hai tấm da thú.

Trao đổi cái gì từ trước đến nay là do Chung Khuê tác chủ, Chung Khuê lúc này khó có thể lựa chọn, đến tột cùng muốn đổi da thú hay là lồng trúc?

“Ta là muốn hai lồng trúc, nhưng như vậy liền không đủ đổi da thú.” Chung Khuê thấp giọng nói.

“Không bằng như vậy, ta đổi ngươi hai lồng trúc, tính ngươi mười lăm củ cải trắng, như vậy liền có thể đổi da thú.” Thôn dân bán lồng trúc nhỏ giọng đề nghị. Loại tác pháp phá giá thị trường này, là vì Chung Khuê là khách hàng cũ mới có ưu đãi.

“Được được.” Chung Khuê vui vẻ đáp ứng, nhanh chóng cầm mười lăm củ cải trắng cùng người trao đổi hai lồng trúc.

Tiếp lại cùng thôn dân bán da thú mua da thú, mua được vật phẩm mình muốn, Chung Khuê cảm thấy mỹ mãn đem đồ vật đặt lên xe đẩy, đến một bên chờ người khác hoàn thành giao dịch.

Chung Khuê đem da thú bạch sắc ôm vào lòng, lông xù xúc cảm vô cùng tốt, duy nhất đáng tiếc là trừ cái mùi lông dê ra. Có lẽ làm chút ngải thảo có thể trừ bỏ mùi vị kia. Dù sao ngải thảo nơi nơi đều có trồng, thuận tay là xong.

“Trong nhà đã có da thú, vì sao còn muốn mua?” Tiểu Khuê hỏi.

“Ngươi một tấm, ta một tấm, mùa đông cũng không cần giành chăn.” Chung Khuê đáp lại, hắn muốn mua da thú đã lâu rồi. Nhưng năm rồi thiếu lồng trúc, cần mua lồng trúc khẩn cấp, da thú chỉ đành nhẫn nhẫn, lại trì lại hoãn. Lần này rốt cục ngoan quyết tâm mua. (Trên thực tế, là người bán lồng trúc nhìn hắn là khách lâu, tính tiện nghi chút mới có thể mua da thú.)

“Ta không giành chăn, chúng ta không cần một tấm da thú khác.” Tiểu Khuê nói. Hai tấm da thú như vậy về sau không phải là ngủ riêng ư, tư tâm tưởng vây quanh Chung Khuê ngủ. Bởi vậy bọn họ không cần một tấm da thú khác phân cách bọn họ.

Chung Khuê nghe xong sửng sốt, lấy lại tinh thần, có chút trách cứ nói: “Mua cũng đã mua, chẳng lẽ muốn ta trả về sao?” Tiểu Khuê không lên tiếng, khiến Chung Khuê ấm ức hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến, “Không thì cho Vương tẩu các nàng cũng được.” Vừa vặn có thể cảm tạ các nàng may áo ấm.

Tiểu Khuê không nói gì, tỏ vẻ tán đồng.

“Ngươi nói không giành chăn, vậy tại sao ta mỗi lần tỉnh lại cũng đắp không hết chăn?” Chung Khuê khó hiểu.

“Đó là bởi vì ——” Tiểu Khuê liếc hắn một cái, còn nói: “Ngươi sẽ đá chăn.”

Chung Khuê gãi gãi đầu ngây ngô cười, “À, vậy à.”

Đoàn người đi đường cũ quay về thôn, lúc về vừa vặn hoàng hôn, đúng giờ ăn cơm.

Chung Khuê hai người đem đẩy xe trả cho Vương thị, nhân tiện đem da thú giao cho các nàng, Vương thị vui vẻ cực, con gái ngượng ngùng cười, lại trốn vào phòng. Tuy rằng không phải rất rõ ràng trạng huống, nhưng vui vẻ là tốt. Chung Khuê đối mẹ con Vương thị phản ứng không hiểu ra sao, ngây ngô cười đáp lại. Uyển chuyển cự tuyệt lưu lại dùng cơm, cùng Vương thị cáo biệt, hai người bước trên đường về.

Trên đường không quên nhất nhất bái phỏng thôn dân, lấy chút thứ thôn dân đáp ứng cho lót dạ linh tinh, trừ bỏ cơm hấp đầy tháng, món lót dạ khác đều có thể lập tức đến tay. Cước bộ nhẹ nhàng, Chung Khuê lại ca bài đồng dao.

“Lên núi xem từ đằng quấn quít bên cây, xuống núi thấy cây quấn quít tử đằng. Tử đằng sống quấn quít cây đến chết, cây sống cùng tử đằng gắt gao quắn quít.”*

*Shit, cái bài hát khó edit quá, nguyên văn: 上山看到藤缠树, 下山看到树缠藤. 藤生树死缠到死, 树生藤死死也缠.

Tiểu Khuê lẳng lặng nghe, lộ ra mỉm cười ôn nhu ấm áp.

“Tiểu Khuê, chúng ta ngày mai giết gà ăn đi. Cùng Vương thị các nàng cùng nhau ăn cơm tất niên. Như thế nào?” Chung Khuê đề nghị.

“Được a, tùy ngươi.” Tiểu Khuê không ý kiến. Về nhà lập tức chuẩn bị củi nấu cơm.

“Hôm nay nhiều đồ ăn như vậy, vậy nấu cơm đi.” Chung Khuê buông đấu lạp (nón), lách đến vườn phía sau, chọn lựa con gà béo mập nhất, lấy lá dài buộc chân gà làm ký hiệu.

Ngày mai phải giết ngươi, tay chân nên lưu loát chút, để cho ngươi một đường đi ngay. Mang theo tâm cảm ơn, cúng bái chọn trúng gà mái. Nhặt mây quả trứng gà mới đẻ, lại vung thức ăn cho gia súc, đóng cửa vườn, không để gà chạy đi.

Trở về phòng, vì đốt củi mà ấm áp, Chung Khuê rót chén trà nghỉ ngơi một hồi. Sau đó buồn ngủ.

Hôm sau, Chung Khuê hai người mang theo gà mái mập mạp, đến trong nhà Vương thị làm khách. Lấy dây từng trói chặt chân gà, treo trước cửa sổ nhà Vương thị. Trên đường đi ngang qua một hai hộ nhân gia, Trương huynh, Lý tẩu liên tiếp đối hắn cười, đặc biệt cổ quái.

Chung Khuê trả về mỉm cười xấu hổ, hỏi Tiểu Khuê bên cạnh: “Tại sao bọn họ nhìn chúng ta như vậy?”

“Không biết.” Tiểu Khuê nhún vai.

Không chỉ là Trương huynh Lý tẩu cổ quái, đến trong nhà Vương thị, khi Vương thị đi ra nghênh đón bọn họ, thấy đợi làm thịt gà, cũng là cười đến đặc biệt thoải mái.

“Điều này sao không biết xấu hổ. Ngươi thật sự là rất có tâm.” Vương thị mời chào bọn họ vào trong nhà, tiếp nhận gà đợi làm thịt, sau quay đầu đi, vừa la lên: “A Muội a, còn không mau đi ra, Chung đại ca ngươi đến nha.”

Vì sao phải đặc biệt chỉ tên? Chung Khuê khó hiểu cùng Tiểu Khuê nhìn nhau. Người sau chỉ là nhún vai.

Nữ nhi Vương thị xoa góc áo, đi đến trong sảnh, cùng hai người tiếp đón: “Chung đại ca, Khuê đại ca, các ngươi tới rồi.” Làm bộ, tiếng nhỏ nhẹ như muỗi.

“Gì?” Chung Khuê nghe không rõ ràng, nửa nói đùa cười nói: “Như thế nào nói chuyện với ngươi tiếng nhỏ như vậy?” Lúc trước giọng lớn đến mức tại ruộng cách vách cũng có thể nghe được nàng nói chuyện.

“Đáng ghét.” Nữ nhi Vương thị ngượng ngùng đưa tay muốn đánh Chung Khuê, đùa giỡn như thường lui tới. Nhưng nhớ tới mẫu thân nhiều lần nhắc nhở, ở trước mặt Chung Khuê lưu lại ấn tượng tốt, liền thu hồi tay mím môi cười, mềm mại nói: “Ta giúp các ngươi châm trà.”

“Nha đầu sao không thích hợp?” Cảm lạnh? Hay là sinh bệnh? Lại là một hành động Chung Khuê không thể hiểu được.

Tiểu Khuê như trước nhún vai, không đưa lời bình.

Nữ nhi Vương thị rót trà xong, thỉnh hai người uống trà. Y theo lệ thường, Chung Khuê cùng nàng nói chuyện phiếm, thường thường đùa thiếu nữ, mà Tiểu Khuê luôn giữ yên lặng, không nói chuyện.

Hậu viện truyền truyền đến tiếng giết gà, ở tiền thính người trẻ tuổi nói nói cười cười, lúc này bọn họ phảng phất như người một nhà.

“Đi thôi Tiểu Khuê, chúng ta đi ruộng, xem mầm lúa.” Chung Khuê cầm đấu lạp, chuẩn bị xuất môn.

“Các ngươi muốn đi?” Nữ nhi Vương thị đầy mặt tiếc nuối.

“Tưới nước sửa sang lại một lần, hẳn là rất nhanh sẽ trở về.” Chung Khuê một hơi uống xong chung trà, rời đi.

Nữ nhi Vương thị lưu luyến không rời, tới cửa nhìn theo bọn họ rời đi. Phảng phất bọn họ đi không phải ruộng, mà là chân trời góc biển. Vô hạn phiền muộn.

“Nàng đang nhìn ngươi.” Tiểu Khuê đột nhiên lên tiếng.

Chung Khuê tự nhiên phản ứng, quay đầu vừa nhìn, quả thực A Muội đang nhìn mình. Sang sảng cười, cùng nàng phất tay.

“Ta không thích nàng nhìn ngươi như vậy.” Tiểu Khuê biểu lộ chán ghét.

“Xem một cái cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.” Chung Khuê quay đầu trở lại, không đem lời nói Tiểu Khuê để ở trong lòng. Nói sang chuyện khác, “Lần này ta nghĩ trồng chút cây ăn quả. Không bằng cùng Lý gia đổi chút hạt cam quýt, như thế nào?”

“Tùy ngươi.”

“Đợi theo ta đi lên tiếng tiếp đón.”

“Đều được.” Cơ hồ là hành vi phóng túng.

Hai người trước vòng qua đi Lý gia đổi chút hạt cam quýt, chúc tân niên cho nhau hàn huyên một phen. Lại về ruộng Vương thị, Tiểu Khuê phụ trách giúp mạ tưới nước, Chung Khuê gieo xuống hạt cam quýt.

Bận rộn hồi lâu, lại gần hoàng hôn. Trở lại trong nhà Vương thị, A Muội đang bưng lên từng món ăn nóng, hương khí truyền ngàn dặm, ở xa đã ngửi được mùi đồ ăn. Vốn Chung Khuê không đói bụng, bị hương khí này hấp dẫn, bụng mãnh liệt kêu.

Khẩn cấp chờ chủ nhà lên bàn, mang lên hoàn chỉnh một con gà nấu rượu, Chung Khuê ánh mắt đều thẳng.

Thời khắc Dùng cơm, Chung Khuê nhịn không được trêu ghẹo: “A Muội nếu có hảo thủ nghệ này, ta khẳng định lập tức thú ngươi qua cửa.”

Cái này đổi Vương thị cùng này nữ ánh mắt đều thẳng, nóng bỏng nhìn Chung Khuê.

Chung Khuê này vừa mở miệng, khiến hai người vặn vẹo ý nghĩ, nghĩ lầm Chung Khuê đưa ra điều kiện, nếu A Muội tay nghề như mẫu thân, mới nguyện ý cầu hôn. Từ nay về sau, Vương thị mẹ con sinh hoạt có mục tiêu mới, khiến A Muội tay nghề theo sát mẫu thân.

Đêm đó, Vương thị cùng nữ nhi đối thoại: “Ngươi may áo ấm, hắn đưa ngươi da thú trả lại. Hơn nữa con gà hôm nay, tỏ vẻ hắn đối với ngươi cũng có ý tứ. Chính ngươi cố gắng chút, sau này đều do ngươi nấu ăn. Đợi đến hắn nhận thủ nghệ của ngươi, hắn sẽ cầu hôn.” Vương thị vỗ vỗ vai nữ nhi.

Nhưng này chỉ là Vương thị nhất sương tình nguyện. Chung Khuê căn bản không ý tứ này, về nhà còn ồn ào: “Vương tẩu tay nghề thật tốt, hại ta ăn nhiều, ăn no quá.” Chỉ hướng miệng, ý là ăn no đến muốn phun ra.

“Muốn đến bờ sông dạo một chút hay không?” Tiểu Khuê đề nghị.

“Cũng có thể. Ăn chống đỡ như vậy cũng ngủ không được.” Chung Khuê đứng dậy, cùng Tiểu Khuê cùng nhau đến bờ sông tản bộ.

Lướt qua vườn dựng, phía sau có sông ngòi, sông ngòi nối tiếp xỏ xuyên qua toàn bộ thôn. Bờ sông điểm điểm tinh quang, đom đóm đèn bay múa, rải rác tại bờ sông, số lượng nhiều, xa xem rất đẹp, nhìn gần kỳ thật có chút đáng sợ.

Nhưng Chung Khuê không phải quá để ý, bởi vì Tiểu Khuê vừa tiếp xúc với gần, đom đóm đèn sẽ tự động lảng tránh, phảng phất sợ hãi Tiểu Khuê, bị buộc đến một đầu sông khác.

Xem tình cảnh này, Chung Khuê tán thưởng: “Có ngươi thật tốt. Nghe nói nhà thôn trưởng gần đây bị muỗi làm cho không thể ngủ, bộ dáng thực phức tạp. Có lẽ ngươi nên đến nhà thôn trưởng đi một chuyến, ở nhờ một đêm cũng không tệ.”

“Ngươi đây là muốn đuổi ta đi sao?” Tiểu Khuê đầy mặt thụ thương.

Chung Khuê sửng sốt, cười nói: “Ngươi nghĩ đi đâu. Ta không có muốn đuổi ngươi đi.”

Cho dù Chung Khuê nói như vậy, vẫn là không cách nào làm cho Tiểu Khuê an tâm. U u nói: “Không theo sát ngươi, không biết ngươi sẽ bỏ lại ta, bản thân chạy đến nơi nào.”

“Ta cũng không có chạy bao nhiêu xa. Nhiều lắm là đến phụ cận nhà người ta nhàn thoại mà thôi.” Chung Khuê phản bác.

Đối Tiểu Khuê mà nói, cái này đủ để tạo thành khủng hoảng. Chỉ có hắn biết, mình là cỡ nào ỷ lại Chung Khuê, nửa người của y.

Năm thứ sáu trung tuần, thôn trang phát sinh đại sự.

Con trai thôn trưởng cưới con gái yêu của Lâm gia, nhà thôn trưởng phong cảnh lo liệu việc vui, toàn bộ thôn vui sướng. Thôn trưởng danh tác thỉnh toàn bộ người thôn trang uống rượu mừng, cả Chung Khuê bọn họ đều được mời.

Từ lúc trước một ngày mời khách, Chung Khuê bắt hai con gà đến chúc mừng. Bởi vậy ngày mời khách, bọn họ tuy là thân phận người bên ngoài, lại được an bài chỗ ngồi gần thôn trưởng. Vương thị và con gái được thơm lây, cùng bọn họ ngồi cùng bàn. Khiến Vương thị rất có mặt mũi, càng thấy con rể tương lai này, hảo cảm tăng vài phần.

Rượu mừng rượu mừng, ngày vui đương nhiêu có rượu. Vài hán tử quần chúng cùng nhau, thực dễ dàng uống quá nhiều. Lão yếu phụ nữ và trẻ em đi về nhà trước, lưu lại tiếp tục cụng rượu nháo động phòng.

Chung Khuê uống nhiều quá, đối với không khí ngây ngô cười. Một ít Trương Tam Lý Tứ chưa lập gia đình thấy Chung Khuê trên bàn còn có rượu, phân phân ngồi lại đây đòi uống rượu. Vừa uống vừa nói ăn nói khùng điên.

“Huynh đệ các ngươi cảm tình thật tốt.”

“Đến lúc đó ai thú lão bà, có phải cũng huynh đệ cộng hưởng hay không?”

“Như thế nào có thể, đương nhiên là dọn đi ra ngoài. Tự lập môn hộ rồi.” Chung Khuê miễn cưỡng đáp lời.

“Đáng giận, thật hâm mộ a! Ta cũng hảo muốn thú lão bà!”

“Vì cái gì, vì cái gì A Muội không để ý ta?”

Cùng loại đề tài này, người đàn ông độc thân tham gia hỉ yến sau hữu cảm phát triển, đề tài đòi lão bà hâm nóng lên.

Tâm lý nho chua, khiến mọi người căm giận bất bình.

“Đi một chút, nháo động phòng đi!” Trong đó một người thét to.

Chung Khuê chỉ ngây ngốc nói: “A —— không phải vừa mới nháo sao?”

“Không sao, lại nháo một lần! Ai kêu hắn là trưởng tử thôn trưởng!”

Cứ như vậy một đám hán tử say lắc lắc lắc lắc, chuẩn bị đi nháo động phòng. Chung Khuê nhất thời hiếu kì, cũng vội vàng đi theo. Tiểu Khuê theo ở bên người tùy thời chuẩn bị dìu hắn.

Đoàn người lén lút trốn ở ngoài tân phòng, nhìn vào trong phòng. Có thể là người muốn nháo động phòng chơi rất hung, kéo cửa sổ tới hỏng, nửa che che đậy chống đỡ, nhưng không lấn át được cảnh xuân vô hạn bên trong.

Vốn đại hán vô cùng say rượu giờ phút này đều tỉnh dậy, đánh mất ý niệm nháo động phòng trong đầu, cái này lại có trò hay xem nha.

Chỉ thấy con trai thôn trưởng ngã mạnh lên người Lâm thị, biến thành nữ hài liên tiếp kêu thảm thiết, không ngừng cầu xin tha thứ. Nhưng nam tử bị dục vọng xông choáng đầu căn bản không để ý tới, cơ hồ là cường bạo thô lỗ.

“Nhìn đoán không ra tiểu tử này xuống tay nặng như vậy.” Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt tràn đầy hưng phấn. Nữ tử kêu càng thê thảm, nam nhân càng hưng phấn.

Đáng sợ là, có người nhịn không được ngay tại đương trường thẩm du. Quần thể noi theo, còn thi đấu ai nhẫn lâu nhất mới bắn.

Chung Khuê đến một bên nôn mửa, lấy cớ thân thể không thích hợp, cùng Tiểu Khuê đi trước.

Bị mọi người chụp mũ không tốt, hi ha cười hắn một phen, liền không để ý tới, chuyên chú nhìn hai người kia động phòng.

Gió mát thổi tới, Chung Khuê tỉnh rượu tám, chín phần, chỉ bằng một phần men say kia đối với không khí ngây ngô cười.

“Đợi uống chút trà nóng, ngày mai mới không đau đầu.” Tiểu Khuê chỉ sợ là nam tử duy nhất trong toàn bộ tiệc cưới không chạm rượu, chỉ vì phải chiếu cố người bên cạnh vừa uống say liền khó hầu.

“Tiểu Khuê Tiểu Khuê Tiểu Khuê ——” Chung Khuê nỉ non.

Tiểu Khuê dừng bước lại, hỏi hắn làm sao.

“Ta về sau tuyệt đối sẽ không đối với lão bà của ta như vậy.” Chung Khuê hữu cảm bạo phát. Đối với con trai thôn trưởng hung ác thật sự xem không nổi, “Ta sẽ đối lão bà của ta vô cùng tốt, sẽ không để cho nàng kêu thảm thiết.”

Tiểu Khuê trầm mặc. Chờ Chung Khuê lại bắt đầu sững sờ ngây ngô cười, mới nói: “Chờ ngươi có lão bà rồi nói sau.”

“A Muội tay nghề gần đây tiến bộ rất nhiều, không khác lắn lắm có thể thú quá cửa.” Chung Khuê cười nói.

“Cưới vợ sau, ngươi thật sẽ dời đi ra ngoài?” Tiểu Khuê kỳ thật thực để ý.

“Đương nhiên, phải tự lập môn hộ.” Chung Khuê vỗ vỗ ngực, “Không thì sẽ bị lão bà khinh thường.”

“Ngươi uống nhiều quá.” Tiểu Khuê gương mặt bình tĩnh, một cỗ tức giận nảy lên.

Không ngừng đè nén xuống lửa giận của mình, về nhà phao chén trà nóng, để Chung Khuê uống xong. Chung Khuê ý thức mông lung, trong thoáng chốc đi đến trên giường ngủ.

Giây lát, Tiểu Khuê kề sát lên, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Tiểu Chung —— “

“Ân?” Buồn ngủ nồng hậu đáp lại.

“Đừng cưới vợ.”

“Ân?”

“Đừng rời khỏi ta.”

“Ân.”

“Ngươi là của ta.”

Đồng dạng, ta cũng thuộc về ngươi. Tiểu Khuê ôm Chung Khuê, nhắm mắt lại, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể hắn mang đến.

Buổi sáng tỉnh lại, Tiểu Khuê ôm được đặc biệt chặt, Chung Khuê khó có thể trở người, chỉ phải lay động tỉnh Tiểu Khuê. Nhưng Tiểu Khuê tựa hồ đã sớm tỉnh, bộ dáng không giống như là vừa tỉnh ngủ, có chút không tha buông hắn ra.

Chung Khuê không lưu tâm, rửa mặt sau chuẩn bị khởi công.

Tới trước nhà Vương thị dùng bữa sáng, cầm khí cụ, đến ruộng đất canh tác.

Có lẽ là tối hôm qua tiệc cưới kích thích, càng xem A Muội càng thuận mắt, ngẫm lại nàng đến tuổi thành hôn, chậm chạp không gả, có phải đang đợi hắn cầu hôn hay không.

Không phải hắn tự cho là đúng, chỉ là A Muội tuyên bố thích hắn, Vương tẩu đối với mình cũng là đặc biệt chiếu cố, hẳn chính là một hồi sự như vậy đi. Chung Khuê thầm nghĩ, đối với cây lúa ngây ngô cười.

“Rượu còn chưa tỉnh a?” Tiểu Khuê đi qua bên người, thấy hắn ngây ngô cười, trêu chọc hắn.

Chung Khuê thu hồi khuôn mặt tươi cười, “Công tác công tác!” Đột nhiên nhiệt tình mười phần.

Vừa nghĩ đến cầu hôn, kết hôn, sinh hài tử, cảnh tượng con cháu cả sảnh đường kia, Chung Khuê cả người đều sống lại, tựa như một con rồng vẫy đuôi, chăm chỉ cố gắng công tác.

Chạng vạng, hai người một đường quay về trong nhà Vương thị dùng cơm, A Muội mang sang một món ăn cuối cùng, cùng Chung Khuê nhìn nhau, thẹn thùng cúi đầu, đến bên người mẫu thân ngồi xuống.

Xem đi xem đi, quả nhiên là như vậy. Chung Khuê nghẹn cười, vùi đầu mãnh liệt ăn cơm.

Vào lúc ban đêm, Chung Khuê hướng Tiểu Khuê cho thấy tâm ý mình muốn cưới vợ, ngay từ đầu chỉ là vòng quanh vấn đề, tiếp mới tiến vào chủ đề.

“Tiểu Khuê, ngươi cảm giác A Muội Vương tẩu như thế nào?”

“Cái gì như thế nào?”

“Chính là cá tính a, tay nghề a, có thể sinh hài tử hay không a.” Hắn muốn bảy tám hài tử.

“Hỏi cái này làm gì?”

“Ngươi cảm giác ta thú A Muội như thế nào?” Thế này mới tiến vào chủ đề.

“Ngươi muốn cưới A Muội?” Tiểu Khuê mở to hai mắt, trừng hắn.

Chung Khuê sợ tới mức lùi bước, sợ hãi đỡ lấy ngực.

Không thể! Thanh âm Tiểu Khuê tựa hồ có thể theo đáy lòng truyền đạt cho hắn, trái tim níu chặt.

“Tiểu, Tiểu Khuê?” Chung Khuê sợ hãi nhìn y.

Tiểu Khuê cúi đầu, cực lực áp cảm xúc. Chung Khuê có thể cảm nhận được y giãy dụa, tựa hồ liền muốn phát sinh cái gì ——

“Không thể! Ngươi là của ta!” Tiểu Khuê kêu to, y hất vỡ toàn bộ đĩa bát trên bàn, còn không cam lòng, bắt đầu đối cái bàn phát tiết. Y khắc chế không cho mình tức giận.

“Đừng như vậy!” Chung Khuê ý đồ ngăn cản Tiểu Khuê hung ác, bắt lấy tay y.

Tiểu Khuê bắt ngược lấy hắn, ném hắn lên giường. Chung Khuê đầu đánh lên ván giường, choáng một hồi, Tiểu Khuê xé mở y phục của hắn,  ở trên người hắn cắn cắn, dùng lực kéo chân của hắn ra, đột nhiên xâm phạm.

“Tiểu, Khuê —— dừng tay! Không được!” Chung Khuê cầu xin tha thứ.

Nhưng Tiểu Khuê không vì vậy mà dừng tay. Trước mắt chính là đại tiệc thèm nhỏ dãi đã lâu, rốt cục đặt tới trước mặt mình, hắn nói cái gì cũng không có khả năng dừng lại. Tiểu Khuê mất đi khống chế xâm phạm. Không để ý Chung Khuê khóc thét, Tiểu Khuê nhét vào trong miệng hắn vải thô, để hắn không thể ra tiếng.

“Ngươi là của ta! Chúng ta là một đôi chặt chẽ không thể phân!” Y nắm tóc của hắn, buộc hắn ngưỡng về phía sau, “Mơ tưởng trốn thoát ta!”

Tiểu Khuê tàn bạo, đem Chung Khuê bức khóc. Nhưng này còn chưa đủ áp chế cổ dục vọng hủy diệt trong lòng Tiểu Khuê.

Y bẻ gãy hai tay hai chân Chung Khuê, sau đó rời đi. Trong chốc lát lại trở về, ôm Chung Khuê đứng ở trước đại môn thôn trang, ngửa mặt lên trời cười to.

“Ngươi xem, ” Tiểu Khuê phóng cây đuốc trên tay, ngọn lửa nháy mắt lan tràn, tất cả phòng ốc trong thôn giống như đều bị tạt một lượng lớn dầu, nhanh chóng thiêu cháy, “Này chính là đại giới ngươi muốn rời đi ta.”

A a a a a a a ——

Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, hỏa thế nhanh chóng lan tràn, thôn nhân bị lực lượng vô hình vây khốn ở bên trong phòng, không thể chạy trốn.

Tiểu Khuê nhắm mắt lại, hưởng thụ tiếng thét chói tai thê thảm kia, đáy lòng vô hạn vui sướng.

Y vẫn muốn làm như vậy. Giết người —— giết càng nhiều càng nhiều người. Lúc này y, phảng phất trùng sinh. Không cần áp cổ dục vọng thị huyết kia nữa.

Cứu cứu ta ——

Tiếng kêu cứu càng ngày càng nhiều, tiếng thét chói tai càng ngày càng cao.

Con trai Trần huynh vừa mới tròn tuổi, một nhà thôn trưởng hôm qua mới xong xuôi việc vui, Trương Tam Lý Tứ còn chưa cưới vợ, Vương tẩu cùng A Muội —— mọi người ——

“Cứu bọn họ…” Hắn thỉnh cầu, run rẩy. Tay chân hắn đều bị Tiểu Khuê bẻ gãy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh, bất lực.

Nồng đậm sương khói tận trời, cơ hồ muốn bao phủ khắp không trung. Bọn họ ở đó, núi đen một mảnh.

Tiểu Khuê Tiểu Khuê Tiểu Khuê —— ngươi có thể nào tàn nhẫn như vậy? Tại sao muốn làm như vậy? Chung Khuê nức nở.

“Không có khả năng. Đây là đại giới của ngươi.” Tiểu Khuê cúi đầu bức hắn hôn môi, “Chúng ta đi thôi.” Cười cười, ôm hắn rời đi. Thỏa mãn khát vọng y cho tới nay. Lộ ra bản tính của y, này mới là chân chính là y.

Đại hỏa: hỏa hoạn không ngừng cháy, thẳng đến chỉ còn tro tàn, mới có thể dừng lại.

Chỉ trong một đêm, diệt trang.

Nhưng mà, này chỉ là bắt đầu.