Yêu Qua Mạng Với Hot boy Trường Và Cái Kết

Chương 15: Đừng dâm

Kỷ Tô nhớ tới cặp mắt đen láy lạnh như băng, chợt cảm thấy rét run.

Nói cũng phải, với tính cách và gia thế của Cố Chiêu, bản thân hắn còn là sinh viên tài cao của khoa Luật, hẳn sẽ không tới mức bị người yêu qua mạng lừa gạt.

"Cậu đã nói thế rồi thì bọn tôi cũng không lo lắng linh tinh nữa." Kiều Cẩm cười he he, nói: "Suy cho cùng thì đâu phải ai cũng đụng trúng mấy kẻ lừa đảo qua mạng đâu."

"Đúng đó!" Chu Dương cũng phụ họa, giọng điệu khá vui mừng: "Lần này bọn tôi không còn lo lắng anh Cố phải sống cô đơn tới già nữa rồi."

Kiều Cẩm hiếu kỳ, hỏi: "Hồi các cậu mới quen Cố Chiêu, cậu ấy cũng giống vậy sao?"

"Đương nhiên là không!" Chu Dương xua tay, "Lúc mới vào ký túc xá, anh Cố chẳng thèm để ý ai hết. Tôi nhớ phải một tuần sau bọn tôi mới nói chuyện được với cậu ấy."

Kỷ Tô: "..."

"Đỉnh đấy!" Kiều Cẩm giơ ngón tay cái lên: "Một tiếng không nói chuyện là tôi đã bứt rứt muốn chết rồi, cậu ta nhịn được tận một tuần lễ."

"Tính anh Cố là vậy đó, trông thì khó gần nhưng trong lòng tốt lắm." Chu Dương vẽ vòng tròn: "Đợi cậu bước vào vùng kết thân của cậu ấy thì sẽ biết."

"Chuyện này..." Kiều Cẩm cười khan, "Coi bộ hơi khó à nha..."

"Ế, hay là vầy đi!" Bỗng nhiên Chu Dương nảy ra ý tưởng: "Nghỉ lễ 1/5 tụi mình cùng nhau ra ngoài chơi đi, chơi chừng vài hôm là mọi người thân ngay ấy mà!"

Kiều Cẩm và Kỷ Tô nhìn nhau, cậu ta vội đồng ý: "Được chứ! Tôi với Tô Tô còn tính nghỉ 1/5 ra ngoài du lịch nè!"

"Được!" Chu Dương cười rạng rỡ hơn, "Các cậu muốn đi đâu chơi thì cứ nói với tôi, về rồi tụi mình bàn bạc."

Kiều Cẩm hiếm khi cười ngượng ngùng: "Ok."

Ăn cơm xong, ba người tách nhau ra về ký túc xá.

Trên đường về, Kiều Cẩm hưng phấn y như khỉ: "Tô Tô Tô Tô, hồi nãy cậu có nhìn thấy cổ tay của Chu Dương không?"

"Thấy rồi." Kỷ Tô trêu: "Xem ra cậu ấy thích món quà cậu tặng lắm đấy."

"Aaaaaa!" Kiều Cẩm nắm lấy cánh tay cậu, lắc mạnh: "Cậu ấy còn mời tôi đi du lịch với cậu ấy nữa kìa!"

Kỷ Tô đứng vững: "Bình tĩnh, còn người khác nữa mà."

"Tôi kệ tôi kệ đấy, làm tròn lên thì chỉ có mỗi hai đứa bọn tôi!" Kiều Cẩm siết nắm tay lại, thề rằng: "Tôi phải giữ chắc lấy cơ hội này, bắt được nam thần của tôi!"

Kỷ Tô học theo động tác của cậu ta, cũng siết chặt nắm đấm: "Cố lên, cậu làm được."

Kiều Cẩm thả tay xuống: "Phải rồi, Tô Tô này, cậu có đi cùng với tôi không?"

Kỷ Tô do dự: "Tôi..."

Một mặt thì cậu không muốn đi du lịch chung với người lạ, đặc biệt là trong nhóm người còn có thêm một cái núi băng bự.

Nhưng nếu không đi, vậy cậu phải về cái nhà vốn chẳng thuộc về cậu, giả vờ rằng mình cũng là một thành viên trong nhà...

"Đi mà đi mà!" Kiều Cẩm lại bắt đầu lay cậu: "Nếu cậu không thích Cố Chiêu, cùng lắm tới lúc đó đứng xa cậu ta ra là được."

Kỷ Tô cười bất lực: "Không phải tôi không thích cậu ấy, tôi chỉ không giỏi giao tiếp với những người lạnh lùng thôi."

"Ai mà giỏi cho được?" Kiều Cẩm cà khịa, sau đó nói: "Nhưng mà ít ra ngắm mặt cậu ấy cũng thấy vui tai vui mắt, nhỉ?"

Kỷ Tô gật đầu: "Nếu nghỉ lễ không bận việc khác thì tôi sẽ đi cùng cậu."

Kiều Cẩm lập tức nhảy cẫng lên, bày tỏ: "Aaaaaaa! Cục cưng Tô Tô, tôi yêu cậu quá!"

Kỷ Tô tiếp tục bước về phía trước, để lại một câu: "Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu."

*

Về ký túc xá, nhớ tới đống váy giấu trong tủ, Kỷ Tô quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Cậu tiện tay lựa ra hai bộ váy ngắn, số còn lại đều gói vào đem đến dưới tòa nhà ký túc xá của đàn chị.

Lâm Nghiên lựa ra một chiếc váy liền thân, ngạc nhiên: "Váy đẹp thế này, sao lại không bán được?"

Kỷ Tô không nói với đàn chị rằng đây là váy do sở khanh tặng, chỉ bảo cửa hàng thời trang nữ của nhà họ hàng đóng cửa rồi, còn nhiều váy chưa bán hết lắm.

Cậu sợ nếu nói sự thật ra thì đàn chị sẽ tức chết mất.

"Có thể là... nhà họ hàng em không giỏi kinh doanh." Kỷ Tô cũng không rành bịa chuyện, bèn đổi chủ đề: "Đàn chị, nếu không thích số váy này thì chị mang đi quyên góp giúp em nhé?"

"Thích chứ, sao lại không thích!" Lâm Nghiên sờ chiếc váy trong tay, "Nhưng chưa chắc chị mặc vừa, phải về ký túc xá thử cái đã."

"Được ạ." Kỷ Tô âm thầm thở phào, "Vậy em về trước nha đàn chị."

"Tiểu Tô Tô, đợi chút, chị chuyển tiền cho em nhé." Lâm Nghiên gọi cậu lại, "Váy đẹp nhiều thế này, đàn chị đâu thể nhận không."

Kỷ Tô từ chối: "Đàn chị không cần chuyển tiền cho em đâu, số váy này cũng không phải do em tự mua, em còn phải cảm ơn đàn chị giải quyết tụi nó giúp em nữa."

"Cũng được, thế để chị giới thiệu thêm cho em vài đơn hàng sộp vậy." Lâm Nghiên chớp mắt với cậu, "Về rồi chị gửi WeChat cho nhé."

Kỷ Tô cong môi, không từ chối nữa: "Cảm ơn đàn chị."

"Khách sáo với đàn chị làm gì!" Lâm Nghiên nói xong chợt nhớ ra gì đó: "À quên nữa Tiểu Tô Tô, em lấy được ảnh khỏa thân của gã cặn bã chưa?"

Kỷ Tô do dự, sau đó vẫn nói thật: "Gã gửi ảnh cơ bụng cho em rồi, nhưng không lộ mặt."

"Gì cơ?" Lâm Nghiên hết hồn: "Tên chó ấy có cả cơ bụng á?"

Kỷ Tô: "Có..."

"Không thể nào! Nếu một tên đàn ông có cơ bụng, vậy sao gã lại nhịn được mà không khoe khoang với chị?" Lâm Nghiên khẳng định, "Chắc chắn là gã lén lấy ảnh trên mạng về! Đồ mặt dày!"

Kỷ Tô bổ sung: "Gã còn gửi cả video, nhưng cũng không lộ mặt."

Lâm Nghiên nói chắc như đinh đóng cột: "Video cũng chôm từ trên mạng xuống."

Kỷ Tô: "..."

"Cách duy nhất có thể chứng minh là người thật chính là gọi video với gã." Lâm Nghiên đưa ra biện pháp, "Em ghi màn hình video call lại, chắc chắn gã chạy không thoát đâu."

Kỷ Tô hơi khó xử: "Nếu gã nhìn thấy em là con trai sẽ cúp máy ngay."

"Không đâu." Lâm Nghiên nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu, chộn rộn muốn giơ tay lên, "Kỷ Tô, em chỉ cần đội tóc giả lên, sau đó trang điểm..."

"Không được!" Kỷ Tô từ chối thẳng thừng, lùi về sau một bước: "Em sẽ nghĩ cách khác để nhanh chóng xử lý chuyện này, đàn chị đợi tin tức của em đi."

Nói xong, cậu xoay người chạy mất, cứ sợ chậm một bước là đàn chị sẽ kéo cậu lại bắt phải giả gái.

Mặc váy chụp ảnh chân đã là cực hạn của cậu rồi, cậu chắc chắn sẽ không đội tóc giả hóa trang đâu. Đây là tôn nghiêm cuối cùng của trai thẳng như cậu.

*

Về ký túc xá lần nữa, Kỷ Tô phát hiện hai người bạn cùng phòng khác vẫn chưa về.

Cậu thành thạo vào phòng tắm thay váy ngắn rồi mở cửa đi ra ngoài: "Tiểu Kiều, chụp giúp tôi một tấm."

"Tới ngay tới ngay!" Kiều Cẩm đứng dậy đi qua, phát hiện có mấy sợi dây đai màu đen để trên giường, "Đây là cái gì?"

Kỷ Tô lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Kiều Cẩm nhặt dây đai lên, đảo mắt lên người cậu một vòng, đột nhiên vỡ lẽ: "Tôi biết dùng như thế nào rồi."

Kỷ Tô: "Hả?"

Kiều Cẩm ra hiệu: "Tô Tô, cậu vén váy lên đi."

Kỷ Tô rất cảnh giác: "Để làm gì?"

"Mấy sợi đai này dùng để buộc quanh eo cậu đó." Kiều Cẩm cười hê hê, "Trói buộc play, sở khanh biết chọn đồ ghê cơ!"

Kỷ Tô: "Tôi có thể từ chối không..."

"Không thể!" Kiều Cẩm tiến lên bắt đầu buộc sợi dây màu đen kia lên vòng eo nhỏ gầy.

Buộc xong, Kỷ Tô lại nằm lên giường theo sự chỉ đạo của Kiều Cẩm, xoay nửa người qua.

"Tiểu Kiều, tư thế này..." Kỷ Tô nắm lấy mép váy ngắn kéo xuống dưới: "Cảm giác giống như chẳng che được gì cả..."

"Đây chính là hiệu quả cần đạt được đó cục cưng à!" Kiều Cẩm chĩa ống kính điện thoại từ trên xuống, nhắm vào mỹ nhân đang mặc váy nằm trên giường, "Phải cho sở khanh một liều thuốc mạnh. Cậu cũng muốn mau chóng kết thúc cuộc sống lừa lọc qua mạng này mà đúng không?"

Kỷ Tô cau mày, dường như đang cân nhắc.

Kiều Cẩm lại bắt đầu tung tuyệt chiêu tẩy não: "Với cả, cậu là trai thẳng gã cũng là trai thẳng, cho gã xem thì cậu cũng không lỗ gì, đúng không?"

Kỷ Tô cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý.

Kiều Cẩm nở nụ cười mãn nguyện, sau đó chụp thỏa thích.

Chụp xong, Kỷ Tô tức khắc ngồi dậy, xuống giường thay về bộ đồ bình thường.

Sau đó cậu đăng nhập tài khoản phụ, chọn một tấm rồi gửi cho G.

Người trong ảnh nằm trên giường, váy trên thân được vén lên một nửa. Đai lưng đen đan chéo ôm lấy chiếc eo thon vừa trắng vừa hẹp vừa mảnh, khiến người ta bỗng dưng nảy sinh cảm giác muốn "bắt nạt", muốn giật đứt mấy sợi dây kia một cách tàn nhẫn.

Nhìn xuống phía dưới, tà váy ngắn màu đen chẳng che được bờ m ông vểnh no tròn. Phần thịt mông căng đầy bị lộ ra. Cặp chân thon dài cân đối khép lại, vòng ren trắng kẹp trên gốc đùi, tựa như chỉ cần dùng tay giữ lấy thôi thì thịt non mềm sẽ tràn ra giữa kẽ ngón tay. Lại tựa như chỉ cần vén hết váy lên là có thể thuận thế...

Kỷ Tô không dám nhìn bản thân trong ảnh nữa, tập trung gõ chữ.

Manh Manh: [Váy đàn anh mua đẹp ghê ó!"

Một phút sau, tin nhắn mới nhảy ra trong khung chat.

G: [Đừng dâm.]

G: [Còn ở bên ngoài.]

Dâm? Dâm gì cơ?

Kỷ Tô ngơ ra một giây, sau đó vành tai và gò má đỏ rần lên nhanh như thủy triều kéo tới.

[*] Cố Chiêu nhắn "đừng 浪", 浪 còn có nghĩa là d@m đãng. Chữ này có nhiều nghĩa nên mới đầu em Tô không hiểu.

Tuy trước đây cậu cũng hay gửi ảnh chụp chân cho đối phương, nhưng mức độ lần này quả thật có hơi quá, ngay cả chính cậu nhìn mà còn đỏ rần cả mặt lẫn tai.

Nhưng gửi cũng gửi rồi, có ngượng ngùng đi nữa cũng phải kiên trì đến cùng.

Manh Manh: [Anh trai không thích kiểu này sao~]

Bên kia im lặng hồi lâu, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Kỷ Tô hơi bồn chồn, cậu cẩn thận kiểm tra ảnh lại lần nữa, xác định không để lộ dấu hiệu nào thể hiện giới tính.

Không thể nào, sở khanh không thích kiểu này sao...

Đương lúc Kỷ Tô muốn thăm dò sâu hơn nữa, cuối cùng bên kia cũng trả lời.

G: [Thích.]

Manh Manh: [Xạo quá đi, vậy sao anh trai trả lời tin nhắn chậm quá vậy...]

Manh Manh: [Mèo con tủi thân.jpg]

Ngay lúc này, bên kia gửi thẳng tin nhắn thoại sang.

Kỷ Tô mở tin nhắn thoại ra, điện thoại kề sát bên tai.

"Thật sự thích." Âm thanh trầm thấp mang theo hơi lạnh xuyên qua dòng điện rồi truyền đến, lẫn vào đó là chất giọng khàn khàn khó nhận ra, "Càng thích em chỉ dâm với một mình tôi."

Tai của Kỷ Tô tê rần, đến cả cần cổ trắng nõn cũng đỏ bừng lên trong tích tắc.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Chiêu: Đừng dâm, em không xuống giường nổi đâu.

Tô Tô: Em bị ép mà hu hu...

Cố Chiêu: Bị ép? Vậy càng hưng phấn hơn...

______________________

Edit: Dii

Những chương về sau bắt đầu dài hơn nên việc edit và update cũng sẽ lâu hơn một chút, mình cũng đang bận học mấy môn chuyên ngành nữa nên các bạn cố gắng chờ, đừng hối tụi mình nhe. (Càng hối càng lâu update á:)))) Mình không thích bị hối:))))